Chương 87: Truyền thừa Kiếm Vũ
Truyền thừa Kiếm Vũ.
Ở ngay chính giữa khu rừng trên đảo có một cái hố sâu, rất nhiều người vây quanh miệng hố.
"Khôn lão đệ, chuẩn bị hết chưa?" Một vị cổ sư trung niên nói.
Người này nếu dựa vào ngoại hình thì hẳn là sáu mươi tuổi đi, đầu đội nón, người mặc một bộ quần áo đơn giản tối máu, ống quần sắn đến bắp chân, dưới chân chỉ đeo giày cỏ. Nhìn như nào cũng ra nông dân.
"Nông lão ca yên tâm, hôm nay nhất định sẽ thông qua tầng thứ nhất của truyền thừa." Ma Khôn Khôn đáp, nhìn có vẻ rất ngoan ngoãn với người kia.
Ông ta như vậy cũng dễ hiểu vì vị này là Trình Nông, một trưởng lão khác họ của Khương gia, tu vi tất nhiên là tứ chuyển.
Nói tới, Khương gia chủ rất thích đem trưởng lão khác họ ra sai việc ở bên ngoài, gia lão trong thì rất hiếm thấy.
Trình Nông nghe vậy thì gật gù, có vẻ không mấy mặn mà. Ông ta bị đá tới đây cũng mấy tháng rồi, giờ mới có thể thông qua tầng một thì biết bao giờ mới tới tầng thứ năm?
"Vậy chúng ta bắt đầu thôi." Trình Nông nhàn nhạt nói, vẫy vây tay ra hiệu đám người cứ tự túc.
Sau đó lão đi qua một bên, đi vào trong lán ngồi. Ma gia sẽ phụ trách ở đây nghiên cứu truyền thừa, thời thời khắc khắc cần Trình Nông giá·m s·át nên đã xây một cái lán để lão ta ngồi nghỉ.
Đám người nhận lệnh liền chia nhau cầm đuốc lần lượt nhảy xuống hố, họ đều là cổ sư Ma gia. Ma gia quen thuộc truyền thừa này nhẫn, để họ đi trước là tốt nhất.
Hố này không xâu, cùng lắm ba mét, nhưng bên dưới lại có một cái cửa đá bị trôn vùi.
Cửa đã đã bị mở ra từ lâu, đám người sau khi nhảy xuống hố lại bắt đầu cuốn dây thừng quanh thắt lưng, cố định đầu còn lại bằng một cái cọc trên miệng hố, sau đó mới từ từ chui vào bên trong cửa đá kia.
Không gian ở tầng một tối thui, lúc này đám người lần lượt dùng cổ trùng đốt lên ngọn đuốc trong tay. Họ dần dần hạ độ thấp xuống, thả dây từ từ gần năm phút mới có thể tới đáy của tầng này.
Ngay khi đám người này đặt chân xuống, ngoài ánh lửa từ đuốc của họ phát ra, xung quanh tối đen như mực, nhưng lúc này từ xa xa lại hiện lên một đốm lửa, sau đó hai đốm, ba đốm,....
Dần dần các đốm lửa liên tục thắp lên, vòng quanh không gian tầng một, thắp sáng nơi này.
Hoá ra đây là một khu vực có hình tròn, từ nền bên dưới tới cái cửa bên trên cũng phải gần năm mét, toàn bộ tầng một làn bằng đá, tường gắn đầy đuốc để thắp sáng nơi này.
Đám người đứng quay lưng vào nhau, cảnh giác cao độ nhìn xung quanh.
Sau nằm phút không thấy biến động gì, lúc này mới dơ tay hướng người ở trên ra hiệu. Người ở trên nhận được tín hiệu liền lập tức quay về phía Ma Khôn Khôn đang đứng ở miệng hố kính cẩn nói.
"Khôn Khôn gia lão, bên dưới an toàn ạ."
Ma Khôn Khôn gật đầu, lúc này mìm cười quay về một phương hướng.
Ở đó có hai thiếu niên trẻ tuổi, một người thân mặc hai lớp áo giao lĩnh đều màu trắng, dươi chân đi giày trắng, tóc dài được hắn buộc lại gọn gàng, trước trán có một lọn tóc rủ xuống. Người này da trắng, nét mặt nam nhân lại có chút mềm mại dường như đẹp hơn không ít nữ nhân.
Nhưng đừng để bộ dạng giống như thư sinh tay trói gà không chặt đó đánh lừa, sau lưng hắn còn đeo một thanh kiếm có vỏ màu trắng, kiếm tuy trong vỏ nhưng người ta vẫn cảm nhận được sự sắc bén lạnh lẽo. Đặc điểm nhận dạng đặc thù như vậy, không phải Khương Ước thì là ai.
Bên cạnh hắn là một người khác đô con hơn, mặc võ phục màu đen khá rộng nhưng không che được cơ bắp dưới lớp áo, hắn mặc giáp nhẹ chủ yếu làm bằng da, riêng phần ngực và hai vai có phần cứng cáp hơn, đó là vì chúng được đệm bên dưới một lớp vẩy cứng của dã thú đan lại với nhau. Người này có một điểm cực kì bắt mắt, đó chính là cái đầu hói của hắn. Bên cạnh đó, khuôn mặt thường thường như đôi mắt đó lại toát lên anh khí ngời ngợi. Rõ ràng là Ma Thiết Đản.
Hai người đã sớm tới đây chờ đợi từ lâu, đã rất nóng lòng muốn xuống, đặc biệt là Khương Ước. Về phần Ma Thiết Đản, hắn chỉ muốn thử nghiệm thành quả tu luyện hai tháng qua mà thôi.
Ma Khôn Khôn hướng hai người nói:
"Thiết Đản, nhị công tử. Mời." Nói xong một tay hắn đưa ra hướng về miệng hố, còn cẩn thận bước về một bên nhường đường.
Hai người nghe vậy nhìn nhau mỉm cười, song song nhảy lên. Kì lạ là chân hai người không rơi lại xuống đất mà giống như bước lên một mặt phẳng vô hình.
Đây là công dụng của cổ Không Bộ, có thể khiến cổ tu tạm thời đứng trên không trung.
Hai người lúc này đứng ở trên không trung, cùng nhau nhảy một lần nữa liền vừa vặn rơi xuyên qua khe cửa.
Ma Khôn Khôn nhìn theo bóng dáng Ma Thiết Đản mà có chút ngẫm nghĩ.
Hai tháng nay hỏi thăm tin tức về Ma Thiết Đản từ chỗ Trình Nông thì biết được hắn ở Khương gia khá nổi tiếng, phát triển thần tốc, bây giờ đã có thể đánh một trận với đại đệ tử của Gia Cát Minh mà trụ được mười hiệp mới bại, cơ hồ sở hữu lực chiến xếp thứ hai. Có thể nói là một thiên tài.
"Hòn ngọc quý như vậy, xuýt chút nữa bị trôn vùi ở Ma gia." Ma Khôn Khôn nghĩ, lão không khỏi cảm thán ông trời sắp xếp.
"Lão thiên gia có mắt." Ma Khôn Khôn vui vẻ, lão ta nghĩ rằng không sớm thì muộn Ma gia sẽ có thể quay lại thời kì kia, đều nhờ vào Ma Thiết Đản.
Dưới cửa đá, lúc này hai người Ma Thiết Đản và Khương Ước đã xuống tới nơi.
Họ không khỏi nhìn quanh, đây là lần đầu cả hai tiếp xúc với một cái truyền thừa. Nhưng mà nhìn một lúc cũng không thấy có gì, cả tầng trống trơn.
"Vị huynh đệ này, tầng một rốt cuộc là vượt qua như nào?" Khương Ước không nhịn được mà hỏi.
Một cổ sư của nhóm đầu tiên đi xuống thấy vậy liền ôm quyền kính cẩn nói với hắn.
"Thưa nhị công tử, xin ngài hãy chú ý vào những phiến đá ở trên mặt đất và trên tường ở bốn hướng đông tây nam bắc."
Khương Ước nhìn nhìn dưới đất, phát hiện nền đất được lát bằng những phiến đá hình vuông, riêng phiến đá mà bọn hắn đang đứng là to nhất, những phiến còn lại chỉ đủ một người đứng. Lại nhìn về bốn phía của bức tường, để ký kỹ liền thấy dường như có một cái khe nhỏ dựng đứng.
Suy nghĩ của hắn khẽ động, chợt, hai mắt phát sáng, hắn quay qua nói với vị cổ sư kia.
"Lẽ nào đây là một bàn cờ, chúng ta phải di truyển trên đúng các nút, tiến dần tới những cái khe kia? Ta đoán những khe đó là để cắm kiếm đi."
Vị cổ sư nghe vậy liền kinh ngạc, bọn hắn phải mất nửa tháng mới nhận ra điều này.
"Nhị công tử thật thật tài giỏi, một châm liền thấy máu, quả đúng như công tử đoán."
Nghe vậy Khương Ước liền cười cười, có chút ngại ngùng, hắn lấy ngón tay gãi gãi má nói.
"Thực ra ta vẫn luôn tìm hiểu về vị Cổ Kiếm Vũ này, người này sinh thời rất thích đánh cờ vây nên ta mới liên tưởng tới.
Còn về những lỗ kiếm kia...ta nghĩ ai cũng có thể hiểu được."
"Nhị công tử thật hiếu học, khiến ta bội phục." Vị cổ sư này không quên vuốt mông ngựa một câu.
"Được rồi, nhị vị công tử nhớ đi theo từng bước của ta, tuyệt đối không được sai lầm.
Chúng ta sẽ hướng tới lỗ kiếm phía nam, những cái còn lại đều sẽ khởi động bẫy.
Cũng dùng cách khác để tới được chỗ lỗ kiếm, nếu không dù có đút kiếm vào cũng vô dụng." Một vị cổ sư khác nói, xem ra hắn là người dẫn đội lần này.
Hắn rất nhanh bước ra một bước, chân chạm vào một ngã tư giữa những phiến đá. Cờ vây không giống cờ tướng, cờ sẽ không đặt ở trong ô vuông mà sẽ ở những điểm giao được gọi là nút này.
Không có gì xảy ra.
Vậy là tốt, chứ có gì thì hỏng rồi.
Cứ như vậy, cổ sư dẫn đội tiến thêm bước nữa, rồi đến bước thứ ba, lúc này người thứ hai mới đi bước đầu tiên, lần lượt người thứ ba rồi đám người nối đuôi nhau bước chậm từng bước.
Một đường này đi đến lỗ kiếm kia cũng không phải đường thẳng mà thỉnh thoảng lại có góc quành, có lúc đoàn người tưởng như đi quành lại ô vuông lớn ban đầu nhưng lại bẻ hướng vào khúc cuối.
Hai canh giờ sau họ mới có thể bước tới trước mặt lỗ kiếm.
Rõ ràng là rất gần, cùng lắm bước ba mươi bước là tới nhưng đi vòng vèo mất tận một canh giờ.
Rất may đám cổ sư này đều đã quen với việc này, Ma Thiết Đản và Khương Ước có qua tập luyện cơ thể nên không bị mỏi chân.
Lúc này, vị cổ sư dẫn đội rút kiếm dắt bên hông ra. Thanh kiếm này nhìn tầm thương nhưng khi hắn truyền chân nguyên vào thì kiếm này bống biến đổi.
Nhìn vào liền biết bây giờ nó không những cứng cáp hơn mà còn sắc bén thấy rõ, lưỡi kiếm khiến người ta cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Thực ra đây là do cổ Lãnh Kiếm kí túc ở trên lưỡi kiếm. Tác dụng của nó chính là tạm thời tôi luyện thanh kiếm thành ra như trên.
Khương Ước cũng là dùng cổ này, khác ở chỗ kiếm của hắn thường xuyên được tôi luyện bởi cổ Lãnh Kiếm nên dù không thúc dục cổ trùng vẫn thấy được những đặc điểm như sắc bén và sự lạnh lẽo.
Dưới sự quan sát của đoàn đội, cổ sư dẫn đầu đút lưỡi kiếm vào trong lỗ kiếm. Rất nhanh liền thấy lưỡi kiếm vỡ vụn, cổ Lãnh Kiếm kí túc bên trên cũng c·hết theo.
Mà ngay sau đó, bức tường xung quanh lỗ kiếm cứ như bị từng nhát chém cắt thành hình hạt lựu, sau đò dần dần đổ sụp xuống. Đám người nhìn qua có thể thấy được phía sau bức tường là một cầu thang dẫn đi xuống.
Vị cổ sư dẫn đội kia bước qua đống đá, kiểm tra không có gì bất thường xảy ra, lúc này mới nói.
"Chúng ta sau khi thử ba lỗ kiếm còn lại phát hiện chúng tượng trưng cho ba vực là Tây Mạc, Đông Hải và Nam Cương.
Lỗ kiếm Tây Mạc phải dùng cổ Nộ Kiếm, lưỡi kiém nóng nảy. Lỗ kiếm Đông Hải phải dùng cổ Nhu Kiếm, lưỡi kiếm mềm dẻo như nước. Lỗ kiếm Nam Cương cương phải dùng cổ Trọng Kiếm, lưỡi kiếm nặng như núi.
Từ đó suy ra lỗ kiếm Bắc Nguyên khả năng sẽ là Lãnh Kiếm vì đặc trưng của Bắc Nguyên là khí hậu lạnh lẽo."
Thực ra hắn giải thích là để nói cho Ma Thiết Đản và Khương Ước nghe chứ mấy cổ sư khác đều là đội thăm dò của hắn, dĩ nhiên biết điều này.
Coi như một chút lấy lòng hai vị này, một vị nhị công tử Khương gia, một vị "trò cưng" của Ngoạ Long tiên sinh.
Hắn đắc thủ, hai người được giải đáp đích thật nhìn hắn thuận mắt hơn chút.
"Phải rồi, có lời đồn cho rằng Cổ Kiếm Vũ là nô lệ cho Yêu tộc ở Bắc Nguyên, ẩn nhẫn tu hành, khi tu vi đại thành liền lấy kiếm chém hết tất cả những kẻ đã n·gược đ·ãi y. Bảo sao sẽ là lỗ kiếm phía bắc, đó là nơi y chịu đau khổ những cũng là nơi y g·iết ra thanh danh của mình." Khương Ước chợt nghĩ thông, không tự chủ được nói ra.
Vị cổ sư kia nghe vậy mặt có chút đen lại, trong lòng chửi.
"Mẹ nó, ngươi biết nhiều như vậy sao không vác cái đít tới đây? Để chúng ta mày mò lâu như vậy."
Những lời đậu đen rau muống này hắn chỉ có thể lên đến cổ rồi nuốt lại xuống, không dám nói ra.
Ma gia sau này phụ thuộc vào Khương gia, hắn không dám đắc tội.
Bình ổn xong liền nói.
"Nhị vị công tử, hai người kế tiếp vẫn là lên quay lại phía trên.
Tầng thứ hai vẫn chưa được thăm dò kỹ càng, sẽ có nguy hiểm..."
Khương Ước nghe vậy liền khó chịu, hắn đến đây để thử sức tiếp nhận khảo nghiệm truyền thừa đạt cơ duyên, chứ không phải đến ngồi mát ăn bát vàng chờ mấy tên này làm chuột bạch đi trước.
Ma Thiết Đản cũng tương tự, hắn không cần cơ duyên nhưng cần lịch luyện.
Vị cổ sư kia cũng gọi là lăn lộn đủ lâu, nhìn mặt liền hiểu tâm ý hai người bọn họ nhưng hắn thực sự không dám để họ đi tiếp, vì vậy đành nói.
"Hai vị công tử tính mạng đáng quý, nếu như hai vị có mệnh hệ gì...ta...ta gánh không nổi." Hắm cúi mình ôm quyền, chỉ thiếu mỗi trực tiếp quỳ.
Đám cổ sư còn lại cũng cúi mình đồng thanh nói.
"Mong nhị vị công tử trở lại!"
Gân trán nổi lên trên đầu Khương Ước, nhưng hắn vẫn nhẹ nhành nói.
"Mạng nào cũng đáng quý, bọn ta nhất định phải xuống dưới. Ta sẽ dặn dò Trình trưởng lão không trách tội các ngươi.
Nói rồi hắn ném ra một cái kiếm nhỏ xíu, đặt kiếm ở trán một lúc sau đó ném đi lên trên, xuyên qua khe cửa.
Đây là cổ Phi Kiếm Truyền Tin, cổ tu có thể gửi vào thông điệp mà mình muốn.
"Đi!"
Hắn dùng Ma Thiết Đản dẫn đầu đi xuống cầu thang, mấy tên cổ sư thấy vậy cũng hết cách, đành đi theo.
----đường phân cách nè----
Ban đầu tên của nhân vật Cổ Kiếm Vũ là Tập Kiếm Bình, thực ra là tác làm vậy để nhắc lại nhân vật Tập Kiếm Bình từng xuất hiện trong Cổ Chân Nhân, sau bị đổi thành Lâm Kiếm Hành.
Dù sao thì cho vui thôi nên tác đã nhanh chóng sửa lại thành Cổ Kiếm Vũ, tên thế mới có truyền thừa Kiếm Vũ chứ.