Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 123




- Cảm ơn anh, thật xin lỗi. - Rose nhanh chóng đứng lên giữ lại thăng bằng.

- Không có gì. - Tuấn Khôi lịch thiệp trả lời.

Rose cùi chào Tuấn Khôi rồi rời đi, cô quay lưng về phía anh nên không nhìn thấy ánh mắt của Tuấn Khôi đang hướng về phía bóng lưng của cô. Ánh mắt có chút nghi ngờ, một chút tò mò đối với người phụ nữ lần đầu tiên gặp mặt lại khiến tim anh xao xuyến.

Rose bước đi nhưng bàn tay lại sờ vào phần ngực mình, tim cô đang đập thổn thức liên hồi vì ánh mắt của người đàn ông kia. Cô không thể ngờ bản thân mình lại xao xuyến chỉ vì nét đẹp trai hoàn hảo của anh ta, nhưng người ta gọi anh ta là Trần tổng, xem ra thân phận cũng rất là cao quý lại thêm một cô bạn gái xinh đẹp như vậy, cô vì sao lại có cảm giác với anh ta được chứ. Rose liền suy nghĩ rồi tụ nhủ phải gạt phăng cái hình ảnh của anh ra khỏi đầu, xem như chưa từng gặp mặt.

Rose quay về nhà của Minh Tuấn thì nhìn thấy anh đang ngồi phía trước. Hôm nay anh lại về sớm như trong lòng đoán chắc sẽ có chuyện gì đó. Rose đi tới gần phía anh ngồi xuống bên cạnh khẽ nói.

- Hôm nay anh về sớm vậy?

- Anh sắp phải sang Anh một thời gian, nhưng anh không nỡ để em lại nơi này.

- Vì sao anh phải sang Anh. - Rose khẽ bất ngờ, vì sao anh lại đi bất ngờ như vậy.

- Anh có vài việc quan trọng cần giải quyết, Tuyết Nhi… em hãy đi cùng anh. - Minh Tuấn nhìn Rose mà nói.

Rose khẽ bất ngờ, cùng Minh Tuấn sang Anh ư.

- Em.. em… không muốn rời khỏi VN. - Rose có cảm giác quyến luyến nơi này, không muốn rời đi.

- Em lưu luyến điều gì ở nơi nà sao, cùng anh sang Anh Quốc chúng ta sẽ bắt đầu tại một nơi xa lạ, không ai biết chúng ta là ai. - Minh Tuấn nắm lấy bàn tay Rose mà nói.

- Anh.. nói vậy là sao? - Rose ngờ mặt, cô không thể hiểu rõ những gì Minh Tuấn đang nói.

- Anh muốn chúng ta sang Anh quốc xây dựng một ngôi nhà và những đứa trẻ, hằng ngày anh sẽ đi làm còn em chăm sóc con cái. Một cuộc sống bình dị nhưng bình yên, không cần phải suy nghĩ điều gì nữa.

Rose dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Minh Tuấn, anh là đang nói thật giống muốn cùng cô bỏ trốn vậy.

- Em không thể đi cùng anh như vậy được. Em thật sự muốn tìm lại người nhà của mình, và em đối với anh chỉ luôn xem anh như một ân nhân, người ơn với em. Chúng ta là không thể có cái thứ gọi là “ tình yêu" kia, vì hiện tại em không hề biết bản thân mình là ai. Em không cho phép mình yêu ai, đặc biệt là anh.

- Nếu như em tìm được người nhà, biết bản thân mình là ai. Em hãy hứa sẽ cho anh cơ hội chứ.

- Minh Tuấn, anh thật sự phải đi Anh quốc sao? - Rose lảng sang chuyện khác tránh né câu hỏi của Minh Tuấn, cô hiện tại không thể hứa cùng anh điều gì được.

- Anh phải qua đó, thời gian có lẽ không phải ngắn. Em hãy cứ ở lại nơi này, đợi anh về anh sẽ giúp em tìm kiếm thân phận thật sự của mình.

- Cảm ơn anh. - Rose khẽ mỉm cười.

Ngay khi Minh Tuấn bước lên máy bay sang Anh Quốc, người phụ nữ mẹ quyền hạn trong gia đình của giám đốc bệnh viện kia liền gọi Rose đến và nói chuyện.

- Cô biết vì sao nó phải sang Anh vội vàng như vậy không? - NGười phụ nữ kia cười bí hiểm nói.

- Anh ấy không nói nên con cũng không muốn tò mò. - Rose nhẹ nhàng đáp.

- Chắc cô từng nghe tôi nhắc đến cái tên Mai Ly. Chính xác là bạn gái cũ của Minh Tuấn, con bé ấy đang sống tại Anh và hiện đang bị ốm, vì thế Minh Tuấn liền nhanh chóng bay sang chăm sóc. Cô nghĩ nếu như đã hết tình cảm thì có phải lo lắng như vậy không?

- Minh Tuấn quả là một bác sĩ tốt, lại là người có tình có nghĩa. - Rose ngầm hiểu ý mẹ Minh Tuấn, nhưng không muốn nói nhiều.

- Vậy cô nghĩ hai đứa chúng nó có thể quay lại hay không, riêng tôi rất thích con bé Mai Ly ấy. Gia đình gia giáo nề nếp, lại là một tiểu thư đài cát học thức cao rộng, đặc biệt là con gái nhà danh gia vọng tộc thật mà môn đăng hộ đối với Minh Tuấn.

- Dạ, nếu như vậy thì thật mừng cho họ. - Rose khẽ mỉm cười.

- Không ngờ cô lại hiểu chuyện như vậy, tôi còn tưởng cô sẽ khóc lóc bi thương khi nghe tôi nói ra sự thật này. Vậy tôi xin nói thẳng luôn nhé.

- Bác cứ nói đi ạ. - Rose đáp.

- Vì có thể Minh Tuấn sẽ đưa Mai ly về lại VN nên tôi muốn cô dọn ra khỏi nhà tôi, vì một cô gái không thân thích xuất hiện trong nhà sẽ dễ gây hiểu nhầm cho con bé.

- Phu nhân quả là một người mẹ chồng tương lại thật tốt, thật biết suy nghĩ cho con dâu của mình. Con hiểu người đang muốn nói điều gì, con đã biết trước khi mà Minh Tuấn lên máy bay sang Anh. Người yên tâm, quần áo con đã sắp xếp sẵn chỉ cần Minh Tuấn đi là con sẽ rời khỏi nhà của phu nhân ngay. Nhưng dù sao, con cũng cảm ơn phu nhân đã chăm sóc cưu mang con thời gian qua.

- Xem ra cô không phải là kẻ thích đèo bồng, đây là số tiền tôi nghĩ sẽ đưa cho cô nếu cô nhất quyết ở lại. Nhưng bây giờ xem như tôi tặng cô, làm chút vốn ra ngoài kiếm sống.

- Cảm ơn phu nhân, lòng tốt của người con xin ghi nhận nhưng tiền con xin hoàn trả lại. Người yên tâm, con sẽ mất tích khỏi Minh Tuấn để anh ấy sống hạnh phúc cùng cô gái kia.

Rose xách valy rời khỏi nhà của Minh Tuấn, cô đã đoán được điều này trước sau gì cũng xảy ra nên không hề bất ngờ. Hiện tại cô phải tìm một chổ ở và sau đó là đi tìm việc làm, cô tin mình có tay có chân chắc chắn sẽ không để mình phải chết đói.

**************************

Tuấn Khôi đưa Rose ( giả) vào công ty mình làm việc, lần này anh đưa cô vào đội thiết kế để đúng chuyên môn sở thích của mình vì anh không muốn ép cô làm theo ý mình nữa. Lần này đội thiết kế phải nộp bản thiết kế cho sản phẩm mới của RoYal và Tuấn Khôi tin tưởng giao cho Rose. Nhưng đóng giả Rose sinh hoạt hằng ngày thì dễ nhưng đối với người không có chuyên môn cao thì chuyện thiết kế trang sức xem như mù, nhưng cô được Tố Uyên trợ giúp bằng một bản thiết kế gửi đến để nộp lên trên Tuấn Khôi phê duyệt.

Tuấn Khôi cầm bản thảo hình ảnh mà Rose thiết kế thì nheo đôi mắt mình lại, đây chính là do một sinh viên tốt nghiệp loại giỏi của trường đại học nổi tiếng đây sao. Anh cho gọi Rose tới phòng làm việc.

- Đây chính xác là do em thiết kế. - Tuấn Khôi chỉ vào bản thảo trên bàn.

- Đúng vậy, là… do em thiết kế. - Rose giả lúng túng đáp.

Tuấn Khôi cầm bản thảo kia trên tay xem qua một lần nữa rồi xé toạt trong sự tức giận.

- Nói cho anh biết, vì sao em có thể tốt nghiệp loại giỏi hả. Bản thảo của em với một sinh viên năm nhất còn thua kém, có quá nhiều chi tiết lỗi và lập.

- Em… dù nó có tệ đi chăng nữa, anh cũng không nên nặng lời như vậy chứ. - Rose giật mình sợ hãi khẽ lau nước mắt.

- Mang về làm lại cho anh, tuy chúng ta là người một nhà nhưng công việc là công việc. Đây là RoYal, không phải tới nơi này để vui chơi, dưới em còn có một Phạm gia đang chờ em lạnh đạo. Nhưng người lãnh đạo mà thiết kế ra một bản vẽ còn thua cả một người không chuyên ngành thì thật sự thảm hại. - Tuấn Khôi không trùng bước trước nước mắt của cô gái trước mặt.

- Em biết rồi, em sẽ làm lại. - Rose giả nhặt tờ giấy còn lại trong bản thảo lên đi về phía cửa.

Tuấn Khôi nhìn thấy bóng lưng của Rose ra khỏi phòng, không hiểu vì sao ngày trước khi nhìn thấy nước mắt của Rose cho dù tức giận đến mức độ nào anh cũng dịu xuống mà khiến cô ấy cười. Nhưng vì sao đối với lân này, cảm giác đó không còn nữa, anh cứ thế mà phát tiết mặc dù cô ấy khóc. Tuấn Khôi muốn chạy theo xem Rose thế nào, nếu như bình thường có lẽ sẽ chạy đến cầu thang mà ngồi một mình khóc lóc.

Tuấn Khôi rải bước đến cầu thang bộ tìm kiếm nhưng không hề thấy bóng dáng Rose đâu, liền nghĩ cô vì bị la nên đã về phòng làm việc mà cố gắng cho ra bản thiết kế mới. Tuấn Khôi liền rải bước xuống phía dưới trung tâm để thăm thú tình hình làm ăn của công ty. Vừa bước xuống tầng dưới liền thấy cảnh ồn ào phía trước.

- Cô có biết tôi là ai không hả, cô chỉ là một con bé bán hàng thấp kém lại dám đạp vào chân tôi sao. - tiếng hét chói tai vang lên trong đám đông.

- Dạ, em xin lỗi. - Một cô nhân viên cúi đầu xin lỗi, nét mặt lo sợ.

- Cô nghĩ xin lỗi là xong chuyện sao hả, tôi sẽ tới bệnh viên và sẽ kiện cô vì đã làm tôi bị thương.

- Đừng mà chị, em thật sự xin lỗi chị, là em không tốt đã vô tình giẫm vào chân chị. - Cô gái nhân viên hoảng sợ nói.

- Nếu cô quỳ xuống xin lỗi, tôi sẽ bỏ qua. - Rose giả ngất mặt yêu cầu.

Toàn thể nhân viên trong RoYal đều biết mối quan hệ giữa cô gái này và tổng giám, họ chính là chỉ còn một lễ đính hôn nữa thì cô ta sẽ là tổng giám phu nhân nên không ai muốn đắc tội. Nhưng quả thật không ngờ cô ta quá khinh người và hóng hách như vậy, nhưng tuyệt nhiên chuyện không liên quan đến mình, không ai muốn dính vào nên họ chỉ biết nhìn mà tội nghiệp cho cô nhân viên thấp cổ bé họng kia.

- Sao, nếu cô không quỳ xuống thì thu xếp cút khỏi nơi này. Chuẩn bị nhận đơn kiện từ toá án.

Cô nhân viên kia hoảng sợ, biết rõ người nhà giàu có nói được làm được. Đây lại chính là vợ sắp cưới của chủ nhân nơi này, cô là kẻ nghèo hèn đi làm thuê cho họ đành bị ức hiếp để bào vệ chén cơm. Cô nhân viên kia chuẩn bị quỳ gối xuống thì được một bàn tay kéo mình lại, vô cùng bất ngờ vì có người chịu ra mặt giúp đỡ khi quay mặt lại thì thấy đó lại chính là tổng giám thì hoàn toàn kinh ngạc.

- Tổng giám đốc, tôi… xin lỗi. - Cô nhân viên cúi đầu nói.

- Tuấn Khôi, anh đến từ lúc nào. - Cô gái giả mạo thoáng xấu hổ, nếu như Tuấn Khôi nhìn thấy hết mọi chuyện thì rất khó nói.

Tuấn Khôi đưa mắt nhìn Rose, sau đó nhìn mọi người xung quanh, dùng ánh mắt lạnh lùng khẽ nói.

- Có vẻ RoYal doạ này quá rãnh rỗi, cạc vị không có việc gì để làm sao. Hay là tôi sẽ cắt giảm biên chế, loại một số thành phần rãnh rỗi ra khỏi công ty. -

Sau câu nói của Tuấn Khôi, mọi người nhanh chóng tản đi trong khiếp sợ, nếu bị đuổi khỏi công ty xem như mất đi một công việc tốt, vì xin vào nơi này thật sự khó khăn.

- Cô, về vị trí làm việc của mình. - Tuấn Khôi nhìn cô nhân viên kia mà nói.

- Dạ, cảm ơn giám đốc. - Cô gái như được cứu thoát khỏi tai nạn liền nhanh chóng cùi chào và về nơi làm việc.

Chỉ còn lại Tuấn Khôi và Rose đứng đó, Tuấn Khôi dùng ánh mắt khó đoán nhìn Rose đang cúi mặt, chưa biết phải giải thích thế nào.

- Em lên phòng làm việc của anh. - Tuấn Khôi nói xong lạnh lùng bỏ đi.

Rose đi phía sau Tuấn Khôi tiến về phòng làm việc của anh, trong suốt quảng đường đi anh không hề nói với cô một lời, cũng không nhìn sang cô một lần. Ánh mắt hướng thẳng phía trước, dường như không có chút cảm xúc.

Bước vào trong phòng làm việc của tồng giám đốc RoYal trong không khí âm u khó tả, Tuấn Khôi đang hướng lưng về phía Rose, còn cô ta đứng phía sau vẫn còn đang suy nghĩ cách giải thích để Tuấn Khôi tin mình. Bất ngờ Tuấn Khôi quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Rose, khiến tim cô ta giật bắn lên đôi mắt cụp xuống không dám đối diện với anh.

- Em… em xin lỗi vì đã cư xư thô lỗ như vậy. Nhưng việc này đều do anh mà ra cả.

- Em có phải là Rose hay không? - Tuấn Khôi nhìn vào cô ta với ánh mắt hết sức lạ lùng.

- Em tất nhiên là Rose rồi, anh đang nói chuyện điên khùng gì vậy hả. Chỉ vì em quá căng thẳng về việc bản thiết kế nên mới khó chịu trong lòng như vậy, lại con nghe anh mắng nữa em thấy thật áp lực.

- Việc đó quá sức với em như vậy sao? - Tuấn Khôi lại ngạc nhiên, Rose ngày xưa rất kiên trì không bao giờ than vãn.

- Em đã giao ý tưởng của mình cho anh và anh đã chê bai thậm tệ như thế nào, em không muốn đảm nhận hạng mục thiết kế lần này nữa.

- Nếu em muốn như vậy, thì em nghĩ ở RoYal đi. Nơi này chỉ cần người tài, không cần bình phong. - Tuấn Khôi khẽ tức giận nhưng không muốn nặng lời với Rose.

- Được, em cũng không muốn làm việc nơi này nữa. - Cô gái giả mạo này như bắt được vàng, nếu cứ làm ở đây trước sau cô cũng bị bại lộ.

Rose nói xong ra vẻ tức giận bỏ đi. Tuấn Khôi nhìn theo bóng cô mà trong lòng cảm thấy vô cùng kì lạ và kinh ngạc miệng khẽ nói:” Cô ấy đã thay đổi sao, vì sao con người có thể thay đổi nhanh chóng như vậy.”

*********************

Thiên Bảo bận rộn trong dự án phim mới nên cũng không còn nhiều thời gian quan tâm đến những việc khác. Hôm nay đoàn phim được nghĩ ngơi thư giãn một hôm nên lịch trình của anh rãnh rỗi. Thiên Bảo trên đường lái xe về nhà, đi qua đoạn đường lớn nhìn thấy poter quảnh cáo cho đêm diễn của Hoàng Quân, nhìn thấy Anh Thư rạng rỡ liền cảm thấy trong lòng có chút rộn ràng. Anh dừng xe lại bên vệ đường, đôi mắt chăm chú nhìn hình ảnh của cô.

Chiếc xe màu đỏ chạy tới trước cổng khu chung cư cao cấp liền tấp vào. Thiên Bảo đội nón đen bước vào bên trong đi về phía căn chung cư mà anh đã đưa Anh Thư về nơi đó. Thiên Bảo mở cửa đi vào thì hoàn toàn ngạc nhiên, căn nhà trống trơn như lâu rồi không còn ai ở lại nơi này. Và chính xác là Anh Thư đã dọn ra khỏi nơi này từ lúc nào không một lời từ biệt, Thiên Bảo càm thấy trong lòng có chút tức giận. Lập tực gọi điện cho quản lí của cô.

- Chị Châu, hai người dọn đi khi nào vậy?

- Cô ấy không nói với câu sao, chúng tôi dọn đi vài tháng trước rồi.

- Các người đang ở đâu? - Thiên Bảo hỏi.

- Chuyện này, Anh Thư căn dặn tôi không được nói với anh. Xin lỗi anh, tôi có việc gâp1 rồi. - Chị Châu nhanh chóng thoái thác lí do mà cúp máy.

- Alo, khoan đã. - Thiên Bảo vội nói nhưng đầu dây bên kia đã cúp máy.

Rõ ràng là chính anh xua đuổi cô ra khỏi cuộc đời mình, rõ ràng chính anh không muốn cô có tình cảm với mình nên tìm cách đẩy cô ra xa. Hiện tại cô đã mất tích trước mắt anh, anh lại cảm thấy vô cùng khó chịu như là mất đi một thứ gì đó quý giá mà không có cái thứ hai trên đời.

Thiên Bảo không về nhà lại đến biệt thự họ Phạm để tìm Rose, dù sao những khi anh cảm thấy khó chịu thường tìm đến Rose để gặp cô. Vì nếu nhìn thấy nụ cười của cô gái ấy, mọi phiền muộn trong anh đều tan biến hết.

- Thiên Bảo, anh đến thật đúng lúc. Em muốn ra ngoài. - Cô gái giả mạo kia nhìn thấy Thiên Bảo liền nói.

- Ừ! Em muốn đi đâu, anh sẽ đưa em đi.

- Em muốn đi mua sắm, sau đó chúng ta sẽ đến Ciz làm vài ly nhé.

Thiên Bảo hơi khựng khi nghe Rose nói vậy, nhưng vì đó là yêu cầu của cô nên anh không từ chối.

Thiên Bảo đưa Rose đến trung tâm mua sắm. Cô ta lựa chọn những bộ trang phục hở hang khiến Thiên Bảo nóng cả mặt mũi. Đây rõ ràng không phải là gu thời trang của Rose trước đây. Ngày trước Rose toàn chọn những dòng thời trang cao cấp, tuy không phải kín đáo như bà cụ nôn nhưng không quá hở hang vì cô nói như vậy là tôn trọng người nhìn vào mình và tôn trọng bản thân mà cha mẹ sinh ra.

- Em xác định là sẽ mặc những trang phục thế này sao? - Thiên Bảo nhăng mặt mà nói.

- Anh không thấy đẹp sao. - Cô ta chỉ lo lựa quần áo không nhìn thấy nét mặt của Thiên Bảo.

- Nó quá hở hang, chúng không hợp với em đâu.

- Không ngờ anh thật kém cỏi về thời trang như vậy, chúng cũng không quá hở hang đâu như vậy là bình thường. - Rose giả lắc đầu nói.

- Nếu em thích vậy, thì tuỳ em vậy. - Lần đầu anh cảm thấy khá nhàm chán khi đi cùng Rose như vậy.

Thiên Bảo để mặc Rose lựa chọn quần áo, còn anh nhìn về phía poter dựng đứng quảng cáo về đêm hội âm nhạc liveshow của Hoàng Quân. Không ngờ hắn ta lại chi mạnh tay như vậy, quảng cáo thật rầm rộ. Nhưng đó không phải là điều Thiên Bảo quan tâm nhất, anh chính là đang nhìn cô gái trong bức poster kia, bỗng dưng lại có một ý nghĩ muốn gặp lại cô.