Nhịp Tim Sáng Sớm

Chương 5




Cho nên, tôi sẵn lòng.

Nguyễn Niệm xấu hổ đứng lại, người phụ nữ trung niên trước mặt xách theo bánh quẩy đậu xanh mới mua đang nổi cơn thịnh nộ.

Cô biết bà ấy, đây là hàng xóm dưới lầu 202, một nhà ba người, đứa con mới lên cấp hai.

"Có việc gì hả dì?" Trực giác Nguyễn Niệm mách bảo có chuyện không ổn.

"Tôi nói này, phòng 302 của các cô đêm qua bị điên hả? Vừa hát hò vừa kéo ghế đến tận bốn giờ sáng! Không cho ai nghỉ ngơi sao? Mấy đứa nhỏ sáng sớm còn phải đi học! Nhịn mấy cô bao nhiêu lần rồi! Buổi sáng tôi tới tìm bốn lần đều không ra mở cửa! Có giỏi thì mấy cô trốn cả đời đi! Hôm nay dù có thế nào tôi cũng phải gặp phòng 302 các cô, tôi nói cho cô biết, lần sau còn làm ồn nửa đêm, tôi sẽ báo công an đấy!"

Người phụ nữ hùng hồn mắng chửi liên tiếp, thậm chí còn nhổ nước bọt xuống đất để hả giận.

Nguyễn Niệm xấu hổ vô cùng, đối phương không hề cho cô cơ hội giải thích.

Cô đưa tay sờ mũi nhìn chiếc xe phía trước, càng túng quẫn.

Cô biết hàng xóm đang nói chuyện Tằng Tử Di gây ra. Cô oan quá mà, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Tằng Tử Di cực kỳ bất ổn, trước đây có mấy lần Nguyễn Niệm tăng ca đến 22:00 mới về nhà, rửa mặt đánh răng xong liền đi ngủ, có hai lần bị tiếng nhạc của Tằng Tử Di đánh thức, thật sự không chịu nổi nên mới nhắc nhở, Tằng Tử Di lại làm nũng nói mình đang livestream với fan, cũng hết cách rồi.

Cả ngày Nguyễn Niệm không ở nhà, chuyện hàng xóm tới tìm... Tằng Tử Di chưa từng kể với cô.

Bây giờ hay rồi, thoạt nhìn không chỉ là vấn đề vệ sinh, mà còn làm phiền người dân xung quanh.

Nguyễn Niệm đau đầu vội chạy về xe.

"Sao vậy?" Nãy giờ Lương Tây Văn ở trong xe xử lý công việc qua di động, nghe tiếng chửi bậy, không nghĩ là mắng Nguyễn Niệm, bây giờ Nguyễn Niệm quay lại, trông có hơi mất tinh thần, Lương Tây Văn không khỏi liên tưởng tới việc vừa rồi, "Người quen của em?"

"Hàng xóm dưới lầu." Nguyễn Niệm không giấu giếm, "Thì là... Thời gian sinh hoạt của bạn cùng phòng em hơi bất ổn, hàng xóm có ý kiến."

Lương Tây Văn nghe hiểu, từ động tĩnh vừa rồi hình như đã nhẫn nhịn rất lâu. Anh lái xe, đắn đo một chút, lại cảm thấy bản thân không nên lo chuyện bao đồng.

"Có phải anh muốn khuyên em dọn ra ngoài không?" Nguyễn Niệm phiền muộn hỏi. Thật ra cô không phải đầu gỗ chỉ biết im lặng chịu đựng, cô khá coi trọng ấn tượng đầu tiên, với người cô không ghét cô có thể tâm sự mấy câu.

Thật ra Lương Tây Văn cũng vậy.



"Ừ, tôi thấy người đó hình như nhịn lâu lắm rồi, nếu điều kiện cho phép, em có thể nghĩ đến việc chuyển nhà, về chuyện cùng nhau thuê... Tôi thấy tốt nhất đừng thuê chung, sống với người khác sở thích, cách sống, không cùng thời gian nghỉ ngơi và làm việc rất khó chịu. Có điều đây là việc riêng của em, em có quyền quyết định."

Nguyễn Niệm thở dài: "Trước đây thuê nhà cùng nhau vốn không nghĩ nhiều như vậy."

Than xong, Nguyễn Niệm ngây ra, vội nuốt lời định nói trở về.

"Nói đi." Thấy cô như vậy, Lương Tây Văn buồn cười, "Nào có đạo lý lời tới bên miệng lại không nói chứ!"

"Em có cảm giác hình như mình nói nhảm với anh nhiều quá." Nguyễn Niệm áy náy, "Công việc của anh bận như vậy vốn không nên nghe em làm nhảm từ sáng sớm, hơn nữa anh cũng coi như là... người lớn."

"Đừng nghĩ như vậy." Một tay Lương Tây Văn lái xe, một tay điều chỉnh GPS hướng dẫn.

Người anh hơi nhích về phía trước, mùi hương mát lạnh nhàn nhạt trên người anh bỗng lan rộng, nhưng cô lại cảm nhận một sự dịu dàng khó phát hiện.

Anh có vẻ chuyên chú nhìn GPS, nhìn ngón tay thon dài đỡ vô lăng của anh, cô bỗng nhớ lại thời điểm anh dắt Thập Nhất về nhà, cái vòng cổ màu tối ấy tôn lên làn da trắng nõn này thế nào.

Chỉnh GPS xong, anh ngồi lại, đúng lúc phía trước là đèn đỏ, anh thoáng nghiêng đầu nhìn Nguyễn Niệm.

Nguyễn Niệm đang nhìn anh, nhìn tới xuất thần, khoảnh khắc hai người chạm mắt nhau, Nguyễn Niệm đỏ mặt, xấu hổ quay đầu đi.

Anh lẳng lặng ngồi đó, thị giác như lùi lại mấy giây.

Anh nhớ lại hai giây trước.

Nguyễn Niệm chưa thay đồ, vẫn mặc áo lông màu trắng, chỉ có áo khoác ngắn màu vàng nhạt khoác bên ngoài, còn có một cái khăn quàng cổ màu sẫm, cô không trang điểm, làn da vẫn trắng hồng khỏe mạnh, đôi mắt của cô cũng rất xinh đẹp, lúc ngượng ngùng sẽ hơi híp lại, hai bên má có lúm đồng tiền không quá rõ.

"Nghe một chút cũng không sao, hơn nữa không thể xem tôi là người lớn." Đèn xanh sáng lên, Lương Tây Văn ho một tiếng, "Nghe lảm nhảm một chút cũng không sao, ý tôi là... Tôi không cảm thấy có vấn đề gì cả."

"Vâng." Nguyễn Niệm gật đầu.

"Câu trả lời này có ý gì vậy?" Lương Tây Văn khẽ cười, "Qua loa có lệ à?"

"Là quy tắc của người ngại xã giao." Nguyễn Niệm sờ mũi, "Em khá tôn thờ ấn tượng đầu tiên, có nghĩ là có vài người mới tiếp xúc lần đầu em đã biết mình có thể ở cùng người ta hay không."

"Tôi thì sao?"

"Dạ?"

"Cảm giác đầu tiên của em, tôi có phải người dễ ở cùng không?" Chính Lương Tây Văn cũng không ngờ bản thân lại hỏi câu như vậy, hỏi xong, anh chần chờ dừng lại, câu hỏi này liệu có quá xúc phạm khiến cô khó chịu không?

"Được ạ." Nguyễn Niệm thấp thỏm, nhưng lại thẳng thắn thừa nhận, cô tự tìm bậc thang cho mình leo xuống, "Có điều em với anh không cùng đẳng cấp... Hình như giữa anh và em không có đề tài chung để nói."

"Tôi cũng vậy." Khóe môi Lương Tây Văn khẽ cong lên, tự động bỏ qua câu sau của cô."

"Dạ?"

"Là người tin vào trực giác đầu tiên."

"..."

"Cho nên." Lương Tây Văn lại dừng mấy giây, "Cho nên tôi sẵn lòng ở cùng em."



...

Hôm nay Nguyễn Niệm không đi làm trễ, còn đến sớm mười lăm phút.

Công ty có một tòa nhà riêng, bộ phận pháp lý của họ chiếm một tầng, ngoại trừ hai gian làm việc chung thì cuối đường có mấy phòng họp và phòng làm việc của trưởng phòng.

Tổ dịch thuật của họ có tám người, bốn phiên dịch giấy tờ, trong đó chỉ có một mình Nguyễn Niệm dịch hợp đồng tiếng Anh, ba người còn lại chuyên về tiếng Tây Ban Nha, tiếng Pháp và tiếng Ả Rập.

Tổ trưởng Hoắc Yên là người toàn năng, nghe nói tốt nghiệp ở nước ngoài, có thể phiên dịch cho doanh nghiệp, nói được ba thứ tiếng, ba mươi tuổi còn chưa lập gia đình, là người phụ nữ mạnh mẽ trong mắt họ.

Khi Nguyễn Niệm xách túi tới, Hoắc Yên bưng ly cà phê đi vào, cười chào cô: "Nay tới sớm thế?"

"Có mười lăm phút thôi." Nguyễn Niệm hơi túng quẫn, hình như hình tượng đi trễ của mình đã khắc sâu vào ấn tượng của mọi người, "Sau này em sẽ tranh thủ đi sớm."

Hoắc Yên ngồi vào bàn làm việc, mỉm cười nhìn cô, không quên nhắc nhở: "À đúng rồi, trưởng phòng có nói với em chưa?"

"Chuyến bay của trưởng phòng có thể đáp trễ, còn bảo em lái chiếc Land Rover của anh ta đi đón đúng không?"

"Vậy là chưa nói với em rồi." Hoắc Yên nói, "Nghe bảo trưởng phòng dẫn con gái cùng về. Đêm nay em phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, thư ký của trưởng phòng nói đêm nay ông ấy có bữa tiệc, có lẽ em phải trông con cho anh ta hai tiếng, có điều sẽ tính tiền tăng ca cho em."

"Bà chủ đâu?" Nguyễn Niệm hỏi. Dù sao anh ta tuy chỉ là trưởng phòng của bộ phận phiên dịch nhưng lại là cậu hai của tập đoàn Bác Thế, mọi người đều thầm gọi anh ta là ông chủ.

Có điều mọi người không nói chuyện nhiều với người sếp này lắm. Vợ trưởng phòng là người Trung Quốc, cũng là người trong thương trường, nghe bảo hai người họ quen nhau ở Los Angeles, sau khi tốt nghiệp vợ trưởng phòng về nước phát triển, trưởng phòng về theo, còn đổi quốc tịch.

Nhưng chi tiết câu chuyện bọn họ hoàn toàn không biết.

"Bà chủ đang bận, nghe kể cô ấy là giám đốc điều hành cấp cao của một công ty kế toán nào đó." Hoắc Yên tặc lưỡi, "Chị cũng mới gặp một lần, khí chất mạnh lắm, thoạt nhìn không phải người dễ tính."

Nguyễn Niệm gật đầu, thầm chuẩn bị tâm lý giữ trẻ.

Hôm nay cô có một văn kiện cần dịch, Nguyễn Niệm làm việc rất nghiêm túc, đến 13:00 là xong, cô nhờ Hoắc Yên kiểm tra và chỉnh sửa lại.

Trong lúc chờ, Nguyễn Niệm đi pha cà phê, gian nước của công ty rất tốt, có đủ các loại cà phê và trái cây, mỗi khi rảnh rỗi Nguyễn Niệm thường tới đây đứng nghịch di động.

Tằng Tử Di không gửi tin nhắn nào.

Ngược lại là chủ nhà nhắn tin cho cô, nội dung đại khái là hôm nay hàng xóm gọi điện nhờ mình nói họ cố gắng điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi, đều là hàng xóm mọi người đừng nên cãi vả.

Cãi vả.

Nguyễn Niệm đau đầu ôm trán.

Chủ nhà của cô cực kỳ tốt, thật ra lúc đó Nguyễn Niệm cũng đích thân tới xem phòng, chủ nhà và con trai phải chuyển đi nơi khác nên cần tìm một người thuê sạch sẽ để trông nhà giúp mình.

Dù sao Nguyễn Niệm cũng ở Yến Kinh từ nhỏ, cho dù mức giá có hơi cao cô biết giá này phù hợp, khi đó còn đang do dự có nên thuê hay không thì Tằng Tử Di liên lạc với cô. Chuyện tìm nhà Nguyễn Niệm có kể với bạn, có lẽ cũng là người bạn ấy nói với Tằng Tử Di.

Ban đầu Nguyễn Niệm không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ một cô gái như Tằng Tử Di thoạt nhìn sạch sẽ xinh đẹp, cảm thấy có thể cùng thuê phòng với nhau, nào ngờ lúc sau lại xảy ra nhiều biến số như vậy.

Nguyễn Niệm xin lỗi chủ nhà, gánh trách nhiệm lên người mình.

Sau đó cô soạn một tin nhắn rất dài, lại không chắc Tằng Tử Di có đọc không.



Vì thế Nguyễn Niệm nhắn hỏi cô ấy có thời gian không trước.

Tằng Tử Di trả lời ngay: Đang xem video trang điểm, có gì không?

Nguyễn Niệm: Hàng xóm tới tìm hả?

Tằng Tử Di: Chuyện này quan trọng à?

Nguyễn Niệm:... Buổi tối chúng ta nói chuyện đi.

Tằng Tử Di: Không có gì để nói hết. Bà ta tìm cậu? Bà ta điên đấy, gặp ai cũng mắng, quan tâm bà ta làm gì!

Nguyễn Niệm nhắm mắt, muốn nói vấn đề nằm ở chỗ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô ấy quá bất thường, buổi tối phải im lặng để mọi người nghỉ ngơi, còn cả vấn đề vệ sinh trong nhà.

Cô nhìn màn hình Wechat, cảm thấy duỗi đầu rút đầu đều ăn một đao, không bằng một lời nói rõ.

Vì thế cô nghiêm túc soạn tin nhắn:

[Tử Di, tớ có hai vấn đề. Thứ nhất, mọi người ai cũng làm việc và nghỉ ngơi, buổi tối cậu đừng mở nhạc hay livestream nữa, cậu nhóc tầng dưới 7:00 phải đi học, mọi người nên thông cảm cho nhau. Thứ hai, trước đây chúng ta đã nói vấn đề vệ sinh rồi, ngày nào tớ cũng 8:00 ra ngoài đến tối mới về, lúc về tất cả rác đều là tớ đem đi vứt, nhưng còn cậu suốt ngày ở nhà, không thể cứ ỷ lại vào tớ, hộp cơm trên bàn để cũng bốn ngày rồi. Tớ mong cậu chú ý mấy vấn đề này.]

Nhắn xong, cô đợi hai phút, Tằng Tử Di không trả lời.

Nguyễn Niệm thở dài, có đôi khi thuê chung không khác gì ở chung, mấy vấn đề này thật sự khiến cô đau đầu.

Cô pha ly cà phê vực dậy tinh thần, thời điểm điện thoại rung lên, trái tim cô thắt chặt.

Tưởng Tằng Tử Di nhắn tin lại... Thật ra cô không phải người thích tranh chấp.

Kết quả không phải Tằng Tử Di.

Là Quý Sương.

Một tin nhắn Wechat lời ít ý nhiều: 18:00 thứ bảy, đến nhà tổ của nhà họ Lương ăn cơm.