Chương 22
Chạng vạng tối, Bùi Tử Dập gọi Kỳ Nhiên cùng đến quán ăn bên ngoài trường học ăn một bữa.
Trường trung học số 6 không cho phép học sinh ra ngoài ăn cơm trong giờ học, nhưng trên có chính sách dưới có đối sách, phía sau bãi đỗ xe của trường học có một bức tường đổ vài viên gạch, thấp hơn nhiều so với những nơi khác, một số nam sinh vóc dáng cao và sức bật tốt thường từ đây nhảy ra ngoài cải thiện bữa ăn.
Lúc mới lên cấp 3, dạ dày của Bùi Tử Dập rất xoi mói, không quen ăn thức ăn trong căn tin, thường xuyên kéo Kỳ Nhiên và Tống Nghiễn ra ngoài ăn. Sau đó bố Bùi giảm bớt tiền tiêu vặt của cậu ta, căn tin cũng đã cải thiện khẩu vị sau nhiều lần chỉnh đốn, cậu ta mới từ từ sửa lại tật xấu của một công tử bột.
Lần cuối trèo tường là khi nào? Hai người cũng không nhớ rõ lắm, lâu rồi không đến, quanh bức tường đã có thêm mấy hộp gỗ cũ, giẫm lên nó nhảy ra ngoài cũng tiết kiệm được không ít sức lực.
Hai người quen đường quen nẻo đi tới quán ăn trước kia thường xuyên lui tới, gọi hai ba món ăn vặt. Bà chủ quán ăn là người Tứ Xuyên, cho ớt vào như thể miễn phí, vừa ăn vào bụng mấy miếng mà mồ hôi nóng đã chảy ròng ròng, ngày đầu hè được ăn một bữa như vậy cảm giác rất sảng khoái.
Cơm nước xong, Kỳ Nhiên chủ động chạy đi trả tiền, Bùi Tử Dập đè tay móc ví tiền của anh lại, ra vẻ không vui nói: “Aiza, trước khi đến đã nói rồi mà, bữa này tớ mời khách, sao có thể đổi ý chứ?”
Kỳ Nhiên bất đắc dĩ mỉm cười, lấy một tờ giấy mười đồng trong ví ra, đi tới trước tủ lạnh mở cửa: “Vậy tớ mời cậu uống nước, cậu muốn uống gì?”
Anh theo thói quen lấy coca, đó là loại đồ uống có ga Bùi Tử Dập bình thường thích uống nhất, nhãn hiệu khác cũng không được, chỉ có thể là Pepsi. Nhưng lần này Bùi Tử Dập lại nói: “Hay là hôm nay uống chút bia đi.”
Kỳ Nhiên quay đầu nhìn cậu ta, im lặng đổi coca trong tay thành hai lon bia.
Cách giờ học còn sớm, hai người cũng không vội trở về phòng học. Ở trong trường học bọn họ vốn là nhân vật gây chú ý, huống hồ hiện tại trong tay mỗi người còn cầm một lon bia, trên đường trở về thường xuyên có các nữ sinh ném cho bọn họ ánh mắt kỳ lạ.
Bùi Tử Dập không đỡ nổi, đề nghị tìm một chỗ để ngồi, hai người bèn tới tòa nhà hậu cần bị bỏ hoang của trường, ở đây bây giờ đã trở thành kho chứa đồ và là nơi để các nam sinh lén tới hút thuốc.
Nhưng cũng may lúc này không có ai, Bùi Tử Dập chỉ cần hai ba động tác đã trèo qua được bức tường thấp hai mét, ngồi ở trên tường nhàn nhã lắc chân, lộ ra nụ cười đắc ý với Kỳ Nhiên bên dưới: “Thế nào, thân thủ không tệ chứ?”
Kỳ Nhiên cười cười, cũng xoay người nhảy lên tường, ngồi ở vị trí cách cậu ta không xa không gần.
Từ góc độ này loáng thoáng có thể nhìn thấy tòa nhà dạy học huyên náo. Trước khi vào giờ tự học buổi tối là khoảng thời gian náo nhiệt nhất trong cả ngày, tầng lầu lớp 10 và lớp 11 ồn ào náo nhiệt, hành lang bị các thiếu niên kết bè kết đội đi ra hóng gió chiếm lấy, thấy người đẹp đi qua lại huýt sáo với người ta, hình thành sự đối lập rõ ràng với bầu không khí áp lực của lớp 12 trên lầu.
Bùi Tử Dập ngửa đầu uống một ngụm bia, ngày thường cậu ta không thích thứ này, cho dù là độ cồn thấp hơn nữa cậu ta cũng cảm thấy đắng, nhưng hôm nay uống lại chỉ cảm thấy vị đắng của bia không thể so sánh với vị đắng trong lòng cậu ta.
“Chuyện du học chuẩn bị tới đâu rồi?” Cậu ta mở miệng phá vỡ sự im lặng.
Kỳ Nhiên nói: “Rất thuận lợi, tuần trước tớ vừa nhận được thông báo trúng tuyển của đại học Stanford, visa dự kiến sẽ được cấp vào cuối tháng.”
“Được đấy, không hổ là học sinh ưu tú, trường đại học xếp hạng thứ ba thế giới mà cậu vẫn dễ dàng lấy được slot! Nào, để chúc mừng cậu ra nước ngoài du học, không cần phải trải qua kỳ thi đại học bình thường, hai ta cụng ly một cái.”
Bùi Tử Dập cầm chai bia đã uống cạn chạm ly với Kỳ Nhiên, Kỳ Nhiên thuận thế uống một ngụm lớn, cười nhạt: “Đừng đội mũ cao cho tớ nữa, với thực lực của cậu thì cũng có thể thi đậu như thường, chẳng qua là cậu không muốn thôi.”
“Thôi đi.” Bùi Tử Dập không cho là đúng, khoát khoát tay: “Bố mẹ tớ đâu có cởi mở như nhà cậu. Mẹ tớ vất vả lắm mới lên được chức phó viện trưởng, hiện tại chỉ hy vọng tớ cũng có thể học y để tương lai kế thừa y bát của bà. Còn bố tớ thì sao? Gần đây vừa mới thăng chức lên văn phòng chính, cũng hy vọng tớ chọn một chuyên ngành vừa thoải mái vừa thiết thực để sau này lăn lộn với ông ấy. Vì chuyện này mà hai vợ chồng ở nhà cãi nhau túi bụi, cứ thế không ai hỏi ý kiến của tớ, phiền muốn chết.”
Kỳ Nhiên cúi đầu, nụ cười trên khóe miệng mang theo vài phần cay đắng. Phàm là nếu còn cách nào khác thì anh cũng không muốn từ bỏ giấc mơ, vượt qua đại dương để đi học một nơi xa xôi như vậy. Em gái anh còn nhỏ, sức khỏe của ông nội lại không tốt, còn có…
Chuyện anh không yên lòng còn rất nhiều, nhưng những thứ này bây giờ không cần phải nói ra nữa.
Bùi Tử Dập tiếp tục nói: “Vậy sau khi qua bên kia, bao lâu thì cậu trở về một lần?”
Kỳ Nhiên híp mắt: “Khó nói lắm, đợi mọi thứ bên kia ổn định đã rồi tính tiếp.”
Bùi Tử Dập thở dài một tiếng, giọng điệu có chút tiếc nuối: “Xem ra sau này muốn đi tìm cậu đã không còn đơn giản là mang dép lê ra ngoài đi dạo một vòng nữa rồi. Từ nhỏ đến lớn hai ta làm gì cũng có nhau, ngay cả Tống Nghiễn cũng là sau khi lên tiểu học mới quen biết. Sau này mỗi buổi sáng không còn ai đứng trước cửa nhà giục tớ đi học nữa, ngẫm lại cũng thấy rất luyến tiếc.. Aiza, có điều như vậy cũng tốt, môi trường học ở nước ngoài tự do hơn, nghe nói mỗi tuần đều có vũ hội hoặc party, khắp nơi đều là người đẹp tóc vàng mắt xanh dáng người gợi cảm! Từ nhỏ vận đào hoa của cậu đã đỏ chót, nói không chừng lần này sang đó mấy cô gái nước ngoài cũng sẽ phát điên vì cậu! Đến lúc đó có bạn gái rồi nhất định phải nói cho tớ biết đấy!”
“Tớ thấy cậu say rồi đấy.” Kỳ Nhiên làm ra vẻ không chịu nổi, nhặt hòn đá vụn trong tay ném lên đầu gối Bùi Tử Dập. Anh không dùng bao nhiêu sức, cục đá ở trên không trung vẽ ra một đường parabol xinh đẹp, cuối cùng thậm chí còn không chạm tới mặt giày của Bùi Tử Dập.
Bùi Tử Dập vẫn cười: “Ai nói, tửu lượng của tớ rất tốt, còn tỉnh chán!”
Kỳ Nhiên liếc xéo cậu ta, không nói gì, cúi đầu thưởng thức lon bia trong tay, ngón tay vẽ vòng tròn ở miệng chai. Bùi Tử Dập cũng yên tĩnh lại, có chút thất thần nhìn ánh đèn nhàn nhạt xa xa, không biết đang suy nghĩ gì.
Sự tĩnh lặng bất ngờ làm cho không khí vốn đang vui vẻ trở nên có chút kỳ lạ. Không biết qua bao lâu, Bùi Tử Dập đột nhiên mở miệng, cũng cố gắng quan sát biểu cảm của người bên cạnh: “Có chuyện này tớ muốn nói cho cậu biết…. Tớ định theo đuổi Từ Tri Tuế.”
Sống lưng Kỳ Nhiên quả nhiên cứng đờ, trong đôi mắt trong veo hiện lên một tia sương mù. Sau sự im lặng kéo dài là giọng nói khàn khàn lại nặng nề của anh: “Cậu thích cô ấy à?”
“Đương nhiên!” Bùi Tử Dập không chút nghĩ ngợi trả lời: “Mới đầu chỉ cảm thấy cô ấy rất đặc biệt, sau đó cũng không biết tại sao mà ngày nào tớ cũng thỉnh thoảng nhớ tới cô ấy. Cô ấy khác với mấy cô gái trước đây tớ quen, hệt như một mặt trời nhỏ mãi mãi tươi sáng, khi thì lém lỉnh giảo hoạt, khi lại làm cho người ta hết cách nào với cô ấy. Giống như trong buổi lễ tuyên thệ hôm nay, làm gì có cô gái nào gan dạ ra oai phủ đầu hiệu trưởng trước mặt mọi người như vậy? Sợ là bây giờ vẫn đang ở trong phòng giáo dục bị thầy hiệu trưởng mắng cho một trận tơi tả ấy chứ….”
Bùi Tử Dập dừng lại giây lát, giơ chai bia trong tay lên lắc lư, phát hiện đã không còn một giọt, cậu ta dứt khoát ném cái chai vào thùng rác cách tường không xa.
“Một cô gái như cô ấy chắc chắn sẽ có rất nhiều người hoặc công khai hoặc bí mật theo đuổi, nhưng không sao, cô ấy rất tốt, tớ cũng không tệ. Nếu như…” Cậu ta lặng lẽ nhìn Kỳ Nhiên đang cúi đầu không nói gì: “Tớ nói là nếu như, có người hào phóng đứng ra nói với tớ rằng ‘Tôi cũng thích cô ấy’, thì điều này cũng không là gì. Đã là thời đại nào rồi, cùng lắm thì cạnh tranh công bằng thôi, cậu nói có đúng không?”
Kỳ Nhiên thông minh như vậy, hẳn là có thể nghe hiểu ý của cậu ta, có một số việc không cần nói rõ thì tâm tư của mọi người đều hiểu được. Nhưng anh vẫn giữ im lặng, giống như một pho tượng cẩm thạch không có cảm xúc lạnh như băng ngồi đó, điều này khiến cho Bùi Tử Dập bỗng nhiên thấy không yên lòng.
Ngay lúc cậu ta cho rằng hôm nay sẽ không nhận được câu trả lời của Kỳ Nhiên, cơ thể Kỳ Nhiên cuối cùng cũng cử động, sau đó từ trên tường nhảy xuống.
“Bùi Tử Dập, tớ sắp ra nước ngoài rồi.”
Chỉ mấy chữ lời ít ý nhiều nhưng lại là câu trả lời của anh, cũng là thái độ của anh.
……
Sau khi tiết tự học buổi tối thứ nhất bắt đầu, Từ Tri Tuế cuối cùng cũng từ phòng giáo dục trở về.
Cô gây náo loạn như vậy tất nhiên hiệu trưởng tức giận không nhẹ, chỉ thẳng vào mũi cô mắng, nói mình chủ trì đại hội tuyên thệ đã nhiều năm nhưng chưa từng gặp phải chuyện thế này! Cô là một học sinh xuất sắc và có vẻ ngoài ngoan ngoãn, tại sao lại dám lớn gan như thế?
Không hề có ý định hỏi thăm nguyên nhân, cứ thế cô bị dạy dỗ không nhẹ, thầy hiệu trưởng lại phạt cô viết một bản kiểm điểm hai ngàn chữ ngay tại chỗ, Từ Tri Tuế bình thường hiền lành ít nói nhưng một khi tính tình đã ương ngạnh thì ba con trâu cũng không kéo lại được.
Cô không chịu viết, hỏi ngược lại hiệu trưởng là cô sai chỗ nào? Lời nói quan trọng nhất sau đó của cô không phải đã bị chính tay ông ấy cắt đứt sao? Nếu đã chưa nói gì, chỉ dựa vào một câu “Trong lòng em cất giấu một người, cậu ấy là mục tiêu mà em theo đuổi” thì làm sao có thể định tội cô được? Chẳng phải chính chuyên gia cũng đã bảo đây là cạnh tranh lành mạnh giữa các bạn học sao?
Dưới kiểu logic giống như đùa giỡn vô lại này, hiệu trưởng á khẩu không trả lời được, lại nhất thời không có cách nào với cô.
Cứ giằng co như thế mấy tiếng đồng hồ, hiệu trưởng bại trận, gọi điện thoại cho Tôn Học Văn bảo ông ấy đến phòng giáo dục dẫn người về.
Đổi lại là bình thường, chủ nhiệm lớp vốn luôn tôn thờ chủ nghĩa “Gậy gộc sản sinh ra nhân tài” sẽ không dễ nói chuyện như vậy, nhưng bây giờ chỉ còn hơn mười ngày nữa là thi đại học, thành tích của Từ Tri Tuế lại xuất sắc, thật sự không cần phải vì chuyện này mà chậm trễ thời gian vốn không còn nhiều lắm của bọn họ.
Tôn Học Văn dẫn Từ Tri Tuế về phòng học, Từ Tri Tuế đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị chủ nhiệm lớp nhắc nhở. Nhưng Tôn Học Văn chỉ lấy tay chọc chọc trán cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Con bé này! Gan lớn quá nhỉ!”
Sau đó lấy hai cái bánh bao còn bốc hơi nóng trong túi áo khoác bên phải ra đưa cho cô: “Cô của em tự tay làm đấy, cầm lót bụng đi. Ăn xong thì nhanh chóng trở về ôn tập.”
Từ Tri Tuế đã nén nhịn nước mắt cả một ngày, thế mà trong giây phút này lại không kìm được nữa.
Trở lại phòng học, Từ Tri Tuế trở về chỗ ngồi của mình dưới ánh mắt chăm chú của các bạn học.
Chỗ ngồi của Kỳ Nhiên lại trống không, gần đây anh luôn như vậy, lên lớp được một nửa đột nhiên xin nghỉ, hỏi Tống Nghiễn thì chỉ nói là trong nhà anh có việc, còn lại không biết gì hết, các giáo viên bộ môn thì thường xuyên nói “Giai đoạn hiện tại không có gì quan trọng hơn thi đại học”, cũng nhiều lần ngầm đồng ý cách làm này của anh.
Lại là một chậu nước lạnh tưới thẳng xuống đầu, người không ở đây, Từ Tri Tuế thậm chí không có cách nào biết rõ thái độ của anh đối với tất cả những chuyện xảy ra hôm nay là như thế nào.
Không quan tâm? Hay là cho dù cô không thể nói hết câu quan trọng thì anh vẫn cảm nhận được tâm ý của cô?
Đáp án là không thể nào biết được.
Từ Tri Tuế ngẩn người nhìn vị trí trống trơn kia, người nào đó ở bên cạnh ho khan một tiếng không đúng lúc, cô nghe tiếng quay đầu lại, Bùi Tử Dập thay đổi giọng điệu, ánh mắt lại dịu dàng hiếm có.
“Cậu… không sao chứ?”
Từ Tri Tuế không đáp lại, cô không muốn nói lời trái lương tâm rằng mình rất ổn, cũng không cho rằng Bùi Tử Dập là đối tượng thích hợp để tâm sự.
Bùi Tử Dập sững sờ nhìn cô, có chút không hiểu thấu tâm tư của cô. Trải nghiệm được con gái theo đuổi cậu ta có rất nhiều, nhưng kinh nghiệm theo đuổi con gái của cậu ta lại hoàn toàn bằng không.
Cậu ta muốn nói lại thôi, kéo ghế ra đứng lên, chạy ra khỏi phòng học từ cửa sau tựa như một cơn gió, mấy phút sau lúc trở về, trong tay lại có thêm một hộp mỳ ăn liền đã chế nước.
Mũi của Tống Nghiễn rất nhạy bén, cậu ấy ngửi mùi xoay người lại, thấy mì ăn liền thì ánh mắt sáng lên: “Sao cậu biết tớ đang đói bụng hay vậy?”
Bùi Tử Dập hất móng vuốt đang vươn tới của cậu ấy ra, yên lặng đẩy mì ăn liền về phía bàn Từ Tri Tuế: “Cậu đói không? Có muốn ăn mì ăn liền không?”
Từ Tri Tuế lại quay đầu, cố gắng quan sát vẻ mặt của cậu qua làn khói nóng hổi. Tôn Học Văn cho cô bánh bao cô vẫn chưa ăn, đến mì ăn liền cũng không kích thích nổi sự thèm ăn của cô, nhưng mà cô cần gấp thứ gì đó có thể lấp đầy trái tim trống rỗng. Nếu như tâm lý không được an ủi, vậy lấp đầy dạ dày cũng không tồi.
Cô không từ chối, thật sự cầm lấy nĩa ăn từng ngụm từng ngụm mì ăn liền, gió nhẹ thổi qua, toàn bộ phòng học đều thơm ngào ngạt.
Chẳng mấy chốc ly giấy đã thấy đáy, Bùi Tử Dập cảm thấy mỹ mãn hỏi: “Thế nào? Ăn ngon không?”
Từ Tri Tuế bình tĩnh nói: “Ông chủ quầy bán đồ vặt hẳn là rất thích cậu.”
“Sao nói thế?” Bùi Tử Dập khó hiểu.
“Đương nhiên là phải cảm ơn cậu đã giúp ông ấy thanh lý hàng tồn kho, mì ăn liền vị gà hầm nấm này ngoài cậu ra chắc không còn ai mua nữa.”
“… Vị gà hầm nấm đã nhận được ác ý lớn nhất trong cuộc đời này.” Bùi Tử Dập cắn răng.
Nghe cô vẫn còn tâm tình nói đùa, Bùi Tử Dập cảm thấy chắc là cô không sao, nhưng cậu ta nào biết bất thình lình nói đùa như thế chẳng qua là Từ Tri Tuế đang mua vui trong đau khổ.
Sau khi tan học, Tần Di tìm Từ Tri Tuế cùng đi toilet. Đi đến đầu cầu thang không có ai, Tần Di cẩn thận hỏi: “Bây giờ cậu định làm thế nào? Không giấu gì cậu, chiều nay tớ đã lén quan sát trạng thái của Kỳ Nhiên, hình như cậu ấy không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện trong đại hội. Có thể cậu ấy nghe không hiểu, cũng có thể…”
“Cậu ấy căn bản không thèm quan tâm, đúng không?” Từ Tri Tuế thản nhiên nhìn ra ngoài hành lang, giữa màn đêm nồng đậm chỉ có mấy ngôi sao lung lay sắp rớt, giống như thời tiết đêm giao thừa vậy, chỉ là bây giờ thiếu đi pháo hoa rực rỡ, có vẻ quạnh quẽ mà bi thương.
Cô nói: “Nhưng Tần Di à… tớ không cam lòng.”