Chương 77: Đổi nhân tình . Hà Hạ Đông sầu não.
Một bên là tàn dư Ma gia cấu kết Khương gia, hai nhà hợp lực muốn nuốt chọn cái truyền thừa này.
Bên còn lại là Hà gia, thế cô lực đơn.
Lúc này, trên tàu Hà gia, phòng của thuyền trường.
Một vị gia lão đang đứng trước cửa sổ xoay lưng vào phòng, tay xoa xoa mi tâm. Phía cửa phòng có một vị cổ sư Hà gia đang ôm quyền đứng.
Y vừa nhận được tình báo, Ma gia không hiểu sao vớt lại được một hơi, trong nhà có người làm đệ tử của Ngọa Long tiên sinh.
Bây giờ Ma gia và Khương gia sắp liên thủ nghiên cứu truyền thừa, nếu họ thăm dò được hoàn toàn, lúc đó Hà gia chỉ còn nước tay trắng lăn về.
"Hầy, Ma gia thăm dò truyền thừa Kiếm Vũ đã lâu, tiến độ hơn xa chúng ta.
Nửa tháng trước, họ đã gần như nắm giữ cách thông qua tầng một của truyền thừa. Cho họ thời gian hai tháng, nhất định có thể bắt đầu thử nghiệm truyền thừa.
Đến lúc đó Khương Ma hai nhà thế lớn, lại vượt qua tầng thứ nhất, truyền thừa này chúng ta không có quyền tham dự nữa..." Gia lão Hà gia thở dài nói.
Tranh truyền thừa giữa chính đạo đều là như thế này, ai có thể vượt ải đầu của truyền thừa trước, quyền liền thuộc về người đó, chỉ khi nào vượt truyền thừa thất bại, mới đến lượt người khác nhảy vào.
Nhưng Ma gia chắc chắn sẽ làm chó dẫn đường cho Khương gia, nếu Ma gia bại thì Khương gia sẽ nhảy vào nga y, Khương gia bại Ma gia sẽ vào thế.
Không có chỗ cho Hà gia chõ mũi.
Trước kia là cục diện ba nhà, còn có thể giằng co, cản chở lẫn nhau, ai vào trước còn chưa biết, cũng không có cảnh hai nhà thay phiên nhau thăm dò, còn chia sẻ tình báo.
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ..." Vị cổ sư đứng ở cửa có chút lo lắng.
Hắn tới nơi này ý đồ kiếm chút gì đó từ truyền thừa, nâng cao thực lực. Vì thế mà bỏ ra tinh lực và thời gian rất nhiều, mấy cuộc thăm dò của Hà gia đều có mặt hắn đi đầu.
Nếu bây giờ bị Ma gia và Khương gia nuốt hết, vậy hắn công dã tràng rồi.
"Còn làm thế nào? Ương ương ngạnh ngạnh đối đầu con quái vật Khương gia kia? Họ thở cái chúng ta c·hết, chưa làm là ngại cái danh chính đạo mà thôi!" Gia lão Hà gia khó chịu nói.
Cuối cùng y thở dài một hơi nói:
"Gửi tình báo về cho gia chủ, xem ngài ấy định đoạt như nào.
Hầy, ta thấy, tám chín phần là chúng ta nên rút, ở đây phí tinh lực không để làm gì."
...
Cùng lúc này, Khang Lạc Đảo, chủ thành, Tàng Thư Các.
Ma Thiết Đản dường như làm tổ ở tầng ba Tàng Thư Các.
Hắn chọn cho mình một cái góc, mang hết những sách liên quan Khí đạo đến bày ra đó, chăm chú đọc, giống như bé đến lớn chưa từng đọc sách.
Hắn tìm hiểu nào là tổ sử gia Khí đạo là Đạo Tổ, năm đó như thế nào khai sáng Khí đạo. Các cường giả nổi danh Khí đạo.
Tất nhiên, những cái này phần lớn đều là truyền thuyết, tin được hay không còn khó nói. Nhưng Đạo Tổ là thật tồn tại, Khí đạo thực sự do Người khai sáng.
Vậy những truyền thuyết kia cũng không phải hoàn toàn xằng bậy, ít nhất, mười phần có lẽ một phần thật.
Bên cạnh những sách sử này, Ma Thiết Đản cũng đọc qua mấy quyển ghi chép tâm đắc tu hành Khí đạo của tiên hiền. Cố gắng hiểu những thứ họ viết.
Đáng tiếc, hắn đọc mười hiểu không phẩy hai. Cũng không phải hắn ngu si, mà những kiến thức này không dễ tiếp thu như vậy, nhất là với người chân ướt chân ráo bước vào Khí đạo.
Chợt, hắn nghe thấy tiếng bước chân không chậm không nhanh lại gần mình.
Theo bản năng nhìn qua, liền thấy bước tới là một vị thư sinh bạch bào, tóc đen buộc lại gọn gàng, lọn tóc trước trán khẽ đung đưa, sau lưng đeo một thanh kiếm.
Rõ ràng là đại sư huynh Khương Ước của hắn.
Thấy rõ người tới, Ma Thiết Đản vội vàng buông xuống sách trong tay, ôm quyền thi lễ.
"Đại sư huynh khỏe."
Đối phương mỉm cười gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn nhìn mấy quyển sách Ma Thiết Đản đọc.
"Tứ đệ không tồi nha, hiếu học đến vậy.
Thân là sư huynh đi trước, ta có chút lời khuyên.
Cuốn Hàn Lập truyện kia chỉ là truyện đọc giải trí, không phải chính sử, cốt truyện quả thật rất hay, nhân vật chính lại có phần giống ngươi, nhưng để mà nói tham khảo tu hành thì không áp dụng được.
Cuốn Đại Quản Gia kia cũng tương tự, nhưng mà ta đọc quyển đó, nhân vật chính có chút nhàm chán, khẩu xà tâm phật, tác giả miêu tả một kiểu, viết lại ra một kiểu.
..." Khương Ước đem kinh nghiệm làm tổ tầng ba Tàng Thư Các truyền cho Ma Thiết Đản.
Lúc này Ma Thiết Đản mới biết, hóa ra đệ tử Ngọa Long tiên sinh là một lũ mọt sách, thường xuyên làm tổ tầng ba Tàng Thư Các, dường như thành một loại đặc trưng, điểm nhận biết.
Người ta nói Ngọa Long tiên sinh biết xem tướng, thu đệ tử đứa nào cũng là trò ngoan hiếu học.
"Đa tạ sư huynh nhắc nhở." Ma Thiết Đản thụ giảng liền vui vẻ, sau đó hắn nghĩ nghĩ cái gì rồi hỏi một câu.
"Sư huynh không phải nhất thời có nhã hứng đến chỉ điểm ta chứ?"
"Nào có, sư huynh thành tâm muốn giúp đệ, chúng ta không chỉ là đồng môn, còn là hảo hữu đó nha.
Phải rồi, đệ có biết...
Truyền thừa Kiếm Vũ không?" Khương Ước nghiêng người nói nhỏ với Ma Thiết Đản.
Hắn nghe vậy liền gật đầu nói.
"Biết chứ, Ma gia đệ lúc trước còn phái người tới đó thăm dò, rất có tiến triển.
Như nào? Sư huynh muốn thử vận may, kiếm chút cơ duyên?" Ma Thiết Đản mỉm cười hỏi.
Hắn biết đại sư huynh trong tâm là muốn tu hành Kiếm đạo nhất, với truyền thừa này rất có dụ hoặc.
Ma gia hắn bây giờ ốc không lo nổi mình ốc, truyền thừa này đã không nuốt được nữa rồi. Vậy bây giờ dứt khoát đem ra đổi một phần nhân tình.
Khương gia chủ độc thân gần trăm năm, ba mươi năm trước cưới vợ, mười năm sau mới có con, cũng chỉ có bốn người con, trong đó vị sư huynh này là con thứ.
Vì có ít con cái nên Khương gia chủ chia đều tình yêu thương, không thiên vị ai.
Ma Thiết Đản vẫn còn ngây thơ, nhưng đấy là do hắn trải đời chưa lâu, chứ bản thân hắn cũng không phải người ngu ngốc giống ca ca Ma Thiết Thủ.
Hắn thường xuyên nghe gia gia giảng dạy chuyện này chuyện kia, vì y vốn muốn hướng hắn làm cánh tay phải cho ca ca, luyện hắn làm một quân sư.
Dù sao bây giờ hắn nói thẳng ra chính là người gánh vác gia tộc nên bản thân có thể làm gì liền hết mình làm.
Lấy lòng Khương Ước là một trong số đó, đối với tương lai Ma gia nhất định có lợi.
Khương Ước nghe hắn nói thì liền vui vẻ lên.
"Đệ không hổ là hảo bằng hữu vừa gặp đã thân của ta, hiểu ta đến vậy, chính là có ý này!
Hai tháng nữa có thể chính thức bắt đầu thí luyện truyền thừa, ta có ý xin sư phụ đến đó tìm cơ duyên.
Đi một mình liền không vui, Giá Cát Viễn với Bùi Uyển đôi chim cu đó sẽ không đi, vì vậy ta tới tìm đệ.
Như nào, đi cùng vị sư huynh này chút không?" Khươn Ước vỗ vai Ma Thiết Đản, cười cười nói.
"Đây còn không phải là dựa vào quan hệ huynh đệ đồng môn với ta, có cớ đạt được đồ tốt trong truyền thừa sao?" Ma Thiết Đản nghe nghe chút liền hiểu ra trong lòng.
Ma gia chịu giúp Khương gia là do sự tồn tại của Ma Thiết Đản hắn, Khương Ước nếu như là người thân thiết với Ma Thiết Đản, sẽ được cho là cầu nối hai nhà, sẽ có một phần công.
Như vậy đến cuối, trong những thứ đạt được từ truyền thừa, Khương Ước sẽ có quyền chọn đồ tốt chút.
"Đại sư huynh đã giúp ta nhiều, bọn ta nói chuyện cũng hợp nhau, thật sự có thể nói bạn tốt, giúp đỡ bạn bè là việc nên làm " Hắn không để bụng việc Khương Ước muốn lợi dụng mối quan hệ của hai người.
Dù sao, động cơ của Khương Ước không xấu, có thể hiểu được.
Vì vậy Ma Thiết Đản vui vẻ đồng ý, sau đó hai người cùng nhau nói chuyện này chuyện nọ, tán ngẫu đủ thứ, hẹn nhau ngày mai tìm sư phụ xin phép.
Rất nhanh bọn họ được như ý nguyện, Gia Cát Minh không có ngăn cản.
Giữ chim trong lồng tuyệt đối không phải điều y sẽ làm, chúng đồ đệ muốn ra ngoài trải nghiệm, tìm cơ duyên là điều tốt, nên khuyến khích.
Hơn nữa, việc Khương Ước đem lòng đam mê Kiếm đạo, y cũng biết, ý đồ hắn dẫn theo Ma Thiết Đản, y cũng thấu. Nhìn chúng chỉ có lợi không có hại, nên không việc gì phải ngăn cản.
...
Hà gia trang, Gia Chủ Các.
Lúc này ở trong thư phòng, mỹ nhân đệ nhất Cam Vũ Hải Vực, Hà Hạ Đông đang ngồi bên bàn suy tư.
Nàng dù một vẻ sầu não cũng vẫn đẹp ngây ngất lòng người, đôi lông mày thanh tú đã khẽ nhíu, đôi mắt như ngọc đó đăm chiêu, môi đỏ quyến rũ mím lại, tay ngọc xoa xoa thái dương...
Nam nhân nào kháng cự được!
Nhìn thấy liền có loại cảm giác muốn đem nàng ôm vào lòng, vuốt ve, vỗ ngực bảo rằng "Sầu não của nàng, để ta tới xử lý, nữ nhân của ta chỉ việc hưởng thụ."
"Có lẽ thật sự phải từ bỏ truyền thừa Kiếm Vũ." Hà Hạ Đông thở dài khẽ nói.
Vốn lúc trước còn đạt thành hai nhà liên minh với Ma gia chủ, nhưng còn chưa kịp tiến hành thì Ngụy Thụ Công t·ấn c·ông, đem Ma gia diệt.
Nàng cũng muốn nhân cơ hội này thu thập tàn dư Ma gia nhưng chưa có thời gian, bản thân bận xử lý sự vụ trong tộc. Ngày đó tới Ma gia mang theo không ít gia lão Hà gia, tổn thất những vị gia lão này rất lớn.
Nàng xử lý việc này cũng phát mệt, đã qua vài ngày mà còn chưa xong, thật sự không có thời gian đi quản tàn dư Ma gia kia.
Vậy mà để Khương gia c·ướp mất cơ hội.
Nghĩ tới đây nàng lại nhớ tới chàng thiếu niên Ma Vô Hối kia.
Ngày hôm đó sau khi thoát khỏi móng vuốt của Ngụy Thụ Công, nàng luôn ở phụ cận Ma gia trang, thẳng tới khi phát hiện đám người Ngụy Thụ Công rời đi mới quay lại.
Vừa hay khi quay lại thì cũng là lúc Gia Cát Minh đem hai người Ma Thiết Đản rời đi. Nhưng nàng không quản chuyện đó.
Nàng dành ra một ngày một đêm tìm kiếm Ma Vô Hối, bất chấp tộc nhân rơi vào cảnh rắn mất đầu, không biết sống c·hết của nàng.
Nàng là người như vậy, tộc nhân chỉ là trách nhiệm nàng phải làm, không phải điều thực tâm mong muốn.
Dòng thời gian trước của Ma Vô Hối, khi hắn bị Ma Vu Quân lúc đã thành gia chủ đuổi khỏi Ma gia, nàng không ngần ngại bỏ lại gia tộc mà đi theo hắn.
Như vậy là đủ thấy rõ trong lòng nàng, cái gì được ưu tiên nhất.
Điều nàng muốn nhất lúc này là tìm bằng được Ma Vô Hối. Sống phải thấy người, c·hết phải thấy xác.
Nhưng nàng tìm như nào cũng không thấy. Cổ trận của Ngụy Thụ Công có ưu tiên người tư chất cao, khả năng hắn bị hút thành xác khô rất cao.
Có điều, xác có khô, biến dạng như nào nàng cũng có thể nhận ra, vì Ma Vô Hối quá giống Ma Cương Kiên. Mà gương mặt của Ma Cương Kiên, nàng cả đời không quên.
"Ma gia trang có nhiều cái xác ngũ quan nát bét, không thể phân biệt được, chỉ mong hắn không phải một trong số họ." Hà Hạ Đông tự mình dối mình trong lòng.
Người lý trí chút đều sẽ cho rằng Ma Vô Hối đ·ã c·hết, hắn làm thế nào có khả năng thoát khỏi đảo khi Ngụy Thụ Công nhấc lên cổ trận?
Sau khi lão ra rút đi, người sống trên đảo chỉ có Ma Thiết Đản và Ma Vu Quân, như vậy những người khác c·hết không nghi ngờ.
Nhưng nàng không tin, đúng hơn mà nói, không muốn tin, nếu không có thấy sự thật không thể chối cãi, nàng vẫn sẽ bám víu vào cái hy vọng hão kia.
Nàng là không biết, hy vọng của nàng không phải hão huyền.
Ma Vô Hối quả thật còn sống, sống khỏe, còn đạt được một phần tiên duyên.