Chương 88: Ngã Kiếm.
Cầu thang đi xuống cũng không sâu, đoàn người dưới ánh đuốc soi sáng chỉ mất mười lăm phút liền xuống tới tầng hai.
Vừa đặt chân xuống nền đá, hàng đuốc trên tường lại giống như tầng một, lần lướt được đốt cháy, chiếu sáng tầng hai cho đám người nhìn thấy.
"Đây..." Cổ sư dẫn đội có chút kinh ngạc.
Bởi vì dường như cách vượt qua tầng này rất rõ ràng.
"Xem ra chúng ta phải vượt qua chúng để đến đó." Khương Ước đem phán đoán nói ra.
Trước mặt bọn họ lúc này là mấy chục con khôi lỗi cầm kiếm trong tay, chúng lặng yên bất động đứng đầy ở tầng hai. Ngay trung tâm của tầng chính là một cái lò nung, trong lò vẫn còn tỏa rang ánh sáng chói lọi, còn có nhiệt lượng nóng bỏng. Đám người Khương Ước đứng ở xa vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng phả vào mặt.
Những con khôi lỗi kia bất động, nhưng dùng mông để nghĩ cũng biết một khi họ tiến gần chúng sẽ lao vào đánh.
"Tứ đệ, chúng ta lên!" Khương Ước mỉm cười nói, tay vỗ vỗ vai của Ma Thiết Đản.
"Huynh không cần nói, đệ sớm đã ngứa ngáy tay chân rồi!" Ma Thiết Đản bẻ bẻ khớp ngón tay, tiếng răng rắc vang lên.
Đám cổ sư đi sau thấy hai vị công tử muốn chiến, cả bọn cũng đành vào thế chuẩn bị.
Vị cổ sư dẫn đội thấy họ hiếu chiến, mở mồm muốn nhắc nhở một câu.
"Hai vị công tử, khôi lôi có thể cầm binh khí chiến đấu, nhất định là do cổ Khôi Lôi tam chuyển tạo ra, tuy lực sát thương kém chút nhưng lại rất cứng cáp, nếu bị cả đám bu lại chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiề-"
"Bọn ta còn không biết sao?" Khương Ước nóng vội nói.
Vừa nói xong hắn vươn tay phải nắm lấy chuôi kiếm tùy thời rút ra, đồng thời nhấc lên chân phải, hơi cong cong lại rồi sau đó đạp mạnh về sau, một luồng khí mạnh mẽ cũng theo đó mà được đạp ra, đẩy người hắn lao về phía trước.
Đây là do cổ Phá Không, cổ tu có thể vận dụng cổ này để đánh ra một luồng khí mạnh mẽ, có thể dùng để t·ấn c·ông, đẩy lui địch hoặc như Khương Ước là để rút ngắn khoẳng cách.
Dưới sự trợ giúp của cổ Phá Không, Khương Ước chớp mắt đã vượt qua ba con khôi lỗi. Vào khoảng khắc hắn dừng lại, ba cái đầu khôi lỗi rơi xuống, cả cơ thể chũng cúng theo đó đổ xuống.
Nhìn lại, kiếm của hắn từ lúc nào đã ra khỏi vỏ, cổ Lãnh Kiếm cũng đã kích hoạt. Vậy mà chỉ trong một hai giây ngắn ngủi đó, Khương Ước rút kiếm, chém một đường chuẩn xác đến vậy.
"Nhanh quá, ta còn không nhìn rõ đường kiếm đó."
"Không hổ là đại đệ tử Ngọa Long tiên sinh, khủng bố!"
"Ta cứ nghĩ hắn chỉ là tên thư sinh tay trói gà không chặt..."
Đám cổ sư đứng sau không khỏi trầm trồ, kinh ngạc trước khả năng của Khương Ước. Nến biết một chiêu vừa rồi nếu dùng trên người họ, đừng mong thoát khỏi.
"Cùng là tam chuyển nhưng ta cảm thấy Khôn Khôn gia lão dường như không bằng hắn..." Vị cổ sư dẫn đội không nhịn được mà nói.
"Sư huynh thật biết làm màu." Ma Thiết Đản cười khổ, sư huynh này của hắn vẻ ngoài thì như thư sinh trầm ổn ôn hòa, nhưng thực ra là một người tâm cao khí ngạo, còn rất thích khoe mẽ.
Cạch cạch.
Mấy con khôi lỗi phát hiện người tiến vào phạm vi, cả mấy chục con đồng loạt tỉnh lại, cơ thể chúng đứng thẳng lên, kiếm trong tay cũng nắm chắc lại, đầu nghiêng qua tập trung về phía Khương Ước.
Chợt, đám cổ sư thấy mấy con khôi lỗi đứng gần nhất đồng loạt vung kiếm về phía hắn, ánh kiếm lấp lóe trong ánh lửa, đường kiếm nhanh như cắt, xé gió rít gào.
Khương Ước gặp nguy mà không loạn, thậm chí còn hưng phấn, cơ tay đã gồng lên, chuẩn bị múa một đường kiếm chặt hết thế công của đám khôi lỗi nãy.
Đám cổ sư không rõ tâm trạng của hắn, theo bản năng muốn hét lên cảnh báo. Thế nhưng...
Ù Ù Ù!
Nhưng hắn còn chưa kịp động, một luồng khí mạnh mẽ xượt qua bên ngươi, đem mấy con khôi lỗi bên phải hắn đánh bay văng xa đi mấy mét, v·a c·hạm với mấy con khác.
Ù Ù Ù.
Lại một luồng khí khác đánh tới, mấy con khôi lỗi bên trái của Khương Ước tương tự giống như con kiến bị đập bay.
Khương Ước thấy kẻ địch chớp mắt b·ị đ·ánh bại liền thở dài, mồm càu nhàu.
"Tứ đệ, đệ không cho ta chơi gì cả."
Đám cổ sư nghe vậy liền nhìn qua vị thiếu niên hói đầu kia.
Hóa ra hai đợt khí mạnh vừa rồi là do Ma Thiết Đản đánh ra. Giờ nhìn lại, hóa ra hắn từ lúc nào đã hạ trọng tâm xuống đứng trung bình tấn, tay trái nắm thành quyền duỗi thẳng về trước, tay phải nắm thành quyền co lại ép vào hông.
Hai quyền đơn giản đã đánh bay gần mười con khôi lỗi.
Đám cổ sư lúc này mắt chữ A mồm chữ O, hiển nhiên là với khả năng của Ma Thiết Đản càng kinh ngạc. Tạm chưa nói hắn mạnh hơn xưa bao nhiêu, đám người này ra ngoài tộc đã lâu, không chứng kiến khả năng của hắn.
Cái khiến họ kinh ngạc là hình thức trang bức của Ma Thiết Đản quá mạnh mẽ, quá khủng bố thị giác đi.
Hắn một quyền không chỉ nhanh mà mạnh, nhìn cơ tay cuồn cuồn săn chắc kia liền biết, đánh lên người sợ là gãy xương. Chưa kể, quyền này đánh ra, khí quyền mạnh mẽ như mấy con trâu mộng gào thét lao nhanh đi, hất văng đám khôi lỗi, dường như cơ thể chúng còn b·ị đ·ánh cho méo mó, nứt vỡ.
Ma Thiết Đản nghe đại sư huynh nói liền bĩu môi nhún vai đáp.
"Đệ chỉ là học theo huynh."
"Còn không mau lên đây cùng đánh g·iết địch!" Khương Ước mặc kệ sư đệ mình tác quái, kiếm trong tay như mãng xà vồ mồi lao về phía một con khôi lỗi.
Phập!
Khương Ước một kiếm này đâm chuẩn xác giữa đầu khôi lỗi, đám người quan chiến nhìn vào không khỏi đặt bản thân vào chỗ con khôi lỗi, bỗng chốc da đầu phát tê.
"Còn đứng đó làm gì! Giết!"
Bỗng đám người giật bắn, tiếng quát dọa bọn hắn quay qua. Hóa ra là Ma Thiết Đản vừa mới quát, mà hắn quát xong liền dùng cổ Phá Không lao đi, uỳnh một cái tiếp cận một con khôi lỗi, bàn tay to lớn vừa vặn tóm vào đầu nó.
Rắc!
Hắn chỉ ra một chút sức, đầu khôi lỗi bị bóp biến dạng, cơ thể dừng hoạt động.
Chưa dừng lại ở đó, Ma Thiết Đản nắm chặt lấy đầu khôi lỗi, trực tiếp đem nó dùng như v·ũ k·hí mà vung về phía mấy con khôi lỗi bên cạnh.
Chỉ trong chốc lát, hai huynh đệ bọn họ tả xung hữu đột, thế như chẻ tre, đánh cho đám khôi lỗi không thể phản kháng, thuần túy treo lên đánh, rõ ràng là một trận chiến một chiều.
Đám cổ sư nhìn nhau, bọn hắn rốt cuộc là có còn cần phải lao lên không?
Cổ sư dẫn đội thở dài, trong lòng than thở hai người kia tuổi trẻ tài cao, trường giang sóng sau xô sóng cũ, bọn hắn lớn hơn họ cả chục tuổi cũng có khi mà kém cạnh quá nhiều.
Dẫu vậy, hắn vẫn dẫn đầu đám cổ sư lao lên. Đám thuộc hạ thấy đầu lĩnh lên đánh thì cũng đi theo.
Thế cục bây giờ chính là Khương Ước cùng Ma Thiết Đản đi trước dẫn đầu, một người ánh kiếm lập lòe, liên tục cắt xuống đầu địch, một người thì man lực kết hợp nhuần nhuyễn với cổ trùng Khí đạo, đánh cho đám khôi lỗi không nát bét thì cũng bố mẹ không nhận ra.
Tất nhiên, chúng cũng không có bố mẹ.
Về phần theo sau bọn họ, đám cổ sư kia giống như mấy nhân vật phụ, thỉnh thoảng có vài con khôi lỗi lẻ tẻ chạy đến bị bọn hắn hội đồng c·hết.
Rất nhanh đám người đánh đến sát bên cái lò kia, sức nóng mạnh mẽ khiến ai nấy đổ mồ hôi nhễ nhại, cổ họng khô không chịu được.
Ào ào.
Một vị cổ sư phải dùng cổ Thủy đạo dội nước lên cả đám người để bọn họ làm mát.
"Làm thế nào để thông qua tầng này?" Khương Ước hỏi.
Đám người đánh hết sạch khôi lỗi, cũng đã đến bên lò nung nhưng thủy trung không biết tiếp theo lại làm cái gì.
Chợt, tiếng lạch cạch vang lên.
Dưới sự quan sát của đám người, trần của tầng hai xuất hiện mấy cái lỗ, từ mấy cái lỗ này, hàng chục con khôi lỗi nhảy xuống.
"Xem ra chúng sẽ đến không dứt, trừ khi chúng ta giải được câu đố về cái lò này." Vị cổ sư dẫn đội tư duy nhanh nhạy nói.
"Nhị công tử, ngài vốn am hiểu Kiếm đạo, lại đọc về vị Tập Kiếm Bình kia. Tốt nhất là ngài ở lại nghiên cứu cách thông qua truyền thừa." Hắn nói tiếp.
Khương Ước nghe vậy gật đầu tiếp nhận. Mà đứng bên cạnh hắn là Ma Thiết Đản từ lúc nào đã xông vào đám khôi lỗi tàn sát.
"Các anh em! Câu giờ cho nhị công tử!" Cổ sư lớn tiếng hô hào, sau đó chỉ đạo đồng đội tản ra xung quanh tạo thành một cái vòng tròn vây lại lò nung.
Bất kể con khôi lỗi nào lại gần đều bị bọn hắn đánh g·iết, thủ đoạn lườm lượp, sặc sỡ. Còn Ma Thiết Đản bên không thì như một tên mãnh tướng, không, giống như cái máy ủi thì đúng hơn, đi đến đâu là khôi lỗi nát đến đấy.
Rất nhanh đám người này đã diệt sạch sẽ toàn bộ khôi lỗi, dưới mặt đất là xác khôi lỗi nằm la liệt, chồng chất lên nhau. Đa số bọn chúng đều là bị Ma Thiết Đản đánh bại.
Thế nhưng hắn còn chưa mệt, đám cổ sư bảo vệ quanh Khương Ước đã mệt rồi, bọn hắn dưới cái nóng thiêu đốt của lò nung, lại phải đối chọi lượng lớn khôi lỗi, tỏ ra không chịu nổi, vài tên còn có v·ết t·hương trên người, máu chảy ra, may là chưa vào chỗ trọng yếu.
"Đại sư huynh, như nào rồi?" Ma Thiết Đản tuy không mệt nhưng những người khác mệt, hắn cũng biết gấp.
Thế nhưng Khương Ước lại im lặng không nói, đáp án cho câu hỏi của Ma Thiết Đản đã rõ ràng, hắn chưa nghĩ ra.
Lạch cạch, lạch cạch.
Một đợt khôi lỗi mới lại theo lỗ chui xuống. Lần này sắc mặt tên cổ sư cầm đầu đại biến, Ma Thiết Đản cũng căng thẳng hơn.
Số lượng khôi lỗi đợt này vậy mà nhiều hơn đợt trước, cơ hồi gấp đôi, đã đạt tới con số gần hai trăm. Khương Ước nhìn lại liền biết nguy cấp, thời gian không nhiều, hắn càng thêm vắt óc suy nghĩ.
Trận thủ chiến nổ ra, khôi lỗi đông đảo ép cho đám cổ sư phòng ngủ phải khổ sở, v·ết t·hương chồng chất chưa nói, thậm chí đã có tên phải bỏ mạng.
Ma Thiết Đản nhìn thấy vậy liền xót xa, phải nhớ đây đều là người Ma gia hắn, là những tộc nhân ít ỏi còn sót lại của Ma gia, c·hết một người hắn cũng đau xót.
Cũng vì vậy mà hắn đánh càng thêm ác liệt, chân nguyên trong không khiếu tiêu hao càng nhanh, rõ ràng chỉ là một tên nhất chuyển đỉnh phong nhưng chiến lực kinh người, đa số nhị chuyển cũng không bằng.
Thế nhưng song quyền nan địch tứ thủ, hắn vậy mà cũng bắt đầu thấm mệt, quyền đánh ra chậm chạp hơn, thỉnh thoảng còn bị vài nhát chém lên người, may là có cổ Tự Lực Cánh Sinh.
Đến hắn còn như vậy, đám cổ sư còn lại thì càng thảm hơn, giờ đã có vài người hy sinh, vòng tròn bảo vệ Khương Ước càng cũng nhỏ lại, họ bây giờ chỉ có thể đứng ngay sát sau lưng Khương Ước, không đủ người để vây cả cái lò nung nữa.
"Đại sư huynh, nếu không được chúng ta phá vòng vây trở lại đi!" Ma Thiết Đản quát lớn, kẻ địch đông như kiến khiến hắn không thể giữ được bình tĩnh nữa.
Càng đáng sợ hơn là đợt này chưa hết, một đợt khôi lôi khác đã nhảy xuống nhập bọn, đám cổ sư còn lại thấy mà tuyệt vọng.
Ma Thiết Đản nghiến răng, hắn đã không thể chấp nhận t·hương v·ong thêm được nữa, cứ như này có lẽ bọn hắn sẽ bị diệt toàn đội mất.
Vào đúng lúc Ma Thiết Đản chuẩn bị hô rút lui, Khương Ước quay phắt lại, vẻ mặt kích động.
"Đội trưởng, chuỗi kiếm của thanh kiếm ban nãy đâu? Mau đưa ra!"
Tên cổ sư dẫn đội lúc này đang chặn địch nghe thấy vậy liền vội vàng sờ soạng bên hông, hắn chẳng hiểu sao Khương Ước lại đòi thứ đồ này nhưng bây giờ không rảnh nghe nhiều như vậy.
Cổ sư dẫn đội cuối cùng tìm được, vội vàng ném chuôi kiếm qua.
Khương Ước như vớ được vàng chụp lấy, sau đó hắn nắm chặt chuôi kiếm, dí nó thẳng vào cái miệng lò đáng phát sáng.
Vào lúc này, ánh sáng càng trở nên thịnh hơn, chói lóa khiến hai mắt không chịu được mà nhắm lại, một luồng khí nóng như thiếu đốt ập tới khiến hắn có ý đồ thối lui.
Nhưng hắn biết, đây chắc chắn là lúc mấu chốt, tuyệt đối không thể dừng lại, vì vậy nắm lấy chuôi kiếm càng chắc.
Thế rồi ánh sáng kia càng ngày càng chói, ánh sáng như nuốt chửng cả đám người Khương Ước, một nửa tầng hai như bị ánh sát nuốt chọn.
Ánh sáng đến điểm cực thịnh liền bắt đều yếu bớt đi, thẳng đến lúc tắt hẳn.
Đám người Khương Ước lúc này vẫn còn đứng nguyên, nhưng ai lấy thở hắt ra, mồ hôi nhễ nhại, máu chảy đầm đìa. Nhưng đáng mừng chính là đám khôi lỗi xung quanh đều như mấy con rối đứt dây mà đổ rạp xuống đất.
Bọn họ thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng kết thúc rồi. Có người không nhịn được ngã ra đất, nằm ngửa ra thở.
Lúc này tên cổ sư dân đội liền tò mò quay lại nhìn Khương Ước, xem hắn đã làm gì mà thông qua ải này, Ma Thiết Đản cũng tương tự.
Chỉ thấy Khương Ước ánh mắt kích động nhìn chằm chằm vào miệng lò. Ma Thiết Đản nhìn theo về phía miệng lò liền kinh ngạc.
Đó là bởi tay phải của Khương Ước đã bị b·ỏng n·ặng, da thịt phần bàn tay và cổ tay của hắn đỏ ứng, da nhăn nhúm lại, còn có mấy lớp da bị tróc ra quắt lại đen xì.
Ma Thiết Đản vội vàng bước tới, lo lắng cho Khương Ước, hắn lúc này hận cổ Tự Lực Cánh Sinh chỉ có thể chữa cho bản thân,
Ấy vậy hắn thấy đại sư huynh của hắn không có kêu đau, cánh tay kia vẫn không hề run rẩy. Trái lại, mặt hắn còn lộ ra vẻ vui mừng.
Chỉ thấy sau đó Khương Ước từ từ rút tay lại, bàn tay vẫn nắm chặt chuôi kiếm.
Nhưng chuôi kiếm lúc này đã không còn là chuôi kiếm của một thanh kiếm bị gãy nữa, thay vào đó vậy mà lại là một lưỡi kiếm sáng bóng có thể soi gương, kiếm này mơ hồ tỏa ra hào quang màu xanh lam mang theo sự lạnh lẽo, lưỡi kiếm kia nhìn vào liền có thể biết nó chém sắt như chém bùn, nhất định là một thanh thần binh.
"Đại sư huynh, cái này..." Ma Thiết Đản không giấu nổi kinh ngạc cùng tò mò hỏi.
"Là cổ Ngã Kiếm..." Khương Ước miệng run run mấp máy nói, không kiềm chế nổi cảm xúc.
"Là cổ Ngã Kiếm!" Cuối cùng hắn hét lên thật lớn, tâm trạng vui mừng không thôi, nắm chặt thanh kiếm trong tay, ngắm nhìn đến si mê.
"cổ Ngã Kiếm?" Cổ sư dẫn đầu không biết lai lịch con cổ này hỏi.
"Ngươi có biết những cổ Nộ Kiếm, Nhu Kiếm, Lãnh Kiếm, Trọng Kiếm,...đại diện cho cái gì không?" Khương Ước hỏi.
Nhưng hắn cũng không đợi trả lời mà nói luôn.
"Chúng đều đại diện cho kiếm của một kiếm tu. Có người dùng kiếm một cách cuồng bạo, có người dùng kiếm mềm dẻo, nhẹ nhàng. Có người lại kiếm trong tay như tử thần, c·ướp mạng người trong chớp mắt...
Nhưng tất cả bọn chúng đều là kiếm trong thiên hạ, đều là kiếm của người khác...Chúng, không phải kiếm chân chính của ta ."
Nói rồi hắn dơ ngang thanh kiếm trong tay, ánh mắt lấp lóe phản chiếu thanh kiếm đang tỏa ra hàn quang kia.
"Nhưng cổ Ngã Kiếm, nó sẽ tạo ra kiếm của ta, chỉ riêng ta, thanh kiếm phản ánh con người của ta... Giống như, nhân kiếm hợp nhất.
Tầng một chính là ý muốn nói ta đem kiếm trong thiên hạ phá đi, để khi đến tầng thứ hai ta thông qua không ngừng dùng kiếm g·iết địch mà bộc lộ kiếm của mình, sau đó rèn ra...không, luyện ra cổ Ngã Kiếm.
Tiền bối quả thật khiến hậu nhân bội phục, đây không phải đơn giản để lại cổ trùng làm truyền thừa. Đây là dạy người ta tu kiếm!" Khương Ước xúc động nói.
"Cổ Kiếm Vũ tiền bối trên trời có linh! Nhận của ta một lạy!" Khương Ước vậy mà quỳ xuống, tay phải cầm chuôi kiếm, tay trái đỡ lưỡi kiếm, đầu dập xuống đất, hai tay nâng cao thanh kiếm. Nhìn qua có vẻ rất thành kính.
"Vậy sư huynh, kiếm của huynh là gì?" Ma Thiết Đản tò mò hỏi.
Khương Ước đứng dậy, liếc qua nhìn hắn, chỉ mỉm cười không nói, sau đó xoay ngước bước đi hướng cầu thang, bước vài bước mới nói.
"Bí mật."
Ma Thiết Đản nhìn theo đại sư huynh, thấy hai tay hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay không buông. Hắn lại nhìn xuống đất, nhìn thấy thanh kiếm cũ của sư huynh đã từng ở bên huynh ấy bao lâu, giờ bị bỏ lại. Hắn lại nhìn qua t·hi t·hể những đồng tộc nằm dưới đất, còn có những người khác v·ết t·hương vô số.
Rồi hắn lại quay qua nhìn Khương Ước lúc này đã bước lên cầu thang, bước nhanh lên trên.
Ánh mắt hắn nhìn theo mà như có suy tư.
"Dường như, huynh ấy còn không nhìn họ một chút nào...".