Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 35




Chuông điện thoại reo lên trong không gian tĩnh lặng chết người, Trịn Đạt khẽ cất lại khẩu súng mà nhận cuộc điện thoại này.

- Ông chủ, phát hiện xe của Trần Minh Trí đang đi vào khu vực của chúng ta. - Một tên canh phòng bên ngoài nói.

- Chết tiệt, mau tìm cách ngăn nó lại. - Trịnh Đạt tức giận cúp điện thoại.

Thiên Kim thấy cha mình tức giận sau khi nghe cuộc điện thoại liền hỏi: Cha, có việc gì sao?

- Tên Trần Minh Trí đã tìm đến, vì sao nó biết nơi này nhanh như vậy chứ? - Trịnh Đạt nắm chặt tay mà nói.

- Cha, con có một ý này. Con sẽ đống giả nó ra gặp và đưa hắn ta đi, cha ở lại giải quyết nó. - Thiên Kim loé lên âm mưu thâm độc.

- Không được, rất nguy hiểm. - Trịnh Đạt lo cho con gái.

- Không sao cả cha, con là ai chứ là Trịnh Thiên Kim con gái ba mà. - Thiên Kim quyết định và đi đến bên Rin hét. - Mọi người ra ngoài hết cho tôi.

Tất cả các tên ở trong phòng đi ra ngoài hết kể cả Trịnh Đạt. Thiên Kim lột bỏ quần áo trên người Rin, sau đó đưa cho Rin quần áo của mình với âm mưu tàn độc.

- Mày yên tâm đi, tao sẽ chăm sóc Minh Trí tốt. - Thiên Kim cười cợt nhã nói với Rin khi đã thay xong quần áo rồi quay lưng đi ra ngoài. - Cha, hãy đợi khi nào con báo cáo thì cha mới được nổ súng. Nếu để anh ta nghe được tiếng súng thì thật không ổn.

- Được, phải mau chóng đưa nó cút khỏi đây. Con gái phải cẩn thận. - Trịnh Đạt không muốn Thiên Kim đi nhưng nếu Minh Trí đã biết ông ở nơi này thì rắc rối to.

Rin vui mừng vì biết Minh Trí đến cứu cô, cô không hy vọng rằng mình sẽ sống sót cũng không hy vọng có ai đó đến cứu mình. Nhưng khi nghe Trịnh Đạt nói anh tới cứu cô thì trong lòng cô một niềm vui sướng dâng trào. Khoé mắt Rin cay lên, bờ mì rưng rưng hàng nước mắt, đó chính là dòng nước mắt hạnh phúc khi cô biết rằng Minh Trí vẫn quan tâm đến cô. Khoé môi Rin cười tươi, trong lòng ấm áp hơn, trái tim đập mạnh hơn. Cô tin tưởng rằng Minh Trí sẽ nhận ra Thiên Kim không phải là cô, sẽ không bị cô ta đánh lừa. Cô chợt lẩm bẩm nhỏ trong miệng: Minh Trí, cô ta là người xấu anh đừng bị lừa. Sau đó mệt mỏi quá sức mà ngất đi.

Trịnh Thiên Kim tự làm đầu tốc rối bù, đôi chân trắng nõn nà tự bỏ đôi giày cao gót ra mà chạy chân đất. Mặc dù đau đến thấu xương nhưng cô ta vẫn cô gắng chịu đựng vì tình yêu đối với Minh Trí. Từ bé cô đã được biết mình có hôn ước với Trần Minh Trí liền một lòng mà thầm thương trộm nhớ đến người đàn ông này. Nhưng chỉ vì một Trịnh Hà My xuất hiện mà lấy đi Minh Trí của cô ta, trong lòng ghen tức và muốn tiêu diệt đứa em gái bỗng dưng xuất hiện để dành lại Minh Trí. Với gương mặt và ngoai hình như hai giọt nước của cô ta và Rin thì việc đánh lừa người khác dễ như chơi vậy, Thiên Kim tức tốc chạy về phía Minh Trí khi nghe được đàn em báo cáo.

Minh Trí ngồi trên xe lo lắng nhìn kim đồng hồ, đã qua 12h rồi lão Trịnh Đạt sẽ tranh thủ ra tay. Bỗng chiếc xe đang vút chạy thắng gấp lại phía trước khiến cả thân Minh Trí ngã nhào.

- Thiếu gia, cậu có sao không? - Tài xế quay lại nhìn Minh Trí lo sợ hỏi.

- Tại sao lại thắng gấp, đang rất vội. - Minh Trí nhanh chóng ngồi dậy nói.

- Phía trước có người chặn xe chúng ta. - Tài xế nhìn về phía một cô gái đầu tóc rối bù, mặc nguyên một chiếc đầm màu xanh nhạt đã bị vướn bẩn.

Minh Trí nhìn về phía cô gái phía trước liền vui mừng tột độ, anh nhanh chóng xuống xe nhào đến ôm chầm lấy cô gái phía trước mặt liền nói.

- Rin, em không sao chứ?

- Em không sao cả, Minh Trí em rất sợ chúng ta hãy rời khỏi đây. - Trịnh Thiên Kim giả vờ sợ hãi mà nói.

- Được, mau lên xe. - Anh ôm lấy Thiên Kim mà đưa vào trong xe.

Trong xe, Thiên Kim mừng rỡ khi không bị Minh Trí phát hiện mà ngồi tựa vào lòng anh giả vờ khóc thút thít. Minh Trí ngỡ rằng Rin hoảng sợ quá mức mà thay đổi tính tình nên cũng ôm cô vào trong lòng.

- Rin, nói anh biết chuyện gì đã xảy ra. - Minh Trí dịu dàng hỏi

- Minh Trí, em sợ lắm, bọn họ định giết em. Trong lúc bọn họ sơ sẩy em đã trốn được và chạy thật nhanh, em thấy xe anh đi tới liền mừng rỡ mà liều mình chặn lại.

- Em trốn bằng cách nào. - Minh Trí khẽ nheo mắt lại

- Họ nhốt em vào một căn phòng cũ kĩ, sau đó em đã đi tìm kiếm khắp nơi xung quanh căn phòng cuối cùng cũng tím được một lỗ trốn thoát. - Thiên Kim nằm trong lòng Minh Trí mà nói nên không nhìn thấy ánh mắt Minh Trí có đôi nét thay đổi.

- Xem ra họ rất tốt với con mồi rồi, xem em không hề mệt mỏi và bị thương tích. - Minh Tri nắm lấy bàn tay trắng nõn của Thiên Kim mà hơi siếc.

- Á, sao anh mạnh tay như vậy, em đau. - Thiên Kim nũng nịu trong lòng Minh Trí.- Dù sao ông ấy cũng là cha em, có thể vì vậy mà không tệ với em.

- EM vẫn xem ông ta là cha khi ông ta muốn giết em sao?

- Chúng ta mau về nhà thôi Minh Trí, đừng ở nơi này nữa. - Thiên Kim lảng tránh sang chuyện khác.

Minh Trí khẽ nheo mắt nhìn xuống cô ta, sau đó liền nói với tài xế: Cho xe chạy thẳng

Thiên Kim hoảng hốt liền nói: Minh Trí, vì sao lại quay lại, bọn họ sẽ giết em, rất nguy hiểm.

- Không sao, có anh ở đây không ai có thể làm hại em Rin à.

Xe tiếp tục chạy về phía ngôi nhà trong sự lo sợ của Thiên Kim.

……………………………………………….

Trịnh Đạt ngồi đợi điện thoại từ Thiên Kim mãi không có, nhưng lại không dám gọi trước vì sợ tên Trần Minh Trí phát hiện. Ông ra lệnh mở cửa căn phòng đi vào nhìn thấy Rin đã nằm bất động trên sàn nhà, gương mặt trắng toát, hơi thở yếu ớt. Cô bây giờ như một cái xác đang chờ chết, chỉ cần Trịnh đạt rút súng một phát vào đầu thì cô sẽ từ bỏ cuộc sống này.

Ông ngồi xuống bên cạnh Rin, đưa bàn tay vuốt mái tóc rối của cô rồi thở dài, sau đó điện thoại reo vang liền lấy lại sự bình thản vô tình mà nghe điện thoại

- Ông chủ, xe của Trần Minh Trí tiếp tục đến gần, có tiểu thư trên xe nên tôi không dám ra tay.

- Không được làm gì chiếc xe cả. Cứ để nó chạy vào. - Trịnh Đạt lo lắng, nếu Thiên Kim bị phát hiện không phải sẽ rất nguy hiểm cho con bé sao.

Ông ra lệnh bọn người kia mang Rin ra xe chạy đường tắc mang đi.

Bọn người vừa mang Rin đi thì cánh cửa bị đạp tung, Minh Trí bước vào thì nhìn thấy Trịnh Đạt đang ung dung ngồi trên ghế dường như cũng đang đợi anh tới. Minh Trí gằng giọng:

- Người đâu?

- Không phải đang ở phía sau cậu? - Trịnh Đạt nhìn thấy Thiên Kim phía sau ánh mắt loé lên lo lắng

- Tôi mang cô gái này trả cho ông, chỉ cần Hà My không sao chuyện này tôi sẽ không truy cứu. - Minh Trí lo lắng thoả hiệp.

- Dễ dàng nhận ra như vậy xem ra tình cảm của cậu dành cho con bé ấy thật sự sâu đậm, nhưng thật tiếc nó đã không còn trên đời nữa. - Trịnh Đạt lạnh lùng nói.

- Chết cũng phải còn xác, mau mang người ra đây. - Minh Trí tức giận hét lớn.

- Xác đã bị vứt xuống vực thẳm. - Trịnh Đạt nhìn ra phía cửa sổ mà nhìn xa xăm.

Trịnh Thiên Kim biết mình đã bị bại lộ liền đi về phía Trịnh Đạt, Trần Minh Trí không thích uy hiếp đàn bà nên không muốn giữ cô ta lại. Những tên côn đồ lao đến anh nhưng đều bị anh đánh đến ngã ra sàn mà ngất cả. Trịnh Đạt rút súng đưa về phía Minh Trí nói:

- Mau dừng tay, cậu nghĩ cậu là trời sao. Liều mạng đến đây một mình không xem Trịnh gia ta ra gì.- Trịnh Đạt giương súng trước mặt Minh Trí.

Minh Trí cười khẫy, nhanh tay rút ra mọi khẩu súng đưa về phía Thiên Kim:

- Trịnh lão, xem chúng ta ai nhanh hơn. Tôi chêt không ai thương xót, nhưng con gái ông chết thì ông là người đau lòng nhất.

- Không được nổ súng, chúng ta cùng nhau bỏ súng xuống. - Trịnh Đạt sợ hãi khi đầu súng nhắm thẳng vào đầu Thiên Kim.

- Mau nói Hà My đang ở đâu? - Trần Minh Trí tức giận mà hét.

- Đã đưa đi rồi, đi hướng đường tắc hướng tây. - Trịnh Đạt sợ sẽ mất đi đứa con gái duy nhất.

Phía cửa sau, một người ôm trong tay Rin mà bước tới. Hồ môi trên người nhễ nhại liền nói.

- Thiếu gia, người của chúng ta đã bao vây nơi này. Cậu mau đưa nhị tiểu thư đến bệnh viện, cô ấy thật sự không ổn. - Trần Hậu chạy tới mà nói.

Trần Hậu sau khi biết được nơi Rin bị bắt giữ liền như bay chạy đến, gọi cho đán em đến bao vây ngay lập tức, bắt hết bọn chó săn canh đường, anh chọn ngay đường tắc phía sau để đến nơi nhanh hơn. Đoạn đương tối không có một ánh đèn, anh bị lạc trong đoạn đường bỗng thấy một ánh đèn của chiếc xe liền chặn lại mà hỏi. Ai ngờ lại chặn ngay chiếc xe bọn người của Trịnh Đạt đang chở Rin đi anh liền cho bọn chúng một trận mà cứu Rin đi. Rin nữa tỉnh nữa mê không biết rằng ai đó đã đưa mình đi đâu cả. Trần Hậu thấy cô bất tỉnh liền một mình đưa cô chạy nhanh đến điểm bao vây để đi đường chính đến bệnh viện dễ dàng hơn.

Trần Minh Trí nhìn thấy Rin liền vui mừng quay sang nói với Trịnh Đạt: Người của tôi đã bao vây cả rồi, nếu ông muốn sống thì bỏ súng xuống.

Trịnh Đạt run rẩy bỏ súng xuống, bàn tay run rẩy ôm lấy đầu. Trịnh Thiên Kim xanh mặt thấy tình huống bất lợi thì khóc lóc: Trần thiếu gia, xin tha cho Trịnh gia chúng tôi.

- Mau cút đi. - Minh Trí đi về phía Trần Hậu Đang bế Rin trên tay mà ôm lấy. - Nơi này cậu xử lý, Trịnh Đạt và Trịnh Thiên Kim tạm thời giữ lại tôi sẽ giải quyết sau.

- Vâng thưa thiếu gia. - Trần Hậu đáp lời.

Minh Trí nói rồi bế Rin đi về phía cửa, Rin cảm nhận được hơi ấm quen thuộc thì hé mở mắt. Trước mắt là một gương mặt quen thuộc cô khẽ mỉm cười liền hỏi.

- Có phải đây là thiên đường, mang một thiên sứ mà em mơ ước tiễn em đi. - Rin nghĩ rằng mình đã chết nên có thể nhìn thấy Minh Trí một lần cuối.

- Không phải thiên đường, cô vẫn còn ở địa ngục và trong tay một ác quỷ. - Minh Trí mỉm cười trêu chọc.

- Địa ngục cũng được, miễn là em được thấy anh lần cuối trước khi ra đi. - Rin chấp nhận xuống địa ngục miễn là được nhìn thấy người cô yêu thương.

- Vậy tại sao lại bỏ trốn? - Minh Trí dịu dàng nhìn Rin.

- Vì em yêu anh, anh lại không yêu em, em không muốn tự mình làm khổ mình, - Rin chu mỏ mà phân giải.

- Ai nói tôi không yêu em?

- Vậy anh yêu em sao?

Minh Trí không trả lời, nhẹ nhàng hôn nhẹ xuống đôi môi trắng bẹt của cô. Rin nhắm mắt cảm nhận nhưng rồi không thể nào mở mắt ra nổi, Rin nghĩ rằng đó là một giấc mơ đẹp trước khi cô từ biệt cuộc sống.

Minh Trí buông đôi môi Rin ra, ôm cô tiến về phía cửa trước.

Trịnh Đạt cuối mặt xuống phía dưới đất mỉm cười. Thiên Kim nhìn thấy nụ cười của cha cô liền tỏ ra ngạc nhiên nhưng cũng giả vờ như không có gì.

Minh Trí mang cô ra xe liền đưa đến bệnh viện. Trên đường đi vì mãi ngắm nhìn Rin nên Minh Trí không để ý rằng tài xế đã rẽ sang một hướng khác. Khi đi đến một ngồi đồi vắng, xe bỗng dừng lại.

- Thiếu gia, xe có vấn đề.

- Mau xuống kiểm tra. - Minh Trí nhìn ra ngoài thấy trời tối lờ mờ sáng, cảnh quan xung quanh rất lạ liền hỏi. - Nơi này là đâu?

- Tôi đi đường khác, tôi xuống xe kiểm tra. - Tài xế nhanh chóng xuống xe ra hiệu bọn người của Trịnh Đạt.

Minh Trí nhìn bốn phía rất nhiều tên côn đồ đi tới, trên tay cầm vũ khí hung hẵn đi tới phía trước. Nhìn lên phía chiếc xe vẫn còn chìa khoá phía trên, Minh Trí chần chừ rồi nhanh chóng lên phía trước lái xe chạy đi. Bọn người phía sau hò hét chạy theo, những chiếc xe khác khởi động liền chạy theo xe Minh Trí. Minh Trí cho xe chạy ra ngoài đường chính, không ngờ mất lái đâm thẳng vào chiếc xe phía trước. Bọn người của Trịnh Đạt đuổi theo thấy vậy liền lản đi.