Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần

Chương 46: Rời đi (7)




“Bại não!” Vân Liệt Diễm mặt đầy hắc tuyền. Cái tên Hiên Viên Minh này, thật sự là hết nói nổi. Nếu nàng xuyên không về hiện đại thì nhất định phảimang theo hắn, phải biến hắn trở thành đại minh tinh kiếm ra bộn tiền.

Bất đắc dĩ lắc đầu, Vân Liệt Diễm thở dài.

“Diễm nhi, sao vậy?” Vân Phụng Khải khó hiểu nhìn Vân Liệt Diễm, không hiểurõ lắm vì sao nàng lại tức giận. Hắn ngược lại là không nghĩ tới HiênViên Minh sẽ chấp nhất như vậy. Quả nhiên, sức quyến rũ của Diễm thìkhông thể ngăn cản được.

“Hắn thật sự sinh nhầm thời đại rồi, nếu không đi làm diễn viên, tuyệt đối sẽ nổi tiếng!” Vân Liệt Diễm một hồicảm khái, làm Vân Phụng Khải như lọt vào sương mù, lắc đầu cười.

Nàng vui là được rồi!

“Chúng ta đi thôi!” Vân Liệt Diễm không nhìn Hiên Viên Minh, kéo Vân Phụng Khải rời khỏi.

Vẻ mặt Hoàng thượng tái nhợt nhìn theo bóng lưng Vân Liệt Diễm, sau đóquay lại nhìn Hiên Viên Minh đang quỳ trước mặt mà tiếc rèn sắt khôngthành thép. Làm sao hắn không nhìn ra tâm tư của Minh nhi, chỉ sợ chínhMinh nhi cũng không biết bản thân mình đã bị nữ tử kia mê hoặc tới thầnhồn điên đảo. Bằng tâm mà nói, nữ tử kia không chỉ xinh đẹp, hơn nữa lại đặc biệt như vậy, muốn một nam nhân động tâm với nàng thì thật sự quádễ dàng. Chỉ là, với tư cách một đế vương, loại cảm tình đó vĩnh viễn là một gánh vách. Giống như cách hắn yêu mến một nữ tử, hắn sủng ái nàng,nhưng điều đó lại làm nàng bị tổn thương.

Hoàng đế, tuyệt không thể động tâm.

Cho nên, vì Minh Nhi, nữ tử này không thể lưu lại!

“Phụ hoàng!” Hiên Viên Minh nhìn thấy Vân Liệt Diễm rời đi, không cam lòng gọi Hoàng thượng, hi vọng hắn ta sẽ mở miệng.

“Minh nhi, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Chuyện này, phụ hoàng khôngthể giúp con được” Hoàng thượng vung tay lên “Người đâu, bãi giá hồicung”

“Vi thần cung tiễn Hoàng thượng!” Vân Phụng Thiên pháingười hộ tống Hoàng thượng đi ra ngoài, sau đó lại vội vàng chạy theoVân Liệt Diễm: “Diễm nhi, con chờ một chút, ta sẽ sai người thả Mộc Miên ra!”

“Thật?” Vân Phụng Khải có chút hoài nghi, Vân Liệt Diễm lại không nói gì.

“Phụng Thiên, ta không đồng ý cho nàng trở thành gia chủ” Đại trưởng lão cũngkhông để ý Hoàng thượng vẫn chưa rời khỏi, bước lên ngăn cản Vân PhụngThiên, sợ hắn lại muốn lưu nữ nhân này.

“Đại trưởng lão, Vũ nhicó một chủ ý, không biết mọi người có nguyện ý nghe Vũ Nhi nói một lờihay không?” Vân Mộng Vũ cắn răng, cố nén đau đớn trên người, tiến đến.

Hôm nay, nàng nhất định phải để nữ nhân này thân bại danh liệt một cách triệt để!

“Nói đi!” Đại trưởng lão không nhớ rõ Vân Mộng Vũ, nhưng thấy nàng ta amhiểu cấp bậc lễ nghĩa thì sắc mặt cũng hoà hoãn một chút. Đây mới đúnglà đệ tử Vân gia, không giống với nữ nhân kia, dã man cuồng vọng, khôngcó một chút bộ dạng tiểu thư khuê các.

“Hôm nay là đại hội lựachọn người thừa kế của Vân gia, tất nhiên là phải làm theo quy củ rồi.Tỉ võ lôi đài, người chiến thắng sẽ là gia chủ Vân gia. Muội muội cũnglà người Vân gia, nếu chiến thắng trên lôi đài, vị trí gia chủ muội ấyngồi là đúng. Mộc Miên là người của muội muội, tin rằng nàng ta cũng hivọng muội có thể kế thừa trách nhiệm trọng đại. Đại bá phụ nếu khôngngại thì hãy đưa Mộc Miên ra, cùng nhau theo dõi trận tỉ võ lôi đài, mọi người thấy như thế nào?” Vân Mộng Vũ nói, kế hoạch lại không khiến choVân Phụng Thiên chịu một chút thiệt thòi nào.

Vân Phụng Thiênđương nhiên là không muốn thả Mộc Miên ra. Nha đầu này là người duy nhất có thể khống chế được Vân Liệt Diễm, nếu Vân Liệt Diễm đi rồi thì átchủ bài đó cũng sẽ mất tác dụng. Thế nhưng, nếu Mộc Miên còn ở nơi này,Vân Liệt Diễm sẽ không thể hành động thiếu suy nghĩ được. Điều này,chính xác là biện pháp tốt nhất.

Ngược lại, Đại trưởng lão cóchút mất hứng. Diệt Thiên trận của Vân gia bị nữ nhân này phá, bản thâncũng đã đạt tới Lam cấp, chỉ sợ ngoại trừ Vân Phụng Khải thì không ai có thể chịu được một chiêu của nàng. Tuy nhiên cũng không thể phủ nhậnrằng Vân Mộng Vũ nói có lý. Hôm nay vốn là đại hội lựa chọn người thừakế Vân gia, nếu huỷ bỏ lôi đài mà trực tiếp chỉ định gia chủ, để truyềnra ngoài thì người ta sẽ cười Vân gia là xử sự bất công.

Cũng được! Hắn ngược lại muốn nhìn xem nữ nhân này lợi hại đến mức nào!

“Vũ nhi nói đúng. Đại trưởng lão, Diễm nhi, các ngươi thấy thế nào?” trênmặt Vân Phụng Thiên xuất hiện sự vui mừng, lại nhìn Vân Liệt Diễm nói:“Diễm nhi, vậy thì ta đưa Mộc Miên tới, để cho nàng ta tận mắt nhìn thấy con trở thành gia chủ Vân gia”

Vân Liệt Diễm híp mắt, kín đáo liếc nhìn Vân Mộng Vũ khiến cho Vân Mộng Vũ rùng mình một cái.

Vân Mộng Vũ ổn định tinh thần, lại treo lên mặt một bộ dáng tươi cười. Nàng ta không tin, đến cuối cùng mà Vân Liệt Diễm còn có chiêu bài khác.Muốn giết Vân Liệt Diễm chính xác là không dễ dàng, nhưng nếu khiến chonàng thân bại danh liệt, nàng ta vẫn còn dư một con đường khác.

“Diễm nhi, muốn đánh sao?” Vân Phụng Khải cũng nhíu mày. Hắn thế nào lại thấy chuyện này sẽ không dễ dàng như vậy. Vũ nhi tuy biểu hiện mảnh mai nhunhược, nhưng nàng ta cùng Diễm nhi không có giao tình, đúng lúc này lạiđứng ra vì Diễm nhi mà tranh đoạt địa vị, đến cuối cùng là có ý gì?

“Thúc thúc, không cần phải lo lắng. Lôi đài này con đánh cũng được, nhưng con muốn nhìn thấy Mộc Miên trước” Vân Liệt Diễm đương nhiên biết rõ VânMộng Vũ sẽ không có lòng tốt như vậy. Tuy nhiên, cho dù nàng ta đưa rachủ ý gì thì Vân Liệt Diễm nàng đây cũng không sợ. Bây giờ, chỉ cần MộcMiên vừa xuất hiện, nàng liền tin rằng chắc chắn sẽ cứu được Mộc Miên.

Đến lúc đó, cho dù Vân Mộng Vũ làm cái gì cũng không liên quan đến nàng.

“Được! Ta sẽ sai người đưa Mộc Miên tới. Diễm nhi, con đi nghỉ ngơi trước đã”Vân Phụng Thiên vội vàng đáp ứng, để hạ nhân mang Mộc Miên tới.

Vẻ mặt Đại trưởng lão tái nhợt, lần nữa đi lên lôi đài, trịnh trọng tuyênbố đại hội chính thức bắt đầu. Một vài người của gia tộc khác có chútbối rối, lúc trước muốn rời đi, nay thấy đại hội chính thức bắt đầu cũng không muốn đánh rớt mặt mũi Vân gia nên đều trở lại chỗ ngồi của mình.

“Hoàng thượng, bây giờ đại hội Vân gia đã bắt đầu, ngài có muốn ở lại xem xong rồi đi không?” Hoàng hậu đề nghị.

“Vi thần cũng khẩn cầu Hoàng thượng làm chứng” Vân Phụng Thiên cũng thỉnh cầu.

“Vậy thì bắt đầu đi!” Hoàng thượng trở lại chỗ ngồi, Hiên Viên Minh tuykhông vui nhưng lại nghĩ, Vân Liệt Diễm mà tham gia thì nhất định sẽthắng. Khi đó, nàng chắc chắn sẽ không đi được, hắn vẫn còn cơ hội.

Tỉ thí chính thức bắt đầu, những đệ tử Vân gia cũng bắt đầu bước lên lôiđài. Trước khi bắt đầu, các tổ đội cũng đã được phân chia, cho nên cóthể tiến hanh rất nhanh.

Lúc này, có hai gia đinh vịn một nữ tửyên lặng tiến vào, Vân Liệt Diễm thoáng cái đứng lên, cũng không chú ýcó kẻ đã đổi điểm tâm trên bàn mình.