Chương 82: Nguỵ Thụ Công đơn chiến.
Ngụy Thụ Công đứng tại đầu rồng, dùng ánh mắt dò xét nhìn quanh.
Lão thứ nhất phát hiện sương mù quanh đảo không biết như thế nào biến mất không còn.
Thứ hai, hai vị nghĩa đệ nghĩa muội lúc này đang b·ị t·hương, nghỉ tại đỉnh núi. Sầu Vũ thì chỉ b·ị t·hương ở đùi, không tính quá nghiêm trọng, Nộ Hỏa thì lại trực tiếp mất một nửa người.
Thứ ba, đỉnh núi vậy mà có một khu rừng, lão phát hiện ở giữa rừng có một lão già, người này lão nhìn không thấu được tu vi rốt cuộc ra làm sao.
Nhưng có thể ở dưới mũi lão bao lâu nay không bị phát hiện, nhất định bất phàm, mà hai vị nghĩa đệ nghĩa muội của hắn b·ị t·hương lại chọn đến bên cạnh vị kia.
Như vậy kết luận, là bạn, hoặc ít nhất không có địch ý với mình.
Tiếp đó lão thấy bản thân bị đám người chính đạo vây quanh, dựa vào cổ trận còn có ngoại hình đặc thù kia, Tào Đức là vẫn nhận ra Kình gia.
Còn mấy cổ sư nhân tộc con lại, một tên tứ chuyển, mười tên tam chuyển, đến từ nhà nào lão cũng không biết, chỉ biết người đến không thiện.
Ban nãy lão tấn thăng ngũ chuyển xong, liền cảm nhận xung quanh có mấy đạo khí tức lạ lẫm, mười phần chín phần là địch nên không ngại mà trực tiếp lôi ra Bách Tuế Phệ Thụ Long.
Mãi đến bây giờ mới nắm bắt một chút tình hình, mặt lão hơi hất lên, dùng nửa con mắt nhìn về phía Kình Kiêu, giọng điệu bình tĩnh vang lên:
"Tào mỗ không phải người hiếu sát, nếu như các ngươi bây giờ cút...
Tào mỗ có thể đảm bảo tha mạng cho các ngươi một lần."
Lời phát ra nhẹ nhàng bình ổn nhưng ý trong lời lại sặc mùi đe dọa.
Kình Kiêu ở đằng xa, lời lọt vào tai cũng chưa vội lên tiếng. Cũng không phải có gì bí ẩn, chỉ là não cá voi lúc này đang nghĩ xem lựa lời như nào để câu giờ cho tốt.
Chợt, tiếng của Giả Ngụy Tử vang lên:
"Đồ chó! Ngươi năm đó g·iết mẫu thân ta, người khác cút nhưng ta không cút!"
Giả Ngụy Tử lời này nói ra cảm tưởng rất có khí phách, nhưng mà chân hắn run rồi, run không thể kiềm chế được. Hắn sợ, mẹ nó, s·ợ c·hết đi được.
Từ bé đến lớn hắn chỉ ngồi bàn sách xử lý sự vụ, phát triển thương nghiệp Giả gia, làm gì có đối mặt cường địch như này bao giờ!
Ngụy Thụ Công nghe được lời của gã béo, nheo mắt nhìn nhìn hắn, nhưng nhớ mãi cũng không ra là lão g·iết mẹ của hắn lúc nào, nghĩ không ra bèn hỏi:
"Ngươi là ai?"
"Lão tử họ Giả, tên...tên là Ngụy Tử!" Giả Ngụy Tử lắp bắp nói.
Hắn vẫn sợ, nhưng hắn cũng có thù, thù hận này cơ hồ che lấp dục vọng cầu sinh của hắn.
Con người thực ra vào những lúc như này chính là dễ dàng mắc sai lầm nhất. Nếu lý trí chút sẽ không chọn đối đầu Ngụy Thụ Công vào lúc này, chỉ cần rừng còn xanh, sợ gì thiếu củi đốt.
Hôm nay không trả thù được, đợi nay mai có cơ hội lại báo thù.
Giả Ngụy Tử làm cho Giả gia phát triển đến thế, có thể thấy là người thông minh, điểm này vẫn nên nhìn ra.
Nhưng nói thì dễ, đến lúc thực sự gặp phải lại không giống nhau nữa, hắn là bị nỗi sợ và thù hận che mắt. Thông minh nhưng tâm lý yếu, chính là như này.
"Giả...ra là người Giả gia...Tào mỗ năm xưa đúng là có c·ướp một tàu Giả gia..." Ngụy Thụ Công cuối cùng nhớ ra, gật gù coi như đã biết.
"Ngươi nhất định không đi?" Ngụy Thụ Công lại nhìn hắn hỏi, tay phải nhẹ nhàng đưa lên.
Cây cối ở gần Giả Ngụy Tử động đậy, chúng vươn mình uốn éo, mang cành cây uốn lấy thân cây, cuối cùng xoắn lại xiết chặt.
Mấy đầu cây xoắn ốc nhọn hoắt được tạo ra, vù vù, mấy đầu cây này mang đầu nhọn lao tới Giả Ngụy Tử, thế không thể cản.
Giả Ngụy Tử cuống lên, theo bảo năng cuộn người lại rồi căng phồng lên, đem lớp ngoài phủ kín bằng kim loại, chớp mắt đã biến thành quả bóng kim loại.
Mấy đầu cây xoắn ốc gặp "quả bóng" vững chắc này liền b·ị đ·ánh bật, lao càng nhanh bật lại càng mạnh, có đầu cây còn bị bẻ gãy, có cái tõe ra.
Dù sao đây cũng chỉ là Ngụy Thụ Công dùng cổ trùng điều khiển cây cối, cũng không phải chân chính thủ đoạn công phạt của lão, uy lực thường thường.
Tuy mấy cái cây kia không đâm thủng được phòng ngự của Giả Ngụy Tử, lại có thể đánh bay hắn ra sát biển, ép hắn trở lại hình người, nếu không sẽ lăn một đường ra biển rồi chìm xuống.
Bằng vào trọng lượng của hắn, bơi rất khó.
Giả Ngụy Tử lúc này ngồi bệt trên bờ biển, sắc mặt tái mét. Lúc trước nỗi sợ và thù hận của hắn ngang bằng nhau, t·ranh c·hấp làm chủ đạo. Nhưng bây giờ nỗi sợ tuyệt đối đi đầu, lấn át hết tất thảy thù hận.
Giả Ngụy Tửu đã sinh thoái ý.
Chợt hắn nghe được Kình Kiêu truyền âm tới:
"Giả phó gia chủ! Chúng ta không thể lui!
Ta đã sớm thông báo với gia chủ đại nhân, người rất nhanh sẽ tới!" Kình Kiêu tuyệt đối không để Giả Ngụy Tử chạy mất, lúc này lên tiếng.
Dù hắn kinh nghiệm chiến đấu không nhiều, nhưng tu vi kia là hàng thật giá thật. Có một tên Giả Ngụy Tử thỉnh thoảng hỗ trợ vẫn hơn không có.
"Không, không phải Kình gia chủ đi Miên Loan Hải Vực sao?" Giả gia chủ nghe được liền có hơi mừng trong lòng, nhưng vẫn hỏi điểm này.
Kình gia chủ là thiên hạ đệ nhất nh...ngũ chuyển, lão chỉ cần đến thì Ngụy Thụ Công c·hết chắc! Nhưng thông tin Kình gia chủ tiến về Miên Loan Hải Vực là ai cũng biết.
"Không cần lo lắng, ta đã sớm từ hai tháng trươc cầu viện người. Ngày hôm qua được tin người đã về Cam Vũ Hải Vực, vừa về liền cấp tốc chạy tới đây!" Kình Kiêu đáp.
Hắn cũng không phải nói láo để giữ chân Giả Ngụy Tử, nếu nói láo thì hôm nay lão cũng chưa chắc đã dám dựng trận vây lại Vô Tung Đảo.
Nghe được lời này, Giả Ngụy Tử không hiểu sao thấy có chút an tâm, lúc này mới đứng được dậy, chân cũng bớt run run lại. Mặc dù trong lòng vẫn sợ nhưng lại không còn tuyệt vọng nữa, chỉ cần câu giờ, chờ được Kình gia chủ là mọi việc đều xong!
Ngụy Thụ Công chuẩn bị lên miệng cảnh cáo lần cuối, chợt nghe thấy Sầu Vũ truyền âm vào tai:
"Đại ca, đằng sau đệ chính là truyền thừa cổ tiên Huyễn đạo kia mà chúng ta đang tìm kiếm!"
Ngụy Thụ Công nghe được liền trừng mắt nhìn lại nhị đệ mình, sau đó nhìn về lão đầu ngồi trên tảng đá kia. Dường như có hiểu ra gì đó.
"Vậy để ta đem bọn người này g·iết sạch." Lão truyền âm đáp lời nhị đệ. Nói xong liền lấy ra nguyên thạch, hấp thụ chân nguyên.
Lão ban nãy còn có ý định thả người vì thực ra bản thân chỉ vừa tấn thăng ngũ chuyển, tuy chân nguyên nâng cấp đồng nghĩa uy lực cổ trùng sẽ mạnh hơn.
Nhưng cũng không có nghĩa lão thực sự có lực lượng cổ sư ngũ chuyển, bởi vì cổ trùng của lão vẫn là tứ chuyển.
Thêm một điểm, đó là vì bản thân vừa tấn thăng, chân nguyên không nhiều. Muốn hồi phục nhanh chỉ có hấp thụ nguyên thạch.
Mà nguyên thạch là chân nguyên ở mức độ tinh luyện thấp nhất kết tinh thành nên căn bản đối với cổ sư ngũ chuyển hồi phục không lớn, phải tiêu hao số lượng lớn.
Lão là người ma đạo, không giàu có lắm nên có chút tiếc, đâm ra ngại chiến.
Nhưng vào lúc này thì khác.
Bởi vì sau lưng lão là truyền thừa cổ tiên. Việc lão cần làm bây giờ là nhanh chóng thu lại truyền thừa, rời khỏi đây.
Nếu dây dưa lâu dài, viện binh của hai nhà này nếu chạy tới sẽ có phong hiểm bạo lộ truyền thừa, lúc đó dù họ có mang truyền thừa chạy đi thì sau này sẽ hứng tới thiên hạ vây công.
Thế nhân sẽ không biết đây là truyền thừa cổ tiên, nhưng chắc chắn người hữu tâm sẽ hiểu đây là truyền thừa đáng giá.
Đám người chính đạo, đơn giản là phường đạo tặc nhưng thích nói lý lẽ.
"Đại ca, lão tiền bối có thể dễ dàng đem đám người này diệt sạch trong nháy mắt. Lão có thù với Khương gia, chỉ cần chúng ta thuyết phục được lão rằng đám người này là đồng đảng với Khương gia, vậy thì chuyện coi như xong." Lão lại nghe thấy Sầu Vũ truyền âm.
Nghe đến đây Ngụy Thụ Công hơi ngừng lại, nhưng chân nguyên vẫn hấp thụ.
"Lão tiền bối vẫn còn thực lực cổ tiên?" Ngụy Thụ Công hỏi, điểm này là mấu chốt.
"Cái này..." Sầu Vũ có chút ngẩn ra, hắn đích thật chưa nghĩ tới điểm này.
Từ đầu đến cuối là hắn mặc định đối phương có thực lực cổ tiên, đối phương cũng chưa từng chính miệng khẳng định.
Nhưng giờ nghe đại ca hỏi, hắn mới chú ý tới, nhận ra mình bị cái danh cổ tiên hù cho thiếu tỉnh táo.
Đối phương sống mất trăm năm, có khi ngàn năm, lực lượng nếu còn như cũ, khả năng đa đi đồ Khương gia chứ khônh ở đây.
"Hầy, người ta thực lực như nào đệ cũng không chắc, vậy mà còn dám cược?
Vẫn là để ta tới làm đi." Ngụy Thụ Công thở dài nói với nhị đệ.
Sầu Vũ nghe tới đây cũng không phản bác, im lặng chữa thương cho Nộ Hỏa.
Bên kia Kình Kiêu cùng Giả Ngụy Tử thấy Ngụy Thụ Công chưa động nên tranh thủ bàn kế sách câu giờ, chợt nghe thấy tiếng uỳnh uỳnh, cảm thấy hòn đảo lại rung lắc, mặt biển cũng xôn xao.
Nhìn qua liền thấy đầu mộc long kia lúc này đang hùng hùng hổ hổ lao tới, Ngụy Thụ Công trên đầu nó sát ý không hề che đậy.
Kình Kiêu nuốt xuống một ngụm nước bọt đắng chát, lớn giọng quát.
"Chiến!"
Quát xong hắn liền thúc lên cổ trùng trong không khiếu, còn hai tay thì nhúng xuống mặt nước. Một giây sau, gân tay nổi lên, cơ bắp hắn căng lên, Kình Kiêu dùng sức vung lên tay phải.
Tay phải hắn như trảo, hất một cái, liền đánh ra nắm cái thủy nhận, thủy nhận sắc bén bay nhanh, nhắm thẳng tới mộc long.
Tay trái cũng không để chơi, làm tương tự tay phải, lại năm cái thủy nhận khác được đánh ra.
Kình Kiêu cứ như vậy lặp đi lặp lại, thủy nhận tầng tầng lớp lớp dày đặc vô cùng, lấy thế không thể cản đánh tới trước mặt mộc long.
Trên đường đám thủy nhận này đi, cây cối chắn đường đều bị chúng nhẹ nhàng cắt đứt, vết cắt ngọt lịm, giống như mấy thân cây này chỉ là giấy.
Ngụy Thụ Công thấy thế công bàng bạc mà không sợ, mộc long dừng lại không tiến, còn lão thì vung hai tay về phía trước như vồ cái gì.
Hưởng ứng hành động của lão, hai đoạn rễ cây khổng lồ nhọn hoắt từ dưới lòng đất hùng hổ chui lên, chúng chắn lại trước mặt mộc long.
Thủy nhận cùng thân cây v·a c·hạm, thủy nhận sắc bén, có thể cắt vào thân cây nhưng lộ ra vết cắt không sâu, thân cây này to béo, không sợ thủy nhận.
Mấy chục cái thủy nhận cùng cắt nhưng vẫn như cũ, phá không được phòng ngự của Ngụy Thụ Công.
Đây là hợp chiêu Mộc Thương Loa lão từng dùng đối đầu với Hà Hạ Đông và lão gia chủ Ma gia, ép lão gia chủ Ma gia toàn lực ứng phó, Hà Hạ Đông cũng chẳng dễ dàng gì.
Không ngờ rằng, hợp chiêu này không chỉ mạnh công kích mà phòng thủ cũng tốt như vậy.
Chợt, một trong hai cái rễ cây bị một đầu mũi khoan kim loại xoay tít đâm thủng. Mũi khoan xuyên qua liền tiếp tục bay đi.
Chỉ tiếc nhắm không chuẩn xác, hoàn toàn không có đụng vào Ngụy Thụ Công hay mộc long.
Ngụy Thụ Công thấy chiêu kia có thể đục thủng rễ cây của mình liền kinh ngạc. Một phát liền đâm thủng, trước đến nay lão còn chưa gặp ai làm được như vậy.
Lão gia chủ Ma gia là phải dùng tới mười đầu hư ảnh hải sư mới có thể triệt tiêu, mà đó là trực tiếp đối đầu, đầu rễ cây dễ bị mài mòn.
Nhưng đây là mạnh mẽ xuyên thủng qua phần thân dày béo của rễ cây.
Ngụy Thụ Công rất nhanh đã phát hiện ra nguồn gốc của mũi khoan, thì ra đó là Giả Ngụy Tử, lúc này trên đầu hắn còn bốn cái mũi khoan nữa chưa bay đi.
"Tiểu tử này không đơn giản" Ngụy Thụ Công nheo mắt nhìn nhìn hắn, rất nhanh đã rời mắt đi, tập trung lại vào Kình Kiêu, chỉ là bảo trì một phần cảnh giới phía này.
Lão dùng hai tay chắp lại, đầu ngón tay hướng thẳng Kình Kiêu. Hai phần rễ cây cũng theo đó uốn lượn lại với nhau, cùng hợp làm một.
Đầu rễ cây này so với trước là lớn gấp đôi, uy lực cùng độ cững cáp cũng được tăng, trực tiếp đem thủy nhận trùng trùng của Kình Kiêu đánh vỡ, chỉ có thể để lại vết cắt so với ban nãy còn nông hơn.
Kình Kiêu thấy thủ đoạn công kích của mình không được, liền quyết đoán không dây dưa nữa mà dừng lại, trực tiếp ngụp lặn xuống mặt biển.
Lòng biển là sân nhà của hắn, đầu rễ cây kia nếu là dám xuống, vậy hắn thừa khả năng đánh nát.
Kình Kiêu thực ra vẫn còn thủ đoạn công kích khác, có thể đổi cách t·ấn c·ông Ngụy Thụ Công nhưng nhiệm vụ của hắn là câu giờ chứ không phải liều mạng đánh nhau.
Kình Kiêu ở dưới biển uốn uốn lượn lượn, không cho Ngụy Thụ Công dễ dàng khóa mục tiêu, mấy lần đâm tới đều đánh trượt mà phải lui lại.
"Vậy ta xem ngươi lại ứng phó như nào! Bách Sinh Căn!" Lão vừa quát, đồng thời hai bàn tay đang chụm lại xòe ra như hoa.
Chợt, lại một cái mũi khoan vụt qua...nhưng mà trượt, cách lão phải mấy mét.
Nguỵ Thụ Công quay qua, lão không phải không phòng bị nên luôn luôn để ý, chân trái cùng tuỳ thời chuẩn b·ị đ·ánh ra rễ cây để cản chiêu.
Nào ngờ đối phương nhắm mục tiêu như hạch, chệch cả mấy mét nên lão cũng lười quản.
"Hừ, hạng gà mờ cũng dám đến vây công ta." Nguỵ Thụ Công khinh thường trong lòng.
Lại mấy cái mũi khoan nữa lao đi, đa phần đều trượt, may mắn một cái đánh vào đầu mộc long, găm vào khá sâu.
Nhưng mộc long cũng chả phải sinh vật sống, găm vào như thế xong rồi sao nữa?
Giả Nguỵ Tử ở đằng xa cắn răng, chỉ biết nhìn Nguỵ Thụ Công tiếp tục thủ đoạn.
Dưới sự khống chế của lão, đầu rễ cây biến thành hơn ngàn đầu rễ cây nhỏ hơn, lấy thế công bàng bạc bao phủ xuống chỗ của Kình Kiêu.
Đây là điểm trừ của hình thể to lớn, ngươi căn bản là một cái bia tập bắn khổng lồ. Ngươi lươn lẹo thì sao? Ngàn cái rễ cây chi chít như thế, người lại lấy cái gì né.
Kình Kiêu không thể né, chỉ còn cách chạy, trực tiếp xoay đầu bơi sâu xuống lòng biển.
Rễ cây của Ngụy Thụ Công đã tách ra nên chúng tuy nhiều nhưng lực lượng cũng giảm, lại mong manh dễ vỡ.
Càng xuống sâu, rễ cây càng chậm lại, Kình Kiêu lại nhanh hơn nên có thể dễ dàng vòng qua đầu nhọn rễ cây, ở bên cạnh đánh gãy chúng.
"Khốn kh·iếp, Ngụy Thụ Công muốn phân tách ta và Giả Ngụy Tử!" Kình Kiêu cuối cùng phát hiện ý đồ của đối phương.
Hắn có thể dụ rễ cây xuống sâu rồi đánh gãy, nhưng nếu hắn dám bơi lên mặt biển vậy thì dễ cây sẽ lập tức mọc lại rồi dây dưa với hắn tiếp.
Mà lúc này, ở trên mặt biển.
Ngụy Thụ Công vẫn dùng hai tay điều khiển rễ cây dây dưa Kình Kiêu, nhưng một bên chân trái lại điều khiển mấy trăm cái rễ cây nhỏ khác đánh Giả Ngụy Tử.
Những cái rễ cây này như mấy trăm cái roi quật xuống, mà Giả Ngụy Tử lúc này lại biến thành quả cầu kim loại mà chạy trối c·hết.
Hắn không phải chưa từng thử lấy công bù thủ, nhưng số lượng rễ cây quá nhiều, hắn diệt không hết.
Thủ đoạn công kích mạnh nhất của hắn là mũi khoan kia, tên gọi Kim Toàn Phá Thiên Tiêm. Bây giờ đang dùng là biến thành cầu kim loại vừa thủ vừa công, gọi là Thiết Cầu Công.
Hắn còn một chiêu khác là Vạn Kim Phi Vũ, có thể bắn ra trăm ngàn mũi kim nhọn, nhưng chiêu này đánh người thì được chứ đánh đám rễ cây kia không được.
Như vậy là hết rồi, nói thật, bản thân hắn là tứ chuyển của một gia tộc cao cấp.
Số lượng cổ trùng lên tới mười lăm con, phối hợp được thành ba cái hợp chiêu như thế này, đã là quá tốt, hiếm thấy vô cùng, bình thường đừng mơ có được.
Cổ sư tứ chuyển thông thường, có một cái hợp chiêu đã không tệ, đại đa số người hợp chiêu còn không có, chỉ có thể khéo léo phối hợp cổ trùng.
Cũng không phải ai cũng như đám người Ngụy Thụ Công, trên thân ai cũng có truyền thừa từ tiên hiền.