Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhất Tâm Vĩnh Cầu

Chương 83: Ta cũng không một mình.




Chương 83: Ta cũng không một mình.

Nguỵ Thụ Công thời trẻ đạt được truyền thừa Thụ Ông, lại có thiên phú với Mộc đạo. Cũng nhờ đó mới được Khương gia chủ mời chào.

Về phần Nộ Hoả Sầu Vũ, phải biết bọn họ làm sao lại bị Khương gia kết tội.

Năm đó một cái truyền thừa xuất thế ở Cam Vũ Hải Vực khiến bao nhiêu người thèm muốn.

Truyền thừa này tên Ngũ Hành Chi Cảm, bên trong chia năm đạo truyền thừa là Tĩnh Thiết, Hỉ Mộc, Sầu Vũ, Nộ Hoả, Từ Địa.

Phát hiện là cổ sư tán tu, nhưng rất nhanh bị các đại gia tộc thế lớn c·ướp mất.

Có điều, dưới áp lực dư luận, các đại gia tộc vẫn phải mở cửa cho tán tu tham gia tranh đoạt truyền thừa.

Thực tế, các đại gia tộc đã phân chia xong đạo truyền thừa nào thuộc về nhà nào, chung tay âm thầm chèn ép tán tu.

Truyền thừa Nộ Hoả và Sầu Vũ thuộc về Khương gia, Hỉ Mộc thuộc về Lâm gia, Tĩnh Thiết thuộc về Giả gia còn Từ Địa thuộc về Cơ gia.

Kết quả khỏi nói, nhìn vào danh hiệu của Nộ Hoả Sầu Vũ bây giờ liền đủ hiểu, họ là từ trong tay Khương gia c·ướp lấy hai đạo truyền thừa này.

Nói chung, chỉ có đám người Nguỵ Thụ Công thụ truyền thừa tiên hiền mới sở hữu nhiều hợp chiêu, cổ trùng tinh phẩm.

Còn không, cũng phải giàu có như Giả Nguỵ Tử.

Quay lại trận chiến, Giả Nguỵ Tử lúc này vẫn bị đè lên đánh, nhưng hắn đã thảm không thể thảm hơn. Vỏ bọc kim loại quanh người hắn vết nứt chi chít, nhiễu chỗ đã bong xuống lộ ra da thịt. Phần nào bị lộ chính đều b·ị đ·ánh cho chảy máu.

Không tới hai hiệp nữa, đảm bảo có thể đem phòng ngự của Giả Nguỵ Tử đánh nát bét, lấy cái mạng của hắn.

Tính ra nếu không phải Nguỵ Thụ Công thiếu thốn chân nguyên, lão đã có thể đem Giả Nguỵ Tử g·iết sớm hơn.

Lão không dám dùng mộc long là vì như vậy, muốn mang nó xuất trận thì cần tốn chân nguyên nhưng nếu cứ để nó đứng yên bất động thì hao tổn rất ít.

Lão vốn dùng nó như một loại thủ đoạn hù doạ, không thực sự có ý đồ dùng tới.

Dùng tới tất nhiên có thể nhanh chóng g·iết Giả Nguỵ Tử, nhưng còn Kình Kiêu kia giờ vẫn đang bị dây dưa dưới biển.

Chưa kể là còn mấy gia lão tam chuyển bao vây tứ phía kia.

Họ yếu nên không dám động nhiều, chỉ thỉnh thoảng đánh một hai chiêu cứu nguy cho Giả Nguỵ Tử nên Nguỵ Thụ Công cũng chưa có quản.

Chợt, Nguỵ Thụ Công nhíu máy, lão ngưng lại thế công đối với Giả Nguỵ Tử, tinh thần tập trung về mặt biển.

Rất nhanh, lão nhìn thấy một dòng nước xoắn ốc mạnh mẽ bắn lên trời.

Một chiêu này đem lượng lớn rễ cây nhỏ của lão huỷ diệt, thiệt hại quá nửa, cũng đồng nghĩa Kình Kiêu đã thoát vây.

Thật vậy, dòng nước xoắn ốc vừa tan ra, lập tức Kình Kiêu ngoi lên từ dưới mặt nước.

Có thể thấy toàn thân hắn rất nhiều v·ết t·hương, hiển nhiên là kết quả của việc ngạnh kháng thế công của chiêu Bách Sinh Căn.

Nhưng đó là vì hắn tập trung trị liệu cổ họng mình, thế nên thân thể mới còn nhiều v·ết t·hương đến thế.

Lựa chọn này đã có được sự bù đắp, một cái Cự Kình Pháo đã phá đi thế vây công của Nguỵ Thụ Công.

Giờ hắn sẽ không dễ dàng bị dây dưa dưới biển nữa.

"Chậc, một con rùa đen một con cá da dày thịt béo.

Không có cách nào nhanh chóng g·iết hai tên này..." Nguỵ Thụ Công trong lòng thở dài.

Nếu lão đem thực lực đẩy tới đỉnh phong nên có của tu vi hiện tại, vậy thì trận chiến này đã xong lâu rồi.

Đáng tiếc, đời không có nếu.

Nguỵ Thụ Công trực tiếp bỏ qua Giả Nguỵ Tử, lựa chọn toàn lực tập trung vào Kình Kiêu.

Một cái rễ cây to lớn thành hình, nhắm tới Kình Kiêu mà đâm thẳng.



Kình Kiêu sớm có chuẩn bị, mồm há lớn để lộ vòng xoáy nước.

Thì ra hắn vốn đã chuẩn bị một lần Cự Kình Pháo nữa, chỉ là cố tình ngậm chặt mồm che đậy.

Một dòng nước xoáy bắn ra, chặn lại đầu rễ cây kia. Đáng tiếc, dưới sự tăng phúc của chân nguyên ngũ chuyển, Cự Kình Pháo của hắn liền tỏ ra yếu thế.

Nhưng hắn căn bản vốn không có ý định dựa vào cái này chơi với Nguỵ Thụ Công.

So tu vi hắn thua, so hợp chiêu hắn vẫn thua như cũ, nhưng có một cái hắn tuyệt đối sẽ thắng, đó là man lực.

Kình Kiêu chủ động kết thúc Cự Kình Pháo, rễ cây lớn hết bị ngăn cản liền mạnh mẽ đâm thẳng. Thế nhưng Kình Kiêu lại trực tiếp lao tới, đón đầu rễ cây.

Hắn cậy biển là sân nhà, tốc độ nhanh nhẹn, vào giây phút rễ cây sắp đâm xuyên người hắn, Kình Kiêu uyển chuyển xoay ngang, khéo léo né qua đầu mũi nhọn.

Sau đó hắn lấy hai cánh tay lực lưỡng của mình, vồ tới ôm vào thân cây. Chỉ thấy sau đó cơ lưng mặt quỷ hiện lên, cơ bắp toàn thân gồng căng hết sức, Kình Kiêu ngửa lưng về phía sau, dùng hết sức cố gắng bẻ gãy rễ cây.

Cuối cùng không hổ là Kình gia man lực đứng đầu thiên hạ, đem rễ cây khổng lồ của Nguỵ Thụ Công trực tiếp bẻ ra vết nứt, rồi tiếng rắc rắc liên hồi vang lên, rễ cây hoàn toàn đứt gãy.

Lúc này Kình Kiêu vung một cái đem phần rễ cây mình bẻ ra ném đi, còn hắn thì đuôi ở dưới mặt biển quẫy mạnh, thân mình cấp tốc lao về phía hòn đảo.

Nguỵ Thụ Công lập tức hiểu ý đồ của Kình Kiêu, đối phương là muốn liều mình lên bờ vật lộn với lão.

"Xem ra đã phát hiện ra việc chân nguyên của ta không nhiều." Nguỵ Thụ Công thở dài, cây kim trong bọc rồi sẽ lòi ra.

Hai bên đều là người có kinh nghiệm chiến đâu lâu năm, không lý nào Kình Kiêu nhìn không thấu hư thực của lão.

Nhưng lão lại có thể làm gì? Đành lần lượt vung lên tay còn lại, cùng chân trái, đánh ra hai đạo rễ cây khác.

Rễ cây bị gãy sẽ cần hồi phục, tạm thời bị phế. Tuy khoảng thời gian này không dài nhưng vào trong trận chiến của cường giả, đủ để làm ra nhiều thứ.

Lần trước là một đầu rễ cây nhưng lần này là hai đầu, Kình Kiêu sẽ không lại dễ dàng hoá giải.

Mắt cá voi của hắn đảo nhanh nhìn hai đạo rễ cây trái phải đang lăm lăm lao tới, cuối cùng quyết định tập trung vào đạo bên phải.

Cũng vì đạo rễ cây này tới nhanh hơn.

Kình Kiêu chủ động đón đầu, lặp lại chiêu cũ, tóm được đầu rễ cây này.

Ý đồ của hắn rõ ràng, muốn bẻ ngang đoạn rễ cây, lấy nó để cản lại đoạn rễ cây thứ hai.

Nhưng đột nhiên, cả hai đoạn rễ cây từ hai sinh ra hơn ngàn cái rễ cây nhỏ hơn, đoạn rễ cây ban nãy bị bẻ gãy cũng tương tự.

Một khi bị gãy liền tạm phế, nhưng nếu phân lại thành rễ cây nhỏ thì là câu chuyện khác.

Kình Kiêu lúc này phát hiện mình tự chui đầu vào rọ, đã không thể né hay bơi xuống, rễ cây nhỏ luồn quanh người hắn, tứ chi, cổ đều bị siết chặt.

Chợt, bao nhiêu thủ đoạn tầng tầng lớp lớp đánh lên những cái rễ cây, khiến chúng thiệt hại vô số.

Nhìn lại, hoá ra là mấy vị gia lão Giả gia xuất thủ tương trợ Kình Kiêu.

Họ làm vậy là có đạo lý, Kình Kiêu nếu như c·hết, đám người bọn họ cũng không sống được.

Nguỵ Thụ Công hừ lạnh, khinh thường nói:

"Một đám ngu ngốc các ngươi dường như quên mất một chuyện.

Ta cũng không một mình."

Lời này lão vừa nói ra, hai đạo thân ảnh từ trên đỉnh núi lao xuống, hướng tới đám người gia lão Giả gia.

Một người trong bọn họ chân đạp vòng lửa, trong tay nắm hoả thương, hoả lụa tiên y quấn quanh người.

Hiển nhiên là Nộ Hoả, nàng nhờ Sầu Vũ chữa trị mà tỉnh táo trở lại, sau đó có thể tự thúc lên thủ đoạn trị liệu của mình, tốc độ hồi phục liền tăng cao.

Đến lúc này đã có thể tham chiến.



Nàng thế sét đánh không kịp bưng tai, chớp mắt đã tới trước mặt một vị gia lão.

Vị gia lão kia bị doạ sợ mất mật, thúc lên cổ trùng, điên loạn t·ấn c·ông nhưng đều bị nàng uyển chuyển né tránh.

Cuối cùng hoả thương một nhát đâm xuyên ngực vị gia lão kia.

Thân thể vị gia lão đó rất nhanh b·ốc c·háy, chớp mắt hoá thành tro bụi, mà hoả thương lại càng thêm dữ dội, mơ hồ giống một con dã thú, muốn gào lên bộc lộ sự điên cuồng.

Mấy vị gia lão khác nhìn thấy liền mặt mày tái mét, hoảng loạn bỏ chạy.

Nhiệm vụ rõ ràng là câu giờ, việc gì phải liều? Vị kia c·hết mất xác chính là ví dụ tốt nhất.

Nhưng bọn hắn chạy sao thoát khỏi Nộ Hoả, nàng nhanh chóng đuổi đánh từng người, dễ dàng đem bọn họ xiên que.

Bên chiến trận còn lại, Sầu Vũ lẳng lặng đứng ở bờ biển, mấy vị gia lão Giả gia vây quanh.

Đặc biệt nói tới, trên đầu đám người bị phủ bởi một đám mây đen, mây đen quỷ dị, hình thù lại giống như mặt người đang mếu.

"Chúng ta có lên không?" Một vị gia lão phá bầu không khí, lên tiếng hỏi.

"Đối phương không động, chúng ta lại chỉ việc câu giờ, hà cớ liều mạng?" Một vị khác trả lời.

"A?" Một vị gia lão bất giác kêu lên.

Lão cảm thấy vừa có nước rơi vào mặt mình, hơn nữa nước này lại như kim đâm, cắm vào da mặt hắn, đau nhói vô cùng.

"Chuyện gì?" Một vị gia lão khác cũng cảm nhận được nước rơi xuống mu bàn tay, lập tức thấy nhói.

Rất nhanh nước rơi nhiều hơn, vị gia lão nào cũng cảm nhận được từng giọt từng giọt đều đem lại cảm giác đau đớn thấu xương.

"Là mưa! Mưa này có vấn đề!" Một vị cuối cùng nhận ra, hô hoán mấy người còn lại rời khỏi phía dưới đám mây đen.

"Làm gì có đạo lý đó, ở lại, ngắm mưa với ta." Sầu Vũ trầm ngâm nói, lộ ra vẻ buồn bã.

Mưa theo đó càng to hơn, hạt mưa rơi lã chã, mấy vị gia lão kêu lên thất thanh, họ came tưởng như ngàn kim đâu xuống.

Một vị biết không thể chạy, đành quay người, dơ tay hướng Sầu Vũ muốn xuất ra thủ đoạn gì đó đối đầu.

Kết quả, Sầu Vũ vẩy tay một cái, hạt mưa xung quanh cánh tay vị kia đang rơi thẳng bỗng dưng giống như có gió thổi, làm chúng bay chéo, mà tốc độ lại nhanh vô cùng.

"Á á á!" Vị kia thét lên, cánh tay của hắn bằng mắt thường có thể thấy được đang dần dần rách ra, đang yên đang lành bị hạt mưa đâm rách.

Cuối cùng, canh tay này hoàn toàn đứt, vị gia lão này lăn lộn dưới đất vùng vẫy, máu chày dài trên mặt đất, nhuộm đỏ một phần cỏ xanh.

"Các ngươi sống thật đau khổ, thương thay, thương thay..." Sầu Vũ nói, tay phải nâng lên rồi ấn xuống.

Mưa đột nhiên biến nặng hạt, khắp người các vị gia lão v·ết t·hương lỗ chỗ, máu chảy nhuộm đỏ y phục, họ bây giờ nằm im trên mặt đất không động đậy.

Toàn bộ gia lão Giả gia vây quanh đảo nhanh chóng bị hai người Nộ Hoả Sầu Vũ xử lý.

Mà bên kia Kình Kiêu đã bị Nguỵ Thụ Công xiết chặt, ban đầu còn cựa quậy phản kháng, nhưng bây giờ thì cơ thể chỉ có run lên từng hồi, cơ bắp toàn thân không còn lực lượng như trước.

Ý thưc hắn đang mờ đi, đường đường Kình gia phó gia chủ, lúc này lại bị người ta xiết đến sắp c·hết.

"Không phải Tào mỗ không cho các ngươi cơ hội, là các ngươi không biết nắm lấy..." Nguỵ Thụ Công lạnh lùng nói, ra tay càng mạnh hơn, Kình Kiêu rên rỉ lên.

Giả Nguỵ Tử ở một bên khác tuyệt vọng, hắn b·ị đ·ánh cho trọng thương, không còn bao nhiêu sức để chiến đấu.

Cứ ngỡ hai người bọn họ có thể câu kéo chút thời gian, ai ngờ Nguỵ Thụ Công dù mới tấn thăng nhưng ngũ chuyển vẫn là ngũ chuyển, hai người một mực bị đè lên đánh.

"Mẹ nó, biết vậy ta không nên vội vàng t·ấn c·ông...

Giờ thì mạng cũng phải bỏ lại ở đây." Hắn cảm thấy mình không chờ được Kình gia chủ nữa.

Chợt, cổ trận hình đầu cá voi lúc này có dị biến.



Miệng cá voi ngậm chặt bỗng dưng có dấu hiệu mở ra, ánh áng mặt trời ban trưa chiếu vào, còn có thanh âm truyền tới:

"Nguỵ Thụ Công dơ tay đánh khẽ, chúng ta chấp nhận để ngài cùng thuộc hạ rời đi.

Tha cho Kình phó gia chủ chúng ta một mạng."

Nghe thấy lời này, Nguỵ Thụ Công có hơi khựng lại, nhưng hắn cũng không dừng tay.

Dừng là không thể, truyền thừa cổ tiên ở kia, bọn hắn không chỉ rời đi mà còn phải đem theo cả truyền thừa.

Phải g·iết hết đám người ở đây mới là tốt nhất, che đi dấu vết truyền thừa.

Bỗng, nguyên bản Nguỵ Thụ Công cùng mộc long là bị ánh nắng chiếu vào, tự nhiên có một bóng đen to lớn từ đâu tới che phủ lên lão.

Nguỵ Thụ Công bất giác ngửa đầu, ánh nắng chói chang làm lão có chút nhìn không rõ, nhưng mà vẫn thấy được có một vật gì to lớn đang ở giữa bầu trời, vật này càng ngày càng to hơn.

Linh quang khẽ động, Nguỵ Thụ Công hai con ngươi mắt co rụt lại, vậy mà theo bản năng thốc lên một tầng hào quang màu xanh bao bọc lại chỗ lão đang đứng ở trên mộc long, đồng thời vội điều khiển mộc long lui lại phía sau, nhanh nhất có thể.

Nhưng...

Uỳnh!

Một thứ gì đó to lớn đã đập mạnh xuống vị trí của mộc long, đánh cho bụi đất bay mịt mù.

Mà bên kia, rễ cây cuốn lấy Kình Kiêu thả lỏng, hắn lúc này nhân có hội vùng ra, thành công thoát khốn, ngã xuống biển.

Thân mình to lớn nằm ngửa trên mặt biển, ngực phồng lên phồng xuống, hiển nhiên là đang tham lam hít lấy hít để, ban nãy thiếu chút tắt thờ.

"Đến rồi." Trong lòng hắn thở ra một hơi.

Khói bụi trên đảo tảo đi, cảnh tượng lộ ra khiến người ta sợ hãi.

Trên đảo có một tên nửa người nửa cá voi khổng lồ, toàn thân hắn màu xám tro, hình thể lực lưỡng xem chừng to hơn cả Kình Kiêu, cơ bắp cuồn cuộn múi nào ra múi nấy, nhìn qua liền thấy uy phong lẫm liệt, giống như một tôn thần ma giáng thế.

Phần đầu cá voi khác với đồng tộc, hình dạng đầu giống như là hình vuông, tương tự với cá nhà táng ở Trái Đất.

Một thân thần ma này đã đủ doạ vỡ mật bao người, nhưng lại nhìn tới trong tay hắn!

Tay phải cầm đầu rồng bằng gỗ từ lúc nào đã bị vặt xuống, tay trái cầm thân rồng nằm bất động.

Bách Tuế Phệ Thụ Long bị bẻ đầu!

Vị Kình tộc kia đưa lên đầu rồng tới ngang mặt, ánh mắt khinh thường nhìn nhìn nó, cuối cùng tập trung vào thứ giống như viên ngọc màu xanh giữa đỉnh đầu rồng.

Thanh âm ồm ồm, nặng như núi truyền vào tai đám người ở đây:

"Ma đầu tặc tử, lăn ra đây cho bổn toạ."

Mà một bên khác, Giả Nguỵ Tử đứng ở rìa đảo ngửa cổ nhìn, hai mắt trợn to, miệng lắp bắp:

"Kình, Kình gia chủ..."

Cuối cùng hắn ngồi xuống thở ra một hơi.

"Huhu con mẹ nó, cuối cùng tới rồi!"

Hai mắt hắn bất giác đổ lệ, cảm giác như bản thân vừa dạo một vòng Quỷ Môn Quan vòng về.

Mà đám người Kình gia bên ngoài khống trận, mặt mày đều tươi tắn hẳn lên, có chút thở phào nhẹ nhõm.

Bọn hắn vẫn luôn quan chiến, nhìn thấy phó gia chủ lực bất tòng tâm, không thể chế áp ma đầu này. Vì vậy mà tâm trạng lo lắng không thôi.

Nhưng bây giờ gia chủ tới rồi, vị này là cột chống trời của bọn hắn, là kiêu ngạo của bọn hắn, là nguyên do Kình gia chỉ là thế lực cao cấp nhưng không ai dám đặc tội, bao gồm thế lực siêu cấp.

Cũng chỉ có mặt mày Nộ Hoả Sầu Vũ lúc này khó coi, lo lắng cho đại ca, tâm như ngồi trên lửa đốt, ngo nghoe muốn động.

Mà Nguỵ Thụ Công trốn trong viên ngọc ở đỉnh đầu mộc long, sắc mặt cũng trầm xuống.

"Viện binh của bọn chúng vậy mà lại là đương kim thiên hạ đệ nhất ngũ chuyển..."

Lão vẫn biết đám người này sẽ có viện binh, chỉ là không ngờ...tới lại là Kình gia chủ.