Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 88




Cho dù lúc này Nhan Khê có là kẻ ngốc, cũng đoán được có khả năng Nguyên Dịch ở sau lưng vì cô mà làm một số việc, chỉ là cô không biết mà thôi.



Ở trước mặt người khác, Nhan Khê cũng không trực tiếp hỏi Nguyên Dịch rốt cuộc ở sau lưng cô đã làm chuyện gì, cô cười cười với Trầm Tinh Nhan, giống như không biết những lời này là Trầm Tinh Nhan cố ý ở trước mặt Nguyên Dịch tiết lộ cho cô nghe.



Trầm Tinh Nhan là người cực kỳ thông minh lại chu đáo, cô đồng ý chuyện gì với người khác, thì tuyệt đối sẽ không trái lời. Nhưng cô lại muốn nói điều này ra, chỉ có quang minh chính đại trước mặt Nguyên Dịch, "Không cẩn thận" lỡ lời mà thôi.



Quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh đang có vẻ mặt không được tự nhiên, Nhan Khê cười nói: "Chị Trầm, chị lại nói đùa rồi."



"Không còn cách nào, ai kêu dáng vẻ Nguyên tổng lại nghiêm túc đến vậy, nếu tôi trẻ lại mười tuổi, có lẽ cũng muốn đoạt đàn ông với em." Trầm Tinh Nhan khoát khoát tay cầm ly rượu, cười tít mắt nói, "Hai người từ từ nói chuyện, quà tặng đêm nay rất thú vị, hi vọng vận may của em phát huy tác dụng."



Nhan Khê cười khổ, cũng không biết có phải ở phương diện khác vận may của cô quá tốt hay không, bình thường rất khó trúng thưởng, ngay cả vài năm trước trong một món thức uống có khuyến mãi, khả năng trúng thưởng "Trong một chai" cao tới 30%, cô cũng không trúng được.



Sau khi Trầm Tinh Nhan rời đi, lại có mấy lãnh đạo trong đài đến trò chuyện với Nguyên Dịch. Nhan Khê rất ít khi thấy Nguyên Dịch trò chuyện với các đối tác trong công việc, hiện tại thấy mỗi tiếng nói mỗi cử chỉ của anh, giống như là thư sinh tao nhã lễ độ, đột nhiên hiểu được tâm tình của các cô gái muốn khoe bạn trai của mình.



Giờ này khắc này, cô cũng muốn lấy điện thoại ra, chụp Nguyên Dịch một tấm hình để xem đi xem lại nhiều lần, sau đó gửi lên friend list. Cỏ gần hang nhà cô, quả thực là tỏa sáng toàn trường, là người đẹp trai nhất, người nào cũng không thể phản bác.



"Có phải thấy nhàm chán rồi không?" Nguyên Dịch thấy Nhan Khê nhìn mình không nói lời nào, tiễn mấy người quản lý kia đi, cúi đầu nói nhỏ bên tai Nhan Khê, "Chúng ta đến chỗ ngồi trước, chẳng may lãnh đạo của em nói nhiều quá, đứng rất mỏi."



"Yên tâm đi, hôm nay nhiều nhân vật lớn như vậy, chắc chắn lãnh đạo sẽ không nói lâu lắm đâu." Nhan Khê kéo Nguyên Dịch đi chọn trái cây, lấy hai cái dĩa ăn, ngồi xuống gần đó. Có cô gái ăn mặc trang điểm xinh đẹp nhìn thấy Nguyên Dịch, vốn nghĩ tới lân la làm quen, khi thấy hai người cùng ăn trái cây trong một dĩa, nháy mắt gạt bỏ tâm tư đến làm quen.



Không phải nói đàn ông có tiền có thể luôn hoa tâm sao, sao ai cũng một lòng với Nhan Khê hết vậy?



Nhan Khê đoán không sai, bình thường họp lãnh đạo có thể nói trong suốt một tiếng, hôm nay ở trên đài ngoại trừ chúc mừng tết âm lịch với mọi người ra thì nói đến vui vẻ cũng chẳng khác một tiết mục hài ngắn là bao, làm mọi người được một trận cười vang.



Trong đài truyền hình không thiếu nhất chính là người dẫn chương trình, sau khi lãnh đạo đi xuống, thì đến người dẫn chương trình nổi tiếng lên tạo không khí, nhân viên công tác phát cho mọi người một thẻ số, sau đó cùng mở thưởng.



Có tổng cộng một trăm giải thưởng, nhưng khi bóc thăm xong, Nhan Khê và Nguyên Dịch cũng không trúng thưởng, ngay cả giải an ủi cũng không có. Nhìn trên màn hình lớn hàng loạt dãy số trúng thưởng, hai tay Nhan Khê nâng mặt thở dài: "Biết ngay là không được mà."



"Có thể là khi ra cửa không xem đường?" Nguyên Dịch không chỉ có không đồng tình, vậy mà lại còn vô tình mà trêu chọc, tức giận đến làm cho Nhan Khê bỉu môi không muốn để ý đến anh.



"Thật nhỏ mọn, lại tức giận." Nguyên Dịch đứng lên, "Em chờ anh một chút."



Nhan Khê thấy anh đi về hướng toilet, đứng dậy ném dãy số trong tay vào thùng rác, tức giận ngồi lại vào ghế. Khó trách người khác đều nói, đàn ông và phụ nữ ở chung quá lâu với nhau, không còn cảm giác mới mẻ, đàn ông đối với phụ nữ cũng sẽ càng ngày càng lấy lệ cho qua.



Nguyên Tiểu Nhị tên xấu xa này, thậm chí ngay cả lấy lệ cũng chẳng muốn nữa rồi.



"Không phải Nhan Khê đây sao." Triệu Uyển Đồng kéo một vị nam MC trong đài đi tới, nhìn tới nhìn lui quanh người Nhan Khê vài lần, "Nguyên tổng hôm nay vậy mà không đi với cô sao, người bạn trai này cũng quá thất trách rồi."



Lại tới nữa.



Nhan Khê ngẩng đầu nhìn Triệu Uyển Đồng, đối phương hôm nay mặc lễ phục một dây màu đen, mang theo chút đáng yêu chút gợi cảm.



Triệu Uyển Đồng bị nhìn đến ngơ ngác, không nói lời nào mà nhìn chằm chằm mình làm gì, chẳng lẽ là cãi nhau với Nguyên Dịch rồi sao? Cô nhíu nhíu mày, quay đầu nói: "Lần trước cô bị tên đại thiếu gia Tống gia kia mang đi, không xảy ra chuyện gì chứ?"



"Lần trước là cô nhìn thấy tôi bị dẫn đi sao?" Nhan Khê nhớ rõ ngày đó cô và Triệu Uyển Đồng tách ra ở trước cửa, sau đó Triệu Uyển Đồng phát hiện cô bị người kéo đi, hơn nữa lại còn chụp được ảnh, cũng có khả năng này.



"Hừ, nếu không nhờ tôi, thì cô chờ khóc đi." Triệu Uyển Đồng buông cánh tay người bên cạnh, ngồi xuống cạnh Nhan Khê, "Cái tên Tống Từ kia, cũng không phải thứ tốt gì. Từ nay về sau, tôi là ân nhân cứu mạng của cô, cô nên khách khí với tôi một chút."



Vị nam MC này không thích nghe bát quái của phụ nữ, Triệu Uyển Đồng vừa buông tay, anh đã cười cười xấu hổ với Nhan Khê, xoay người tụ tập ghé vào nhóm khác.



Rõ ràng là vội vàng giúp cô, chỉ là sao nghe giọng điệu này, giống như bảo kê đến thu phí vậy? Nhan Khê bật cười, "Đa tạ ân nhân cứu mạng, ngày mai tôi mời cô ăn cơm?"



"Người nào hiếm lạ mấy cái này." Triệu Uyển Đồng không đoán được phản ứng của Nhan Khê lại dịu như vậy, có cảm giác như đánh vào kẹo bông, vừa mềm vừa dính, làm cô không có chỗ để đánh nữa.



Quay đầu thấy Nhan Khê vẫn cười tít mắt nhìn mình, Triệu Uyển Đồng kìm nén hồi lâu mới nói: "Nghe nói mấy ngày hôm trước có cảnh sát đến tìm cô? Cái tên Tống Từ kia cũng thật là hại người, ỷ vào có tiền có thế, chuyện gì cũng làm ra được." Cô nói nhỏ với Nhan Khê, “Gần đây cô nên cẩn thận một chút, tôi nghe nói Tống Từ sau khi được cấp cứu xong, tuy không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hình như chân không thể hoàn toàn bình phục. Hắn lần nữa kiên quyết nói, là có người hại hắn, nhưng khi cảnh sát nhiều lần kiểm tra, tai nạn xe đó chỉ đơn giản là ngoài ý muốn."



"Làm sao cô biết những thứ này?" Nhan Khê là đương sự bị cảnh sát hỏi qua, còn không biết vụ án được điều tra đến đâu, ngược lại là Triệu Uyển Đồng lại biết rất rõ.



"Những cái ân oán nhà giàu này, không ít người biết. không giống như cô, có người ba tốt bạn trai tốt, ngoại trừ dẫn chương trình ra cái gì cũng không quan tâm." Giọng Triệu Uyển Đồng sắc nhọn thêm vài phần, "Cô vì chương trình dãi nắng dầm mưa, fan còn không hơn một nửa của tôi, fan chân chính cũng chỉ là những ông bà lớn tuổi, thật sự là uổng phí năng lực mà."



"Tôi cho rằng ở trong mắt cô, là tôi không có năng lực làm việc." Nét cười của Nhan Khê càng thêm ôn hòa, "Thật không ngờ vậy mà cô đánh giá tôi cao như vậy."




"Người nào, người nào đánh giá cao cô, không biết xấu hổ!" Vẻ mặt Triệu Uyển Đồng thập phần không được tự nhiên, ngay từ đầu quả thật cô không vừa mắt Nhan Khê, chỉ cảm thấy cô chỉ dựa vào mình là thiên kim tiểu thư có người chống lưng cho, thậm chí cũng bởi vì tư tâm, thuê người trên internet nói xấu Nhan Khê. Về sau xem qua nội dung chương trình Nhan Khê dẫn, cô từ từ hiểu được vì sao Trầm Tinh Nhan lựa chọn Nhan Khê.



Bởi vì cô ấy dẫn chương trình rất thực, rất thuần túy, điều này cô làm không được nhưng rất bội phục.



Triệu Uyển Đồng còn muốn trào phúng Nhan Khê hai câu, quay đầu thấy Nguyên Dịch đi về phía này, mệt mỏi ngậm miệng lại.



"Tiểu Khê." Nguyên Dịch đi đến cạnh Nhan Khê, Nhan Khê quay đầu không để ý tới.



"Lại vẫn còn tức giận sao?" Nguyên Dịch bật cười, đưa tay đến trước mặt Nhan Khê.



"Làm gì?" Nhan Khê trừng to mắt nhìn bàn tay trước mặt, nắm thành quả đấm là muốn làm gì?



Quả đấm từ từ mở ra, bên trong là một tờ dãy số, Nhan Khê nhớ số của Nguyên Dịch không phải cái này.



"Nhanh lấy đi nhận thưởng." Nguyên Dịch nhét tờ số vào trong tay Nhan Khê, "Em keo kiệt như vậy, ngoại trừ anh thì ai chịu nổi em." Ngoài miệng nói ghét bỏ xong, nhưng ánh mắt kia nhìn Nhan Khê lại tràn đầy dịu dàng.



"Sao anh có được?" Nhan Khê cười đến mắt cũng cong lên, cầm lấy tờ dãy số, "Vừa rồi là anh đi đổi với người khác?"



"Anh nào có rảnh rỗi như vậy, chẳng qua là người khác không cần, thuận tay lấy thôi." Nguyên Dịch dắt Nhan Khê, "Đi thôi, dẫn em đi nhận thưởng."



"Thuận tay có thể lấy số có giải thưởng cao nhất, cũng thật không dễ dàng nha...." Nhan Khê đứng lên ôm cánh tay Nguyên Dịch, "Đúng không?"



"Nhận thưởng thì lo nhận thưởng, sao nói nhiều như vậy." Nguyên Dịch thấy Nhan Khê cười đến ánh mắt cong thành mặt trăng, khẽ hừ một tiếng, đưa tay ôm eo Nhan Khê, để cô đi thêm vững hơn.



Rõ ràng Triệu uyển đồng ngồi ở bên cạnh, nhưng từ đầu tới cuối giống như không tồn tại, nhìn chằm chằm hai người đang đến chỗ nhận thưởng, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng. Có một số người trời sinh đã có số mệnh tốt, thật là hâm mộ đến ghen tị.



Cô cúi đầu nhìn bàn tay bảo dưỡng vô cùng tốt của mình, phải nói, trong khoảng thời gian trước cô thường ngáng đường Nhan Khê, vậy mà Nhan Khê chưa bao giờ trả thù cô, cô cũng coi như là mệnh tốt rồi.



"Giải nhất được nhiều quà như vậy sao." Nhan Khê ôm đầy quà, con gấu bông lớn cô ôm không được, vì thế nhét vào trong tay Nguyên Dịch.




Nguyên Dịch rất cao, lại ôm một con gấu bông lớn, thậm chí có cảm giác dễ thương nói không nên lời, người của Đài truyền hình đứng bên cạnh thấy một màn như vậy, đều đã lộ ra nụ cười hiểu ý.



"Nguyên Tiểu Nhị," Nhan Khê ôm quà, nhẹ nhàng đụng hai cái vào cánh tay Nguyên Dịch, "Có vài thứ hai chúng ta không cần đến, nếu không đưa một ít cho đồng nghiệp của em nha."



"Chút việc nhỏ như vậy, không cần phải nói cho anh biết đâu." Nguyên Dịch mang theo con gấu bông có cái đuôi phía sau, có chút không hiểu.



"Đương nhiên phải hỏi ý kiến của anh, đây là anh cố ý tìm giải thưởng cho em mà, nếu chẳng may anh không đồng ý lại đưa phần thưởng ra ngoài, em cảm thấy như là lãng phí tâm ý của anh." Nhan Khê giải thích, "Quà tặng không quan trọng, mà là tâm ý của anh quan trọng."



"Anh, anh mới không nhàm chán như thế, em nghĩ anh cũng keo kiệt giống em sao?" Nguyên Dịch đỏ mặt, cái đuôi của con gấu bị nắm chặt đến nhăn nheo.



"Phải phải phải, anh rất hào phóng." Nhan Khê nhìn xung quanh, kiễng chân hôn một cái lên mặt Nguyên Dịch, ôm một đống lớn quà tặng chạy đi, chạy đến nửa đường lại còn rớt hai cái hộp nhỏ.



Nguyên Dịch bất đắc dĩ theo sát sau lưng cô, nhặt hộp quà lên.



Xem ra có một người đã lớn, nhưng có đôi khi lại vẫn như con nít.



"Tiểu Dương, chúng tôi mới vừa mới nhìn thấy...." Tiểu Dương cùng mấy đồng nghiệp kênh tám tụ lại một chỗ, thấy Nhan Khê đi qua, cười trêu nói, "Nhanh lấy quà tới hối lộ chúng em, không thì... Ha ha hắc."



"Tôi sợ mọi người rồi." Nhan Khê để tất cả hộp quà lên trên bàn, lấy hai hộp trong đó nói, "Những thứ này tất cả đều tặng cho mọi người, các vị đại ca đại tỷ tha cho em nha."



"Cô Nhan, bên trong này còn có điện thoại, chị không cần sao?"



Nhan Khê lắc đầu: "Em nhớ hai ngày trước con anh Triệu hình như nói là muốn mua điện thoại mới, cái điện thoại này hợp với giới trẻ. Xem như là quà em tặng cho con anh."



Không ngờ mình chỉ thuận miệng nói một câu, Nhan Khê lại còn ghi ở trong lòng, Triệu Bằng cười nhận di động: "Xem ra sau này thằng nhóc nhà anh sẽ gọi em là chị rồi, anh không thể ngăn cản nữa rồi."



"Con anh gọi cô Nhan là chị, anh đã được lợi rồi còn gì."



"Đúng vậy, cái này là có con được nhiều lợi."




Nhan Khê đang trò chuyện với đồng nghiệp, lại nhìn về phía sau, có đồng nghiệp nhìn thấy, tiện cười trêu nói: "Cô Nhan đây là thân tại Tào doanh, tâm tại Hán, tuy người ở chỗ chúng ta, tâm lại sớm bay đến bên anh Nguyên rồi. Còn không nhanh đi đi, để vũ hội còn nhanh mở màn, mọi người cũng không muốn làm bóng đèn."



Thấy Nhan Khê trở về rất nhanh, Nguyên Dịch hỏi: "Bọn họ đang cười cái gì?"



"Đang cười chúng ta tình cảm tốt." Nhan Khê giơ giơ lên hai cái hộp quà nhỏ trong tay, "Cái này là em cố ý giữ lại."



"Cái gì đó?"



"Ghim cài áo tình nhân, anh một cái, em một cái." Nhan Khê túm tay áo của anh, "Đi, chúng ta đi gửi đồ trước đã."



"Em rất vui?" Nguyên Dịch phát hiện nét cười trên mặt Nhann Khê từ đầu tới cuối cũng chưa từng tan.



"Em là người không dễ gì được trúng thưởng, hiện tại rốt cục được một đống lớn phần thưởng, tuy là do anh đổi lấy, nhưng cũng là trúng thưởng rồi." Nhan Khê nhét con gấu bông vào tủ giữ đồ, sau khi đóng cửa tủ xoay người ôm cổ Nguyên Dịch, hôn liên tiếp lên miệng anh, sau đó phía ngoài miệng Nguyên Dịch, dính mấy vết son môi.



"Ha ha." Nhan Khê nhịn không được bật cười, đưa tay lau dấu son cho Nguyên Dịch.



"Khụ khụ." Kim đài trưởng từ bên cạnh góc rẽ đi tới, đưa tay che mặt nói, "Hai người cứ tiếp tục, tôi lớn tuổi mắt kém, cái gì cũng không nhìn thấy."



"Phốc!" Nhan Khê dúi đầu vào trong lòng Nguyên Dịch, cười ra tiếng.



Nguyên Dịch lấy khăn tay ra, yên lặng lau miệng, bất đắc dĩ thở dài.



Cô nàng Nhan Khê này, bây giờ nên đổi tên thành Nhan ba tuổi rồi.



Lúc hai người quay lại, vũ hội đã bắt đầu, cả nam lẫn nữ tại đang đi ra sàn nhảy, tuy tư thế vũ đạo không có tiêu chuẩn nhất định, nhưng với bầu không khí náo nhiệt này, vẫn cuốn hút Nhan Khê. Cô bắt lấy tay Nguyên Dịch, kéo ra sàn nhảy, "Nguyên Tiểu Nhị, chúng ta cũng ra thôi."



Toàn thân Nguyên Tiểu Nhị cứng ngắc bị Nhan Khê kéo vào đám đông, giống như là chú vịt nhỏ lạc vào đàn gà con, ngu ngơ không biết gì.



"Anh chưa từng khiêu vũ với con gái." Đối mặt với ánh mắt chờ mong và tràn ngập vui sướng của Nhan Khê, Nguyên Dịch nói lời thật, "Không được quen."



"Không sao." Nhan Khê kiễng chân ghé vào lỗ tai anh nói khẽ, "Em nguyện ý làm cô gái đầu tiên của anh."



Nguyên Dịch chỉ cảm thấy tai mình có thể biết điếc rồi, những tiếng nói tiếng cười bốn phía, tựa hồ đã biến mất, chỉ còn lại cô gái trước mắt, rất rõ ràng cực kỳ đứng đắn, lại có thể ở trước mặt anh, nói mấy lời lưu manh.



"Em..."



"Cái gì?" Nhan Khê cười hì hì nhìn người đàn ông trước mắt mặt đỏ tai hồng đến cổ cũng có chút đỏ lên, nghiêng đầu vẻ mặt thanh thuần vô tội.



"Anh không chỉ muốn em làm cô gái đầu tiên, anh còn muốn em làm cô gái cuối cùng của anh." Nguyên Dịch ôm Nhan Khê vào trong ngực, dựa theo điệu nhạc, từ từ nhịp bước, "Dù cho là năm mươi năm sau, tám mươi năm sau, chỉ cần có người nhắc tới một trong chúng ta, sẽ nhớ đến người còn lại."



Lời tâm tình triền miên, sàn nhảy lãng mạn, vốn phải là thời cơ tốt nói lời hứa hẹn thâm tình, kết quả lại bị cái giẫm chân phá hủy.



"Vô ý, thật sự là vô ý." Nhan Khê biết bị giày cao gót giẫm lên, chắc chắn sẽ rất đau, vỗ vỗ thắt lưng Nguyên Dịch: "Em sẽ cẩn thận hơn, cố gắng không giẫm lên chân anh nữa."



Vừa rồi cô hơi thất thần.Dieenddanleequuydonn.



Một giây kia cô bỗng nghĩ, nếu vài năm sau, cô và Nguyên Tiểu Nhị vẫn ở cùng với nhau như cũ, anh vẫn như vậy vừa không được tự nhiên lại vừa đáng yêu, mà cô không có việc gì thì cùng anh đấu võ mồm, kéo anh và bạn bè cùng nhau đi chơi, vui đùa, tương lai như vậy dường như cũng rất đặc sắc.



"Giày cao gót của phụ nữ các em không phải là giày, mà là vũ khí có tính sát thương." Nguyên Dịch đau đến hít vài hơi, "Em còn giẫm lên chân anh, chắc chân anh bị tàn phế luôn quá."



"Tàn phế cũng không sao, em nuôi anh." Nhan Khê nở nụ cười.



Nguyên Dịch nhìn chằm chằm Nhan Khê thật lâu, bỗng nhiên cúi đầu lên vai Nhan Khê.



"Anh bị sao vậy?" Nhan Khê bị hành động này của anh làm cho khó hiểu.



"Anh bị thương, cần em nuôi mới có thể sống được, phải nuôi cả đời."