Nhớ Em Đã Nhiều Năm

Chương 30




Chương 30

“Đã lâu không gặp, Tri Tuế.”

Người tới phá vỡ sự im lặng trước, giọng nói trầm thấp mà ôn hòa làm cho người ta hoảng hốt như có một loại ảo giác thời gian đảo ngược. Từ Tri Tuế giật giật khóe miệng khi nghe cách xưng hô khó hiểu này, cô đứng lên, ánh mắt bình tĩnh đối diện với tầm mắt của anh rồi nở một nụ cười như thường lệ, giống như đối đãi với một cố nhân không quá quen thuộc.

“Đã lâu không gặp, Kỳ Nhiên. Anh cũng tới khám bệnh à? Nhưng anh phải ra ngoài xếp hàng chờ gọi số, tôi vừa mới về, máy tính còn chưa mở.”

Cô ngồi xuống, tiếp tục phân cao thấp với chuỗi mật khẩu dài mà phức tạp kia. Con số cuối cùng là gì? Lúc trước cô nhớ rất rõ… Tạ ơn trời đất, cuối cùng cũng khởi động được máy.

“Không, tôi không phải.” Trong thái độ xa cách của cô, Kỳ Nhiên có chút mất mát, ánh mắt ảm đạm: “Tôi tới tìm em.”

“Tìm tôi? Tôi là bác sĩ, tìm tôi cũng không phải là chuyện tốt, huống chi ở đây là khoa y học tâm thể, tâm lý có chướng ngại mới muốn đến gặp tôi.” Từ Tri Tuế vẫn cười, nhưng giọng điệu lại không giấu được sự khắc nghiệt.

Kỳ Nhiên trầm mặc, bối rối nhìn cô.

Từ Tri Tuế lảng tránh ánh mắt của anh, tầm mắt chỉ dừng lại trên màn hình máy tính. Cô mở thành công hệ thống bệnh viện, sau một loạt thao tác thì bắt đầu dùng loa gọi số ra bên ngoài, ngước mắt lên nhìn Kỳ Nhiên: “Còn chuyện gì nữa không? Anh cũng thấy rồi đấy, tôi rất bận, ngoài kia còn rất nhiều bệnh nhân đang xếp hàng.”

Cô bắt đầu hạ lệnh đuổi khách.

“Chờ đã.” Trên mặt Kỳ Nhiên hiếm khi xuất hiện vẻ sốt ruột, giống như bỏ qua lần này cô sẽ biến mất khỏi thế giới của mình vậy. Anh tiến lên hai bước, một tay chống lên bàn làm việc của cô, “Em có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với em.”

Vừa dứt lời, một người phụ nữ trung niên mập mạp xuất hiện ở cửa, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trong phòng thì có chút mê mang hỏi: “Bác sĩ, đến lượt tôi đúng không?”

“Đúng vậy, chị vào đi.” Đó là một bệnh nhân đến tái khám, Từ Tri Tuế nhớ chị ấy, đưa tay nhận lấy thẻ bệnh án chị ấy đưa tới, ngẩng đầu nói với Kỳ Nhiên: “Ngại quá, tôi không có thời gian, tôi phải làm việc rồi.”

Người phụ nữ mập mạp cũng ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt mang theo chút khó chịu, một người xa lạ như anh đứng ở đây làm cho chị ấy khó mở miệng nói ra những bệnh tình vốn riêng tư kia.

Kỳ Nhiên nghĩ có lẽ mình tới không đúng lúc, bèn lui về phía sau: “Khi nào em tan ca, buổi trưa hẳn là có giờ nghỉ trưa chứ?”

Từ Tri Tuế cũng không buồn nhấc mí mắt: “Cũng chưa chắc, lúc bận rộn làm gì có giờ nghỉ trưa.”

“Vậy tôi sẽ đợi đến khi em có thời gian. Buổi tối phải tan ca chứ? Sáu giờ hay tám giờ?”

Từ Tri Tuế không lên tiếng, tấm thẻ bệnh án trong tay bởi vì cô vô thức nắm chặt mà trở nên cong cong. Kỳ Nhiên nhìn cô thật sâu, xoay người lui ra ngoài: “Em cứ làm việc đi, tôi ra đại sảnh bên ngoài, muộn thế nào tôi cũng chờ em.”

Cửa phòng khám bị đóng lại, sống mũi Từ Tri Tuế hơi cay cay, cô lật xem từng bệnh án trước đó của bệnh nhân, rõ ràng đều là ghi chép do chính tay cô viết xuống, nhưng bây giờ lại không đọc vào một chữ.

Người phụ nữ trung niên thấy cô im lặng nửa ngày thì duỗi cổ thử hỏi: “Bác sĩ Từ, bệnh án của tôi có vấn đề gì sao?”

Từ Tri Tuế hoàn hồn, lắc đầu: “Không, tôi chỉ đang nhớ lại tình hình lúc trước của chị thôi. Gần đây thế nào rồi? Giấc ngủ có cải thiện không?”

……

Cả buổi sáng, bệnh nhân liên tục ra vào phòng khám, Từ Tri Tuế cố gắng hết sức tiếp đón từng người một, chỉ là thỉnh thoảng có vẻ không được yên lòng, cùng một câu nói nhưng cần bệnh nhân lặp lại hai lần.

Gọi xong số cuối cùng của buổi sáng, Từ Tri Tuế nhìn đồng hồ treo tường, sắp một giờ rồi. Đã qua giờ cơm trưa, cách giờ vào làm buổi chiều còn khoảng một tiếng, cô không muốn đi ăn, rồi lại không biết mình nên làm gì.

Đang nghĩ ngợi thì cửa phòng khám bị người ta gõ vang mấy lần, trái tim cô khẽ run lên, cổ họng cũng nghẹn lại: “Vào đi.”

Phùng Mật mở cửa, thò đầu vào thăm dò, không có ý tốt hỏi: “Bác sĩ Từ, hết giờ làm rồi mà cô còn ở đây làm gì?”



Thấy là cô ấy, Từ Tri Tuế thở phào nhẹ nhõm, sửa sang lại mặt bàn: “Vậy còn cô, lén lút đến đây làm gì?”

“Tôi lén lút chỗ nào?” Phùng Mật chui vào phòng rồi ngồi xuống đối diện cô, hai tay chống má liều mạng nháy mắt với cô: “Tôi chỉ muốn hỏi xem anh chàng đẹp trai bên ngoài kia là ai? Người gì mà đẹp bất chấp luân thường đạo lý luôn đấy. Cô không biết đâu, anh ta vừa ngồi xuống ở đâu là y tá cả tầng lầu của chúng ta đều mất hết bình tĩnh, Tiểu Hà của khoa tai mũi họng cả buổi sáng nay cứ làm bộ làm tịch đi qua đi lại trước mặt người ta ba lần. Mười phút trước, cuối cùng cô ta cũng lấy hết dũng khí đi tới xin số điện thoại, kết quả bị người ta dùng một câu ‘Xin lỗi, tôi đang đợi người’ để từ chối. Bác sĩ Từ, rốt cuộc anh ta là ai vậy?”

Từ Tri Tuế liếc nhìn bộ dạng háo sắc của cô ấy: “Ai nói anh ta đang đợi tôi?”

“Aiza, cô đừng úp úp mở mở nữa mà, lúc trước tôi đã thấy anh ta tới tìm cô rồi!”

Từ Tri Tuế thở dài, thản nhiên trả lời: “Không phải ai cả, chỉ là một người bạn bình thường nhiều năm không gặp thôi.”

Phùng Mật lườm cô, vẻ mặt ‘cô lừa quỷ à’: “Tôi không tin, làm gì có bạn bè bình thường nào như vậy? Từ ba ngày trước anh ta đã chạy tới đây, mỗi lần tới chỉ hỏi một câu ‘Bác sĩ Từ Tri Tuế có ở đây không’, bọn tôi nói không có ở đây, anh ta cũng không vội đi, chỉ ngồi trước cửa phòng khám của cô đến ngẩn người. Bọn tôi đều đoán…”

“Đoán cái gì?”

Phùng Mật che miệng cười ngây ngô, muốn nói lại không dám nói: “Đoán anh ta là bạn trai cũ của cô.”

“Vớ vẩn.” Từ Tri Tuế bực bội lườm cô ấy một cái rồi cúi đầu tiếp tục viết bệnh án, giây lát sau, cô lại chần chừ hỏi: “Vậy bây giờ anh ta còn ở bên ngoài không?”

“Có đấy, vẫn chưa đi, cũng không thấy anh ta đi ăn cơm.”

Sau khi nhận được đáp án, sắc mặt Từ Tri Tuế càng trở nên khó coi, Phùng Mật đánh giá vẻ mặt của cô, một lát sau thức thời đứng lên.

“Cô làm việc tiếp đi, tôi đi trước đây. Buổi chiều cũng không có nhiều bệnh nhân lắm, bác sĩ Sầm chắc có thể tự giải quyết được, nếu cô có việc bận thì đừng đến nữa, dù sao hôm nay cũng không sắp xếp ca trực cho cô.”

Phùng Mật cười hì hì lui ra ngoài, phòng khám phút chốc lại trở nên yên tĩnh, tiếng tích tắc của đồng hồ vang vọng bên tai, trống rỗng đến mức làm cho lòng người sợ hãi.

Từ Tri Tuế nhìn thời gian ở góc dưới bên phải máy tính đến xuất thần, bản ghi chép trong tay bị cô xé rách một góc mà không hay biết.

Thật lâu sau, cô xoa nắn ấn đường, cuối cùng vẫn lựa chọn cởi áo blouse trắng đi ra ngoài.

Giờ nghỉ trưa nhưng người chờ bên ngoài phòng khám vẫn còn rất nhiều, cô đẩy cửa ra, vừa liếc mắt đã trông thấy Kỳ Nhiên ngồi trên dãy ghế lạnh như băng trong đại sảnh.

Anh cúi người xuống, khuỷu tay chống đầu gối, khi thì giơ tay nhìn đồng hồ, khi thì xoa bóp ấn đường, như là rất mệt mỏi nhưng vẫn đang nhẫn nại. Mặc cho người chung quanh chen chúc ồn ào, anh lại yên tĩnh giống như một thế giới khác.

Áo khoác âu phục của anh đã được cởi ra khoác lên tay vịn, áo sơ mi mỏng manh trắng đến chói mắt, đường nét sườn mặt sắc lạnh, yết hầu rõ ràng. Từ Tri Tuế bỗng nhiên phát hiện mình không còn nhớ rõ dáng vẻ của Kỳ Nhiên năm mười bảy tuổi nữa, người trước mắt có cử chỉ thành thục, phong thái uy nghiêm, hoàn toàn trút bỏ tính thiếu niên ngây ngô trên người năm đó, mà sự thay đổi này đã một lần nữa nhắc nhở cô, giữa bọn họ còn cách nhau mười năm không thể vượt qua.

Có lẽ là cảm nhận được có người đang nhìn mình, Kỳ Nhiên ngẩng đầu lên, thấy Từ Tri Tuế đứng cách mình vài mét, anh gần như lập tức đứng lên, chỉ mất vài bước đã đi tới trước mặt cô, hơi ngạc nhên nói: “Em xong việc rồi à?”

Từ Tri Tuế rầu rĩ gật đầu: “Anh ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Vậy thì đúng lúc, đối diện có một quán trà, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi.”



Kỳ Nhiên được Từ Tri Tuế dẫn đến quán trà tên là “Tĩnh Mịch”. Cô và cô chủ ở đó có vẻ rất quen thuộc, thấy hai người vừa bước vào cửa đã thân thiện chào hỏi cô, cũng dời ánh mắt tò mò sang người đi theo phía sau cô.

“Rất hiếm khi thấy cô dẫn người khác phái tới đây.” Cô chủ trẻ tuổi không chút che giấu quan sát anh, lại nhịn không được hỏi quan hệ của bọn họ.

Từ Tri Tuế cũng không giải thích thêm, mỉm cười hàn huyên với cô ấy vài câu rồi đi thẳng đến một vị trí gần cửa sổ.



Kỳ Nhiên đi theo, đặt áo khoác âu phục trong tay sang một bên.

Chẳng mấy chốc đã có nhân viên phục vụ tiến lên gọi món, Từ Tri Tuế gọi vài món bình thường mình hay ăn, lại đưa thực đơn cho Kỳ Nhiên. Kỳ Nhiên tùy ý lật xem, cuối cùng được nhân viên phục vụ giới thiệu gọi hai ly trà chiều đặc sản ở đây.

Nhân viên phục vụ đi rồi, bầu không khí lại rơi vào im lặng.

Kỳ Nhiên uống một ngụm nước chanh trong ly, không biết là cho ít đường hay là vị giác của anh xuất hiện ảo giác mà chanh chua đến phát đắng. Đây không phải là mùi vị anh thích trước kia, hôm nay lại trở thành cọng rơm duy nhất lấp đầy khoảng trống trong lòng anh.

Anh nhìn Từ Tri Tuế, lại càng có cảm giác không chân thật, cô ngồi ở chỗ giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối, ánh mặt trời đổ bóng phía sau cô, mỗi một sợi tóc dường như đang phát sáng.

Nhưng cảm giác duy nhất mà cô mang lại cho người khác là sự thờ ơ, mặt mày nhạt nhẽo, biểu cảm hững hờ, rõ ràng chỉ im lặng ngồi trước mặt nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy không nắm bắt được thứ gì.

“Anh về nước từ lúc nào?” Từ Tri Tuế đột nhiên mở miệng.

Kỳ Nhiên đáp: “Tốt nghiệp đại học xong. Mấy năm nay bận rộn nghiên cứu nên thường xuyên chạy cả trong và ngoài nước.”

“Ồ, rất tốt, mấy năm nay tôi cũng hay đọc tin tức của Thịnh Viễn trên mạng, công lao của anh rất lớn, xem ra trường đại học ở nước ngoài tốt hơn trong nước.” Từ Tri Tuế gật đầu, giọng điệu không khỏi trào phúng.

Kỳ Nhiên nhấm nháp ly nước trong tay, cúi đầu như có điều suy nghĩ, một lát sau mới nói: “Còn em, cuộc sống của em vẫn ổn chứ?”

Từ Tri Tuế nở nụ cười, giống như vừa nghe một câu chuyện cười lạnh, không ngờ sẽ có một ngày nghe được lời mở đầu thô tục như vậy từ miệng anh.

Cô nhún nhún vai, trả lời hời hợt: “Rất ổn, như anh thấy đấy, hiện tại tôi là một bác sĩ bình thường, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi. Đúng rồi, tôi không có nhiều thời gian lắm, buổi chiều còn phải quay về làm việc.”

Vì vậy, có điều gì muốn nói anh cứ nói nhanh đi.

Kỳ Nhiên nghe hiểu ý của cô, buồn bã rũ mắt xuống, trong lúc nhất thời không thể đoán được thái độ của cô đối với mình là như nào, hẳn là cô cũng biết anh tới tìm cô không phải chỉ để hàn huyên đơn giản.

“Tôi xin lỗi, chuyện của bác trai…. sau này tôi mới nghe nói.”

Sắc mặt Từ Tri Tuế khẽ thay đổi, tay cầm ly nước hơi siết chặt: “Đều đã qua cả rồi, cuộc đời luôn có một số chuyện không thể đoán trước, đâu ai biết được ngày mai hay chuyện bất ngờ gì sẽ đến trước. Hơn nữa chuyện này không liên quan đến anh, anh không có gì phải xin lỗi cả.”

“Tôi có gọi điện thoại cho em, cũng từng gửi email, nhưng không hề nhận được hồi âm của em.”

“Ồ, vậy sao.” Cô vẫn thản nhiên, “Tôi đổi số điện thoại rồi, email cũng không dùng đến nữa.”

“Số điện thoại của tôi không thay đổi, vì sao em không liên lạc với tôi? Tuy rằng lúc ấy tôi ở nước ngoài, nhưng chỉ cần…”

“Chỉ cần cái gì?” Từ Tri Tuế không chút khách sáo ngắt lời anh: “Tôi nghĩ đây là chuyện gia đình của tôi, cho dù lúc đó đúng là gặp chút vấn đề, nhưng hiện tại cũng đã qua rồi, tôi đâu cần phải đi kể khổ với một bạn học nam bình thường chứ, anh nói có đúng không?”

Kỳ Nhiên nhìn cô chăm chú, sắc mặt càng thêm khó coi: “Quả nhiên em đang giận tôi.”

Từ Tri Tuế quay mặt đi, sau khi hít sâu vài hơi, cô nói: “Tôi không hiểu tại sao anh đột nhiên tìm tôi nói những điều này. Nếu anh chỉ vì biết biến cố trong nhà tôi mà phát lòng từ bi muốn thương hại tôi, vậy thì không cần đâu. Khoảng thời gian đau khổ nhất cũng đã qua, hiện tại tôi sống rất tốt, có công việc có bạn bè, không cần bất cứ ai an ủi, anh có thể thu lại lòng thương hại của mình rồi an tâm sống cuộc sống của riêng mình đi. Dù sao cũng đã nhiều năm trôi qua rồi mà, đúng không?”

Cô ép mình bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn không kìm nén được sự kích động. Trùng hợp nhân viên phục vụ vừa mang thức ăn lên, thấy thế thì tưởng đâu hai người họ cãi nhau, bối rối nhìn họ, vào cũng không được mà lui cũng không xong.

Từ Tri Tuế nhắm mắt lại, bắt đầu hối hận vì trong cơn tức giận mình đã quá gay gắt, thật ra cô không cần phải nói như vậy, bọn họ đã biến mất khỏi thế giới của nhau mười năm, có một số việc trong lòng biết rõ là tốt rồi, cần gì phải nói ra chứ? Cứ tiếp tục sống trong sự mơ hồ hỗn độn như thế cũng được.

Cô không muốn ở lại nữa, xách túi quyết định rời đi: “Xin lỗi, tôi đi trước, nếu anh còn khẩu vị thì cứ ở lại từ từ dùng cơm.”

“Đừng đi.” Kỳ Nhiên bỗng nhiên đứng dậy giữ chặt cổ tay cô, hai người đứng sát bên nhau, Từ Tri Tuế nghe thấy anh dùng giọng điệu gần như khẩn cầu nói: “Đừng đi Tri Tuế… Ít nhất, ăn xong bữa cơm này đã.”