“Mộc Tiểu Bạch!” Vân Liệt Diễm nhìn thoáng qua cũng biết đó là Mộc Miên. Chỉ là, Mộc Miên thoạt nhìn có chút mệt mỏi, được hai gia đinh đỡ đi vào,giống như không đứng vững được.
“Chết tiệt!” Vân Liệt Diễm nhìn bộ dạng đó, lập tức muốn mang Mộc Miên trở về, lại bị Vân Phụng Khải ngăn lại.
“Diễm nhi, không thể xúc động! Mộc Miên trúng nhuyễn cân tán, trông khônggiống như bị thương. Nếu lúc này con làm theo ý mình sẽ khiến cho mọichuyện hỗn loạn, chỉ sợ đối với Mộc Miên là bất lợi”
Vân LiệtDiễm nghe thấu lời Vân Phụng Khải, thầm mắng bản thân có chút nông nổi.Mộc Miên bây giờ vốn dĩ không có năng lực phản kháng, nếu nàng tiến lên, bọn họ nhất định sẽ thừa cơ hội mà ra tay với Mộc Miên. Đến lúc đó,nàng mới chính là người hại Mộc Miên.
“Quan tâm quá sẽ bị loạntâm. Diễm nhi, con yên tâm đi, chỉ cần Mộc Miên đã đến đây thì chúng tanhất định sẽ có cách giải cứu” Vân Phụng Khải kéo Vân Liệt Diễm ngồixuống.
Mộc Miên bị gia đinh đưa tới sau lưng Vân Phụng Thiên, lúc đi ngang chỗ Vân Liệt Diễm, Vân Liệt Diễm nhìn thấy mắt nàng đang nhắm. Bọn chết tiệt này, vậy mà đánh nàng bất tỉnh!
Vân Liệt Diễm nắmchặt nắm đấm. Tốt, rất tốt! Động tới người của nàng, nàng sớm muộn gìcũng sẽ cho bọn chúng nhớ rõ, cái gì gọi là ‘một cái giá lớn’!
“Diễm nhi, nếm thử bánh cá xốp ngọt vừa mang lên đi. Từ sáng tới giờ con chưa ăn gì, chắc là đói bụng rồi. Con yên tâm, Mộc Miên nhất định sẽ đượccứu!” Vân Phụng Khải mỉm cười, cầm một khối bánh cá xốp đưa tới bênmiệng Vân Liệt Diễm: “Miếng bánh này là dùng xương cá nghiền nhỏ, thịtcá cùng gạo nếp trộn lẫn vào nhau, xốp xốp giòn giòn, con nhất định sẽthích nó”
“Không thể tưởng tượng được, thúc thúc đối lại biết rõmón điểm tâm này này ghê!” Vân Liệt Diễm cười, cắn một miếng. Nàng đóibụng, mấy ngày nay khẩu vị lại có chút thay đổi, sức ăn tăng lên khôngít. Thế nhưng hôm nay chưa ăn gì, Vân Phụng Khải nói như vậy, nàng sớmbị miếng ngon trước mắt câu hồn đi.
Thế nhưng miếng bánh vừa vàođến miệng, Vân Liệt Diễm lại cảm thấy không ổn. Cảm giác buồn nôn quenthuộc kia lại dâng lên đến cổ họng. Mấy sáng nay, nàng thấy buồn nôn cực kỳ, còn có lúc nghe thấy mùi dầu mỡ cùng mùi tanh thì sẽ ói lên óixuống, cực kì khó chịu.
“Oẹ ~” Vân Liệt Diễm xoay người ra chỗ khác, ói ra cái ống nhổ đằng sau.
“Diễm nhi, sao vậy?” Vân Phụng Khải khẩn trương giúp Vân Liệt Diễm vỗ vỗ lưng, lại rót một ly trà xanh đưa cho nàng.
Vân Liệt Diễm ói đến trắng bệch cả mặt, cảm thấy đỡ hơn một chút liền uống ly trà kia, sau đó vô lực ngồi phịch xuống ghế.
“Diễm nhi, con không sao chứ?” Vân Phụng Khải lại rót thêm một chen trà nữa đưa cho Vân Liệt Diễm.
“Con không sao” Vân Liệt Diễm lắc đầu “Chắc là mấy ngày nay ăn bậy bạ cái gì đó”
“Sẽ không phải trúng độc chứ?” Vân Phụng Khải có chút không yên lòng. Vừa nãy còn tốt, sao bỗng dưng lại đột nhiên mắc ói chứ?
Hắn đem một cái ngân châm bằng bạc đâm vào miếng bánh ngọt, rút ra xem xét. Không có độc. Hắn lo lắng, cắn thử một miếng bánh, lại không hề có chút phản ứng nào, mày nhíu lại càng sâu hơn.
“Thúc thúc đừng lolắng, con thật sự không có chuyện gì. Chúng ta vẫn nên tranh thủ thờigian nghĩ cách cứu người đi” Vân Liệt Diễm nhìn qua Mộc Miên được ngườikhác đỡ lấy, cả thân thể như không có chút sức lực nào đứng sau lưng Vân Phụng Thiên, trong mắt nàng xuất hiện chút đau lòng.
“Diễm nhi!” Vân Phụng Khải lo lắng gật nhẹ đầu.
“Muội muội, tỷ tỷ vừa rồi nhìn thấy muội nôn như vậy, chẳng lẽ trong ngườikhông được khỏe sao?” Vân Mộng Vũ mỉm cười đi tới. Một màn này lại thuhút ánh mắt của mọi người. Một tổ vừa kết thúc trận đánh, tổ tiếp theocòn chưa có bắt đầu nên hành động này của Vân Mộng Vũ lại đặc biệt thuhút mọi người.
“Cũng chẳng liên quan gì đến ngươi” Vân Liệt Diễmnhìn bộ dáng tươi cười đó, lại cảm thấy có chỗ kì lạ, nhưng nàng vẫnnghĩ không ra. Tại sao Vân Mộng Vũ đúng lúc này lại chạy tới quan tâmnàng?
“Sao muội sao lại nói thế? Tỷ quan tâm đến muội muội củamình là chuyện đương nhiên. Tam thúc, trong đại hội có đại phu, tại saongười không gọi tới bắt mạch giúp muội muội?. Nếu như muội muội trúngđộc gì đó, có thể sẽ không tốt!” Vẻ mặt Vân Mộng Vũ ân cần khiến ngườita không nhìn ra được vấn đề gì.
Vân Mộng Vũ nói lời này lại nhắc nhở Vân Phụng Khải, vì lo lắng trong trận đấu có thể xảy ra chuyệnngoài ý muốn nên nơi đây luôn có đại phu.
“Diễm nhi, hay cứ đểđại phu xem mạch cho con nhé?” Bánh cá xốp giòn kia hắn đã dùng thử nênkhông có vấn đề gì, cho nên miếng bánh này không có độc gì cả. Chẳng lẽ, Diễm nhi đã trúng độc từ trước sao?
Vân Phụng Khải càng nghĩ càng lo lắng, phải gọi đại phu đến xem mạch thì hắn mới yên tâm.
“Đúng vậy! Muội muội, hay là để đại phu đến xem đi” Vân Mộng Vũ thành tâm khuyên nhủ.
Bọn họ nói chuyện, Vân Phụng Thiên cũng đi tới, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Là như thế này, đại bá phụ, lúc nãy Vũ nhi nhìn thấy muội muội hình nhưkhông thoải mái cho nên mới đề nghị gọi đại phu tới đây xem một chút.Bây giờ trận đấu tiếp theo còn chưa bắt đầu, cũng không chậm trễ chuyệngì” Vân Mộng Vũ biểu lộ sự thành khẩn.
Như thế lại khiến cho Vân Liệt Diễm nghi ngời, giả mèo khóc chuột, thật đáng nghi! Vân Mộng Vũ này đến cùng là muốn làm cái gì chứ? Về phần trúng độc, nàng có thể xác địnhmình tuyệt đối không trúng độc. Đồ ăn mọi ngày của nàng đều do đích thân Mộc Miên chuẩn bị, tuyệt đối không xảy ra vấn đề. Huống hồ, nàng còn có nhẫn Tử Tinh thạch, chính là bách độc bất xâm.
Có thể nàng không trúng độc, để đại phu đến xem cũng không có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên, Vân Mộng Vũ này lại đang giở trò quỷ gì đây?
“Người đâu, mau mời đại phu tới đây khám bệnh cho tiểu thư!” Vân Phụng Thiêncũng không hỏi qua ý kiến của Vân Liệt Diễm, lập tức gọi người.
Vân Phụng Khải quay sang nháy mắt với Vân Liệt Diễm một cái.
Vân Liệt Diễm hiểu rõ, nhẹ gật đầu. Vân Phụng Thiên hiện tại đang ở đây,chính là cơ hội tốt nhất để cứu Mộc Miên. Ở bên kia, Vân Phụng Thiên cóvõ công cao cường nhất, Mộc Miên ở bên cạnh hắn thì họ hoàn toàn khôngcó cơ hội ra tay. Đúng thời điểm này, thúc thúc có lẽ sẽ phái người ratay.
“Liệt Diễm tạ ơn tỷ tỷ cùng phụ thân quan tâm!” Vân LiệtDiễm làm ra sắc mặt tái nhợt khiến cho Vân Phụng Thiên tin là thật,không ngừng thúc giục đại phu đến bắt mạch cho nàng.
Vân Liệt Diễm vươn tay cho đại phu xem mạch, khoé mắt nhìn thấy một bóng đen tiếp cận Mộc Miên liền hơi hơi cong lên.
Vân Phụng Thiên cùng Vân Mộng Vũ đều lưu ánh mắt trên người Vân Liệt Diễm, ai cũng không quay đầu lại nhìn.
Vẻ mặt đại phu ngưng trọng thu tay về, xoa xoa chiếc trán ướt đẫm mồ hôitheo thói quen, thanh âm có chút run rẩy: “Tiểu thư... tiểu thư...nàng... nàng...”