Hai ngày liên tiếp Nguyễn Niệm ngủ không đủ giấc, chuông báo thức hôm nay thật sự không thể gọi cô dậy, lúc mở mắt đã 8:00, cô giật mình, phản xạ đầu tiên chính là xuống giường đi làm.
Nhưng mở Wechat lại nhận được tin nhắn của Marquis nửa tiếng trước.
"Cô Nguyễn Niệm, tối qua cảm ơn cô đã hỗ trợ, hôm nay còn phải làm phiền cô và Lương một việc, tôi định hẹn hò với bà xã, muốn nhờ cô chăm sóc Anne một hôm, buổi tối đưa nó về nhà tôi là được, hôm nay cho cô nghỉ. Sợ cô thấy chán, tôi còn mua ba vé chơi trượt tuyết, tôi cũng đã hỏi ý Lương rồi. Hope you enjoy!"
Nguyễn Niệm nhìn chằm chằm tin nhắn, sửng sốt nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.
Ba vé chơi trượt tuyết.
Đã hỏi ý Lương Tây Văn rồi?
Nguyễn Niệm sợ ngây người, cuống quít bò khỏi giường, vuốt tóc mấy cái rồi chạy xuống lầu.
Nào từng nghĩ sẽ gặp cảnh tượng như vậy...
Hôm nay thời tiết rất đẹp, Lương Tây Văn đang ngồi ăn sáng, Anne cũng đã dậy, cô bé sau một đêm ngủ ngon giấc hiện giờ rất có tinh thần, đang ngồi ăn xíu mại và tôm bóc vỏ.
Trông cực kỳ ngoan ngoãn.
Thật sự là cảnh đẹp động lòng người.
Nghe tiếng động, Lương Tây Văn và Anne cùng ngước mắt nhìn cô.
Vẫn là cô bé lên tiếng trước, Anne giơ nĩa xíu mại cười hồn nhiên với cô: "Chị dậy rồi sao, chú Lương nấu bữa sáng cho cháu, ăn xong chúng ta sẽ đi trượt tuyết!"
Nguyễn Niệm nóng mặt, nhất thời không biết nên chạy lên lầu hay là chào hỏi một tiếng, vì thế chỉ đành căng da đầu nói: "Em... Em đi rửa mặt một cái!"
"Nguyễn Niệm." Lương Tây Văn gọi cô lại.
Nguyễn Niệm xấu hổ đứng im, trong đầu toàn là những lời mất mặt tối qua mình nói, Lương Tây Văn có vẻ không để bụng, ngược lại là cô...
Lương Tây Văn đứng dậy, chắc anh đã dậy từ sớm, Nguyễn Niệm nhớ mang máng lần trước cỡ 6:00 Lương Tây Văn dẫn chó đi dạo.
Ngây người mấy giây.
Lương Tây Văn ra phòng khách lấy túi đồ để ở sô pha về đưa cho cô.
"Đây là..." Nguyễn Niệm vẫn còn mặc áo lông, tạm coi là đồ ngủ.
"Sáng nay lúc tôi dẫn Thập Nhất đi dạo đã mua, trong nhà không có đồ dùng của phụ nữ nên mua khăn mặt, kem đánh răng cùng bàn chải, nếu em có thói quen tắm buổi sáng thì bên trong có sẵn cả sữa tắm và dầu gội nữ." Lương Tây Văn đi tới, sơ mi trắng sạch sẽ, cà vạt màu sẫm được thắt không chút cẩu thả, bên ngoài là áo khoác len, thoải mái lại mềm mại, "Không biết bữa sáng em thích ăn cái gì nên tôi có làm chú bánh trôi và thịt xông khói."
"..."Tỉ mỉ như vậy, rất lâu sau Nguyễn Niệm vẫn không biết phải mở lời thế nào.
Cô lặng lẽ nhìn thoáng qua, cô bé vẫn còn đang ngoan ngoãn ăn sáng.
"Anh dậy lúc mấy giờ vậy?" Nguyễn Niệm nhận đồ, rầu rĩ nói, "Em ngủ quên... Thật ra em dùng tạm đồ trong nhà anh là được, không cần mua cái mới."
"Sáu giờ, dậy dẫn Thập Nhất đi dạo thuận tiện mua mấy thứ này, trở về mới làm bữa sáng." Lương Tây Văn nói, "Đồ dùng trong nhà toàn của nam, sợ em dùng không quen."
Nguyễn Niệm phát hiện cái từ "người đàn ông của gia đình" quả thật rất hợp với anh, cô hắng giọng: "À... Ông chủ của em nói..."
"Dẫn Anne đi trượt tuyết, cỡ mười giờ chúng ta đi." Lương Tây Văn tiếp lời, "Đến tối đưa con bé về."
"Nhưng em không biết trượt tuyết..." Nguyễn Niệm nhỏ giọng, mắt còn lặng lẽ nhìn Anne đang ăn.
"Tôi có thể dạy em." Lương Tây Văn nhìn cô, trong ánh mắt hình như còn giấu chút ý cười nhưng lại trông hết sức nghiêm túc, "Dù gì ngày mai là thứ bảy còn phải gặp nhau, có thể làm quen với nhau trước."
"..."
Anh quả nhiên...
Lương Tây Văn mỉm cười: "Đi rửa mặt đi."
Nguyễn Niệm cúi đầu nhìn đồ mình đang mặt: "Thế... Lát nữa em có thể về nhà một chút không? Em muốn thay đồ rồi cho mèo ăn."
"Được."
Nguyễn Niệm lập tức đi rửa mặt chải chuốt, lúc quay lại Anne đã ra ngoài sân chơi với Thập Nhất, trên bàn ăn chỉ còn Lương Tây Văn.
Nguyễn Niệm ngồi đối diện anh, cứ cảm thấy không được thoải mái vì những câu nói bậy hôm qua: "Cảm ơn anh Lương."
"Nếu lần sau còn gặp nhau thì đừng khách sáo như vậy." Lúc này Lương Tây Văn mới cầm đũa, "Em có thể gọi tôi là Lương Tây Văn."
Nguyễn Niệm làm bộ không nghe thấy, lặng lẽ ăn bánh trôi, nhân bên trong là hoa quế cực kỳ thanh ngọt, cô mơ hồ không rõ: "Cái này cũng do anh làm à?"
"Hôm trước đi thăm ông nội có làm rượu gạo nếp, trong nhà còn dư một chút." Lương Tây Văn nói, "Ông nội tôi thích món này."
"Anh thật hiền..." Nguyễn Niệm buột miệng, "Hiền huệ."
Lương Tây Văn cười đùa: "Cảm ơn em, em là người đầu tiên nói như vậy."
"Sao có thể chứ?"
"Bởi vì em cũng là người đầu tiên tới nhà tôi." Lương Tây Văn nói, "Trừ liên hoan với bạn bè, tôi rất ít xã giao với ai. Tôi không thích đông người."
...
10:00, bọn họ mới ra ngoài, Nguyễn Niệm cùng Anne ngồi phía sau, cô bé ngủ được một giấc, rất có tinh thần, nhưng dù gì vẫn còn hơi e thẹn, cứ cười nhìn Nguyễn Niệm.
"Anne, em biết trượt tuyết không?" Nguyễn Niệm tìm đề tài nói chuyện với cô bé.
Cô bé gật đầu: "Dạ biết! Bố em hay dẫn em đi, em còn biết đánh golf, nhưng công việc của mẹ em bận quá, toàn là bố dẫn em đi. Chị ơi em có thể dạy chị!"
Nói chuyện với trẻ con đúng là khiến trái tim người ta mềm đi, cô bé đơn thuần đáng yêu, chớp mắt tò mò nhìn xe ngoài cửa sổ.
Từ tây giao đến nhà thuê phải đi mấy đường chính, khá kẹt xe, Lương Tây Văn đã chuẩn bị đồ uống đầy đủ.
Cô bé thích uống nước chăn, Nguyễn Niệm lấy cho nó, Lương Tây Văn ngồi trước vừa lái xe vừa dịu dàng nói: "Phần bên cạnh là của em."
"Dạ? Em cũng có?" Nguyễn Niệm mở cái túi bên cạnh ra xem, không khỏi bật cười.
Bên trong cũng có một chai nước chanh và mấy hộp đồ ăn vặt.
Cô không nhịn được mà nghĩ, Lương Tây Văn dậy từ sớm, ra ngoài mua nhiều đồ như vậy còn tỉ mỉ chuẩn bị bữa sáng... Đúng là người của gia đình.
"Ba con bé sáu giờ có gọi cho tôi, lúc tôi dẫn Thập Nhất đi dạo đã tranh thủ mua luôn." Lương Tây Văn nhìn vào kính, "Đến sân trượt tuyết còn phải lái xe hai tiếng, cứ ngồi trong xe sẽ chán lắm."
Nguyễn Niệm mỉm cười.
Anne giơ cây kẹo mút: "Chú Lương tốt quá!"
Nguyễn Niệm cũng học theo Anne, mở cây kẹo mút ra, khoảnh khắc kỳ diệu này cô thế mà cảm thấy cực kỳ thả lỏng: "Chú Lương tốt thật!"
Lương Tây Văn không ý kiến, chỉ khẽ cười.
Một giây chưa từng có như vậy khiến anh không có cách nào hình dung nhịp tim của mình lúc này.
Nhưng anh có thể thừa nhận mình có ấn tượng tốt với Nguyễn Niệm, mà ấn tượng tốt đó là lần đầu tiên anh cảm nhận.
Cảm xúc không thể dùng từ ngữ để hình dung, đây không phải giải đề toán hay viết văn theo đề bài, anh chỉ biết mình có ấn tượng với Nguyễn Niệm, hơn nữa hình như còn chờ mong lần sau có thể gặp cô.
Đây là lần thứ hai Lương Tây Văn lái xe đến khu chung cư của Nguyễn Niệm, quen thuộc tìm được chỗ đậu xe.
Nguyễn Niệm mở cửa: "Em đi mười lăm phút rồi quay lại."
"Không vội." Lương Tây Văn nói, "Lát nữa tôi dừng xe ngay dưới tòa chung cư của em."
Nguyễn Niệm gật đầu, đậu xe ven đường chỉ được một lúc, trong khu chung cư có bãi giữ xe, cô chạy về, phòng ốc nơi này đã cũ nhưng có rất nhiều tiện lợi, có chợ bán đồ ăn còn có nhà trẻ, rất có hơi thở của cuộc sống.
Ở đây đa số là các hộ gia đình, Nguyễn Niệm lớn lên ở Yến Kinh nên khá thích cuộc sống phố phường này.
Cô chạy thẳng lên phòng mình, đến trước cửa thì dừng chân, bên trên có dán hai tờ giấy.
[Lần sau cô còn làm phiền hàng xóm nửa đêm tôi sẽ báo cảnh sát đấy, đồ không biết xấu hổ. 202."
[Chào hộ gia đình 302, tôi là cảnh sát khu vực, gõ cửa không có ai trả lời. Hàng xóm của cô hôm nay báo nhà cô quấy nhiễu người dân, phiền cô sau khi về nhà lập tức đến đồn công an một chuyến, ngày mai tôi sẽ liên lạc với cô.] Phía sau kèm một tấm danh thiếp, là đồn công an gần đây.
Nguyễn Niệm lấy chìa khóa mở cửa, cửa vừa mở hai mắt cô liền tối sầm.
Rác trong nhà đã chất thành núi, cơm hộp, túi hàng chất đầy bàn phòng khách, coca đổ đầy đất, còn có mì gói chưa ăn xong để bừa bộn, trong không khí toàn mùi chua khó ngửi.
Đầu Nguyễn Niệm như muốn nổ tung, cô mới không ở nhà hai ngày, sao Tằng Tử Di có thể tích trữ nhiều rác đến thế?
Nguyễn Niệm không nghĩ nhiều, lập tức về phòng cho mèo ăn, Tiểu Quất rất ngoan, phòng cô khá lớn, có đủ ánh sáng mặt trời, cô có đầu tư nhà cây mini cho mèo, trừ ở dưới giường thì Tiểu Quất hay chơi đùa trên đó.
Nguyễn Niệm cho mèo ăn, thay cát, thấy rác phòng khách còn chưa dọn, cô vội thay đồ rồi đi gõ cửa phòng Tằng Tử Di.
Cửa không cách âm, cô nghe thấy tiếng chơi game bên trong, nhưng không có ai ra gõ cửa.
Cô chắc chắn Tằng Tử Di đang ở nhà. Tằng Tử Di không phải người địa phương, ở Yến Kinh cũng không có bạn, vì làm beauty blogger nên không cần ra ngoài, chỉ cần ở nhà quay video.
Nguyễn Niệm không thể cứ ở đây chờ cô ấy ra mở cửa, chỉ đành vừa gõ cửa vừa nói: "Tử Di, tối nay tớ về, cậu dọn đồ ở ngoài phòng khách đi, hôi lắm rồi, công an địa phương có để lại lời nhắn, nếu cậu rảnh thì đi xử lý đi."
Không ai trả lời.
Nguyễn Niệm bất lực không còn gì để nói, xách đồ của mình xuống lầu, cứ có trực giác không ổn.
Cô cảm thấy không thể xem nhẹ chuyện này nữa, trước khi Tằng Tử Di chỉ lười, hay vứt rác linh tinh, bây giờ càng lúc càng quá đáng.
Cô không phải cái bánh bao, chẳng qua không giỏi giao tiếp, mắng thì không nên lời, nói thì nói không lời, mặt mũi cũng không có tính công kích, cho nên đa phần cô đều cố gắng tránh tranh cãi với người ta.
Lúc lên xe, Lương Tây Văn nhạy bén phát hiện Nguyễn Niệm sa sút tinh thần, Anne thì đang ôm di động của anh xem hoạt hình nên không chú ý. Lương Tây Văn khởi động xe, hỏi: "Hàng xóm à?"
"Gần vậy, dưới lầu hình như báo công an rồi." Nguyễn Niệm thở dài, "Nhưng em đóng tiền nhà một năm rồi, để từ từ tính lại đã."
Ở trước mặt trẻ con, hai người không tiện nói nhiều, Lương Tây Văn lái xe, Nguyễn Niệm nghe nhạc nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy cô sống Yến Kinh từ nhỏ nhưng bao nhiêu năm qua không hề đi chơi, cùng lắm thì đi tham quan thắng cảnh do trường tổ chức.
Lúc cô còn bé Quý Sương rất nghiêm khắc với cô, dường như không có thời gian nghỉ ngơi, mỗi khi không có tiết ở trên trường Quý Sương sẽ dẫn cô đến học viện ngoại giao bồi dưỡng.
Sau này đến Tân Hải học đại học, bạn bè lại ít, bài tập thì nhiều, bốn năm cứ trôi qua như vậy.
Đương nhiên, Quý Sương từng tạo áp lực bắc cô thi lên thạc sĩ học viện ngoại giao, nhưng Nguyễn Niệm không nghe lời, nếu không bốn năm đại học sẽ trở nên uổng phí.
Cô cảm thấy cuộc sống bây giờ rất tốt rồi.
Quý Sương thấy không thể ép cô thi lên thạc sĩ nên mới thay đổi suy nghĩ... Ép cô kết hôn.
Cô bé Anne không chịu nổi ngồi xe thời gian dài, xem phim một lúc là bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Lương Tây Văn chỉnh lại điều hòa, thoáng nhìn Nguyễn Niệm phía sau.
Giống như có gì muốn nói.
"Nếu tạm thời không tìm được chỗ ở, tôi có vào phòng trống em có thể dọn đến, nếu em muốn thuê thì cứ trả theo giá em đang thuê nhà hiện giờ." Lương Tây Văn nhẹ giọng, "Dù sao cũng là con gái của dì Quý, coi như hiểu tận gốc rễ."