Nhớ Em Đã Nhiều Năm

Chương 35




Chương 35

Bên trong xe không bật đèn, chỉ có ánh sáng lờ mờ của đèn đường bên ngoài hắt vào, đường nét của anh nửa sáng nửa tối nhưng ánh mắt nhìn cô lại vô cùng nghiêm túc.

Từ Tri Tuế cảm nhận được nhịp tim mình đang bất giác tăng nhanh, trong hơi thở cũng đều là mùi hương của anh.

Cô siết chặt nắm đấm, cũng không định tiếp tục giả bộ khách sáo với anh nữa, dứt khoát nói rõ: “Rốt cuộc anh muốn gì đây?”

Kỳ Nhiên cụp mắt: “Tôi biết em đang giận tôi, giận năm đó tôi ra nước ngoài nhưng không nói cho em biết, thậm chí khoảng thời gian cuối cùng còn cố ý tránh né em. Về những chuyện này tôi cũng rất hối hận. Nếu lúc ấy tôi đừng tự phụ như thế, có lẽ rất nhiều chuyện sau này sẽ khác đi.”

“Sau khi biết gia đình em xảy ra chuyện, tôi đã thử mọi cách để tìm em, nhưng vì nhiều lý do khác nhau, cách đây không lâu tôi mới biết được tin tức của em. Tôi xin lỗi vì em đã ở bên cạnh tôi trong khoảng thời gian tôi đau buồn nhất, nhưng tôi lại không ở bên cạnh em lúc em khó khăn nhất.”

Từ Tri Tuế kinh ngạc nhìn anh, trái tim đã được khâu vá lại bị khoét một dao.

Cô ngơ ngác nghĩ, ồ, hóa ra anh cũng không phải hoàn toàn không biết tấm chân tình của cô trong quá khứ, cả những việc làm ngốc nghếch mà cô đã làm…

Cô cảm thấy chóp mũi chua xót, khóe mắt cay đến đau nhức.

“Rồi sao? Bây giờ anh muốn trở về cứu vớt tôi à? Hay là anh cảm thấy mắc nợ tôi nên lương tâm bất an?”

Kỳ Nhiên nhíu mày, trầm mặc nhìn vào mắt cô.

Từ Tri Tuế nhắm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phải, cô thừa nhận lúc ban đầu cô từng hận anh, từng oán anh. Oán hận anh vì sao ở thời điểm mình khó khăn nhất anh lại bỏ đi, hận anh vì sao chẳng quan tâm đến hoàn cảnh của mình.

Nhưng phần lớn thời gian cô vẫn không nhịn được nhớ đến anh.

Cô nghĩ, nếu có anh ở bên cạnh thì thật tốt biết bao, cho dù không thể nhào vào lòng anh khóc cho thỏa thích thì ít nhất được đứng từ xa nhìn anh, cô cũng có động lực chống đỡ.

Nhưng anh cứ lặng lẽ rời đi như thế, không chỉ rời đi mà còn dùng cách thức tàn nhẫn nhất mang theo cả tín ngưỡng của cô.

Nhiều đêm cô độc chán nản chỉ một mình cô đau khổ chịu đựng, chỉ duy nhất một mình cô! Còn anh thì lại đang ở đâu?

Sau đó có một ngày cô bỗng nhiên nghĩ thông suốt, mấy chục năm cũng chóng vánh trôi qua thôi mà? Không có tín ngưỡng thì đã sao? Cô hồn dã quỷ thì thế nào? Cứ tiếp tục như vậy đi, cuộc đời có lẽ cũng không dài như cô tưởng tượng.

Rồi ngay khi cô gần trở về trạng thái bình thường sau bao cố gắng, anh lại quay về và nói cho cô biết là “Xin lỗi, tôi đến muộn”, một câu nói hết sức nhẹ nhàng làm sao có thể bù đắp những giọt nước mắt cô rơi vì anh đây?

Cô chậm rãi thả lỏng nắm đấm đang siết chặt, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước: “Kỳ Nhiên, xin anh đừng nghĩ mình vĩ đại như thế, anh không cứu vớt được tôi gì đâu, mà tôi cũng không cần anh cứu vớt. Anh không cần phải xin lỗi tôi vì chuyện lúc trước quyết định ra nước ngoài, mỗi người đều có quyền lựa chọn tương lai của mình, tôi chẳng qua cũng chỉ là một phần anh lựa chọn vứt bỏ mà thôi, không có đúng cũng chẳng sai gì.”

Kỳ Nhiên nói: “Không phải như thế, lúc đó xảy ra rất nhiều chuyện, tôi không thể nói với bất cứ ai, lại càng không dám hứa hẹn gì với em. Có lẽ tôi nói như vậy em sẽ không hiểu được, nhưng lúc đó mọi thứ đều rất mờ mịt, tôi không nắm chắc mình sẽ thành công, cũng sợ cuối cùng hai bàn tay trắng không cho em được thứ gì.”

Từ Tri Tuế nở nụ cười, cô nghĩ đến tờ giấy lúc ấy bị anh xé đi.

Thật ra những thứ cô muốn cho tới bây giờ cũng chẳng phải là lời hứa hẹn gì, đơn giản chỉ là hai chữ “thẳng thắn”. Nếu anh nói rõ với cô về kế hoạch du học, có lẽ cô sẽ không đau lòng đến như thế, hoặc là, cô còn có thể chờ đợi.

Nhưng anh lại chọn cách tàn nhẫn nhất giẫm đạp lên tấm lòng của cô, khiến cô cảm thấy tuổi thanh xuân của mình như vứt cho chó ăn.

Cô hít một hơi thật sâu: “Cho nên bây giờ anh đã thành công, muốn quay đầu lại thương hại con mèo hoang từng vây quanh anh? Nhưng anh có bao giờ nghĩ rằng con mèo hoang đó có lẽ đã không cần anh nữa không? Như anh thấy đấy, hiện tại tôi sống rất tốt, anh cũng không cần phải cảm thấy áy náy vì chuyện tôi từng thích anh đâu.”

Giọng nói của cô mang theo sự run rẩy không thể che giấu, khuôn mặt ẩn trong bóng tối. Kỳ Nhiên không thấy rõ cảm xúc của cô, anh vươn tay nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt cô, nhưng không thấy một giọt nước mắt nào.

“Tuế Tuế, không phải như em nghĩ đâu, tôi không hề…”

Từ Tri Tuế đẩy tay anh ra, cơ thể cũng rụt sang bên cạnh, như là cực kỳ sợ anh đụng vào.

“Đừng nói nữa, hiện tại tôi rất mệt, phiền anh mở cửa cho tôi về nhà.”

Kỳ Nhiên nhìn cô, tay đặt trên tay lái khẽ run rẩy: “Nếu tôi không chịu thả em đi thì sao?”

Từ Tri Tuế cười khẩy: “Đừng ép tôi gọi bảo vệ.”

Kỳ Nhiên cúi đầu xuống, một lát sau Từ Tri Tuế nghe thấy tiếng mở cửa xe.

Cô đẩy cửa xuống xe không chút do dự, sợ chậm thêm một giây nữa thì tường thành mình vất vả xây nên sẽ vì anh mà mềm lòng sụp đổ.

Cô đi thẳng về phía trước, bước vào cửa tiểu khu, thản nhiên chào hỏi ông chú bảo vệ.

Lúc quẹo qua ngã tư, khóe mắt vô thức liếc về phía cổng tiểu khu, chiếc Mercedes màu xám bạc kia vẫn dừng lại tại chỗ, chưa hề rời đi.

Về đến nhà, Chu Vận còn đang chờ cô ăn cơm, Từ Tri Tuế không có khẩu vị gì, chỉ uống hai chén canh rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Có lẽ là biết đêm nay sẽ bị mất ngủ, trước khi đi ngủ cô đã uống một viên thuốc ngủ, lại mở nhạc thôi miên nửa tiếng, nằm trên giường mơ màng thiếp đi.



Như cô mong muốn, một đêm không mộng mị, chẳng qua khi tỉnh lại khóe mắt ẩm ướt, bên gối cũng ướt đẫm một mảng lớn.

Mấy ngày sau, mỗi lần tan ca Từ Tri Tuế đều nhìn thấy chiếc Mercedes màu xám bạc đậu trước cửa đơn vị.

Anh cũng không quấy rầy cô, Từ Tri Tuế đi bộ đến trạm tàu điện ngầm, anh sẽ đi theo từ xa, cô cũng làm bộ như không phát hiện.

Sau khi xuống tàu điện ngầm, luôn luôn có một chiếc xe hơi chờ ở cửa ra vào, mở đèn lớn chiếu sáng con đường dành cho người đi bộ tối đen như mực cho cô. Chờ cô băng qua đường cái, thuận lợi tiến vào tiểu khu, anh lại biến mất trong bóng đêm.

Từ Tri Tuế nghĩ, cứ để cho anh tâm huyết dâng trào đi, có lẽ qua vài ngày nữa anh cảm thấy nhàm chán thì tự động biến mất thôi. Nhưng mà, những lời bàn tán về anh trong bệnh viện cũng chưa bao giờ ngừng lại.

Một buổi trưa nọ, cô gặp Tạ Thư Dục tình cờ tới tìm Tạ Thành Nghiệp lấy đồ ở cửa thang máy, hai người đã lâu không gặp, bèn cùng nhau đến căn tin cho nhân viên ăn một bữa cơm.

Sau một lúc tán gẫu, Tạ Thư Dục muốn nói lại thôi hỏi: “Bác sĩ Từ, gần đây em đã gặp chuyện gì phải không?”

“Hả?” Từ Tri Tuế hoang mang: “Sao anh lại nói thế?”

“Ngày đó tôi gặp em ở cửa bệnh viện thì có chào hỏi, nhưng lúc ấy sắc mặt em không tốt lắm, giống như đang thất thần, sững sờ lướt qua người tôi.”

“Vậy sao?” Từ Tri Tuế cười gượng, “Chắc là buổi sáng dậy sớm vẫn chưa tỉnh ngủ nên không thấy, ngại quá.”

Tạ Thư Dục có chút lo lắng nhìn cô: “Phải không? Lúc tôi lên đây có nghe bác sĩ Lưu trong khoa nói, gần đây hình như luôn có một chiếc xe đi theo em trên đường đi làm, em không gặp phải chuyện gì chứ? Có cần tôi giúp đỡ không?”

Lúc này Từ Tri Tuế mới phát hiện, tất cả chỉ là cô lừa mình dối người. Cô cố ý xem nhẹ sự tồn tại của Kỳ Nhiên, lại quên mất người như anh bất luận đi tới đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Cô nói chêm chọc cười bỏ qua chuyện này, Tạ Thư Dục cũng không nói thêm gì nữa.

Thời gian giữa trưa không nhiều lắm, hai người vội vàng kết thúc bữa cơm. Trước khi chia tay, Tạ Thư Dục nói: “Đồ ăn trong căn tin không được ngon lắm, có cơ hội tôi mời em ra ngoài ăn. Hoặc là về nhà cũng được, mẹ tôi cứ lải nhải đã lâu rồi không gặp em.”

Từ Tri Tuế đương nhiên nghe hiểu ý của anh ta, suy nghĩ giây lát rồi cười đáp: “Được.”



Tối thứ Bảy có họp lớp, vốn hôm nay Từ Tri Tuế được nghỉ, nhưng gặp bác sĩ Chúc trong nhà có việc gấp nên bất đắc dĩ phải đổi ca với cô.

Cô nghĩ dù gì buổi tối mới họp lớp, tan tầm chạy tới hẳn vẫn còn kịp, bèn nói với Tần Di một tiếng, bảo cô ấy buổi chiều đến cửa đơn vị đón cô.

Buổi chiều không bận, Từ Tri Tuế nghiên cứu mấy ca bệnh, đến giờ tan tầm đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi thì Phùng Mật đột nhiên gõ cửa đi vào, hỏi: “Bác sĩ Từ, có thời gian không?”

Từ Tri Tuế mặc lại áo blouse trắng đã cởi được một nữa, cũng đeo thẻ công tác vào cổ lại: “Có, có chuyện gì vậy?”

“Chuyện là vậy, ở đây có một bệnh nhân từ khoa nội chuyển đến, đã khám xong mọi thứ nhưng không tìm ra nguyên nhân, bên bác sĩ Lý đề nghị cô ấy đến khoa tâm thể của chúng ta khám thử. Đây là danh sách bệnh án, cô xem qua trước đi.” Phùng Mật đưa bệnh án trong tay cho cô, xoay người vẫy tay, ý bảo người phía sau đi vào.

Ngoài cửa có hai người bước vào, một nam một nữ, đều trên 40 tuổi, Từ Tri Tuế nhìn thoáng qua tên trên hồ sơ bệnh án, nói với người phụ nữ trong đó: “Chị là Quý Vi?”

“Không, tôi là mẹ con bé.” Người phụ nữ xoay người lại, mạnh mẽ kéo một cô gái thanh tú vào, giọng nói không mấy kiên nhẫn: “Xấu hổ gì chứ, muốn khám bệnh thì phải khám cho kỹ!”

Từ Tri Tuế đánh giá cô bé tên Quý Vi này, trên tờ bệnh án viết cô bé vừa tròn 17 tuổi, nhưng trên người cô bé không hề tồn tại tinh thần phấn chấn và sức sống mà tuổi này nên có. Ngược lại, sắc mặt cô gái tái nhợt, hốc mắt lõm xuống, cả người gầy chỉ còn lại một nắm xương.

“Đại khái là thế nào?” Từ Tri Tuế vừa lật xem bệnh án, vừa ra hiệu cho Quý Vi ngồi xuống đối diện mình.

Quý Vi cúi đầu không nói gì, hai tay đặt trên đầu gối bất an chà xát. Mẹ cô bé thấy thế thì mở miệng, giọng lớn như loa nói: “Nói là đau đầu, cả người không có sức lực. Khoa nội khoa ngoại khoa đã đi khám cả rồi, kiểm tra gì nên làm cũng đã làm, không thấy vấn đề gì cả. Nhưng con bé này cứ nói mình không thoải mái, bác sĩ bên kia bèn đề nghị chúng tôi sang đây xem thử.”

Người phụ nữ đánh giá chung quanh, không chút che dấu nỗi hoài nghi của mình: “Khoa y học tâm thể? Sao tôi chưa bao giờ nghe qua thế nhỉ? Không phải là khoa tâm thần gì đó chứ?”

Từ Tri Tuế liếc nhìn bà ấy, cũng lười giải thích với bà ấy về sự khác biệt giữa khoa y học tâm thể và khoa tâm thần, chỉ chăm chú quan sát phản ứng của Quý Vi. Móng tay cô bé lởm chởm, hoàn toàn lún vào trong thịt, hiển nhiên là thường xuyên gặm cắn.

Cô nhẹ giọng hỏi: “Ngoại trừ đau đầu em còn thấy có chỗ nào không thoải mái nữa không? Tình huống này kéo dài bao lâu rồi?”

Quý Vi lắc đầu, giọng nhỏ như muỗi: “Hết rồi ạ, chắc là… lâu rồi, không nhớ rõ.”

Từ Tri Tuế tiếp tục hỏi: “Chất lượng giấc ngủ thì thế nào? Sáng sớm thức dậy có cảm thấy mệt mỏi hơn không?”

Quý Vi gục đầu xuống: “Em không ngủ được, tối nào cũng mất ngủ, đầu óc cứ căng thẳng, làm thế nào cũng không thả lỏng được.”

Bố Quý hừ lạnh: “Trẻ con bây giờ sống thoải mái quá nên cả ngày cứ suy nghĩ vớ vẩn, buổi tối không ngủ, ban ngày lại như con sâu nằm dài trên bàn học. Phụ huynh chúng tôi ngày nào cũng vất vả cày bừa lo ăn lo mặc cho nó, nó không chăm chỉ học hành chưa nói, còn cố tình gây phiền phức cho chúng tôi, bây giờ đi học cũng không đi, cả ngày cứ luẩn quẩn ở nhà… Khóc khóc khóc! Chỉ biết khóc, bố nói gì sai rồi sao? Con tưởng bố với mẹ con nuôi con dễ dàng lắm à?”

Thấy bố Quý sắp nổi giận, Từ Tri Tuế vội vàng đứng dậy kéo người ra, cũng ra hiệu cho Phùng Mật đưa hai vị phụ huynh này ra ngoài trước.

“Như vậy đi, để tôi nói chuyện riêng với cô bé trước, hai anh chị cứ ra ngoài nghỉ ngơi một chút, lát nữa tôi gọi hai người vào.”

Hai vợ chồng miễn cưỡng rời khỏi phòng khám, Từ Tri Tuế đóng cửa lại, đưa cho Quý Vi một tờ khăn giấy: “Bố mẹ em luôn nói em như vậy sao?”

Quý Vi nức nở gật đầu.

Từ Tri Tuế thở dài thật sâu, lại lật xem danh sách bệnh án của cô bé, trong lòng đại khái đã nắm được tình huống của cô gái này.



“Có phải là đã lâu rồi em không còn thấy vui vẻ nữa? Không có hứng thú với bất cứ thứ gì, tư duy thì chậm chạp, trí nhớ cũng giảm xuống rõ ràng?”

Quý Vi vẫn gật đầu.

Từ Tri Tuế mím môi, chần chờ hỏi: “Vậy… có hành vi tự hại mình không?”

Quý Vi không nói lời nào, cắn chặt môi dưới, một lát sau cô bé mới vén tay áo lên để lộ ra cánh tay ——

Trên cổ tay trắng nõn của thiếu nữ trải đầy vết thương, rõ ràng không phải bị người khác tổn thương mà là do chính cô bé dùng vũ khí sắc bén tự làm mình bị thương.

Từ Tri Tuế chỉ nhìn thoáng qua, hàng mày nhíu chặt, huyệt thái dương nhảy nhót.

……

Hôm nay, Từ Tri Tuế và Quý Vi trò chuyện gần một tiếng. Qua lời kể của cô bé, Từ Tri Tuế biết được cô bé này đã có suy nghĩ tự sát gần hai năm nay.

Gia cảnh của cô bé bình thường, từ nhỏ bố mẹ đã nghiêm khắc, việc gì cũng lấy cô bé ra so sánh với học sinh tốt nhất trong lớp. Luôn chèn ép, chưa bao giờ có khích lệ.

Trong hoàn cảnh trưởng thành như vậy, từ nhỏ cô bé đã hình thành tính cách tự ti nhạy cảm, làm gì cũng cẩn thận từng li từng tí. Nhưng mặc kệ cô bé biểu hiện thế nào thì bố mẹ cũng không hài lòng, vì vậy cô bé thường xuyên cảm thấy mình không làm gì nên trò, tiền đồ xa vời, cuộc sống không hề có giá trị.

Cô bé vốn là một cô gái cẩn thận dè dặt, sau khi lên cấp ba lại bởi vì tính cách không đủ hòa đồng mà bị các bạn xa lánh và bắt nạt.

Cô bé cố gắng nhờ giáo viên và bố mẹ giúp đỡ, nhưng đáp lại đều là “Sao em không nhìn lại mình”, “Sao họ không bắt nạt người khác”, “Trẻ con đánh nhau ầm ĩ thì có gì to tát chứ”, “Nếu con chuyên tâm học tập thì làm gì có nhiều chuyện như vậy”.

Kể từ đó, cô bé bắt đầu nghi ngờ bản thân, cảm thấy bất lực và vô vọng. Bởi vì bị các bạn học bắt nạt nên cô bé không dám đi học nữa, nhưng ngay cả bố mẹ thân thiết nhất cũng bức bách cô bé.

Cô bé đành phải tự nhốt mình trong phòng, hết lần này đến lần khác làm những chuyện ngốc nghếch.

Nghe xong lời tâm sự của cô bé, trong lòng Từ Tri Tuế trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng cũng chỉ có thể đứng từ góc độ bác sĩ an ủi cô bé.

Tình huống của Quý Vi tương đối nghiêm trọng, chụp CT não bộ và kiểm tra điện tâm đồ đều có vấn đề, báo cáo đánh giá tâm lý còn chỉ ra cô bé mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng, chứng lo âu và chứng OCD, tình huống này tốt nhất là nên nằm viện.

Từ Tri Tuế gọi bố mẹ cô bé vào, hai vợ chồng này vừa nghe nằm viện thì lập tức xù lông. Người phụ nữ tỏ ra bất mãn, người đàn ông thì thẳng thừng mở miệng mắng: “Con của tôi rõ ràng không có vấn đề gì, vì sao phải nằm viện? Bệnh viện các cô chỉ biết hố tiền người khác, quanh đi quẩn lại lừa bọn tôi làm nhiều kiểm tra, bây giờ lại muốn nằm viện. Các cô khi dễ dân thường chúng tôi không hiểu gì đúng không? Người ta có giết heo trong trung tâm thương mại cũng không đắt đỏ như thế! Lãnh đạo của các cô đâu rồi, tôi muốn khiếu nại!”

“……”

Từ Tri Tuế và Phùng Mật mất rất nhiều nước bọt mới giải thích rõ cái gì gọi là trầm cảm và bệnh tình của Quý Vi, tình huống tương đối nghiêm trọng, phải nằm viện quan sát.

Náo loạn khoảng hơn nửa tiếng, hai vợ chồng mới đồng ý đến khu nội trú làm thủ tục, trước khi đi người đàn ông kia còn chọc trán Quý Vi oán giận: “Thế hệ của bố mẹ có cái khổ nào mà chưa trải qua, không phải vẫn sống tốt như thường sao? Cái gì mà trầm cảm chứ, bố thấy mày giả bệnh để tốn tiền của bố đây thì có!”

Nhìn bóng lưng ba người rời đi, Phùng Mật thở dài, ỉu xìu cảm thán: “Cô bé đó thật đáng thương, gặp phải bậc cha mẹ như vậy.”

Từ Tri Tuế cũng ngẩn ngơ theo một lát, làm bác sĩ lâu nay ca bệnh gì cũng đã từng thấy qua, cô tưởng mình đã sớm luyện được level bất khả xâm phạm, kỳ thật chẳng qua là lừa mình dối người. Vừa nghĩ tới đôi mắt trống rỗng vô hồn của cô bé kia, trong lòng cô vẫn không nhịn được chua xót.

Cô vỗ vỗ bả vai Phùng Mật: “Chúng sinh đều đau khổ, chỉ có thể tự độ. Đi thôi, tan ca rồi.”

Chạng vạng rét đậm, trời tối rất sớm, lúc Từ Tri Tuế ra khỏi bệnh viện thì xe của Tần Di đã chờ ở cửa từ lâu.

Cô lên ghế phụ, Tần Di đang trang điểm lại, thấy cô đi vào thì quan sát cô từ trên xuống dưới vài lần, hài lòng nheo mắt lại.

Rất giác ngộ, lại còn biết trang điểm.

Vì nguyên nhân công việc nên bình thường Từ Tri Tuế rất ít trang điểm, đêm nào cũng ngủ muộn, buổi sáng thì không dậy nổi, đến mùa đông lại ước gì được ở lì trên giường, có thời gian trang điểm chi bằng tiết kiệm ngủ nướng.

Nhưng cô trời sinh nền tảng tốt, cho dù để mặt mộc thì cũng là mỹ nhân thực sự, trang điểm lên chẳng qua chỉ là dệt hoa trên gấm, làm cho cô trông càng có sức sống hơn.

Từ Tri Tuế lườm Tần Di, nghiêm mặt nói: “Bộ có khi nào nhìn tớ lôi thôi lếch thếch lắm à?”

Tần Di cất hộp phấn đi, thở dài: “Nếu không sao lại nói ‘không so sánh sẽ không có đau thương’ chứ? Cậu nhìn làn da của cậu xem, cho dù không trang điểm cũng đẹp hơn tớ nhiều! Tớ đây còn phải bôi này trét kia các thứ nữa!”

Cô ấy khởi động động cơ, lái xe rời khỏi bãi đổ xe, lúc quét mã trả tiền mới phát hiện trong nhóm bạn học cấp ba đã gửi không ít tin nhắn. Nhấn vào nhìn qua, cô ấy nói với Từ Tri Tuế: “Hình như đến không ít người, Tưởng Hạo vẫn nói nhảm như lúc đi học, thúc giục tớ nhiều lần.”

Từ Tri Tuế điều chỉnh tư thế ngồi, dựa vào lưng ghế cười nói: “Sao hai người các cậu vẫn giống như hồi đi học vậy? Đúng là ‘không phải oan gia không gặp mặt’ mà.”

Tần Di hừ một tiếng: “Thôi đi, cậu đừng có ghép đôi bậy bạ, Tưởng Hạo người ta sắp kết hôn rồi đấy. Nếu không phải muốn làm ăn với cậu ta, chỉ với cái tật nói nhiều của cậu ta là tớ đã xóa cậu ta từ lâu rồi.”

Từ Tri Tuế lắc đầu trêu chọc: “Bà chủ Tần, cậu thực tế quá rồi đấy!”

Tần Di nhướng mày cười cười, một lát sau, như nghĩ đến điều gì đó, cô ấy có chút chần chừ mở miệng: “Có điều, tớ còn nghe cậu ta nói hôm nay Kỳ Nhiên sẽ đến, cũng không biết là thật hay giả. Nếu thật sự gặp mặt… cậu định làm thế nào?”

Trái tim Từ Tri Tuế thoáng run rẩy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong gương chiếu hậu có một chiếc Mercedes – Benz màu xám bạc đi theo không xa không gần.

Cô lặng lẽ dời tầm mắt: “Tới đâu hay tới đó đi!”