Nhịp Tim Sáng Sớm

Chương 22




Sáng hôm sau Nguyễn Niệm tưởng mình đã dậy sớm, nhưng nhìn di động mới biết đã 7:15, bên cạnh sớm đã không còn ai. Từ cuộc sống đơn giản của Lương Tây Văn, giờ này chắc là đang chạy bộ dẫn chó đi dạo.

Nguyễn Niệm không vội xuống giường, cầm di động lướt web, rạng sáng Mạc Vân Thường nhắn mấy tin cho cô.

Mạc Vân Thường: Không đúng, sao cậu đột nhiên muốn kết hôn vậy?

Mạc Vân Thường: Không phải cậu không có bạn trai sao?

Mạc Vân Thường: Xem mắt à?

Nguyễn Niệm vừa mới tỉnh, nhắn trả lời cô ấy: Ừ... Kể ra thì dài lắm, mẹ tớ giới thiệu một anh cho tớ, tớ cũng thấy thích.

Tiệm xăm mình của Mạc Vân Thường buổi chiều mới làm việc, bảy giờ sáng đã dậy cũng không có gì bất ngờ.

Mạc Vân Thường: Gặp mặt lần đầu đã làm phù dâu cho cậu, kích thích quá.

Mạc Vân Thường: Khai thật đi, nếu chồng cậu là loại đàn ông bình thường, tớ là người đầu tiên không đồng ý đấy!

Nguyễn Niệm nhoẻn miệng cười, giục cô ấy mau đi ngủ sớm, vừa lúc ngoài vườn có tiếng động.

Nguyễn Niệm bò dậy, đi rửa mặt, khi gặp lại Lương Tây Văn cô đã không còn vẻ câu nệ hay căng thẳng như ban đầu. Hiệu quả của việc giải mẫn kia hình như quá nhanh rồi.

Bữa sáng vẫn do Lương Tây văn chuẩn bị, có tôm đã bóc vỏ, trứng luộc, canh nấm đông cô, rong biển và dưa leo trộn giấm.

Trước đây Nguyễn Niệm cực kỳ ghét việc dậy sớm, nhưng bây giờ xem ra dậy sớm hình như cũng có rất nhiều thứ đang chờ mong, chờ mong thực đơn bữa sáng, chờ mong nhìn thấy Lương Tây Văn mở cửa trở về.

"Ngày mai có kế hoạch gì không ạ?" Nguyễn Niệm nói, "Hình như ngày mai là ngày hai mươi mốt rồi."

"Ngày mai Lục Thiệu Lễ mời mọi người một bữa, cậu ta cứ nhất quyết đòi tổ chức tiệc độc thân, tối mai anh đưa em đi cùng."

"Những buổi tiệc như thế hay là thôi đi... Sáng mai em định thuê bên vệ sinh chuyển nhà dọn dẹp lại bên phòng trọ rồi giao chìa khóa cho bất động sản."

"Kết hôn xong mọi việc sẽ do em quyết định, em còn để ý một ngày trước khi kết hôn hả?" Lương Tây Văn lạnh lùng nói, "Ngày mai dẫn em đi."

Nguyễn Niệm buồn bực: "Toàn là đàn ông..."

"Hình như ngoại trừ Lê Tiện Nam không nghe ai nói có bạn gái... Để lát nữa anh gọi điện hỏi xem Lê Tiện Nam có dẫn bạn gái theo không."

"Thôi ăn sáng trước đi... Mấy giờ chúng ta đi?"

"9:00. 8:30 đi."

Nguyễn Niệm còn muốn tắm một cái, cô nhanh chóng ăn xong bữa sáng rồi lên lầu tắm rửa. Hôm nay cô còn cố tình trang điểm nhẹ, lúc hai người ra ngoài vẫn còn khá sớm, cô ngẩng đầu hít thở bầu không khí trong lành, đây hình như là lần đầu tiên dậy sớm mà có tâm trạng tốt từ lúc đi làm đến nay.

Lương Tây Văn thoải mái nắm tay cô, khi mười ngón tay đan vào nhau, trái tim Nguyễn Niệm vẫn rung động.

Cửa hàng nằm ở một con ngõ nhỏ trong thành phố Yến Kinh, là một căn nhà gỗ ba tầng, tầng một được trang trí theo phong cách Nam Dương cổ điển, ở tiền sảnh có một cây đàn piano màu nâu sẫm, bên cạnh là một chiếc bàn tròn được phủ bằng vải trắng tua rua, bên trên đặt một chiếc máy hát cổ điển đang chơi bài One woman man của John legend.

"Lương tiên sinh xin chờ một lát, Triển tiên sinh sẽ xuống ngay." Nhân viên cửa hàng bưng một khay đựng một ấm trà hoa lài và mấy cái bánh ngọt tới, trong rất đẹp mắt.

"Được, không vội."

Nguyễn Niệm nhìn xung quanh, tầng một không có gì đặc biệt, trên tường treo rất nhiều khung ảnh. Cô nhìn kỹ, đều là ảnh của một chàng trai còn trẻ cùng rất nhiều minh tinh nổi tiếng.



"Chủ tiệm là Triển Yến Ninh, học thiết kế thời trang ở Ý, hiện là một trong những nhà thiết kế đồ vest nổi tiếng. Mẹ cậu ta là thợ thêu có sản phẩm được công nhận là di sản phi vật thể. Hồi trước anh có đặt may đồ vest ở đây, mẹ cậu ta ở tầng ba, một năm chỉ nhận một hai đơn, bởi vì bà ấy và bà nội biết nhau nên chúng ta mới hẹn gặp được." Lương Tây Văn giới thiệu ngắn gọn.

Nguyễn Niệm gật đầu.

Lúc này có một người đàn ông còn khá trẻ từ trên lầu đi xuống, anh ta mặc bộ âu pục màu xám đậm, tay áo rộng, bên trọng mặc chiếc áo len cao cổ màu đen, thoạt nhìn khá trầm ổn: "Lương tiên sinh, đây là vợ của anh à?"

"Đúng vậy." Lương Tây Văn khách sáo, "Lần này làm phiền dì."

"Không sao, mấy hôm nay mẹ tôi có thời gian, cũng là nể mặt bà Liêu và dì Khương. Bên này."

Nơi này chỉ có thang bộ, khi đến tầng hai, Nguyễn Niệm ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Triển Yến Ninh đang trò chuyện với Lương Tây Văn, thấy Nguyễn Niệm tò mò, anh duỗi tay làm động tác mời: "Thái thái muốn xem thì cứ thoải mái đi dạo."

Anh ta lịch sự mời, Lương Tây Văn liền dẫn cô đi.

Tầng hai là nơi đặt may vest nam, bên trái có giá treo trưng bày một số bộ may sẵn, tất cả được ủi ngay ngắn, đường may sắc nét tự nhiên.

Bên cạnh còn có mấy giá để giày trưng bày đổi giày da Oxford được làm thủ công.

Trong không khí thoang thoảng mùi gỗ và mùi da đặc biệt, ổ cửa sổ đen theo phong cách hoài cổ Nam Dương càng có nét quyết rũ lịch lãm của đàn ông trưởng thành.

Bên kia là kệ triển lãm hơn ba mươi loại vải.

"Tất cả âu phục và giày chỗ chúng tôi đều được may theo số đo, căn cứ theo khí chất và nhu cầu của khách để chọn vải, chỗ chúng tôi còn co kính hiển vi để soi vải." Triển Yến Ninh kiên nhẫn giới thiệu, sau đó dẫn họ lên tầng ba.

Ban đầu Nguyễn Niệm còn tưởng nơi này chỉ may những lễ phục bình thường, dù gì trang phục Tú Hòa cũng không hiếm thấy.

Nhưng áo khỏa long phượng thì cô chỉ mới thấy mấy lần.

Trên tường lầu ba treo rất nhiều sợi chỉ vàng bạc, có nhiều loại còn phản chiếu cả ánh sáng, dù Nguyễn Niệm không biết gì về kim chỉ thì cũng biết những thứ này giá trị thành.

Bộ long phượng ma-nơ-canh bên cạnh khoác lên người có thể nói là một tác phẩm nghệ thuật cao cấp, từ chỉ vàng đến hoa văn phượng hoàng đều tinh xảo đến mức khiến ai xem cũng phải tán thưởng.

"Ngày xưa khi con gái thừa tướng xuất giá, hoàng đế đã ban tặng một bộ đồ long phượng làm lễ phục, tà áo phía trên và làn váy bên dưới đều có yêu cầu rất cao. Đẳng cấp cao nhất của đồ long phượng là áo khỏa long phượng, tất cả đều được thuê thủ công bằng tơ vàng chỉ bạc, bình thường phải mười tháng đến một năm mẹ tôi mới làm xong một bộ, nhưng bà Liêu và ông Lương đã mở lời, mấy năm nay mắt mẹ tôi lại không tốt lắm nên quyết làm bộ cuối cùng, trùng hợp còn nửa tháng nữa sẽ xong, bây giờ chỉ cần sửa theo số đo của cô thì nó thật sự sẽ thuộc về cô đấy."

Trong lúc Triển Yến Ninh nói chuyện, một người phụ nữ đeo kính vấn tóc đi ra.

"Hai người nói chuyện đi." Triển Yến Ninh quay sang nhìn Lương Tây Văn, "Lương tiên sinh xuống lầu chờ hay sao?"

Lương Tây Văn cũng nghĩ vậy "Anh xuống lầu chờ em."

Nguyễn Niệm gật đầu.

Lúc này tầng ba chỉ còn lại Nguyễn Niệm, người phụ nữ kia và hai chị gái khá trẻ.

"Gọi dì Triển là được." Người phụ nữ đến gần, tay cầm thước dây, "Cởi áo khoác ra đi."

Nguyễn Niệm ngoan ngoãn làm theo.

Dì Triển tỉ mỉ đo số đo cho cô, dường như sợ cô thấy chán, còn nói: "Đồ cưới truyền thống ngày xưa của dì Liêu là do mẹ tôi may, cũng là thợ thêu nổi tiếng của Yến Kinh của chúng ta, sau này đến khi mẹ của Lương Tây Văn gả vào nhà họ Lương, đó là lần đầu tiên dì độc lập thuê áo khỏa long phượng, đây đã thành truyền thống rồi."

Nguyễn Niệm cười cười, rối rắm không biết nên tiếp lời thế nào.

Dì Triển vừa đo vừa ghi chép lại.

"Theo khí chất của con thì dì muốn thêu thêm mấy một số hoa văn, lấy hải đường, mẫu đơn và lông phượng hoàng làm chủ được không?" Dì Triển hỏi cô, "Còn về giày, sáu centimet ổn không?"

"Con sao cũng được ạ."

Dì Triển cầm thước dây, ra hiệu bảo Nguyễn Niệm đi theo, mà lấy xuống mấy chục sợi tơ vàng trên kệ xuống, đưa đến kính hiển vi cho cô xem chi tiết. Dưới kính hiển vi, độ dày mỏng và kết cấu của sợi chỉ được xem rõ ràng.

Thái độ của dì Triển hết sức nghiêm túc, cẩn thận lựa chọn những loại chỉ phù hợp với cô.

Bận rộn xong những việc này cũng mất hai tiếng.

Dì Triển nói: "Đến lúc đó dì sẽ chọn cả trang sức phụ kiện rồi gửi cho Lương Tây Văn, nếu con có ý kiến gì thì cứ góp ý."

Nguyễn Niệm gật đầu, thở phào nhẹ nhõm xuống lầu.

Ở dưới tầng một không thấy Lương Tây Văn đâu, Nguyễn Niệm cầm di động định gọi cho anh.

Nhân viên hỏi cô: "Chị tìm anh Lương à?"

"Đúng vậy, anh ấy đi rồi sao?"

"Anh Lương đã ra ngoài một tiếng trước, có chuyển lời bảo chị ở đầu hẻm chờ anh ấy, ngõ nhỏ chỗ chúng tôi không tiện lái xe vào."

"Được, thế tôi đi tìm anh ấy."

Nguyễn Niệm sửa sang lại quần áo, Triển Yến Ninh xuống lầu mở cửa giúp cô, trước khi ra ngoài, Triển Yến Ninh cười nói: "Tân hôn vui vẻ."

"Cảm ơn." Đây là lần đầu Nguyễn Niệm nghe bốn chữ này, ngại ngùng cười.

Ngõ nhỏ không quá dài, bên ngoài là đường lớn.

Nguyễn Niệm nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.



Còn Lương Tây Văn thì có hơi xa lạ.

Tay cầm một chùm bong bóng bay rất đáng yêu, anh đứng dựa bên xe, ánh mắt ra hiệu bảo cô qua đây.

Nguyễn Niệm thắc mắc chạy tới: "Sao anh lại đột nhiên mua thứ này..."

Còn chưa nói xong, cô mới nhìn thấy một chiếc vòng tay cột bên dưới chùm bong bóng.

Chiếc vòng tay màu rose gold kinh điển của Hermes, giá gần 300.000 tệ.

"Quà kỷ niệm ngày đầu tiên yêu đương tặng em." Lương Tây Văn nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, "Ngày kỷ niệm đầu tiên."

Nguyễn Niệm không ngờ món quà lại quý giá như vậy, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

...

Lương Tây Văn mở cửa xe, cười xoa tóc cô: "Gần đây có chỗ bán bong bóng, Hermes cũng không xa, cũng không thể chỉ tặng bong bóng thôi đúng không. Lên xe đi, chúng ta đến khách sạn tổ chức show biểu diễn thời trang, có thể tranh thủ ăn một chút."

Nguyễn Niệm ngồi trong xe ôm chùm bong bóng vào lòng.

Lương Tây Văn đã lên ghế điều khiển, vươn tay, Nguyễn Niệm đưa vòng tay cho anh.

Lương Tây Văn mở khóa vòng tay: "Duỗi tay ra đi."

"Quý giá quá."

"Duỗi tay."

Nguyễn Niệm vẫn không nhúc nhích, cảm thấy món quà này quá lớn.

Cuối cùng anh nhất quyết cầm tay Nguyễn Niệm, đeo vòng tay vào tay trái của cô, động tác rất nhẹ, sau đó cầm tay cô nhìn ngắm rồi mới ngước mắt nhìn thẳng vào mắt cô.

Anh nghiêm túc nói: "Vì bà xã tốt nhất, cái gì cũng đáng. Đây là bà xã vất vả lắm anh mới gặp được mà."

Anh nói chuyện quá đứng đắn, còn quá khoa trương, Nguyễn Niệm bật cười, thuận thế nắm lấy tay anh: "Ngày yêu đương đầu tiên vui vẻ."

Lương Tây Văn nhìn tay cô: "Thiếu nhẫn rồi."

"Thật ra em không thích đeo trang sức lắm..."

"Vậy từ giờ thử cố gắng thích đi." Lương Tây Văn nói, "Đồ anh sẽ tặng em còn nhiều lắm."

"Anh học trò này từ ai vậy?" Nguyễn Niệm dở khóc dở cười nhìn vòng tay sáng lấp lánh trên cổ tay, cảm thấy nặng trĩu.

"Anh có người bạn nói rằng..." Lương Tây Văn nhớ lại, "Quà cũng có thể thể hiện tình cảm. Anh rất tán thành."

"Bạn nào vậy?"

"Lê Tiện Nam."

Nguyễn Niệm cười rộ.

Lương Tây Văn mơn trớn tay cô, không vội khởi động xe: "Chỉ là anh cảm thấy anh rất coi trọng."

"..."

"Những thứ liên quan đến em, anh đều muốn coi trọng."

"..."

"Đừng thấy có gánh nặng tâm lý, anh làm việc nghiêm túc kiếm tiền bao nhiêu năm qua là để cho bà xã tương lai tiêu mà." Lương Tây Văn đùa với cô một lát, sau đó mới buông tay, đặt lên vô lăng, "Dù gì cũng đang yêu đương mà, trong cuộc sống sau này của anh có thể không chỉ có công việc, mà còn có phải... Làm Lương thái thái của anh vui."

Nguyễn Niệm cúi đầu nhìn mu bàn tay mình, nơi đó hình như vẫn còn nhiệt độ của anh.

Cô cười ngốc nghếch, vụng về không biết nói gì, cuối cùng quyết định học theo dáng vẻ khi nãy của anh, nghiêm túc nói: "Tuy tiền lương của em không cao nhưng mỗi tháng em đều có thể dẫn anh đi xem phim, em sẽ tiêu hết tiền của mình cho anh."

"Em cứ tiết kiệm đi. Ai mà cần tiêu tiền của em chứ?"

"Em còn có thể cho anh quản lý sổ tiết kiệm của em." Nguyễn Niệm nói, "Mặc dù hiện tại chưa có."

Lương Tây Văn nhắc nhở cô: "Đừng quên thẻ phụ của anh là của em rồi đấy."

"Lương Tây Văn, em cũng sẽ mua quà cho anh."

"So với quà, có lẽ anh muốn em sớm yêu anh hơn, sau đó chúng ta sẽ hạnh phúc sống với nhau cả đời."

"Hẳn là thế. À không... Nhất định sẽ thế."

Nguyễn Niệm mơ màng nghĩ...

Đây đại khái là hai tên ngốc rơi vào bể tình.

Cuộc hôn nhân này có lẽ là định mệnh.

Cô hình như đã quen với việc có anh ở bên từng giây từng phút.

Nơi Lương Tây Văn chở cô tới là một khách sạn Intercontinental, sảnh lớn ở tầng một đã bị biến thành phòng triển lãm và biểu diễn với chủ đề khu vườn trên mây, bên cạnh có khu vực tự phục vụ, đa số là trà chiều tinh tế, dưới các cột la mã có bàn trang trí bằng hoa, khắp nơi toàn là hoa hồng trắng điểm xuyết.



Trông như khu vườn sơn dầu của Monet vô cùng lãng mạn.

Hai người ăn chút bánh lót dạ, hơn bốn giờ chiều show biểu diễn thời trang váy cưới chính thức bắt đầu, Lương Tây Văn dẫn Nguyễn Niệm đến vị trí đã đặt trước ngồi xuống. Theo thường lệ, nhà tài trợ phát biểu diễn văn, ý chính là trong buổi biểu diễn này có sự góp mặt của bốn thương hiệu cao cấp.

Bài phát biểu dài dòng kết thúc, buổi biểu diễn thời trang váy cưới thực sự bắt đầu.

Những người mẫu nước ngoài cao gầy bước đi một cách điềm tĩnh và duyên dáng khoác trên mừng những bộ áo cưới lộng lẫy, trông như những nàng tiên trong xứ sở thần kỳ ngọt ngào.

Gió nhẹ thổi qua mấy bông hoa hồng trắng cạnh bàn, trong không khí tràn ngập hương hoa thoang thoảng.

Nguyễn Niệm suýt quên mất mục đích đến đây.

Mấy bộ áo cưới lần lượt lướt qua trước mắt cô, Nguyễn Niệm lặng lẽ đưa mắt nhìn.

Không biết từ khi nào Lương Tây Văn đã nắm tay cô, anh nắm không chặt, đường cong sườn mặt cực kỳ đẹp, Nguyễn Niệm nhìn tay hai người đan vào nhau.

Đến giờ cô hình như không có quá nhiều cảm xúc cho hôn lễ của mình, cô là người sợ giao tiếp, rất sợ nói chuyện trước mặt rất nhiều người, cho nên trong lòng luôn muốn tổ chức hôn lễ đơn giản một chút.

Nhưng bây giờ không giống nữa.

Chờ mong một hôn lễ lãng mạn thuộc về mình hình như cũng là bản năng.

"Anh thấy bộ này đẹp đấy, khá hợp với em." Lương Tây Văn nghiêng người về phía cô, mắt nhìn người mẫu trước mặt, "Hình như là thiết kế của Liban."

Vừa rồi Nguyễn Niệm chỉ lo nhìn anh, nào chú ý chỗ khác.

Bây giờ nhìn qua, người mẫu đã đi tới phía đối diện, cô chỉ có thể nhìn thấy đó là một chiếc váy phồng thanh nhã như tiên nữ, người mẫu mảnh khảnh, tóc búi cao, để lộ bờ vai và đường cổ xinh đẹp.

Cảm giác như công chúa dạo qua khu vườn thần thiên vậy.

Vì bên cạnh còn những người khác, Lương Tây Văn ghé sát vào tai cô, Nguyễn Niệm cũng hơi nghiêng người về phía anh.

Lương Tây Văn nhẹ nhàng duỗi tay vén tóc giúp cô.

Trái tim Nguyễn Niệm đập thình thịch, cô có thể cảm nhận Lương Tây Văn đang ở rất gần, lòng bàn tay anh chỉ cách một phần tóc nhỏ là có thể chạm vào cổ mình.

Hình như có chút ái muội, cũng có chút thân mật.

Hơi thở của anh phả vào tai, Nguyễn Niệm cúi đầu, trong đầu lại nghĩ tới hình ảnh bàn tay của anh.

Ngón tay thon dài, móng tay được cắt gọn cẩn thận, mạch máu màu xanh nổi lên mu bàn tay tự nhiên mà gợi cảm.

"Anh định hôm tổ chức hôn lễ sẽ có thật nhiều hoa hồng, các nghệ nhân hoa đang chọn hoa, nếu thiên về phong cách công chúa thì bộ váy khi nãy sẽ càng hợp, nó có cái thắt lưng..."

Lương Tây Văn vốn đang nghiêm túc chọn váy cưới nhưng Nguyễn Niệm lại không tập trung.

Lương Tây Văn ngả người ra sau rồi nhích lại gần, tay nhẹ nhàng đặt lên eo cô như muốn kéo cô về phía mình.

"Hả? Anh mới nói gì vậy?"

"Anh đang lên kế hoạch cho hôn lễ." Lương Tây Văn cúi đầu nhìn cô, phát hiện hai má cô đang đỏ bừng, "Nghĩ gì đấy?"

Nguyễn Niệm đương nhiên sẽ không thừa nhận tại anh đến gần mà mất tập trung, cô khéo léo nắm lấy bàn tay anh đang ôm lấy eo mình: "Nghĩ tay anh đẹp như vậy, em cũng nên mua cho anh một chiếc nhẫn cưới."

(*) Áo khỏa là một loại áo cưới truyền thống của người Hoa có hình dáng giống kiểu áo sườn xám. Căn cứ theo mật độ hình thêu thì có thể chia làm 5 loại gồm Tiểu ngũ phúc/小五福 (50% hình thêu), Trung ngũ phúc/中五福 (60% hình thêu), Đại ngũ phúc/大五福 (70% hình thêu), Khỏa hậu/褂后 (80% hình thêu), Khỏa hoàng/褂皇 (100% hình thêu).