Nhớ Em Đã Nhiều Năm

Chương 1




Chương 1

Ngày đầu tiên khai giảng lớp 12, thủ đô nghênh đón trận mưa đầu tiên sau khi vào thu, trong không khí cuối cùng cũng có chút cảm giác mát mẻ.

Bên ngoài phòng học rất ồn ào, các học sinh chạy nhảy đùa nghịch. Cuối hành lang, một nam sinh chạy vào phòng học với tốc độ gió cuốn, thoáng cái đã đứng trên bục giảng, hét lớn: “Các cậu đoán xem tớ đã thấy gì ở văn phòng!?”

“Đừng có úp úp mở mở, nói mau!”

Phía trước lập tức vây quanh không ít người.

Nam sinh kia thở hổn hển, cố làm ra vẻ thần bí nói: “Chia lớp! Lần này có mười bạn học mới đến lớp chúng ta!”

Vừa dứt lời, trong phòng học yên tĩnh ba giây đồng hồ, các học sinh liếc mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng vùi đầu ai làm việc nấy.

“Này! Phản ứng gì thế hả? Tớ vẫn chưa nói xong mà!”

Mọi người xua tay, bày ra dáng vẻ không muốn nghe tiếp.

Nam sinh buồn bực trở về chỗ ngồi, lẩm bẩm: “Đám người này làm sao vậy? Bình thường không phải hóng hớt lắm à, sao hôm nay lại ỉu xìu như bắp cải héo thế?”

“Ai bảo cậu xát muối lên vết thương.”

Trong lúc nói chuyện, một bóng dáng cao lớn ngồi xuống bên cạnh cậu ấy, lúc cặp sách rơi xuống đã tạo ra một cơn gió thổi nhấc tờ bài thi. Ngữ khí của người nọ rất nhạt, chất giọng lại trong trẻo êm ái.

Nam sinh kia vội vàng giữ bài thi lại, ngẩng đầu nhìn chủ nhân của chiếc cặp sách này, cũng chính là bạn cùng bàn của cậu ấy: “Kỳ Nhiên? Không phải thầy Tôn bảo cậu là học kỳ này lên ngồi phía trước sao?”

“Không muốn đi, chỗ cũ rất tốt.”

Kỳ Nhiên chậm rãi mở cặp sách, lấy tai nghe và sách đề thi ra. Sau cơn mưa, ánh mặt trời xuyên qua tấm kính thủy tinh sạch sẽ chiếu vào phòng, bao phủ lên người anh một tầng ánh sáng rực rỡ, đồng phục xanh trắng bị mọi người hết lời chê bai nhưng khi mặc lên người anh lại thẳng tắp gọn gàng, có thể nhìn thấy rõ cả vết ủi là.

Nam sinh kia ôi một tiếng, phản ứng dữ dội: “Ơ kìa, tớ rắc muối gì chứ?”

Kỳ Nhiên tùy ý lật vài trang sách trong tay, khớp ngón tay chuyển động cây bút, mu bàn tay loáng thoáng nổi gân xanh.

“Quy định đầu tiên của trường trung học số 6 là thành tích hàng năm phải ổn định ở top 50 mới có tư cách ở lại lớp trọng điểm, nếu không sẽ bị đá vào lớp thường. Mười người vào đây thì có nghĩa là có mười người phải rời đi, ngày đầu tiên của học kỳ mới đâu ai muốn nghe tin tức như vậy.”

Nam sinh đeo kính ở hàng sau đáp: “Đúng vậy, Tống Nghiễn, thành tích của các cậu tốt đương nhiên không phải lo lắng chuyện này, kỳ thi cuối kỳ của tớ lại đếm ngược từ dưới lên, lần này trong danh sách chỉ định có tớ đấy.”



Tống Nghiễn sờ sờ cổ, vẫn còn rất ấm ức: “Nhưng trọng điểm tớ muốn nói không phải cái này, trọng điểm là lần này có một nữ sinh mới tới!”

Học sinh trực nhật đi ngang qua hừ một tiếng: “Không tin tin đồn nhảm, bớt lan truyền lại. Lớp chúng ta nổi tiếng dương thịnh âm suy, không trông mong là mỹ nữ, đừng là khủng long là đã không tệ rồi.”

Tống Nghiễn ngẫm nghĩ: “Nói cũng đúng…”

“Ồn ào muốn chết!” Lời còn chưa dứt, một quyển sổ tay bay tới, người nằm sấp phía sau khẽ nhúc nhích, lấy sách che mặt rồi đổi phương hướng tiếp tục ngủ.

Tống Nghiễn nhặt quyển sổ rơi dưới đất lên, vung một quyền với người phía sau: “Bùi Tử Dập! Ngày đầu tiên khai giảng cậu đã ngủ bù, gan cũng lớn thật đấy!”

Bùi Tử Dập khoát tay, không thèm phản ứng lại.

Tống Nghiên liếc mắt nhìn, hỏi người bên cạnh: “Tối hôm qua cậu ta lại làm trộm à?”

“Thức đêm xem bóng, đừng để ý đến cậu ta.” Kỳ Nhiên khẽ nhún vai, nhét tai nghe vào.



Bên kia, với tư cách là nữ sinh duy nhất chuyển lớp, bạn học Trừ Tri Tuế không được ký thác kỳ vọng cao giờ phút này đang đứng trong phòng làm việc chờ giáo viên sắp xếp.

Chiếc quạt cũ kỹ ở đỉnh đầu kẽo kẹt chuyển động, gió không lớn nhưng tiếng động cũng không nhỏ, làm cho người ta hoài nghi nó có nguy cơ rơi xuống bất cứ lúc nào.

Cô đứng ở đây gần mười phút, chủ nhiệm lớp mới hỏi vài câu tình huống rồi không nói gì nữa. Làm cọc gỗ như cô còn có chín học sinh khác từ lớp thường lên, trừ cô ra thì tất cả đều là con trai. Giáo viên đi ngang thấy cô cũng không tránh khỏi đánh giá thêm vài lần, sau đó cười tủm tỉm đùa với người đàn ông trung niên lưng gù ngồi đối diện bàn làm việc: “Ơ, thầy Tôn, lớp các thầy cuối cùng cũng có học sinh nữ rồi à?”

“Đúng vậy, vất vả lắm mới vào được một người. Chuyển từ lớp A5 lên, thầy Chu vừa rồi còn khóc lóc kể lể với tôi, nói tôi đã đào được bảo bối của lớp họ.”

“Cô bé xinh xắn thế này, đổi lại là tôi, tôi cũng không nỡ!”

“……”

Người được gọi là thầy Tôn này chính là chủ nhiệm lớp mới của cô, tên là Tôn Học Văn, tuổi gần năm mươi, dáng người gầy gò, lưng hơi gù, đeo một cặp kính gọng đen cũ kỹ. Đừng thấy lúc này ông ấy nói chuyện dễ chịu mà lầm, lúc quản học sinh lại nổi tiếng rất nghiêm khắc, toàn bộ trường trung học số 6 đều sợ ông ấy, có lần Từ Tri Tuế trực nhật từng bị ông ấy mắng té tát.

Tôn Học Văn nhìn đi nhìn lại bảng chia lớp, ngay lúc mọi người tưởng ông ấy định đóng đinh lên ghế thì Tôn Học Văn rốt cuộc cũng đứng lên, ngoắc ngoắc tay, ý bảo đám cọc gỗ đi theo ông ấy.

Lúc này vẫn chưa có chuông chính thức vào lớp, nhưng thân là học sinh lớp trọng điểm thì lãng phí từng giây từng phút là chuyện đáng xấu hổ. Mọi người rất tự giác lấy sách vở ra bắt đầu ôn bài, phóng mắt nhìn lại chỉ có học sinh cá biệt hàng sau ghé vào bàn ngủ.

Tôn Học Văn cũng không quản, ra hiệu cho nhóm Trừ Tri Tuế chờ ở bên ngoài một lát, sau đó trực tiếp đi lên bục giảng gõ hai cái, phòng học trong nháy mắt yên tĩnh lại.

“Yên lặng chút nào, bên dưới nghe tôi gọi tên thì đến văn phòng tập hợp.”



Ông ấy gọi tên mười người bạn học, đều là những học sinh năm trước bị rớt thứ hạng, nam sinh đeo kính sau lưng Kỳ Nhiên cũng nằm trong số đó. Có lẽ là đã sớm đoán được kết quả này, mười bạn học vừa được gọi tên đã thu dọn xong đồ đạc của mình, chờ đợi bị tuyên án.

Sau khi bọn họ đi, Tôn Học Văn thở dài một hơi, đồng thời cũng không quên gõ tiếng chuông cảnh báo cho những bạn học còn lại, để mọi người không nên lười biếng, phải có cảm giác nguy cơ các kiểu.

Ngoài cửa, Từ Tri Tuế nhìn bảng số 3 (1) trên khung cửa rồi yên lặng siết chặt lòng bàn tay, dưới lòng bàn chân cũng giống như đinh mọc, đóng chặt trên mặt đất không nhúc nhích được ——

Cô đã chờ ngày này từ rất lâu rồi, tuy hiện tại cuối cùng cũng đã thực hiện được, nhưng lại có cảm giác không chân thật cho lắm.

Trong nháy mắt hoảng hốt, Tôn Học Văn đã kết thúc lời nói thấm thía của mình, ngoắc ngoắc tay với nhóm người đang chờ ngoài cửa: “Vào hết đi.”

Mười người nối đuôi nhau đi vào.

Đi phía trước đều là nam sinh, những người ngồi dưới lớp không có phản ứng gì, đến khi Trừ Tri Tuế bước vào thì bên dưới mới bắt đầu xôn xao.

“Wow! Có em gái!”

“Mẹ kiếp! Còn là một cô em xinh đẹp!”

“Em gái rơi vào hang sói rồi!”

……

Từ Tri Tuế học bố, khi còn bé để tóc ngắn ngủn, thoạt nhìn như một cậu con trai. Bây giờ ngũ quan đã phát triển, khuôn mặt to bằng bàn tay xinh đẹp kiểu ngây thơ, đôi mắt to lấp lánh trong suốt sáng ngời, lúc cười rộ lên khóe miệng có xoáy lê ngọt ngào, ai gặp cũng phải thốt lên một câu xinh đẹp.

Huống chi là ở một lớp có tỉ lệ nam nữ mất cân đối nghiêm trọng thế này, vất vả lắm mới có một mỹ nữ tới, làm cho các nam sinh kích động không thôi. Có người vỗ tay, có người huýt sáo, cho dù Trừ Tri Tuế đã quen với tình cảnh này cũng khó tránh khỏi thấy có chút bỡn cợt.

Ánh mắt cô quét nhanh một vòng trong phòng học, cuối cùng dừng lại trên người thiếu niên đeo tai nghe ngồi ở hàng thứ hai đếm ngược từ dưới lên bên cạnh cửa sổ, đôi mắt dần dần xuất hiện ánh sáng.

Ngắn ngủn chỉ một cái liếc mắt nhưng đủ để trái tim đập như nổi trống, rồi lại không thể không giả bộ bình tĩnh tự nhiên.

Tôn Học Văn yêu cầu bạn học mới tới tự giới thiệu ngắn gọn, đến phiên Trừ Tri Tuế, cô cũng chỉ nói tên và lớp cũ đơn giản như các bạn học phía trước.

“Chào mọi người, tớ tên là Từ Tri Tuế, vốn là học sinh lớp A5.”

Nghe được cái tên này, Bùi Tử Dập đang ngủ say đột nhiên ngồi dậy, trong ánh mắt còn ngái ngủ mang theo vài phần không tưởng tượng nổi.

Cùng lúc đó, ngòi bút của Kỳ Nhiên vẫn đang chuyên chú tính toán cũng dừng lại, yên lặng kéo tai nghe xuống.