Nhớ Em Đã Nhiều Năm

Chương 13




Chương 13

Xét thấy tình huống học lệch của Từ Tri Tuế, sau khi cuộc họp phụ huynh kết thúc, Chu Vận bị giáo viên Vật lý gọi đến văn phòng nói chuyện.

Giáo viên Vật lý mời bà xem phiếu điểm thi thử lần này, lại chân thành phân tích tình hình học tập của Từ Tri Tuế ở trường, hy vọng phụ huynh có thể đốc thúc.

Trước kia trong các cuộc họp phụ huynh, Chu Vận đều lấy thân phận phụ huynh của học sinh ưu tú bước lên bục giảng phát biểu, chưa từng đến mức bị giáo viên giữ lại nói chuyện như thế này.

Nội tâm của bà có một sự chênh lệch rất lớn, một ngọn lửa giận vùn vụt bốc lên, nhưng ngặt nỗi giáo viên Vật lý nói câu nào cũng có lý, vậy nên bà không dám lên tiếng, chỉ có thể liên tục gật đầu, hứa hẹn về nhà nhất định sẽ nói chuyện đàng hoàng với Từ Tri Tuế.

Lúc từ trong phòng làm việc đi ra, các phụ huynh khác đã giải tán gần hết, Chu Vận vừa liếc mắt đã thấy Từ Tri Tuế ngồi ở hàng sau, bà bình tĩnh đi qua đó, gõ mạnh vào mặt bàn của cô ba cái: “Từ Tri Tuế.”

Tiếng gọi cả tên lẫn họ này khiến da đầu của Từ Tri Tuế tê dại, cảm giác lạnh lẽo từ xương cụt lan tới toàn bộ lưng ghế dựa —— bố mẹ cô rất ít khi gọi tên cô, bình thường khi tình huống này xảy ra là họ chuẩn bị xử lý cô.

Nhưng đợi khoảng chừng nửa phút, Chu Vận cũng không có phản ứng gì, bà chỉ lấy bài kiểm tra đang nằm trên bàn của cô nhét vào túi, bỏ lại một câu: “Về nhà!”

Từ Tri Tuế hiểu được mẹ cô đang đè nén nén lửa, nhưng bận tâm đang ở trường học nên mới cho cô chút mặt mũi.

Trên đường về nhà, Chu Vận giẫm lên đôi giày cao gót bước đi không quay đầu lại, Từ Tri Tuế đeo cặp sách buồn bực đi theo phía sau, còn chưa về đến nhà, chân đã bắt đầu như nhũn ra.

Khoảnh khắc cửa nhà mở ra, ngọn núi lửa mà Chu Vận đè nén đã lâu cuối cùng cũng bộc phát, bà không nói nhảm nhiều, vừa vào nhà đã phạt Từ Tri Tuế mười cái đánh vào tay. Bà tìm khắp nơi không thấy thước, dứt khoát cầm móc áo trên ban công lên, Từ Tri Tuế sợ tới mức run rẩy, thẳng thừng nhảy lên sô pha, hô to cứu mạng.

Hai người một đuổi một trốn, ầm ĩ đến mức gà bay chó sủa.

Cảnh tượng này vừa vặn bị Từ Kiến Minh về nhà sớm bắt gặp, huyết áp thoáng chốc tăng lên.

“Chuyện gì thế này? Không phải chỉ đi tham gia một cuộc họp phụ huynh thôi sao? Sao lại cãi nhau oai oái rồi?” Ông ném cặp công văn, thuận thế che chở con gái ra sau lưng, trong quá trình lôi kéo không thể tránh khỏi bị móc áo làm bị thương cánh tay.

Chu Vận chạy quanh nhà đuổi theo con gái đã sớm mệt bở hơi tai, lúc này thấy Từ Kiến Minh cũng muốn đối nghịch với mình, bà càng tức không có chỗ phát tiết, cầm móc áo chỉ vào mũi hai bố con, mắng: “Chuyện gì à? Anh để con bé tự nói với anh xem là chuyện gì? Là con gái ngoan do anh nuông chiều đấy!”

Từ Tri Tuế túm lấy góc áo của bố không dám nói gì, Chu Vận thấy thế càng thêm tức giận, rút bài thi của cô trong túi xách ra đập lên bàn.

“Không dám nói đúng không? Bài thi thử môn Vật lý lần này được 62 điểm, đứng thứ hai của lớp đếm ngược từ dưới lên! Con nói môn Sinh học của con gần đạt điểm tối đa, Hóa học cũng trên 90 điểm, vậy tại sao không thể dành chút tâm tư vào môn Vật lý đáng thương này? Kể cả mẹ có dùng đầu ngón chân làm bài thi thì điểm cũng cao hơn con nữa đấy!”

Từ Tri Tuế nhỏ giọng than thở: “Ngón chân mẹ biết cầm bút sao?”

“Con còn dám tranh luận!”

Mắt thấy Chu Vận lại muốn quơ móc áo, Từ Kiến Minh vội vàng quay đầu lại trừng mắt liếc Từ Tri Tuế, kéo ra khoảng cách giữa hai mẹ con, vừa vỗ lưng cho Chu Vận bớt giận vừa đỡ bà đến sô pha ngồi xuống.

Chờ tâm tình Chu Vận bình tĩnh lại, ông mới cầm lấy bài thi nhìn lướt qua, lông mày cũng nhíu lại theo.

Trong ấn tượng của ông, cho dù Từ Tri Tuế có lệch môn thì Vật lý cũng không rớt dưới 80 điểm. Có điều trước mắt không phải là lúc đổ thêm dầu vào lửa, điều chỉnh lại đại chiến gia đình mới là chuyện đứng đắn.

Ông cười mỉm hai tiếng, nói: “Đúng là hơi học lệch, có điều chắc Tuế Tuế cũng không phải cố ý, chúng ta hãy cố gắng, lần sau thi nhất định có thể đuổi kịp.”

“Phải, con bé không cố ý, toàn bộ tâm tư của nó đều đặt vào chuyện yêu đương rồi! Ngày nào về nhà cũng chui vào phòng viết nhật ký, ảnh chụp của thằng bé kia thì cất kỹ như bảo bối, vì nó mà thà rằng ngồi hàng cuối cùng. Ngồi hàng cuối cùng rồi con có nhìn thấy bảng đen không? Còn muốn thi cùng một trường đại học với người ta nữa chứ. Con nhìn thành tích của con xem, ngay cả bóng lưng người ta cũng không bắt kịp, con dựa vào cái gì mà muốn thi cùng trường đại học với người ta?”

Chu Vận đang nổi nóng, nghĩ cái gì thì nói cái đó, hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của con gái.

Từ Tri Tuế vốn cũng biết mình thi không tốt, định im lặng chịu đựng cơn mắng của mẹ, nhưng bà vừa nói những lời này xong, sườn cổ và lỗ tai cô nháy mắt đỏ bừng, bất giác cao giọng:



“Mẹ xem trộm nhật ký của con? Sao mẹ có thể xem trộm nhật ký của con chứ! Mẹ có hiểu cái gì gọi là riêng tư không?”

Chu Vận tự biết mình lỡ miệng, ánh mắt né tránh, thế nhưng ngoài miệng cũng không chịu buông tha: “Mẹ không phải cố ý xem, là trong lúc dọn dẹp thì vô tình lật sang thôi. Với lại, bố mẹ đã sớm biết chút tâm tư đó của con rồi, lúc trước không nói toạc ra là cảm thấy con đủ tỉnh táo, không bởi vì vậy mà bị ảnh hưởng, nhưng bây giờ mẹ không cho phép con rớt xích trong thời điểm mấu chốt!”

Từ Tri Tuế kinh ngạc nhìn bố mẹ trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn, bi thương cũng ngùn ngụt kéo đến.

Cô rất khó hình dung cảm nhận của bản thân lúc này, cảm giác đó giống như mình đã bỏ ra mười năm cẩn thận xây nên một căn phòng thủy tinh, tự cho là có một thế giới nhỏ ẩn giấu, người khác sẽ không nhìn thấy rõ ràng từng bước chuyển động của cô, bao gồm cả dáng vẻ cô không mặc quần áo….

Rồi đến một ngày căn phòng thủy tinh đó vỡ nát, sự xấu hổ và ấm ức đồng thời dâng tràn.

Hôm đó cô và mẹ cãi nhau một trận lớn, cụ thể nói những gì cô đã không còn nhớ rõ. Chỉ nhớ rõ cuối cùng hai người khàn cả giọng, hàng xóm ở tòa nhà đối diện thường xuyên nhìn qua bên đây.

Chu Vận nói “Mẹ là vì tốt cho con”, còn cô nói “Con không cần mẹ quan tâm”.

Sau khi đóng cửa trốn về phòng, Từ Tri Tuế ngồi ở bên trong khóc rất lâu, “bí mật” giấu ở phòng sách được cô ôm chặt vào lòng, muốn giận dỗi xé bỏ rồi lại không nỡ.

Buổi tối, Từ Kiến Minh nấu cơm tối xong đến gõ cửa, gọi vài tiếng mà cô vẫn không có phản ứng.

Ông đẩy cửa đi vào, trong phòng tối đen, Từ Tri Tuế núp trong góc, vùi đầu vào đầu gối.

Từ Kiến Minh đi tới, bàn tay ấm áp đặt lên bả vai cô, ngón tay vuốt nhẹ theo mái tóc cô: “Con đừng giận mẹ, chờ một ngày nào đó con làm bố mẹ rồi, con sẽ hiểu được tâm trạng hiện tại của mẹ thôi.”

Từ Tri Tuế không nói lời nào, bả vai khẽ run rẩy.

Từ Kiến Minh tiếp tục nói: “Thực ra ở tuổi của con, có người mình thích là chuyện rất bình thường, ai cũng có một thời tuổi trẻ, sẽ có lúc rung động, bố mẹ không phản đối, nhưng không hy vọng con vì vậy mà làm chậm trễ tương lai. Mẹ con nói chuyện tuy cực đoan nhưng lại đúng sự thật. Mọi chuyện phải phân rõ thứ yếu, con thông minh như vậy, không cần bố mẹ nhiều lời thì hẳn cũng hiểu được.”

Thật lâu sau, Từ Tri Tuế mới ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt lên, khẽ gật đầu.

Từ Kiến Minh nhéo nhéo má cô: “Đi thôi, đi ăn cơm nào, bố con hiếm khi xuống bếp đấy.”

Lúc ăn cơm, Chu Vận cũng ở đây, hai mẹ con không ai nói chuyện với ai, thậm chí ánh mắt cũng chưa từng tiếp xúc.

Kỳ thật trong lòng Từ Tri Tuế đã sớm nguôi giận, chỉ là cô rất ấm ức, ấm ức một cách kỳ lạ. Cô cảm thấy bất luận thế nào thì mẹ cũng không nên xem nhật ký của cô, lại càng không nên lấy danh nghĩa vì tốt cho cô mà nói lời tổn thương cô.

Trong một thời gian dài sau đó, hai mẹ con vẫn ở trong trạng thái chiến tranh lạnh.

Chu Vận tự đăng ký cho cô một lớp phụ đạo Vật lý bên ngoài trường, Từ Tri Tuế vì thế lại rầu rĩ một thời gian, nhưng đến thời gian học thêm vẫn ngoan ngoãn đi.

Theo Từ Kiến Minh, thầy Trịnh mà Chu Vận tìm cho cô là một giáo viên đặc biệt của quốc gia, sau khi về hưu ông ấy được một cơ quan giáo dục mời đến dạy thêm cho học sinh lớp 12. Mỗi năm ông ấy chỉ hướng dẫn không quá 20 học sinh, Chu Vận nhờ vài người bạn mới miễn cưỡng tranh thủ được một suất cho Từ Tri Tuế.

Lớp bổ túc Vật lý vào buổi chiều và buổi tối thứ Bảy, thầy Trịnh rất thích cho các học sinh làm bài kiểm tra trên lớp và chia rất nhiều bài tập về nhà. Trong quan điểm của ông ấy, học ban tự nhiên đồng nghĩa với việc phải làm rất nhiều đề. Từ Tri Tuế vốn có nền tảng khá ổn nhưng thành tích không tốt, chính là bởi vì không giải đề nhiều.

Vì thế Từ Tri Tuế không thể không dành nhiều thời gian hơn cho Vật lý, trước khi học thêm phải hoàn thành bài tập trong trường, thứ Bảy Chủ nhật cũng điên cuồng giải đề.

Không vì điều gì khác, cô cũng biết liêm sỉ, không muốn lần sau họp phụ huynh còn bị giáo viên điểm danh riêng.

Khoảng thời gian đó, Từ Tri Tuế không chỉ phải đối phó với bài tập nặng nề trong trường mà còn phải hoàn thành đề thi do giáo viên lớp bổ túc giao, mỗi ngày trôi qua vô cùng mệt mỏi, Tần Di thường nói với cô một câu: “Ơ, vành mắt của cậu sao lại thâm quầng thế kia?”

Ngay cả Bùi Tử Dập thường xuyên chọc ghẹo cô cũng đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, nghiêm túc quan tâm rằng có phải cơ thể cô không thoải mái hay không.

Cũng may là quá trình huấn luyện ma quỷ của thầy Trịnh có hiệu quả rõ ràng, hiệu quả này trực tiếp phản ứng trong kết quả thi tháng 11, thành tích Vật lý của Từ Tri Tuế tăng từ mức vừa đủ điểm lên mức trung bình của lớp, tổng điểm thì trực tiếp chen vào hàng thứ hai của lớp, trở thành ngựa chiến mạnh nhất trong số mười học sinh chuyển lớp học kỳ này.

Chu Vận tuy ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, đêm hôm có thành tích bà cố ý nấu cho con gái một nồi canh gà lớn, bồi bổ sức khỏe cho cô.



Mấy ngày kế tiếp, quan hệ giữa hai mẹ con có chút hòa hoãn.

Sáng sớm Chu Vận rời giường xem dự báo thời tiết, nói hôm nay trời sẽ mưa, lúc ăn sáng còn nhét một cái ô vào trong cặp sách của con gái, nhắc nhở cô trời mưa đường trơn, buổi tối về nhà cẩn thận.

Cũng giống như đại đa số bố mẹ khác, Chu Vận không kìm được mặt mũi xin lỗi con cái, phương thức hòa hảo của bà không ngoài hai kiểu —— gọi con gái ăn cơm và cho con gái nhiều tiền tiêu vặt một chút.

Từ Tri Tuế lại biết quá rõ tính cách kiêu ngạo của mẹ cô, lần này bà đã chịu xuống nước mà cô còn đứng trên bờ thì lần sau đừng nói là trời mưa, cho dù là mưa đá thì Vương Mẫu nương nương cũng sẽ không quan tâm. Cho nên sau khi Chu Vận chủ động làm hòa, cô cũng rất thức thời, không chỉ cất ô mà còn dẻo miệng khen bữa sáng mẹ làm rất ngon.

Hai mẹ con nhìn nhau cười, chương này cứ thế cho qua.

Có điều lúc ra cửa, Từ Tri Tuế ngẫm nghĩ giây lát, vẫn thừa dịp bố mẹ không chú ý lén lấy thêm một cái ô.

Cả ngày đều là trời nắng, gió thu hiu quạnh, lá bạch quả vàng óng ánh phủ kín toàn bộ sân trường. Đến chạng vạng tối, bầu trời đổ cơn mưa nhỏ tí tách, lại có xu thế dần dần chuyển lớn.

Trước giờ tự học buổi tối, không ít phụ huynh của bạn học đến trường đưa ô. Bùi Tử Dập khịt mũi coi thường, dùng bút chọc vào bả vai Kỳ Nhiên, hỏi: “Này, Kỳ Nhiên, cậu có mang ô không?”

Kỳ Nhiên lắc đầu, tối hôm qua tình hình của Thư Tĩnh không tốt lắm, sáng sớm hôm nay anh từ bệnh viện tới thẳng trường, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này.

Đổi lại là trước kia anh cũng không cần quan tâm chuyện này, nếu gặp phải thời tiết xấu, Thư Tĩnh sẽ lái xe tới đón anh, nhưng hôm nay chuyện anh quan tâm hơn là Tiểu Kỳ Dữu có an toàn về đến nhà không, bảo mẫu đã đón được người chưa.

Bùi Tử Dập quan sát vẻ mặt của anh, ra vẻ thoải mái nở nụ cười: “Không sao, cùng lắm thì đội mưa về thôi, nếu bị cảm thì ngày mai không cần đi học nữa. Hai ta chạy như bay trong mưa, ngẫm lại sẽ rất ngầu.”

Kỳ Nhiên: “Để xe ở trường, đón xe về.”

Bùi Tử Dập khẽ nhún vai, bắt chéo chân bắt đầu trêu chọc: “Aiza, cậu lại làm anh em mất đi một cơ hội đẹp trai trước mặt nữ sinh rồi đấy.”

Kỳ Nhiên quay đầu lại, hờ hững dò xét cậu ta: “Cậu lấy đâu ra tự tin thế, ai lại cảm thấy một con chuột lột ướt sũng đẹp trai bao giờ?”

“….” Bùi Tử Dập nghiến răng nghiến lợi nặn ra mấy chữ: “Ông đây có thể ướt sũng, nhưng tuyệt đối không thể là chuột lột.”

Lời này nghe vào tai hơi là lạ, mấy nam sinh kế bên cười rộ lên.

Thùng nước trong máy uống nước đã trống không, trước khi vào học, Kỳ Nhiên gọi Bùi Tử Dập đi bưng nước cùng anh.

Khi trở về, Kỳ Nhiên phát hiện trong ngăn kéo của mình có thêm một cái ô. Không để lại tờ giấy, cũng không có đánh dấu, chỉ là một chiếc ô màu lam rất bình thường, viền khảm màu bạc.

Anh nhớ mang máng mình đã thấy ở đâu đó……

Bùi Tử Dập đi qua liếc nhìn: “Không phải cậu nói không mang ô sao? Đây là cái gì?”

“Không phải của tớ.” Kỳ Nhiên hoàn hồn, cuộn ô lại rồi cất vào cặp sách.

Bùi Tử Dập càng cảm thấy kỳ quái, tên này không hề ném món đồ người khác vụng trộm để lại mà là cẩn thận cất đi?

Hơi bất thường.

Cậu ta chuyển ánh mắt nghi hoặc sang Tống Nghiễn, Tống Nghiễn cũng mờ mịt, lắc đầu nói: “Tớ vừa đi WC, không hề biết gì.”

Bùi Tử Dập chậc một tiếng, bĩu môi nói: “Xem ra lại là người ái mộ nào đó tặng rồi.”

Từ Tri Tuế đang nằm bò trên bàn, lông mi lặng lẽ run lên.