Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 33




Trần Hậu đưa cô và Pi đến bệnh viện, các bác sĩ nhanh chóng đưa Pi vào phòng cấp cứu kiểm tra, Rin nhanh chân chạy theo một đám bác sĩ phía trước. Lần theo xe đẩy của Pi, Pi nháy mắt với Rin. Sau đó, Rin khẽ đi vào một lối cầu thang bệnh viên mà chạy nhanh đi. Trần Hậu khi quay sang nhìn thì không thấy Rin đâu, một cơn lo lắng trong tâm trí liền ra lệnh cho đám cận vệ chạy phía sau, bọn họ cứ nghĩ phải bỏ vệ người đang nằm trên giường bệnh, không ai để ý đến Rin cả.

- Mau đi tìm Hà My tiểu thư nhanh cho tôi. - Trần Hậu hét lên với đám người phía sau.

- Đại ca, không phải cô ấy là người đang bị thương vào đây. - Tên đi đầu tiên nhìn cửa phòng bệnh mà ngơ ngác hỏi.

- Chết tiệt, lũ ngu đần tụi mày. Mau đi tìm nhanh cô gái đi theo đó.- Trần Hậu tức giận.

Cả đám sợ hãi liền bổ ra đi tìm Rin. Mới sáng hôm nay vưa đến nhận lệnh bảo vệ tiểu thư trong căn biệt thự này, vừa đến chưa kịp biết mặt mũi cô ta thế nào liền được điều đi đến bệnh viện này. Cứ ngỡ chỉ có tiẻu thư té ngã thì mới được lo lắng bảo vệ như vậy. Ai ngờ cô gái đi theo mới chính là nhân vật cần bảo vệ.

Rin hoảng hốt bỏ chạy ra khỏi cửa bệnh viên, phía sau một đám người mặt đồ đen khi nãy có lẽ đã phát hiện nên đang tìm kiếm cô khắp nơi. Cô liều mạng chạy ra cửa bệnh viện, cả đám người phía sau nhìn thấy liền đuổi theo. Cô hốt hoảng chưa biết phải làm cách nào thì phía trước có một chiếc xe hơi lao đến gần cô, thắng gấp ngay trước mặt Rin. Trên xe một cô gái ăn mặc sành điệu nhoẻn miệng cười, mở tấm kính xuống liền nói: Mau lên xe.

Nhận ra là người quen, nhưng lại là Trịnh Thiên Kim nên cô hơi chần chừ, đám người phía sau càng lúc càng đến gần nếu d0e63 họ bắt được thì sau này muốn trốn thật khó. Cô vội mở cửa chiếc xe hơi màu đỏ leo lên. Chiếc xe chạy vù đi khi bọn áo đen vừa đến nơi.

- Alo, đại ca, tiểu thư đã được một chiếc xe màu đỏ đưa đi. - Một tên rút điện thoại ra báo cáo Trần Hậu.

- Xe đó hiệu gì, các người có nhớ biển số. - Trần Hậu đang ngồi trước cửa phòng bệnh mà lo lắng.

- Là một chiếc BMW màu đỏ, biển số xxxx.

- Được, cử 2 người quay lại phòng bệnh đưa tiểu thư ở trong an toàn ra về. Phải canh giữ cẩn thận, không được rời xa nữa bước cho đến khi về biệt thự. - Trần Hậu đoán chắc là hai cô gái này bày mưu, bây giờ đã bị Trịnh gia bắt được xem như đã thua một nước cờ, chỉ còn một ngày nữa khiến anh thật sự lo lắng.

Trần Hậu nhanh chóng bào cáo cho Minh Trí.

- Thiếu gia, Hà My tiểu thư đã bỏ trốn. Cô ấy đã lên xe của Trịnh Thiên Kim chúng ta phải làm gì.

- Bỏ trốn sao? - Minh Trí hơi bất ngờ.

- Vâng, sáng nay…………….. - Trần Hậu kể đấu đuôi câu chuyện.

- Được rồi, chúng ta đã làm hết sức. Nếu đó chính là số phận của cô ta thì cứ để mọi chuyện tự nhiên, cô gái ấy không cần tìm nữa, cậu mau về nhà nghĩ ngơi. - Minh Trí lạnh lùng nói sau đó cúp máy.

Trần Hậu nghe xong liền lo lắng không yên, nếu như thiếu gia đã không cần cô gái này nữa thì chính anh sẽ cứu cô gái nhỏ này. Vì anh biết từ lâu nụ cười của Rin đã đánh cắp trái tim anh.

Trong xe của Trịnh Thiên Kim, Rin biết mình đã an toàn trốn đi rồi thì mới bình tâm mà ngạc nhiên vì sao chị ta lại có mặt đúng lúc như vậy.

- Vì sao chị lại ở đó mà gặp em vậy? - Rin ngơ ngác hỏi

- Có chút chuyện đi ngang qua, thấy cô có vẻ hốt hoảng đằng sau một đám người đuổi theo nên ghé vào. - Trịnh Thiên Kim vẫn nhìn thẳng phía trước mà nói.

- Bình thường chị không tốt như vậy? Chị có gì muốn nói sao? - Rin biết Thiên Kim ghét mình nên không thể nào có chuyện đó xảy ra.

- Cô đừng cho mình quá thông minh. Tôi không có gì để nói với cô cả. - Thiên Kim cười nhếch nói.

- Chị đang đi đâu vậy, cho em xuống em còn đợi Pi nữa. - Rin nhìn xung quanh thấy nơi này khá vắng vẻ liền nói.

- Vội gì, bọn họ cũng không để cô bạn của cô đi khi chưa tìm được cô đâu. Cha mẹ có việc muốn gặp cô, cô cũng nên thăm 2 người ấy chứ, bỏ đi cũng gần một tháng rồi. - Thir6n Kim cười nhếch nhìn sang Rin mà hỏi.

- Vậy thì về Trịnh gia, tại sao lại đi đường khác. - Cô thắc mắc.

- Hiện cha mẹ đang nghĩ dưỡng gần đây, tôi sẽ đưa cô đến đó một nơi khá thú vị.

Rin không hỏi gì nữa liền im lặng nhìn ra phía ngoài hai bên là hàng cây rậm rịt, nơi này thật vắng vẻ tưởng chừng như chỉ có một chiếc xe của Thiên Kim đang lái đi bên trên nó. Đi một đoạn đường khá xa, cô đoán chắc rằng bọn họ đã di khá xa thành phố rồi, chiếc xe màu đỏ thắng lại phía trước một ngôi nhà cũ kĩ trong như một nhà kho. Cô liền hỏi:

- chị, cha mẹ nghĩ dưỡng tại nơi này?

- Đứng vậy, mau vào thôi. - Thiên Kim lạnh lùng bỏ xuống xe kéo cô vào bên trong.

- Tối quá chị, chị có chắc rằng họ có bên trong. - Bên trong căn nhà tối đen, không có một vệt sáng nào, cô không nghĩ cha mẹ mình lại ở nơi thế này.

- Cha, mẹ con đã đưa Hà My đến. - Trịnh Thiên Kim lên tiếng, sau đó căn nhà bỗng dưng bừng sáng, cánh cửa phía sau cũng đã được khoá lại.

Phía trước Rin là một căn phòng rộng, cha mẹ cô đang ngồi trên ghế mỉm cười nhìn cô. Cô đi đến gần cha mẹ mình thấy họ rất lạ liền hỏi

- Ba mẹ tìm con sao, sao hai người lại ở căn phòng tối này.

- Ta đã đợi Thiên Kim mang con đến rất lâu rồi. Con gái, ta với mẹ con sẽ ở đây một thời gian để tránh pháp luật. - Cha cô lên tiếng.

- Vì sao lại tránh luật pháp, ba mẹ đã làm gì sao? - Cô bất ngờ

- Chưa, ta chưa làm gì sai luật pháp cả. Nhưng có lẽ ta sắp phải làm vì Trịnh gia này. - Cha cô lạnh lùng nói.

- Ba, ba sẽ làm gì? - Cô muốn biết để khuyên ngăn ông đừng làm việc sai trái.

- Ta, ta sẽ giết người. - Trịnh Đạt buông lời k ngượng

Rin giật mình kinh sợ, vì sao vì Trịnh gia mà cha cô phải giết người, giết ai? Cô rung giọng hỏi: Cha, cha… sẽ….giết…. ai?

- Con gái, người cha lấy đi mang sống chính là con Trịnh Hà My.

Rin kinh người hoảng sợ, bàn tay run lên không tin vào những gì mình vừa nghe. Trong tâm trí không còn suy nghĩ nổi chuyện gì nữa.

- Vì… sao? - cô run rẩy hỏi

- Con không nên biết? Chỉ là ngày sinh nhật lần thứ 21 của con, chính là ngày con phải kết thúc mạng sống. - Trịnh Đạt gằng giọng.

Nói rồi ông cùng Thiên Kim bỏ ra ngoài, Trịnh Thiên Kim nhoẻn miệng cười. Trong phòng chỉ còn Rin và Trịnh phu nhân, cô đang run rẫy ngồi sập xuống nền đất mà nước mắt đã tràn bờ mi. Người ta nói hổ dữ cũng không ăn thịt con, vậy mà Trịnh lão gia này có thể giết chết con gái của mình như vậy. Ông ta không xứng đáng làm con người nữa, Rin ngẩng mặt lên tỏ vẻ bất khuất không còn là một Hà My yếu đuối. Cô nhìn Trịnh phu nhân liền hỏi:

- Trịnh phu nhân, người cho tôi hỏi vì sao tôi phải chết, không phải chết mà biết lí do sẽ dễ siêu thoát hơn không ở lại tìm hiểu lí do mà ám các người.

- Hà My, sao con lại gọi ta như vậy. Ta rất đau lòng nhưng mọi việc đã được sắp xếp như vậy. Trịnh gia từ xưa đến nay chỉ được phép sinh ra một đứa con, giống như một lời nguyển rủa Hà My ạ. Nếu sinh ra người con thứ hai liền bị tai ương dẫn đến gia cảnh lầm than. Năm đó ta mang thai không ngờ lại là song thai ta đã nghĩ sẽ bỏ đi cả hai đừa nhưng khi kêu một vị pháp sư về thì ông ấy nói đây là kiếp trước có nợ với đứa trẻ đâu tiên không thể phá bỏ khi ta nuôi dưỡng nó sẽ mang lại may mắn cho gia đình, Về phần đứa trẻ thứ hai là con, ông ấy nói phải mang con cho một gia đình nghèo khó nuôi để khi con 20t dễ dàng xin về sau đó nuôi dưỡng một năm, ngay sinh nhật thứ 21 liền phải bỏ đi. Nếu con không chết đi thì Trịnh gia sẽ phải phá sản, cha và mẹ có thể phải ra đường xin ăn.

- Haha, vì một lời nguyền nhảm nhí, vì một lời nói của một người được gọi là pháp sư nên hai người xem mạng sống của tôi như cỏ rác sao. Các người nghĩ tôi sẽ để cho các người được toại nguyện sao. - Cô đứng lên vùng chạy đến cánh cửa thì cửa đã khoá chặt.

- Con đừng hy vọng thoát được, cha con đã khoá lại rồi. - Trịnh phu nhân nhìn về phía cánh cửa mà đau lòng.

Từ góc tối xuất hiện những tên côn đồ to con đi tới phía Rin lôi cô đi tới một thanh sắt hình thánh giá liền trói hai tay cô lên hai thanh ngang để tránh cho cô chạy trốn. Sau đó cả bọn người họ liền bỏ đi.

Rin còn lại một mình, yếu đuối trong lòng dâng lên khiến giọt nước mắt trên bờ mi cô rơi xuống nền đất. Vì sao số phận cô lại trớ trêu như vậy, thà cô cứ là một Nguyễn Hà My un dung tự tại của ngày xưa, đừng là con gái Trịnh gia đừng gặp Trần Minh Trí thì thật tốt. Hy vọng trốn khỏi anh để sống cuộc sống an vui lại bị cha mẹ sinh ra mình bắt đến mà âm mưu giết chết. Miệng Rin cười nhưng trong lòng thì chua xót. Cô nhớ lại bộ phim hôm coi với Pi, nhưng cô tham lam hơn cô muốn trước khi chết được gặp anh, được anh nói anh yêu cô bằng cả tấm lòng mặc dù cô chưa từng làm gì cho anh.

………………………………………………………………

Minh Trí ngồi trong phòng làm việc tại biệt thự Trần gia, anh không nhìn vào màn hình máy tính như mọi lần nữa. Trong đầu anh đang suy nghĩ về Rin, cô gái nhỏ này có thể đang gặp nguy hiểm nhưng cô đã muốn trốn khỏi anh, anh cũng không muốn còn một liên hệ nào nữa từ khi anh phát hiện hình ảnh của cô luôn luôn xuất hiện trong tâm trí anh. Đang suy nghĩ thì cửa phòng phát lên tiếng gỏ cữa.

- Vào đi. - Minh Trí lên tiếng

- Trần thiếu gia, tôi… tôi có việc muốn nhờ anh. - Pi tiến vào phòng lám việc của Minh Trí.

- Nói đi. - Anh lạnh lùng lên tiềng nhưng không nhìn về Pi.

- Từ khi ở bệnh viện về, tôi không thể liên lạc được với Rin, tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện gì.- Pi lo lắng, vì cô và Rin hẹn sẽ gặp nhau tại bến xe nhưng cô bị giám sát đưa về tận biệt thự, nhiều lần gọi cho Rin nhưng đều không được

- Không phải cô và cô ta muốn trốn đi sao. Giờ cô ta đã trốn đi được rồi, cô còn ở nơi đây để làm gì. - Minh Trí không muốn gặp bất kì ai liên quan đến Rin.

- Người của anh theo sát tôi không cho tôi đi, giờ tôi cũng không thể tìm được Rin. Tôi sợ cô ấy gặp nguy hiểm, nếu như anh không quan tâm xem như tôi tìm sai người. Xem ra tôi đã sai khi nghĩ rằng anh cũng có tình cảm với Rin. - Pi tức giận với cách nói của Minh Trí, vì anh ta cho người theo sát cô nên cô mới mất liên lạc với Rin.

- Tình cảm? Mau cút ngay cho tôi, cô nghĩ cô là ai mà dám xen vào việc của tôi. - Minh Trí giận dữ.

- Anh không cần phải đuổi tôi, không có Rin tại nơi này tôi cũng không có lí do gì ở lại.- Nói rồi cô về phòng mình thu dọn hành lý.

Minh Trí sau cơn tức giận liền cảm thấy hơi quá đáng, sau đó gọi cho Trần Hậu để đưa Pi tới Ciz ở nhưng Pi nhất quyết không chịu mà tự mình bỏ đi.