Nhóc Câm Chọc Hồng Trần

Chương 53: Ba ngày ba đêm




Mộ Giai Nam vẫn cương quyết rời đi, trước khi đi hắn cái gì cũng khôngnói. Thu Anh Đào ngây ngốc nhìn theo, nàng không thể nói chuyện, càngkhông thể đem lời yêu nói ra.

Lúc này đây, nàng chỉ có thể tĩnh tâm chờ, chờ hắn bình an trở về.

Chỉ là nàng không nghĩ một lần chờ đã là ba ngày ba đêm.

Mà lúc này, cửa thứ tám của Yến Hoàn Sơn đã thành nơi nghỉ chân, võ lâmnhân sĩ không ngừng kéo lên núi để xem cuộc chiến, bọn họ đều thảo luậnchuyện thắng bại của trận chiến, cũng nói sấm quan giả dũng mãnh thiệnchiến, lại bàn luận trận pháp tinh diệu của Mật Tông bát môn.

Vốn tưởng rằng Yến Hoàn Sơn hoang vắng, kỳ thật là nơi các cao thủ ẩn mình. Thu Anh Đào nhìn thấy rất nhiều người quen, từ tiểu hòa thượng cho đếnThiên trượng hành giả, các quan chủ đem theo đệ tử đến hội tụ. Nhưngnàng không có tâm tình hàn huyên, chỉ nhốt mình trong phòng kiên nhẫnchờ, bởi vì mỗi một tin tức về Mộ Giai Nam cũng khiến nàng lo lắng.

Mộng Cốc Vũ đẩy cửa phòng Thu Anh Đào, nàng mới từ cửa thứ chín xuống: “Ngưu Nữu Nữu, ngươi không đi xem cuộc chiến sao? Mộ Giai Nam thật sự là quámạnh mẽ, đã đánh ba ngày cư nhiên còn có thể lực!”

Thu AnhĐào trầm mặc không nói cũng không biểu tình gì, nàng chỉ cúi đầu, trongmắt bọn họ đây chỉ là trận chiến tuyệt luân, bọn họ không quan tâm sốngchết của Mộ Giai Nam chỉ muốn xem đánh nhau mà thôi

MộngCốc Vũ tự rót một chén trà, nàng phát hiện Ngưu Nữu Nữu thay đổi rấtnhiều, không còn tươi cười như xưa. Lúc này Mộng Cốc Vũ vì muốn xem MộGiai Nam mất mặt mà đến, nhưng trước mặt Ngưu Nữu Nữu, nàng cũng khôngmuốn lại dội nước lã, Mộng Cốc Vũ an ủi nói:

“Đừng lo lắng, Mộ Giai Nam và tám người họ thế lực ngang nhau, tạm thời cân sức ngangtài, bất quá nếu còn đánh tiếp thì cũng khó nói, dù sao hắn là một người chống tám người, từng người thay nhau công kích cũng đủ làm hắn mệt.”

Thu Anh Đào tâm đã đầy bất an, nàng đã đáp ứng Mộ Giai Nam tuyệt đối khôngđi xem cuộc chiến, lúc này nghe Cốc Mộng Vũ nói tâm càng loạn lên.

“Mộng quan chủ đừng doạ Ngưu cô nương .” Ngưng Sa Tử chân thành đi vào, nàngcó thể nhìn ra võ công của Mộ Giai Nam đã tăng tiến, hơn nữa nội lựccũng hùng hậu vô cùng, mỗi khi mọi người nghĩ hắn sắp chống đỡ khôngđược, hắn lại có thể kỳ tích mà vượt qua, mặc dù cũng bị vài vết thương, nhưng Ngưng Sa Tử nhìn ra được, Mộ Giai Nam còn chưa phát huy toàn lực.

“Sa tỷ tỷ đến đây ngồi đi.” Mộng Cốc Vũ gật đầu thăm hỏi: “Mật Tông bát môn đồ thực lực hùng hậu như vậy, cư nhiên bị tiểu tử đó dây dưa ba ngày ba đêm, hơn nữa ta thấy La Sát và Quỷ Mẫu có chút không được rồi, tỷ nóiMộ Giai Nam có thể đánh thắng không?”

“Mộ trạichủ chỉ cần có lòng tin thì sẽ sấm quan thành công, bát môn đồ nhiều năm hợp tác, sớm hình thành tám người ăn ý phối hợp, không cần trao đổicũng có thể hiểu nhau, như tường đồng vách sắt không thể phá vỡ. Nhưngmọi sự đều có lợi và hại, Mộ trại chủ là nắm được nhược điểm trí mạngcủa tám người họ, tám người hợp lực xác thực uy lực vô cùng, chỉ khi nào phá được bát môn đồ trận pháp, thì tám người sẽ giống bị chặt đứt taychân, mà La Sát và Quỷ Mẫu chính là hai chân của trận pháp, cho nên mớikhông ngừng bị Mộ trại chủ công kích… Theo ta suy đoán, Mộ trại chủ kếtiếp sẽ đối phó nhân vật trung tâm, Mật Tông Dạ Xoa.”

Ngưng Sa Tử khách quan phân tích một phen, nàng mặc dù phá không được bát môn đồ trận, nhưng đối với võ công rất hiểu biết. Ngưng Sa Tử vỗ vỗ mu bàntay Thu Anh Đào: “Mộ trại chủ cơ trí nhạy bén, sẽ không ngốc lấy cứngđối cứng trực diện, một khi có cửa đột phá, nhất định sẽ thắng.”

Nghe xong lời này, Thu Anh Đào rốt cục cũng nhợt nhạt cười, xem ra Ngưng SaTử rất hiểu sách lược tác chiến của Mộ Giai Nam, đây là dùng âm luậttrao đổi sao?

Ngưng Sa Tử là thực sự an ủi giảng giải, cũng không phải cho Ngưu Nữu Nữu ăn giải sầu hoàn, có thể nói, có một ý chícường đại giúp Mộ Giai Nam tác chiến, mà người cho hắn vô hạn động lựcchính là —— Ngưu Nữu Nữu.



Cửa thứ chín, bên vách núi ——

“Hừng hực thánh hỏa, đốt ta tàn khu, sinh cũng vì ai, tử cũng tội gì, vì thiện trừ ác, duy quang minh cố; “

“Hừng hực thánh hỏa, đốt ta tàn khu, hỉ nhạc sầu bi, giai về bụi đất, liên ta thế nhân, gian nan khổ cực thực nhiều.”

Bát môn đồ trăm miệng một lời xướng tụng biến hóa trận pháp và bộ pháp,không hẹn mà cùng thủ hộ Dạ Xoa, bọn họ đã phát hiện sấm quan giả trongba ngày giao chiến, dần dần thăm dò được trận đồ của bọn họ, Dạ Xoa nhưngười chỉ huy, mỗi một động tác của Dạ Xoa đều truyền đến một chỉ lệnh.

Mộ Giai Nam thở hồng hộc lùi xa ba thước, mượn cơ hội khom người nghỉngơi, hắn nghiêng đầu cùng tám người hai mặt nhìn nhau… Làm sao sấmquan, rõ ràng là tiêu hao thể lực đánh lâu dài, hơn nữa cảm giác đứng ởtrước mặt hắn căn bản không phải một đám người bình thường, mà là mấytảng đá không cảm xúc.

Hắn có chút suy nghĩ, tám người mặcdù tranh cường đấu ngoan, nhưng đều dùng tay trần đối chiến, hắn có nênhay không vì muốn qua của mà dụng binh khí? Một khi dùng song đao, nhấtđịnh máu chảy thành sông, nghĩ thì cũng hơi tàn nhẫn nhưng hắn quả thậtsắp chống đỡ không được.

Đang còn do dự, Thiên trượng hànhgiả luôn ở một bên xem chiến sốt ruột nổi giận, hắn không thể nhịn đượcnữa hô: ” Tiểu tử ngốc, ngươi còn do dự chuyện gì? Nắm tay của ngươikhông lẽ sắc bén hơn đao sao? !”

Mộ Giai Nam ngoái đầu nhìn Thiên trượng hành giả, ngay sau đó vận khí lại nhảy vào trận bắt thủlãnh Dạ Xoa, trong ba ngày qua hắn đã nắm giữ quy luật biến ảo của trậnpháp, cái gọi là trăm khoanh vẫn quanh một đốm, thế gian cũng không cóchuyện gì không giải quyết được.

Bát môn đồ thấy vậy phi thân lên, một chữ vuông góc điệp lạc, tức khắc bày ra tam giác trận hình, đứng ở cao nhất là Dạ Xoa.

Đứng lặng một bên đang xem cuộc chiến, các đại hiệp thấy Mộ Giai Nam phi thân lên, không khỏi thổn thức nghị luận ——

“Vị tiểu huynh đệ này khinh công rất tốt, nội lực thượng thừa, vì sao không đánh hạ uy phong? “

“Ai, có lẽ là tên tiểu tử này chưa chắc chắc, hắn tựa hồ còn tại chu toàn, chẳng lẽ là sợ?”

Sư phụ của Cốc Mộng Vũ và Thiên trượng hành giả đứng chung một chỗ xemcuộc chiến, bọn họ nghe bên tai truyền đến các loại phỏng đoán và nghingờ, hơn phân nửa cho rằng Mộ Giai Nam không dám trực diện đón đánh, sợđầu sợ đuôi muốn lợi dụng sơ hở.

Thiên trượng hành giả thật mạnh thở dài: “Tiểu tử này cũng quá chính trực, trận này rõ ràng đánhkhông công bằng, còn nói cái gì đạo nghĩa giang hồ, trực tiếp lấy đaođại khai sát giới cho rồi!”

Sư phụ của Cốc Mộng Vũ vẫn xemtrọng thực lực Mộ Giai Nam, nếu không hắn cũng sẽ không đề nghị để MộGiai Nam tiếp tục sấm quan, lão giả mỉm cười mà cười: ” Khi Mộ thiếuhiệp sấm Hoa mai trận, lão phu liền nhìn ra hắn nhạy bén trầm ổn, theolão phu phân tích, Mộ thiếu hiệp làm chuyện gì cũng đều có nguyên do, ba ngày qua hắn chỉ thủ chứ không tấn công, dù vậy vẫn làm bị thương LaSát và Quỷ Mẫu, giờ phút này lại khởi xướng mãnh công, xem ra hắn đãthăm dò rõ, nắm chắc thắng lợi.”

Thiên trượng hành giả cảmthấy Mộ Giai Nam lần này chưa đem hết toàn lực ứng chiến, ngoan cườngcùng hắn đối chiến trên dây thừng biến đi đâu rồi? Khi đó Mộ Giai Namhai mắt đỏ đậm, từng quyền sắc bén, nếu lấy khí thế đó nhất định côngphá được tám người… Thiên trượng hành giả trước mắt sáng ngời, lẩm bẩm:“Đúng rồi, bởi vì Ngưu nha đầu không ở đây, không thể kích thích ý chíchiến đấu của hắn a!”

Sư Phụ của Cốc Mộng Vũ thây Thiêntrượng hành giả chạy vội xuống núi, nghi hoặc truy vấn: “Thiên trượnglão nhân ngươi đi đâu vậy?”

“Tìm một nữ tử có thể làm xú tiểu tử phát huy cực hạn!”



Nói là làm, một khắc sau, Thiên trượng hành giả một phen đẩy cửa phòng ThuAnh Đào, Cốc Mộng Vũ và Ngưng Sa Tử tức khắc đứng dậy ôm quyền hành lễ:“Tham kiến Thiên trượng hành giả.”

Thiên trượng hành giảkhông lên tiếng trả lời, hắn kéo Thu Anh Đào hướng cửa phòng đi đến, Thu Anh Đào không nghĩ ngợi một tay bắt lấy ván cửa lui về phía sau. Thiêntrượng hành giả không rõ cho nên nhíu mi: “Nha đầu, tiểu tử kia cứ chầnchừ không chịu ra tay, ngươi vậy mà còn ngồi ở đây được sao? Theo lãophu đi đánh tỉnh hắn, nếu không hắn nhất định sẽ thua!”

Thu Anh Đào không hiểu ý tứ của Thiên trượng, tuy rằng nàng ngồi trongphòng ba ngày, nhưng tâm vốn đã bay đi rồi, nàng so với người khác càngmuốn đi xem cuộc chiến, nhưng nàng đã đáp ứng với Mộ Giai Nam, vì hắnnói nàng sẽ làm nhiễu loạn lòng hắn, cho nên…

Cốc Mộng Vũkhông yên lòng nói: “Ngưu Nữu Nữu thứ nhất không nói được, thứ hai làkhông có võ công, nàng đi cũng chỉ có thể xem náo nhiệt.”

Ngưng Sa Tử cũng hiểu ý của Thiên trượng. Hắn hy vọng Ngưu Nữu Nữu có thể cổvũ Mộ Giai Nam, tiềm năng vô hạn của con người cần người nào đó hoặc sựkích thích mới có thể phóng thích. Nàng đi lên vỗ vỗ bả vai Thu Anh Đào: “Chúng ta đi với ngươi, tìm chỗ ẩn nấp xem cuộc chiến, sẽ không làm Mộtrại chủ phân tâm.”

Thu Anh Đào mừng rỡ mở to mắt, thật tốt quá, chỉ cần không bị Mộ giai nam phát hiện là được rồi!

… Bọn họ một hàng bốn người đứng sau nham thạch xem cuộc chiến, Thu AnhĐào thấy trên tảng đá có khe hở, nàng khẩn cấp kiễng chân nhìn Mộ GiaiNam, thấy hắn vẫn bình an mới nhẹ nhàng thở ra… Nàng lại nhìn tám ngườikia, hung thần ác sát, chiêu chiêu khí thế bức người, này toàn bộ mộtngười quỷ đại chiến thôi, rất khi dễ người!

Thu Anh Đào nắm chặt quyền, ngươi là người dũng mãnh! Mau đánh tiểu quái thú!

Mộ giai nam nhảy dựng lên, tránh thoát quyền phong của bốn người, sautrong không trung bay ngược về, đem bốn người đá ra ngoài trận đồ, hắnnhẹ nhàng rơi xuống đất, đồng thời ra quyền, quyền đầu đánh vào ngực Kim Cương, chân đá về phía sau đúng vào cằm của Hữu Duyên, lại liên tục một cái xoay người, đem Tu La đá ra một trượng, chiêu pháp như nước chảymây trôi liền mạch lưu loát.

Những người vây xem thấy MộGiai Nam rốt cục ra tay, phấn chấn lòng người, dẫn tới liên tiếp trầmtrồ khen ngợi vỗ tay: “Tiểu huynh đệ cố lên!”

Thiên trượnghành giả chậm rãi lắc đầu: “Vẫn là chưa phát huy cực hạn, dựa vào nộilực của hắn hiện tại, đá gãy xương sườn của mấy người đó cũng khôngthành vấn đề.”

Cốc Mộng Vũ khóe miệng cong lên: “Ta nóiThiên trượng hành giả a, ngài không phải đạo gia sao? Vì sao luôn chờđợi Mộ Giai Nam giết người nha?”

“Vốn là một trận liều chết chiến đấu, ai nhân từ nương tay sẽ thất bại thảm hại, ngươi biết bátmôn đồ trận vì sao nhiều thập niên không người xông qua không? Khôngphải là võ công tuyệt luân, mà là bọn hắn sớm vô tình vô yêu, mặc dùđồng đội có chết đi, bọn họ cũng sẽ không nhíu mày, lại càng không loạntrận tuyến, Mộ Giai Nam đối mặt là mấy quỷ vật không thất tình lụcdụct.”

Cốc Mộng Vũ không khỏi hạ khẩu khí: “Ách… Vậy chỉ có đem tám người đều giết chết mới có thể quá quan sao?”

“Cũng không hẳn, các ngươi xem…” Ngưng Sa Tử thản nhiên cười: “Mộ trại chủ đã bắt Dạ Xoa, dùng thiết liên trói trụ tay chân hắn.”

Lờinày vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn lại, Mộ giai nam cư nhiên đem Dạ Xoa treo ngược trên cây, vì phòng ngừa đào thoát, hắn thởdốc lại đánh vào trong trận, khiến cho bảy người tức khắc nghênh chiến.

Thu Anh Đào sớm khẩn trương, tuy rằng Mộ Giai Nam cường chống vẻ tươi cười, nhưng nàng vẫn thấy được, Mộ Giai Nam đang che chở cánh tay trái, chứng minh hắn đã bị thương nặng, mà hắn sớm mỏi mệt không chịu nổi, tựa hồsắp kiên trì không được .

Miệng hắn có máu tươi, tim nàngnhư bị đao cắt, nàng không hiểu vì sao lại đứng đây nhìn Mộ Giai Namliều chết, nàng sợ cái gì? Vì sao không đi ngăn cản trận chiến này.

Còn lại bảy người cùng công, lấy khí thế mãnh hổ xuống núi hướng Mộ GiaiNam ra quyền, quyền phong nhanh như thiểm điện, lạnh thấu xương. Mộ Giai Nam mặc dù tránh né linh hoạt, nhưng hai tay khó địch bốn chân, haiquyền phong thật mạnh đánh vào phía trước và sau lưng, Mộ Giai Nam cảmthấy xương sườn phát ra tiếng gãy vỡ, nhất thời một ngụm máu tươi phunra ——

Bảy người thừa thắng xông lên, lại hợp lực ra quyềnđánh vào Mộ Giai Nam, Mộ Giai Nam lấy sét đánh không kịp bưng tai rút ra một đơn đao, chuẩn xác không có lầm phóng vào chân bốn người, hắn vìnắm lấy cơ hội bảy người cùng loạn đã đợi ba ngày. Quả thực như hắn sởliệu, rắn mất đầu sẽ mất đi sự nhất quán tiến lui, nhưng hắn trả giácũng rất thảm trọng.

“Rất tốt ! Rốt cục khai chiến rồi!”Thiên trượng hành giả mi phi sắc vũ cười to, không hề kiêng nể: “Sớm nên như thế, chỉ còn lại có ba người nghênh chiến, bốn người kia tàn phếrồi, ha ha ha!”

Thu Anh Đào thấy mấy người kia mặc dù bịthương, nhưng khí thế chưa giảm, hơn nữa cư nhiên ngay cả mày cũng không nhăn một chút, thậm chí kéo chân bị thương tiếp tục công kích Mộ GiaiNam, thực không phải người bình thường, chẳng lẽ họ không biết đau?

Mộ Giai Nam nhảy đứng dậy, song đao đại triển đứng lặng trong trận, con ngươi đen u lãnh trầm ổn ——

Đầy trời tơ bông, song đao huyết nhận, Thương Hải đại địa, duy ngã độc tôn.