Chương 69: Leo núi.
Vài canh giờ trôi qua, trời đã tối, gió biển hiu hiu lạnh buốt thổi từng đợt, sóng biển rì rào đánh vào bờ trong màn đêm.
Lúc này ở chân núi, bóng tối và sương mù bao phù nơi này, có một người ngồi dựa lưng vào chân núi dựng đứng, hai mắt hắn nhắm lại dưỡng thần, trong tay cầm một miếng thịt đã bị gặm mất một nửa.
Bên cạnh hắn là những khúc gỗ nhỏ cháy đen vẫn còn hơi ấm và vài đốm tàn lửa.
Ma Vô Hối đã ngủ một giấc, hắn vừa mới tỉnh dậy, giờ đăng ăn nhẹ trước khi bắt đầu quá trình leo núi.
"Sẽ là một thử thách đối với ta...leo vách núi dựng đứng như này với một tay bị cụt, ở cái độ tuổi này...
Hầy..."
Hắn vẫn thường xuyên tập luyện hàng ngày ở trong phòng, nhưng từ khi trùng sinh đến giờ, nửa năm cũng chưa tới, vì thế cơ thể vẫn như cũ yếu ớt, có chăng là thể lực nâng cao một chút.
Sức của hắn bây giờ nếu vật lộn với một người trưởng thành nhất định sẽ thua, bị người ta treo lên đánh thành đầu heo.
Người ta nói cổ sư nhất chuyển sơ kỳ cách biệt với phàm nhân ít nhất, tới trung kỳ thì phàm nhân đã không còn là mối lo.
Toàn lời nhảm, cũng phải xem ngươi tu hành lưu phái nào. Giống như hắn tu hành Tinh Trí lưỡng đạo, một giây bất cẩn bị áp sát mà không có phương án chống trả thì hẳn là thua không nghi ngờ.
Một vách núi như này, người thường khoẻ mạnh còn khó leo, nói chi là hắn tên nhóc mười năm tuổi còn bị cụt tay?
Nhưng hắn không có lựa chọn nào, Phệ Thụ Lão Ma rất nhanh sẽ về tới nơi, hắn lúc đó nhất định phải hiến ra Xuân Thu Thiền để câu giờ tìm đường sống.
Có điều, lúc ở nguyên đàm Ma gia chỉ có Phệ Thụ Lão Ma, điểm đó hắn chắc chắn, Nộ Hoả và Sầu Vũ còn đang bận. Nhưng giờ cả ba người bọn họ đều rảnh tay, như vậy có hiến ra Xuân Thu Thiền cũng cứu không nổi.
"Thành bại đều phải xem vào lúc này."
Bỗng Ma Vô Hối khựng lại một khắc, trong lòng hắn có một tia trực giác gì đó mơ hồ, nhưng hắn nghĩ sao cũng không nắm bắt được, nên tạm bỏ qua, tập trung việc trước mắt.
Nghĩ rồi Ma Vô Hối ăn nốt miếng thịt, uống miếng nước rồi thu dọn đồ đạc, xoá vết tích.
Làm xong tất cả hắn mới đứng trước vách đá, chuẩn b·ị b·ắt đầu.
Vách đá này độ nghiêng rất nhỏ, gần như dựng đứng, bề mặt có rất nhiều mỏm đá nhỏ nhô ra, dường như cố tình được tạo ra để cho người leo lên.
Ma Vô Hối vươn tay nắm vào một mỏm đá ở chỗ cao qua đầu mình, hắn dùng sức nắm thật chắc để đảm bảo nó là thật.
Sau khi chắc chắn, hắn đưa lên tay trái, lúc này chỉ còn từ khuỷu tay đổ lại về vai. Tay trái hắn chống lên một mỏm đá ở trong tầm với.
Rất tiếc, mỏm duy nhất gần tầm với là giả.
Tay trái không có chỗ đỡ, việc này sẽ tạo áp lực nên tay phải của hắn nhưng đành chấp nhận vậy.
Ma Vô Hối lần lượt nhấc lên hai chân, dẫm vào mỏm đá cao nhất có thể trong tầm, hắn còn dùng sức ấn chân xuống để chắc chắn mỏm đá đủ khoẻ để đỡ hắn.
Như vậy, loay hoay mấy phút mới leo được bước đầu tiên.
Bình thường mà nói, kế đến hắn sẽ có thể đưa lên tay trái, với mỏm đá cao hơn rồi sau đó là các chi còn lại lần lượt leo. Nhưng giờ không được, tay trái của hắn tầm với rất ngắn.
Vì vậy hắn cố gắng nhấc chân phải lên, co lại, tìm một điểm chống đỡ cao nhất có thể. Trong quá trình này hắn tập trung tinh thần vào tay phải, bám chắc không rời.
Khi chân phải đã chắc chắn ở mộ mỏm đá cao đến ngang đùi, hắn lúc này dồn sức vào tay phải và chân phải, cùng nhau đẩy, nâng cơ thể lên cao.
Cùng lúc đó, tay trái khua khua tìm điểm chống gần nhất có thể, thật may mắn, lần này hắn thực sự tìm đc một cái, như vậy áp lực lên tay và chân phải giảm xuống.
Dùng tay trái chỉ còn một nửa để chống đỡ không phải trải nghiệm tốt lành gì nhưng đó là lựa chọn duy nhất.
Ổn định rồi hắn mới nhấc lên chân trái, cố tìm một điểm bám phù hợp, cố gắng một hồi mới xong.
Lúc này dáng bám tường của hắn có chút buồn cười, lưng hơi khom khom, còn nghiêng sang một bên vì tay trái khá ngắn.
Nhưng vào lúc như này ai rảnh quan tâm mình có tạo dáng đẹp hay không.
Cuối cùng, hắn nâng lên tay phải cố gắng tìm một điểm bám cao nhất có thể, sau khi thành công, lúc này mới kéo cả người đứng thẳng lên.
"Con m* nó, cả một quá trình như vậy mới leo xong hai bước." Ma Vô Hối mắng chửi trong lòng, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác.
Từng một thời cổ tiên, trùng sinh về quá khứ. Không khổ vì nghèo, không khổ vì gặp địch nhân mạnh, mà khổ vì cụt tay nên leo núi khó. Oái oăm mà.
Cứ như vậy Ma Vô Hối lặp đi lặp lại quá trình này.
Có lúc mỏm đá bất chợt vỡ mất, làm hắn thiếu chút ngã c·hết.
Có lúc mò thế nào cũng không tìm được mỏm đá thật, đành phải di chuyển sang trái sang phải, tìm một chỗ có mỏm đá cao hơn.
Cũng có lúc trái phải đều không có chỗ bám, hắn đành phải leo xuống một vài bậc để chuyển đường leo lên.
Đủ cảnh khổ khiến hắn có lẽ từ giờ đến lúc c·hết hận leo núi.
Hắn mất đến hai canh giờ leo không ngừng nghỉ mới được nửa đường. Quá mệt mỏi, chỉ đành đứng lại một chút, cho cơ bắp nghỉ ngơi.
Sau khi tiếp tục, leo được ba bốn nấc nữa, hắn bỗng thấy một cái miệng hang trên vách núi dựng đứng.
Ma Vô Hối như vớ được vàng, lập tức hướng tới miệng hang đó mà leo.
Hoá ra đó chỉ là một cái hốc, chỉ đủ một người nằm nghỉ. Xem ra vị cổ tiên kia cũng tâm lý, bố trí nơi dừng chân.
Ma Vô Hối mồ hôi nhễ nhại, bàn tay phải cùng chỗ "củi chỏ" tay trái đầy vết xước, máu rỉ ra, lại gặp mồ hôi mặn, xót vô cùng.
Nhưng hắn đều không quan tâm, ngả lưng nằm xuống nền đá, cơ thể phút chốc cảm thấy tốt hơn rất nhiều, giống như được giải thoát.
"Xem chừng là truyền thừa cổ tiên chính đạo hoặc tán tu, truyền thừa ma đạo không có đạo lý nhân từ như này."
Hắn dựa vào kinh nghiệm mà phán đoán. Thật vậy, truyền thừa cổ tiên ma đạo nguy hiểm mà có phiêu lưu bỏ mạng rất lớn, với tu vi hiện tại, cho hắn mười cái mạng hắn cũng không nắm chắc đạt được chỗ tốt gì từ truyền thừa cổ tiên ma đạo, cổ sư phàm nhân thì may ra.
"Tại sao, ta cứ có cảm giác...bỏ đi." Ma Vô Hối đang nhắm mắt chợt mở ra, mày hơi nhíu lại, nhưng rất nhanh lại dãn ra, hai mắt nhắm vào nghỉ ngơi.
Nằm nghỉ được nửa canh giờ, hắn lấy từ trong cổ Xà Chỉ ra mấy miếng thịt cùng túi nước, no nê xong mới tiếp tục leo.
Nhờ có trạm nghỉ chân này, sức lực Ma Vô Hối hồi phục rất nhiều, quá trình leo núi tiếp theo có chút đỡ khổ.
Nhưng, truyền thừa cổ tiên nào có dễ dàng như vậy.
Sau khi leo được thêm một canh giờ, hắn cuối cùng cũng sắp ra khỏi tầng sương mù, gặp lại tầm nhìn trong trẻo.
Nhưng lúc này, khi mà hắn đang vươn ra tay phải cố tìm điểm bám, chợt mỏm đá tay trái của hắn không hiểu sao vỡ vụn, mỏm đá chân trái cũng tương tự.
Ba chi đều mất điểm bám, còn ở trong tình trạng bất ngờ không lường trước được, Ma Vô Hối lúc này không thể cứu vãn, người mất thăng bằng mà nghiêng về bên trái.
Cũng may hắn kịp phản ứng, tay phải vội bám vào tường, cả người dùng sức ép vào, cố giúp bản thân bám chặt vào tường.
Bàn tay phải hắn bám vào tường bị trượt một đoạn, bắp trân trái cũng thế, củi chỏ tay trái cũng tương tự, cuối cùng cũng bám được lại.
Nhưng để lại trên tường đá là mấy vệt máu, do ma sát nên da hắn bị mài cho chảy máu, còn hơn thế nữa là có rất nhiều mảnh đá vụn cắm vào v·ết t·hương, khiến hắn mặt mày nhăn nhó, hàm răng cắn chặt, đau đớn vô cùng.
Đồng thời tim hắn đập liên hồi, giống như sắp bắn ra ngoài, phổi hoạt động hết công suất, thở dốc một hồi.
"M* nó!" Ma Vô Hối chửi thầm trong lòng.
Này là vị cổ tiên kia cố tình bố trí, những mỏm đá hắn chọn đều đã thử rất kỹ mới yên tâm, không lý nào lại tự nhiên vỡ vụn, cùng lắm mỏm đá nứt ra khỏi tường, làm thế đ*ch nào vỡ vụn được?
Mất mấy chục giây sau, hơi thở hắn mới bình ổn lại, lúc này đang tìm cách ứng cứu.
Ông cha ta có để lại một câu cho hậu nhân:
"Hoạ vô đơn chí."
Cạch!
Tiếng vang truyền đến trong tai hắn, mỏm đá ở chân phải bất chợt nứt ra khỏi tường đá, sau đó nó vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ li ti.
Ma Vô Hối:...
Vách núi:...
"Truyền thừa":...
Hòn đá vừa vỡ:...
"Con m* nó!!!
Đ** m** m**!!!
Đ** cả tổ tông nhà m**!!!"
Ma Vô Hối trượt trên vách đá, cơ thể dùng hết sức bình sinh bám vào tường, bất chấp da thịt bị mài món be bét, vệt máu trên tường kéo dài, thậm chí để lại vài miếng da.
Còn trong lòng hắn lúc này gửi biết bao nhiêu là lời yêu thương tới mẫu thân, phụ thân, tổ tông bảy bảy bốn mươi chín đời vị cổ tiên kia.
...
Trượt dài cuối cùng dừng lại, Ma Vô Hối toàn thân không chỗ nào lành lặn, áo quần rách tươm, đầu tóc rối tung mù, máu chảy thành dòng, tay phải hắn lúc này bám vào được một mỏm đá.
Cánh tay này rách đến thảm, móng tay đều bật hết, đầu ngón tay bị mài tới xương, trên tay có cả vết rách kéo dài từ lòng bàn tay đến nách, như vậy cũng có nghĩa là cắt qua động mạch, máu chảy như nước, không ngừng, không ngừng.
Chí mạng, mặt mày Ma Vô Hối tái lại, không phải hắn sợ mà là mất quá nhiều máu.
Nhân cơ hội tỉnh táo, hắn không đi chửi vị cổ tiên kia nữa, cuồng thúc cổ Lệ Thuỷ Hổi Xuân, đưa nước mắt lên chữa chị cánh tay phải.
Hắn toàn lực thôi động, chân nguyên trong không khiếu như sóng cả ào ào.
Bây giờ người ta lại nhớ đến câu khác của các cụ:
"Khổ tận cam lai."
Bất chợt, bên cạnh hắn từ lúc nào có một tên tiểu tử, đứng giữa không trung, chân không chạm gì.
Đúng hơn là...tiểu "lão"? Đó là một lão già râu tóc bạc phơ, tóc và râu kéo dài tới chân, có điều cả người cùng lắm cao một mét hai, giống như trẻ con, khuôn mặt tuy có nếp nhăn nhưng lại hồng hào, nở một nụ cười hiền hậu, hai mắt híp lại.
"Địa Linh?" Ma Vô Hối thều thào hỏi.
Chỉ thấy đối phương gật đầu, sau đó tầm mắt hắn tối đen.
...
Vài canh giờ sau.
Đám người Phệ Thụ Lão Ma, không, Nguỵ Thụ Công lúc này đã gần về tới nơi.
Hòn đảo phủ kín sương mù đã hiện ra trong tầm mắt.
Lần này làm được việc nên họ thong dong về nhà, chưa dùng tốc độ tối đa, một ngày rưỡi mới về tới nơi.
Ba người sau khi lên đảo một đường nhắm thẳng khe núi mà đi, vừa đi vừa bàn bạc kế hoạch tương lai cùng nhau.
Bỗng, Nguỵ Thụ Công dừng lại.
"Đại ca, sao vậy?" Nộ Hoả tò mò hướng Nguỵ Thụ Công hỏi.
"Cây ở đây nói cho ta biết, một ngày trước có người chui ra từ hố nào đó, lò mò đi đến khe núi của chúng ta, không lâu sau trở ra ngoài, kế đến men theo chân núi mà đi." Ngữ khí bình tĩnh nhưng hai mày của Tào Đức cau lại.
Nộ Hoả cùng Sầu Vũ hai mắt co lại, liếc nhau một phát, không lời nào được nói nhưng đều hiểu ý nhau.
Sầu Vũ vội lao vào khe núi, Nộ Hoả đạp lên bánh xe lửa, bắt đầu lao đi lượn một vòng quanh đảo.
Về phần Tào Đức, lão ta đứng yên nhắm mắt, xử lý những thông tin thu được từ cây cối xung quanh.
Đây là thủ đoạn trinh sát của Nguỵ Thụ Công, chỉ cần nơi đó có cây, đừng hòng qua mắt lão. Tất nhiên, trừ khi thủ đoạn đối phương quá cao minh.
Một lúc sau lão mở mắt ra, xoay người bước về một phương hướng.
Chỉ mấy phút thôi, lão ta dừng lại bên cạnh một cái miệng hố, hai mắt nhìn chằm chằm miệng hố, mày hơi cau lại, tay chắp sau lưng không ngừng lấy ngón tay động động, gõ gõ vào da thịt mình.
Chợt, Nộ Hoả từ trên trời đáp xuống, Sầu Vũ cũng từ phía sau chạy tới.
"Như nào, phát giác gì không?" Nguỵ Thụ Công từ tốn hỏi.
"Trong hang nguyên đàm không bị mất gì. Đối phương dường như chỉ vào lượn một vòng rồi đi ra" Sầu Vũ nói.
"Chân núi phía tây có từng có người tạo lửa, tuy đã xoá dấu vết nhưng muội nhờ cổ Truy Hoả vẫn phát hiện được.
Kì quái là ngoài dấu vết đó, muội đi một vòng đảo cũng không thấy ai." Nộ Hoả nói.
Nghe đến đây Nguỵ Thụ Công quay lại, một mặt khó hiểu nói:
"Cây đã nói với ta, hắn ở chân núi nướng thịt ăn rồi còn ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy thì bắt đầu leo vách núi dựng đứng đó.
Căn bản chưa từng rời khỏi, muội thật sự không thấy ai trên núi?"
Nộ Hoả một mặt thề không nói dối gật đầu. Sầu Vũ ở bên cạnh nghe đại ca nói cũng một mặt khó hiểu, buột miệng hỏi:
"Chẳng lẽ kẻ này cứ như vậy bốc hơi?"
"Không biết được" Nguỵ Thụ Công xoa xoa mi tâm thở dài đáp, sau đó lại nói tiếp.
"Nhưng một điểm chắc chắn, hắn và kẻ kích hoạt cổ trận ở Ma gia trang là cùng một người.
Tên đó dựa vào hải lưu trốn thoát, ở đây có một lối ra của hải lưu." Nói rồi lão chỉ tay vào cái lỗ dưới đất, hai người Nộ Hoả, Sầu Vũ nhìn theo.
Bỗng Nộ Hoả hỏi:
"Sao lại có cái hố này ở đây? Muội lượn quanh đảo này mấy lần nhưng chưa từng thấy nha.
Chẳng lẽ muội bỏ sót?"
"Thế mới đau đầu, ta ngày nào cũng dùng cây trên đảo kiểm tra tình hình quanh đây, có thể nói là trừ ngọn núi kia ra thì không gì qua mắt được ta, ấy vậy mà chưa từng phát hiện cái hố này...
Quá bất thường." Lão ta lắc đầu nói, một mặt có chút khó chịu, nghĩ mãi không ra.
"Dù sao hắn cũng biến mất rồi, chúng ta mặc kệ đi. Ba người lại sợ một?" Nộ Hoả thấy đại ca sầu não liền nói.
Thế mà lại nhận lại một cái gật đầu làm nàng bất ngờ, rất hiếm khi đại ca đồng ý với nàng nhanh như vậy.
Nhưng rồi cả ba người không nghĩ nhiều nữa, cùng nhau về khe núi.
...
Cùng lúc, tại một nơi nào đó.
Ma Vô Hối dần dần tỉnh dậy, hắn theo bản năng đưa tay ôm đầu, sau đó khó khăn ngồi dậy, phát hiện mình đang ngồi trên một đỉnh đồi phủ kín cỏ xanh mơn mởn, trời xanh mây trắng bồng bềnh, một làn gió mát mang theo hương hoa thổi vào mặt khiến hắn thoải mái...
Chỉ thấy Ma Vô Hối với cảnh tượng yên bình này là vô cùng phản cảm, hắn khó chịu nói:
"Địa Linh, ngươi còn định dùng huyễn cảnh đến bao giờ?"