Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy

Chương 27




Trong nhà họ Từ.

Tiếng gõ cửa dồn dập cắt ngang dòng nước mắt của Chu Vận, bà ấy vô thức nắm chặt bản báo cáo trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm cánh cửa, như thể bên ngoài có hồng thủy mãnh thú có thể hủy diệt mọi thứ.

Từ Kiến Minh nắm chặt bàn tay run rẩy của vợ, cất giọng khàn khàn an ủi bà ấy: "Đừng sợ, để anh ra xem sao."

Chu Vận không đáp lại, ánh mắt vẫn sợ hãi như cũ. Ông ấy thở dài rồi đứng dậy đi ra ngoài, bước chân nhẹ nhàng đầy cảnh giác. Khi mở mắt mèo nhìn ra bên ngoài, thấy người bên ngoài không cùng một nhóm với đám người trước thì ông ấy mới thở phào vặn khóa cửa.

Người đến là một chàng trai chừng mười bảy, mười tám tuổi trông khá quen mắt, cậu ấy bước lên hỏi Từ Tri Tuế có nhà không. Lúc này tâm trí Từ Kiến Minh đang loạn như ma, thật sự không có tâm trạng hỏi cậu ấy là ai. Ông chỉ mở hé cửa, ngăn lại căn phòng bừa bộn sau lưng, bình tĩnh trả lời: "Con bé ra ngoài rồi, giờ vẫn chưa về."

Vẻ mặt chàng trai trông có vẻ thất vọng, còn nói thêm mấy câu nữa nhưng Từ Kiến Minh lại bị chuyện vừa rồi vắt kiệt sức nên không muốn kiên nhẫn trả lời ai. Ông chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện thế là thuận miệng đồng ý, không đợi chàng trai nói hết đã đóng cửa lại, khóa chặt.

Trong phòng khách, rất nhiều tờ giấy A4 vương vãi khắp nơi, nguyên liệu nấu ăn mua từ siêu thị về vẫn đặt cạnh tủ giày, con cá sống đang giãy giụa vô ích trong túi.

Sau khi Chu Vận biết được chuyện đó, bà phát điên lục lọi hết các bản báo cáo và tài liệu của công ty, nhưng sự thật còn nghiêm trọng hơn số liệu bà nhìn thấy.

Chu Vận đứng lên khỏi ghế sô pha, sắc mặt trắng bệch hỏi: "Làm sao đây? Nếu đám người kia không tìm đến cửa thì anh còn định giấu em đến bao giờ?"

Mới chiều nay, Chu Vận nhận được kết quả khám sức khỏe, kết quả chẩn đoán cho thấy bà ấy không có bất kỳ vấn đề gì ngoại trừ tình trạng hạ đường huyết nhẹ. Bà ấy vui vẻ trở về nhà, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Tuế Tuế, bà ấy phải quay về làm một bữa tiệc sinh nhật phong phú cho con gái.

Còn nữa, bánh gato cũng đã đặt rồi, là là vị sô cô la Tuế Tuế thích nhất.

Hai hôm nữa là ngày thi đại học, bà ấy phải nấu đồ ăn phong phú một chút, chờ thi đại học xong cả nhà sẽ đi biển du lịch, bà ấy đã đặt máy bay xong hết.

Nhưng khi vừa xách nguyên liệu nấu ăn từ siêu thị về, trong lúc bà ấy còn đang thích thú suy nghĩ thực đơn hôm nay thì đột nhiên bà ấy bị người nắm tóc kéo mạnh vào một con hẻm nhỏ.

Lưng bà ấy đập mạnh vào tường khiến hai mắt tối sầm, còn chưa phản ứng lại đã có ba tên côn đồ xông tới. Một người giật lấy túi xách của bà ấy rồi đổ hết đồ đạc trong túi xuống đất, sau khi lục lọi không thấy thứ gì đáng giá, hai tên còn lại bắt đầu động chân động tay với bà ấy.

Chu Vận chống cự kịch liệt rồi nhặt viên gạch dưới lấy nện vào người bọn chúng, run rẩy cảnh cáo: "Các người còn dám tiến lên một bước thì tôi sẽ báo cảnh sát!"

Ba người kia không những không giận mà còn cười, một tên có hình xăm lớn trên cánh tay dễ dàng giật được viên gạch trong tay bà ấy, thuận thế bóp cằm bà ấy, gã nói: "Được đấy, thích thì cứ báo! Chồng mày nợ chúng tao nhiều tiền như vậy rồi không trả nổi, ông đây cũng muốn đi tìm cảnh sát đòi một lời giải thích đây!"

"Cái gì? Nợ tiền sao?" Chu Vận sửng sốt, bà ấy chưa từng nghe Từ Kiến Minh nhắc đến.

Ba tên đàn ông nhìn vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của bà ấy cũng mất hứng thú. Tên có hình xăm cánh hoa lớn kéo kéo thắt lưng, ngả ngớn đứng thẳng dậy, nói: "Mấy anh em tao không muốn nói nhảm nhiều với mày làm gì, về nhà mà hỏi chồng mày xem rốt cuộc có chuyện gì! Hôm nay đến đây cũng chỉ muốn cảnh cáo hai vợ chồng mày thôi, tiện thể lúc mày về nhà nhớ chuyển lời cho Từ Kiến Minh, sắp đến kỳ hạn giao hẹn lần trước rồi, nếu còn không trả được tiền ông đây sẽ giết nó!"

Chu Vận kinh hồn bạt vía đi về nhà, Từ Kiến Minh nhận được điện thoại của vợ thì vội vàng chạy về, biết được nhóm người kia đến làm phiền Chu Vận, ông ấy biết không thể giấu được chuyện này nữa nên buộc phải nói ra.

Công ty của Từ Kiến Minh kinh doanh máy biến áp điện tử, sản phẩm được bán ở thị trường Bắc Mỹ, năng lực nghiệp vụ không mấy nổi bật, may mà mấy năm qua đã dần ổn định hơn.

Biến cố xảy ra vào năm 2008, một cuộc khủng hoảng kinh tế bất ngờ càn quét khắp thế giới, công ty của Từ Kiến Minh cũng gặp khó khăn. Lão Lưu, một trong những đối tác của công ty cũng như bạn bè nhiều năm của Từ Kiến Minh đã thuyết phục ông ấy bán công ty. Chẳng qua Từ Kiến Minh không đồng ý nên hai người xảy ra mâu thuẫn.

Lúc đó lão Lưu đã có dự định đưa gia đình di cư ra nước ngoài, sau nhiều lần tranh chấp không có kết quả, ông ta thừa dịp Từ Kiến Minh mất cảnh giác đã cuỗm một phần lớn tài sản của công ty, giáng một đòn trí mạng vào công ty vốn đã trên bờ vực nguy hiểm.

Vì bảo vệ công ty, Từ Kiến Minh quyết định vay một khoản vay nặng lãi, tạm thời giúp công ty vượt qua nguy hiểm, nhưng chuyện này giống như một vết dầu loang, lãi suất càng ngày càng nhiều, dần dần đã vượt ra khỏi phạm vi ông ấy có thể gánh vác.

Ông ấy chỉ có thể đi cầu cứu khắp nơi, cố gắng cứu vãn tình thế khó khăn bằng cách mở rộng hoạt động kinh doanh của công ty. Đó là lý do tại sao mấy năm nay ông ấy đi xã giao nhiều như vậy.

Tuy nhiên, hiệu quả không được như mong đợi, người làm kinh doanh chú trọng nhất là lợi nhuận, phàm là người có tin tức nhanh nhạy đều biết chuyện của ông ấy, nào còn ai chịu thò chân vào vũng nước đục này?

Mọi chuyện cứ như vậy cho đến hôm nay, công ty gần như trở thành một cái vỏ rỗng, những khoản vay lãi suất cao không cách nào trả lại, đám đòi nợ thuê du thử du thực dần dần mất kiên nhẫn.

Nghĩ đến những chuyện này, Từ Kiến Minh chán nản nhắm mắt lại, cơ thể dựa vào vách tường từ từ trượt xuống: "Thật sự rất xin lỗi, anh tưởng mình có thể xử lý được..."

Chuyện đến nước này, Chu Vận không còn sức tra hỏi xem ai đúng ai sai, việc cấp bách là phải trả hết nợ, cùng lắm thì chờ chuyện này qua đi bọn họ có thể Đông Sơn tái khởi. Không thể để đám lưu manh kia tiếp tục quấy rối, hôm nay bọn chúng tìm đến Chu Vận thì ngày mai có thể quấy rối Tuế Tuế...

Nghĩ đến đây, Chu Vận không thể bình tĩnh nổi, bà ấy xông vào phòng điên cuồng lục lọi. Bà ấy có một khoản tiền riêng, đó là của hồi môn mà bố mẹ để lại cho bà ấy, nếu thật sự không được bọn họ còn có thể bán căn nhà lớn ba tầng kia.

Nhưng con số trong sổ ngân hàng của bà ấy chẳng  là gì so với số tiền vay nợ với lãi suất trên trời kia, căn nhà lớn ba tầng cũng đã bị thế chấp khi vay tiền rồi, chẳng qua Chu Vận không hề biết.

Bà ấy ngồi bệt xuống đất khóc nức nở, Từ Kiến Minh quỳ xuống trước mặt bà ấy, liên tục tự tát mình, miệng nói: "Là tại anh vô dụng, tại anh không thể cho hai mẹ con em một cuộc sống tốt, kéo mọi người xuống vũng bùn.”

Chu Vận không hề ngăn cản, bà ấy chỉ kinh ngạc nhìn ông: "Em sẽ gọi điện cho hai anh trai, dù gì em cũng là em gái ruột của họ, giờ xảy ra chuyện chắc chắn họ sẽ không mặc kệ."

Từ Kiến Minh đè lại bàn tay đang lục lọi di động của bà ấy: "Vô ích thôi, hồi Tết anh đã gọi cho họ rồi, vừa nghe muốn mượn tiền bọn họ đã liên tục từ chối rồi cúp máy."

Chu Vận nhắm mắt lại, âm thầm tuyệt vọng.

...

Ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa, Từ Tri Tuế đã trở về, Chu Vận vội vàng lau nước mắt trên mặt rồi nói với Từ Kiến Minh: "Thu dọn hết đồ đạc vào đã, đừng để Tuế Tuế biết chuyện này."

Từ Kiến Minh gật đầu rồi đi ra ngoài, Từ Tri Tuế đang thay giày ngoài cửa, Chu Vận liếc nhìn đồng hồ treo trên tường mới phát hiện đã đến mười giờ đêm.

Còn hai tiếng nữa là qua sinh nhật mười tám tuổi của cô rồi. Bà ấy luống cuống chắp tay sau lưng, cố gắng để giọng nói mình giống như bình thường.

"Con về rồi à? Mẹ bận quá nên quên mất, giờ mẹ đi nấu cơm cho con ngay nhá."

"Không cần bày vẽ đâu mẹ." Từ Tri Tuế gọi bà lại: "Muộn quá rồi, cắt bánh gato luôn cũng được ạ."

Trong lòng cả ba người đều có chuyện nên hai vợ chồng cũng không phát hiện vẻ buồn bã khác thường của con gái mình, cũng không hỏi cả ngày nay cô đã đi đâu, ở cùng ai. Từ Tri Tuế cũng không nhận ra những giọt nước mắt và chất giọng run run của ba mẹ dưới khuôn mặt tươi cười lúc hát chúc mừng sinh nhật cô.

Lúc thổi nến, Từ Kiến Minh hỏi Từ Tri Tuế tại sao không ước, nhưng cô chỉ đờ đẫn nhìn ngọn nến, ánh mắt thờ ơ: "Không cần đâu ạ, dù gì cũng không thể thành hiện thực."

Ngọn nến bị thổi tắt, căn phòng chìm trong bóng tối tĩnh lặng.

...

Hôm sau là ngày học sinh lớp mười hai đến trường chụp ảnh tốt nghiệp.

Mới sáng sớm thời tiết đã âm u xám xịt, chuồn chuồn bay rất thấp, con người như thể bị rơi vào một cái lồng hấp to lớn, khí trời oi bức khiến người ta đổ mồ hôi như tắm, quần áo ẩm ướt dán vào lưng rất khó chịu.

Từ Tri Tuế gặp Tần Di vừa xuống xe buýt ở trước cửa trường học, hôm nay cô ấy ăn mặc rất đẹp, vì chụp ảnh tốt nghiệp nên đã đi mặc một cái váy liền, mái tóc cũng được tết cẩn thận.

Từ Tri Tuế có vẻ ngoài nổi bật hơn cô ấy nhưng hôm nay lại ăn mặc giản dị bất thường, cô chỉ mặc một cái áo trắng chữ T bình và quần Jean bình thường, mái tóc tùy ý thả trên vai. Mặc dù cô đã che giấu rất cẩn thận nhưng Tần Di vẫn để ý thấy đôi mắt sưng đỏ của cô.

Tần Di biết kế hoạch của cô nên chỉ cần liếc mắt đã biết xảy ra chuyện gì: "Cậu ấy từ chối cậu à?"

Từ Tri Tuế giật giật môi, mỉa mai: ""Không, cậu ấy không hề đến."

Tần Di là người nóng tính, ghét nhất là thấy chị em mình chịu oan ức, huống hồ hôm qua còn là sinh nhật Tuế Tuế, cho dù Kỳ Nhiên cảm thấy giữa hai người không có khả năng phát triển thành người yêu thì ít nhất cũng nên gặp mặt nói chuyện rõ ràng. Phương thức xử lý lạnh này còn làm tổn thương người ta hơn thẳng thừng từ chối.

Cô ấy kéo tay Từ Tri Tuế, nói: "Đi, chúng ta đi tìm cậu ấy!"

Lúc đi vào lớp, Tôn Học Văn đang đứng trên bục giảng, chuẩn bị phát giấy thi trước khi chụp ảnh.

Đây là phong cách trước sau như một của ông ấy, vì sợ có học sinh làm mất giấy thi trong mấy ngày nghỉ nên đến tận trước ngày thi đại học ông ấy mới phát cho học sinh cầm về.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của dượng, bả vai Tần Di run lên vì sợ hãi, nào còn dám làm chuyện lỗ mãng nữa. Cô ấy đành phải nuốt hết những câu hỏi đã chuẩn bị sẵn vào bụng, rụt đầu rụt cổ quay về chỗ ngồi.

Từ Tri Tuế im lặng quay về chỗ ngồi của mình ở hàng cuối cùng.

Mặc dù trong lòng có một giọng nói đang điên cuồng gào thét, đừng quan tâm cậu ấy nữa, cậu ấy sẽ không trân trọng tâm ý của mày đâu, thậm chí còn không coi mày là bạn nữa! Thế nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn chằm chằm vị trí trống không phía trước cô, anh không đến, cũng chẳng còn đồ đạc gì.

Tôn Học Văn lần lượt phát giấy thi cho các học sinh, mãi đến khi còn một tờ cuối cùng được lấy đi Từ Tri Tuế cũng không nghe thấy tên Kỳ Nhiên.

Buổi chụp ảnh tốt nghiệp quan trọng như vậy, buổi chiều còn có kế hoạch đi thăm trường thi mà Kỳ Nhiên lại không đến. Từ Tri Tuế đi tìm Tống Nghiên đang thảo luận về phòng thi với các bạn trong lớp, cô cố gắng mỉm cười để sắc mặt mình không quá khó coi.

"Tống Nghiên, Kỳ Nhiên đã đi nhận giấy thi từ chỗ thầy Tôn từ trước rồi phải không?"

Nụ cười tí tởn của Tống Nghiên nhạt dần, vẻ mặt kinh ngạc nhưng cũng đầy nghiêm túc nhìn cô: "Cậu không biết à? Cậu ấy không nói với cậu sao?"

"Nói... Nói cái gì?" Trái tim Từ Tri Tuế thít chặt lại, một ý nghĩ đáng sợ trỗi dậy.

Tống Nghiên ngẩn người, hoàn toàn không biết nên mở miệng nói chuyện này thế nào. Không, dù cậu ấy có nói gì thì sự thật này cũng quá tàn nhẫn.

Lúc này, Tưởng Hạo bước tới khoác vai Tống Nghiên, tay kia nhét miếng trầu vào miệng, nhồm nhoàm nói: "Kỳ Nhiên không thi đại học, cậu ấy muốn đi du học nước ngoài, đại học Stanford đấy, quá đỉnh luôn! Cậu không biết à?"

"Cái gì?" Từ Tri Tuế nghe thấy có thứ gì đó vừa đổ ập xuống trong lòng: "Vậy bây giờ cậu ấy đang ở đâu?"

Tống Nghiên không muốn giấu giếm cô, đành thở dài nói: "Sáng nay cậu ấy bay đi Mỹ..."

Từ Tri Tuế xoay người bỏ chạy.