Nhớ Em Đã Nhiều Năm

Chương 16




Chương 16

Thi thể mẹ Kỳ sau khi qua đời đã được đưa đi hỏa táng, mặc dù dịch vụ của nhà tang lễ thuận tiện hơn, nhưng Kỳ Thịnh Viễn vẫn kiên trì ở nhà lo liệu hậu sự cho người vợ đã mất.

Ngày đưa tang vừa vặn là Chủ nhật, trường học nghỉ một ngày, Từ Tri Tuế cúp lớp bồi dưỡng Vật lý, len lén liên lạc với Tống Nghiễn rồi cùng cậu ấy và Bùi Tử Dập đến nhà họ Kỳ.

Nhà họ Kỳ ở khu biệt thự vịnh Tinh Hà, phía Tây là công viên rừng rậm, phía Đông là sông Vĩnh Yên, vị trí địa lý rất thuận lợi, hoàn cảnh hợp lòng người, trước cửa khu biệt thự là phố cổ đã có nhiều năm tuổi, nơi nào cũng có thể thấy được cây ngô đồng xanh ngắt.

Lúc học tiểu học, Từ Tri Tuế từng liếc vội qua địa chỉ nhà Kỳ Nhiên trên sổ tay của chủ nhiệm lớp, tuy đã ghi tạc trong lòng nhưng vẫn không dám cũng không có cơ hội tới gần.

Không ngờ hôm nay lần đầu tiên tới lại là vì tang sự.

Lúc cô xuống xe taxi thì hai cậu con trai đã chờ sẵn ở cửa. Bùi Tử Dập dẫn bọn họ qua cổng khu biệt thự, bảo vệ trông cửa gật đầu mỉm cười với cậu ta —— bấy giờ Từ Tri Tuế mới biết thì ra Bùi Tử Dập cũng sống ở đây.

Hai nhà Kỳ – Bùi là bạn thân nhiều năm, năm đó hai gia đình mua nhà cùng một khu, cậu ta và Kỳ Nhiên đã có giao tình từ thời còn cởi truồng tắm mưa. Sau khi mẹ Kỳ bị bệnh, người nhà họ Bùi trước sau đã giúp đỡ không ít, lúc đó bác sĩ chủ trị cũng là do mẹ Bùi hỗ trợ liên lạc.

Ba người sóng vai đi vào trong, nhà họ Kỳ là tòa nhà nằm sâu nhất ở gần bờ sông. Tòa nhà nhỏ kiểu Tây cao ba tầng, lúc này trong sân đứng đầy các khách đến phúng viếng —— Thư Tĩnh khi còn sống là một người rất tuyệt vời, lúc tin dữ truyền đến, người thân và bạn bè vô cùng đau buồn, tuyệt đối không thể để cho hậu sự của bà quạnh quẽ.

Kỳ Thịnh Viễn đang ở cửa tiếp đãi khách khứa, cách rào chắn nhìn thấy ba người Từ Tri Tuế, vẻ mặt ông khẽ thay đổi, nói vài câu với người bên cạnh rồi vượt qua đám người đi về phía bọn họ.

Ông đứng cách bọn họ vài bước, gật đầu ra hiệu với hai thiếu niên, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Từ Tri Tuế: “Đến rồi à.”

Từ Tri Tuế gật đầu, cẩn thận nói: “Chú Kỳ, xin nén bi thương.”

Kỳ Thịnh Viễn quay mặt đi, hít một hơi thật sâu, hồi lâu mới khàn khàn nói: “Vào bên trong thăm Kỳ Nhiên đi, thằng nhóc đó đã ngồi trước linh cữu của mẹ nó ba ngày, không nói một lời. Mấy cháu là bạn tốt của nó, thay chú khuyên nhủ nó mấy câu.”

Từ Tri Tuế nhìn linh đường trước mắt, gật đầu đồng ý.

Linh đường không bật đèn, hai ngọn nến lay động bên di ảnh của mẹ Kỳ, đó là hình ảnh lúc bà còn trẻ, nụ cười ôn hòa, khóe mắt đuôi lông mày đều tràn đầy hạnh phúc.

Hai bên linh đường bày đầy vòng hoa, Kỳ Nhiên mặc áo tang quỳ gối trên bồ đoàn ở giữa. Anh cúi đầu, bóng lưng tịch liêu cô quạnh, hoàn toàn không giống thiếu niên tuấn lãng trong trí nhớ kia.

Từ Tri Tuế chưa bao giờ thấy anh như vậy, nhất thời đau lòng như dao cắt, nước mắt không kìm được tràn mi.

Bùi Tử Dập đi vào, khom lưng vỗ vỗ bả vai Kỳ Nhiên, những lời an ủi kia rõ ràng đã ở bên miệng nhưng làm thế nào cũng nói không nên lời.

Sự việc không xảy ra trên người mình, liệu ai có thể thật sự đồng cảm được đây?

Nhớ tới sự quan tâm mà dì Thư Tĩnh dành cho mình ngày trước, cánh mũi Bùi Tử Dập cũng chua xót, thiên ngôn vạn ngữ nghẹn ở trong lòng cuối cùng chỉ hóa thành một câu bất lực là ‘xin nén bi thương’.

Kỳ Nhiên chầm chậm ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng, không hề có sức sống.

Phát hiện phía sau còn có người, anh khẽ động đậy cơ thể, trong khoảnh khắc ngoái đầu nhìn lại tầm mắt bất ngờ đụng phải Từ Tri Tuế. Anh nhìn cô thật sâu, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu.

Anh đã tiều tụy không ít, đau buồn mấy ngày liền làm hốc mắt anh hãm sâu, vừa liếc nhìn đã nhận ra sự gầy gò đó. Từ Tri Tuế thấy anh như vậy thì trong lòng càng khó chịu, muốn đi qua khuyên anh ít nhiều gì nên ăn chút gì đó, đừng để chú Kỳ lo lắng, vừa muốn mở miệng lại bị Tống Nghiễn ngăn cản.

“Bỏ đi, chuyện này người ngoài nói gì cũng vô dụng, phải tự cậu ấy nghĩ thoáng thôi.”

Tống Nghiễn cầm mấy cây hương châm vào ngọn nến trước linh cữu rồi chia cho Từ Tri Tuế và Bùi Tử Dập. Từ Tri Tuế nhận lấy hương, cúi đầu thật sâu trước di ảnh Thư Tĩnh, vừa khom lưng nước mắt đã rơi xuống đất.

Buổi trưa nhà họ Kỳ sắp xếp một bữa tiệc rượu, bởi vì khách đến nhiều hơn dự đoán, trong lúc nhất thời có chút bận rộn, Bùi Tử Dập và Tống Nghiễn bị gọi đi hỗ trợ.

Từ Tri Tuế là người lạ, không quen biết ai, nhìn người đến người đi trong sân gật đầu hàn huyên với nhau, cô co quắp đứng ở cửa không biết nên làm gì.

Bảo mẫu thấy cô xấu hổ bèn gọi cô đến phòng khách uống trà, cô nhận tách trà rồi ngồi xuống sô pha, mượn cơ hội này đánh giá kết cấu trong nhà.

Cách trang hoàng kết hợp giữa phong cách Trung – Tây, bàn trà ghế gỗ dùng trong đại sảnh đều làm từ gỗ lim tốt, Từ Tri Tuế không hiểu lắm những thứ này, nhưng vừa nhìn đã biết giá cả xa xỉ.

Trong mắt người quê nhà Nam Hồ, bố cô Từ Kiến Minh có thể mang theo vợ con đến thủ đô mở công ty và mua nổi hai căn nhà ở đây thì đã là người thành công rồi, nhưng hôm nay tới nhà họ Kỳ cô mới thấy được cái gì là ‘núi cao còn có núi cao hơn’, căn nhà gần Tam Hoàn của gia đình cô lại không lớn bằng nửa cái sân của nhà họ Kỳ.

So ra, Kỳ Thịnh Viễn như vậy mới có thể được xưng là doanh nhân ưu tú, còn bố cô nhiều lắm cũng chỉ là một ông chủ nhỏ phát tài.

Có điều, cô biết hài lòng với những thứ trước mắt, Từ Kiến Minh có thể đơn thương độc mã đặt chân ở thủ đô đã không dễ dàng gì, chỉ cần người một nhà bình an khỏe mạnh là tốt rồi.

“Huhu…”

Đang thất thần suy nghĩ thì trong góc truyền đến tiếng khóc nức nở kéo suy nghĩ của cô về, tiếng khóc kia rất nhỏ rất nhẹ, không cẩn thận lắng nghe sẽ dễ dàng bỏ qua. Từ Tri Tuế đặt chén trà xuống, đứng lên, lần theo âm thanh kia tìm được Kỳ Dữu đang ngồi một mình ở góc cầu thang.

Cửa sổ nhỏ ở cầu thang mở hé, gió lạnh thổi thẳng vào bên trong, Kỳ Dữu núp ở góc tối đen, trên người chỉ có một bộ váy liền áo mỏng manh, trong lòng ôm một con búp bê lông nhung, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.

Nhà họ Kỳ không còn người phụ nữ nào có năng lực phụ trách việc gia đình nữa, Kỳ Thịnh Viễn một mình bận trong bận ngoài ứng phó không xuể, ông bà ngoại Kỳ Dữu thì tuổi tác đã cao, đắm chìm trong đau khổ người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh không sao thoát ra được, trong lúc nhất thời không ai để ý chăm sóc cô bé này.

Trong lòng Từ Tri Tuế chua xót, đi tới ngồi xổm trước mặt cô bé, đưa tay sờ sờ tóc Kỳ Dữu: “Kỳ Dữu, chị dẫn em ra ngoài được không? Ở đây lạnh lắm, đừng để bị cảm lạnh.”

“Em không đi ra ngoài đâu, mọi người bên ngoài đều nhìn em bằng ánh mắt kỳ quái, em nhớ mẹ, nhưng bọn họ đều nói mẹ đã đi đến một thế giới khác rồi.” Kỳ Dữu ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn cô: “Chị, chị nói xem mẹ còn có thể trở về thăm bọn em không?”

Từ Tri Tuế quay đầu đi, nghẹn ngào không lên tiếng.

Hồi lâu sau, cô cởi chiếc áo khoác lông màu đen của mình ra che lấy cơ thể nho nhắn của Kỳ Dữu, vừa đỡ cô bé dậy vừa nói: “Mẹ em đã biến thành một ngôi sao, bà ấy sẽ luôn ở trên trời nhìn em, chỉ là không có cách nào nói chuyện với em nữa thôi. Chị nghĩ nếu bà ấy thấy em đau khổ vì bà ấy như vậy, chắc hẳn cũng rất đau lòng. Cho nên Dữu Dữu à, em và anh trai em đều phải phấn chấn lên, chỉ khi hai người sống tốt thì mẹ ở trên trời mới có thể yên lòng được, biết không?”



Kỳ Dữu nhìn cô, nửa tin nửa ngờ gật đầu, đưa tay lau khô nước mắt trên mặt.

Từ Tri Tuế bảo Kỳ Dữu dẫn cô về phòng, cô tìm quần áo sạch sẽ thay cho cô bé, lại mở bím tóc lộn xộn của cô bé ra chải lại. Ăn mặc xong, cô bé con cuối cùng cũng khôi phục lại vẻ linh hoạt trước kia.

Chờ hai người từ trên lầu đi xuống, tang lễ đã bắt đầu.

Kỳ Nhiên vẫn quỳ trước linh cữu không nhúc nhích, bảo mẫu đi qua gọi hai lần, anh không có phản ứng gì, cả người giống như không còn sức sống.

Trạng thái của anh quả thực khiến người ta lo ngại, trong lòng Từ Tri Tuế càng lo lắng, lại sợ mình nói chuyện Kỳ Nhiên sẽ không nghe, ngẫm đi nghĩ lại, cô cúi người nói nhỏ bên tai Kỳ Dữu.

“Em biết rồi.” Kỳ Dữu nghe xong, gật đầu, buông tay cô ra chạy về phía Kỳ Nhiên, nhào vào lòng anh trai lẩm bẩm những lời mà Từ Tri Tuế vừa dạy cho mình.

Từ Tri Tuế bị Bùi Tử Dập thúc giục vào tiệc, vừa dùng bữa vừa để ý đến động thái của hai anh em.

Rất lâu sau, không biết hai người nói gì với nhau mà Kỳ Nhiên đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô. Từ Tri Tuế dời mắt, làm như không có việc gì vùi đầu uống canh, trong lòng lại hỗn loạn như ngựa chạy, không biết Tiểu Kỳ Dữu có khai ra cô hay không.

Rối rắm một lúc lâu, khi ngước mắt lên, Kỳ Nhiên đã đứng dậy khỏi bồ đoàn, cúi đầu sửa sang lại mấy nếp nhăn trên áo sơ mi, dắt tay em gái đi về phía bọn họ…

“Tôi đói bụng.”

Đây là câu đầu tiên Kỳ Nhiên chủ động mở miệng nói trong mấy ngày nay. Anh tới đột ngột làm cho mấy người ở đây có chút mơ hồ, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, vẫn là Từ Tri Tuế dời sang bên cạnh một chỗ, nhường chỗ trống cho anh, lại yên lặng thay đổi một bộ đồ ăn mới.

Kỳ Nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Từ Tri Tuế gật đầu, nhẹ giọng đáp lại, ánh mắt lặng lẽ đảo qua sườn mặt anh, thấy anh vẫn bình thường, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tống Nghiễn và Bùi Tử Dập cuối cùng cũng hoàn hồn lại, một người múc canh cho anh, một người gắp thức ăn cho anh, những người khác đang ngồi cùng cũng cẩn thận đánh giá anh.

Bùi Tử Dập dùng khuỷu tay đụng nhẹ vào cánh tay Kỳ Nhiên, cười mắng: “Mẹ kiếp, rốt cuộc cậu cũng sống lại rồi, làm ông đây sợ hết cả hồn.”

Kỳ Nhiên mấp máy khóe miệng, dường như muốn cố gắng mỉm cười, để cho vẻ mặt của mình thoạt nhìn không quá đau khổ.

“Tớ biết các cậu muốn nói gì, nhưng mà…… Cho tớ chút thời gian.”

Nghe vậy, Bùi Tử Dập và Tống Nghiễn trao đổi ánh mắt, cũng không nói gì nữa.

Tiệc rượu vội vàng kết thúc, mọi người ngồi xe buýt đến nghĩa trang để chôn cất tro cốt của Thư Tĩnh.

Kỳ Thịnh Viễn ôm di ảnh người vợ đã mất đi phía trước, Kỳ Nhiên dắt Kỳ Dữu đi theo phía sau ông, đội ngũ đưa tang dài hơn mười mét.

Ông nội Kỳ Nhiên năm xưa ở trên chiến trường bị thương, đi đứng không nhanh nhẹn, chống quải trượng dừng chân ở cửa sân, đưa mắt nhìn bọn họ đi xa.

Xe buýt mới vừa chạy ra khỏi khu biệt thự thì bầu trời bắt đầu đổ tuyết, từng hạt bay lả tả nhưng càng lúc càng dày đặc —— năm nay tuyết đầu mùa ở thủ đô tới rất muộn.

Kỳ Nhiên đẩy cửa sổ xe ra, đưa tay đón lấy mảnh tuyết, bông tuyết lặng lẽ tan chảy trong lòng bàn tay anh, ngưng tụ thành giọt nước trong suốt.

Mẹ anh khi còn sống thích nhất là ngày tuyết rơi, hôm nay bà phải đi rồi, bông tuyết cũng tới đưa tiễn bà một đoạn đường.

Đường rơi tuyết đọng, xe buýt bất đắc dĩ phải thả chậm tốc độ, tới nghĩa trang ngoại ô đã là chuyện hai tiếng sau.

Nghi thức chôn cất do Kỳ Thịnh Viễn tự mình chủ trì, lúc phát biểu ông nghẹn ngào mấy lần, Kỳ Dữu và ông bà ngoại cô bé ở một bên ôm mặt khóc không thở nổi.

Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm ảnh chụp của mẹ trên bia mộ, dùng sự im lặng để diễn tả nỗi đau khôn cùng, từng cảnh trước mắt, từng câu bên tai đều nhắc nhở anh rằng từ nay về sau anh không còn mẹ nữa.

Tất cả quá trình xong xuôi thì sắc trời đã tối. Kỳ Thịnh Viễn đưa khách đến bãi đỗ xe, phần lớn mọi người tới bằng cách nào thì về bằng cách đó, nhưng Từ Tri Tuế phải chạy đến lớp bồi dưỡng tự học buổi tối.

Một tiếng trước cô đã nhận được tin nhắn Chu Vận gửi tới, nói đêm nay tuyết rơi bà sẽ lái xe đến lớp bồi dưỡng đón cô, muốn cô tan học đừng đi lung tung, đứng ở cửa chờ. Từ Tri Tuế không muốn chuyện mình trốn học bị phát hiện, cho nên lựa chọn bắt xe đi trước một bước.

Cô chào hỏi Bùi Tử và Dập Tống Nghiễn rồi chạy tới tạm biệt Kỳ Thịnh Viễn.

“Cháu đi gấp vậy sao?” Kỳ Thịnh Viễn biết cô phải đi trước thì nhíu mày chần chờ: “Nhưng chỗ này hơi hẻo lánh, sợ là không tiện đón xe.”

Ông ngẫm nghĩ, lại nói: “Như vậy đi, để chú bảo Kỳ Nhiên tiễn cháu, ra khỏi nghĩa trang phải đi một đoạn mới có thể bắt xe, một cô bé như cháu không an toàn lắm.”

Lúc đang nói chuyện, ông vẫy tay gọi Kỳ Nhiên lại: “Tiểu Nhiên, bạn học của con phải đón xe về, con tiễn cô bé một đoạn đi.”

“Được ạ.” Kỳ Nhiên đút hai tay vào túi, đồng ý rất sảng khoái.

Đợi khách khứa đi hết về phía bãi đỗ xe, Kỳ Nhiên dẫn Từ Tri Tuế ra ngoài. Đường xuống núi nhiều thềm đá, trên thềm đá tuyết đọng thành băng dễ trượt, Từ Tri Tuế đi từng bước từng bước rất chậm, Kỳ Nhiên đi được mười bước thì quay đầu lại, thấy Từ Tri Tuế không đuổi kịp thì đứng tại chỗ chờ cô, sắc mặt đã không còn khó coi nữa, nhưng cũng không có biểu cảm gì dư thừa.

Lúc này Từ Tri Tuế vốn không muốn làm phiền anh, nhưng bên này thật sự rất hẻo lánh, xung quanh đều là nghĩa trang, một mình cô đi đường ban đêm quả thực có hơi sợ, đành phải kiên trì đi theo phía sau anh.

Ra khỏi nghĩa trang, cuối cùng hai người cũng bước lên con đường bằng phẳng. Bên này ít người đến, trên đường cái chỉ có mấy dấu bánh xe khắc sâu, càng miễn bàn đến người đi bộ. Tuyết trắng phủ kín đầu núi, tuyết đọng trên đường không qua mặt bàn chân, giẫm lên vừa lỏng vừa mềm vang lên tiếng sột soạt.

Hai người đều không che dù, Từ Tri Tuế vừa ngước mắt đã nhìn thấy bông tuyết rơi trên đầu tóc và vai anh, bỗng nhiên cô vô cùng hy vọng con đường này không có điểm cuối.

“Hôm nay… Cám ơn cậu.” Kỳ Nhiên thả chậm bước chân, giọng nói lành lẽo hòa vào trong gió tuyết rét lạnh lại trở nên rõ ràng.

Từ Tri Tuế sửng sốt, không biết vì sao anh lại cám ơn: “Đừng khách sáo như thế, thật ra tớ cũng không giúp được gì.”



“Ý tớ là.” Kỳ Nhiên thoáng dừng lại, ngước mắt nghiêm túc nhìn cô: “Cảm ơn cậu đã giúp tớ an ủi Kỳ Dữu, những lời em ấy nói với tớ cũng là do cậu dạy em ấy đúng không?”

“Chuyện ấy à.” Từ Tri Tuế mỉm cười: “Không sao, là việc tớ nên làm, dù sao chúng ta cũng là… bạn bè mà, tớ cũng hy vọng cậu có thể sớm thoát khỏi bi thương.”

Tuyết càng rơi càng lớn, cơn gió cuốn bông tuyết xoay tròn rồi đập vào gương mặt lạnh lẽo, Từ Tri Tuế cúi đầu đi về phía trước, bỗng nhiên cảm giác bên cạnh không có âm thanh, vừa ngoái đầu lại thì thấy Kỳ Nhiên cúi đầu đứng trong tuyết, trên mặt cũng đau thương giống như lúc quỳ trước linh cữu.

“Ngày đó khi tớ chạy tới bệnh viện, bà ấy đã tắt thở. Bố tớ nói bà ấy ra đi rất đau khổ, một câu cũng không để lại, chỉ nhìn ông ấy khóc mãi.” Giọng Kỳ Nhiên khàn khàn: “Trong khoảng thời gian này tớ vẫn rất tự trách, sớm biết rằng đó sẽ là ngày cuối cùng, tớ bớt chút thời gian ở bên bà thì thật tốt biết bao. Nhưng trước đó vì bận rộn thi cử nên ba ngày liên tục tớ không đến bệnh viện. Sau khi bà đi, trong lòng tớ trống rỗng vô cùng, tớ không biết di nguyện của bà là gì, không biết bà hi vọng tớ trở thành một người như thế nào. Tớ sợ mình sẽ làm cho bà thất vọng…”

Hai tay Kỳ Nhiên nắm chặt, run rẩy không thể kiềm chế.

Khóe mắt Từ Tri Tuế đỏ lên, rất muốn ôm lấy anh, thế nhưng lý trí ngăn cản cô không được làm như vậy. Cô đi tới trước mặt anh, chỉ kéo kéo tay áo của anh.

“Cậu đừng nghĩ như vậy, cho dù di nguyện cuối cùng của dì Thư Tĩnh là gì thì chắc chắn dì ấy cũng không muốn thấy cậu suy sụp vì dì ấy. Cậu luôn là niềm tự hào của dì ấy, tớ tin rằng dì ấy muốn nhìn thấy cậu sống như cái cách mà cậu muốn hơn là trở thành một con người mà dì ấy mong muốn. Cách đây rất lâu tớ từng xem một bộ phim, trong đó có một câu thoại khiến tớ rất ấn tượng. Một người bố mắc bệnh nan y nói với đứa con của mình rằng, ‘Bố không thể tham dự từng khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời con, nhưng chỉ cần mỗi một thời khắc quan trọng trong lòng con đều có bố, vậy thì bố không còn gì tiếc nuối nữa’. Cho nên Kỳ Nhiên à, trút hết được nỗi buồn ra ngoài là tốt rồi, người mất đã mất, người sống vẫn phải sống tiếp.”

Nói xong những lời này, bầu không khí lại rơi vào trầm mặc, nương theo ánh đèn đường lờ mờ, Từ Tri Tuế nhìn thấy hàng mi ẩm ướt của anh thoáng run rẩy.

Có lẽ một ngày nào đó nỗi đau mất đi người thân sẽ vơi dần theo thời gian, nhưng sự tiếc nuối thì mãi không bù đắp được, không thể gặp mặt mẹ lần cuối sẽ trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng anh.

Kỳ Nhiên quay mặt đi, lặng lẽ lau khóe mắt. Rất lâu sau, anh khẽ nhếch môi nói với Từ Tri Tuế: “Đi thôi.”

Đi thẳng đến đường chính, xe cộ trên đường cũng dần dần nhiều hơn, hai người đứng ở ven đường một hồi mới đón được một chiếc taxi.

Từ Tri Tuế lên xe báo địa chỉ cho tài xế, Kỳ Nhiên tới trước xe yên lặng nhìn biển số xe, sau đó đi tới bên cửa sổ chỗ ghế lái gõ vào cửa sổ hai cái. Tài xế hạ cửa sổ xe xuống, anh lấy hai tờ tiền giấy màu đỏ trong túi ra đưa vào, lại nói với Từ Tri Tuế ở hàng sau: “Chú ý an toàn, đến nơi thì nhắn tin cho tớ.”

Từ Tri Tuế gật đầu, vẫy tay với anh: “Được, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Xe chậm rãi khởi động, bóng dáng Kỳ Nhiên chiếu lên gương chiếu hậu, theo khoảng cách xa dần biến thành một chấm đen nho nhỏ. Từ Tri Tuế nhìn anh, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Tài xế liếc nhìn kính chiếu hậu, dùng phương ngữ Bắc Kinh cười hỏi: “Bạn trai à? Sao lại chạy đến tận đây chơi thế?”

“Không phải.” Từ Tri Tuế ngượng ngùng cúi đầu, nhăn nhó nói: “Chỉ là bạn học thôi.”

Ý cười của tài xế càng đậm: “Chú hiểu, chú cũng là người từng trải.”

“……”



Khi Kỳ Nhiên trở lại bãi đỗ xe, xe buýt chở đầy khách vừa mới rời đi, Bùi Tử Dập ở hàng cuối cùng đẩy cửa sổ ra vẫy tay với anh, Kỳ Nhiên ra dấu liên lạc qua điện thoại.

Dữu Dữu đã cùng ông bà ngoại về nhà bọn họ, bởi vì bố anh không có thời gian chăm sóc nên có lẽ sau này cô bé phải sống cùng hai ông bà một khoảng thời gian rất dài.

Trong bãi đỗ xe không còn lại mấy chiếc xe, Kỳ Nhiên nhìn thấy xe của Kỳ Thịnh Viễn ở ngã tư, nhưng người cũng không ở trên xe.

Anh lấy di động ra thử gọi điện cho bố, vừa bấm số, một tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên từ phía sau một chiếc ô tô ở cuối bãi đậu xe, chỉ vang lên vài giây đã nhanh chóng bị cúp máy, ngay sau đó trong điện thoại nhắc nhở anh rằng đối phương đang bận xin gọi lại sau.

Kỳ Nhiên cất di động, đi theo hướng tiếng chuông vang lên, sau xe vang lên một giọng nam mạnh mẽ.

“Chủ tịch Kỳ, tôi cảm thấy chuyện này anh cần phải suy nghĩ cẩn thận, hoặc là triệu tập hội đồng quản trị nghe thử ý kiến của mọi người. Chúng ta đã bị Âu Mỹ phong tỏa kỹ thuật, hiện tại ngay cả một linh kiện bo mạch chủ nho nhỏ cũng không thể tự cung cấp, mấy tháng nay phải bỏ ra giá cao để mua từ các công ty Nhật Bản Hàn Quốc, công ty đã bị ảnh hưởng nặng nề. Dưới tình huống bây giờ, tập đoàn W nổi tiếng của Hoa Kỳ sẵn sàng mua lại Thịnh Viễn và đồng ý cung cấp hỗ trợ kỹ thuật, đó là sự lựa chọn tốt nhất cho chúng ta và cho nhân viên của chúng ta, tôi không hiểu anh đang do dự điều gì nữa?”

Người nói chuyện họ Cù, ông ta hiện là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Thịnh Viễn, cũng là chiến hữu cũ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng với Kỳ Thịnh Viễn, trước đây Kỳ Nhiên thường xuyên gặp ông ta, rất dễ dàng nhận ra giọng nói của ông ta.

Im lặng một lúc, Kỳ Thịnh Viễn nói: “Tôi không do dự, tôi kiên quyết phản đối. Tại sao nước ngoài nhắm vào chúng ta, mục đích vẫn chưa rõ ràng sao? Liên doanh tiêu diệt là thủ đoạn thông thường của họ, cái gọi là hỗ trợ kỹ thuật chẳng qua là mồi nhử họ dùng để đàm phán, họ muốn buộc chúng ta thỏa hiệp, sau đó từng bước sáp nhập nuốt chửng. Loại cạnh tranh ác ý này không phải là số ít, thương hiệu X từng thịnh hành một thời cũng chính vì vậy mới biến mất! Thịnh Viễn là tâm huyết chung của tôi và Thư Tĩnh, tôi quyết không cho phép nó rơi vào tay người nước ngoài!”

Giọng điệu của giám đốc Cù rõ ràng cao hơn vài phần: “Anh nói sao mà dễ dàng quá! Anh có tình cảm chẳng lẽ tôi không có? Nhưng vấn đề trước mắt phải giải quyết như thế nào? Không có kỹ thuật chúng ta chỉ có thể đi mua của người khác, bọn họ tham lam nói bao nhiêu chính là bấy nhiêu, nếu không sản phẩm của chúng ta sẽ không thể tiếp tục sản xuất. Hiện tại chi phí đã vượt mức, công ty có thể chống đỡ được hay không là cả một vấn đề, anh lấy cái gì để đấu với các tập đoàn nước ngoài đây?”

Kỳ Thịnh Viễn nói: “Sao không đấu được! Năm đó kháng Mỹ viện Triều khó như vậy mà các bậc cha chú đều đánh thắng được đó thôi? Chẳng lẽ chỉ là một cuộc chiến kinh doanh đơn thuần mà cũng có thể chết người sao! Xin người khác giúp đỡ chi bằng tự mình cố gắng, ngày mai tôi sẽ yêu cầu đội ngũ kỹ thuật bắt đầu nghiên cứu.”

“Anh lấy cái gì để nghiên cứu? Có bao nhiêu người Trung Quốc có thể hiểu được những công nghệ nước ngoài đó? Tất cả những người tài giỏi đều chọn ở lại nước ngoài, bằng lòng về nước có được mấy người đâu? Anh cũng không ngẫm lại xem, bây giờ công ty tràn ngập nguy cơ, liệu có đợi được đến khi anh nghiên cứu ra không?”

“Luôn có một con đường khác để đi! Nếu thật sự ngã xuống, cùng lắm thì Đông Sơn tái khởi, nhưng không thể bán cho người nước ngoài, tuyệt đối không thể nào!”

Kỳ Thịnh Viễn hung hăng ném tàn thuốc xuống đất, chuẩn bị xoay người rời đi, vừa quay đầu lại thì thấy Kỳ Nhiên đứng ở phía sau không xa nhìn mình. Ông hơi sửng sốt, siết chặt nắm tay đặt bên môi ho khan một tiếng, tiến lên khoác vai Kỳ Nhiên: “Không sao đâu, về nhà thôi.”

Trên xe về nhà, hai bố con đều có tâm sự riêng nên không ai lên tiếng nói chuyện. Kỳ Nhiên nhắm mắt lại, bên tai đều là những lời chú Cù vừa nói.

Ngay từ lúc Thư Tĩnh mới phát bệnh anh đã biết công ty trong nhà xuất hiện một số vấn đề, khi đó anh chỉ một lòng một dạ nghĩ đến sức khỏe của mẹ, cố ý không hỏi nhiều, hơn nữa mỗi lần Kỳ Thịnh Viễn trả lời đều hời hợt, luôn cho rằng sự việc không lớn. Nhưng hóa ra tình hình đã nguy hiểm đến nền tảng của công ty.

Tập đoàn Thịnh Viễn khởi nghiệp từ công ty điện tử, phong tỏa kỹ thuật tương đương với việc cướp đi nền tảng của một công ty, đây là thủ đoạn mà nhiều công ty lo sợ, và thời điểm này Thịnh Viễn đang phải trải qua tình huống nước sôi lửa bỏng như thế.

Trong khoảng thời gian mẹ bị bệnh, bố đã vượt qua như thế nào, Kỳ Nhiên không dám tưởng tượng.

Anh không biết mình nên làm gì hoặc có thể làm gì mới giúp đỡ được công ty, nhưng giờ phút này, trong lòng anh có một giọng nói vô cùng kiên định ——

Không thể cứ như vậy để cho tập đoàn Thịnh Viễn sụp đổ.

Đó cũng là tâm huyết của mẹ anh.