Nhóc Con! Anh Yêu Em!

Chương 73: Anh nguyện cùng em, ta làm lại từ đầu!




Mười phút sau, người ta thấy, dưới đường một cô gái trẻ dìu một anh chàng cao to trong gió lạnh. Cô quá bé để có thể là chỗ dựa cho anh. Nhưng không vì thế mà anh ta lấy làm khó chịu. Ngược lại, người ta thấy anh càng vui. Vì theo từng bước chân của hai người, khóe miệng anh ta chưa bao giờ hạ thấp đường cong. Thỉnh thoảng từ trên đỉnh đầu cô, anh liếc nhìn xuống để xem bản mặt bị bắt làm tù binh này của cô, nó cau có ra sao?

“Cô nói xem, liệu tôi có bị cô làm cho tuyệt tử không?”

“Tuyệt tử cái…”

Lần này, Lavender đã kịp thời bụm cái miệng quen chửi của mình lại. Cô ngước mắt nhìn anh. Trưng ra bộ mặt đảm bảo bình an, không có chuyện gì ảnh hưởng đến khả năng sản sinh con cháu cho Lucky yên tâm.

Mà cô nhớ, cô đâu có đạp trúng chỗ đó của anh ta đâu? Tự nhiên anh ta đau rồi ăn vạ cả mình. Hay là do…

“Có phải đêm hôm qua, thầy hơi dùng quá…sức rồi không?”

Lucky trợn cô một cái. Anh định nói: Có đâu mà dùng.

Nhưng thấy cô vinh dự được anh cho đi bên, mà không biết hưởng phúc còn trưng ra bộ mặt lấy làm oan ức kia, Lucky bèn đùa thêm chút.

“Nếu đối tượng là em, anh còn cân nhắc!”



Lần này, Lucky thành công bị Lavender cho ăn một cú đá đúng vào nơi anh đang giã vờ thương tổn. Lucky đứng không nổi, quì gối xuông lề đường. Lavender lấy làm hả dạ. Cô quăng túi xách lên vai bỏ đi một lèo mặc kệ kẻ ở phía sau có gào to gọi cô khan cả cổ.

Cách đó không xa, Lục Minh đang đứng tại một ngã ba. Anh không biết Tiểu Ninh đã đi hướng nào. Người anh cứ xoay tròn ba trăm sáu mươi độ mà vẫn cứ lo mình sẽ bỏ lỡ mất cái bóng nhỏ của Tiểu Ninh.

Trời đã về trưa. Cái lạnh ngoài phố không hề suy giảm. Lục Minh vẫn cứ đứng mãi ở đó mặc ánh mắt tò mò của những người xung quanh.

Càng tìm lòng anh càng loạn. Nỗi sợ cô sẽ bỏ anh đi mất như bảy năm qua càng làm anh rối trí, âu lo. Anh đúng là khổ mà. Có cô gái nhỏ cũng giữ không xong! Anh đau lòng gọi vào trong hơi lạnh.

“Tiểu Ninh, hôm nay anh quyết phải tìm gặp em!”

Lục Minh vừa quay lưng thì gặp ngay Tiểu Quỳnh. Cô ta sau khi đuổi kịp Lục Minh. Gặp được anh, cô buông lời hờn trách.

“Anh đừng xem em như không khí có được không?”

Lục Minh đang bất lực không biết đi đâu để tìm Tiểu Ninh. Nghe câu nói cuả Tiểu Quỳnh, anh càng bực. Anh quay sang cô. Không đắn đo nói một câu chân thành.

“Chơi chán rồi thì cậu về Mỹ đi! Đừng quanh quẩn bên tôi nữa?”

Cũng tại Tiểu Quỳnh ngán đường. Cướp mất phút giây tương ngộ đẹp như mơ của anh. Nếu không có cô ta, biết đâu giờ này, anh và cô nhóc của anh có thể vi vu hàn huyên tâm sự!

Anh thì đang tức. Tâm trạng nôn nóng bất an như đang ngồi trên đống lửa.Tiểu Quỳnh thì cứ mãi dây dưa.

“Em không về Mỹ một mình! Em chờ anh!”

“Không cần!”



Lục Minh thẳng thừng từ chối.

Thấy tình cảm chân thành của mình bị khước từ không đắn đo, Tiểu Quỳnh ấm ức bật khóc.

Cô cũng là một cô gái xinh đẹp. Cô cũng có lòng tự tôn của mình. Đã bao lần bị Lục Minh từ chối tình yêu chân thành cô dành cho anh. Lí trí thầm nhắc bảo cô nên dừng lại. Có cố cưỡng cầu thì cũng chỉ nhận thêm sự tủi hổ. Nhưng con tim nó có lí lẽ riêng của nó. Lí trí bảo dừng nhưng con tim không cam buông. Nó nói cho cô biết: xa anh cô sẽ như chiếc lá phải xa cành.

Thành ra, cô luôn âm thầm ở bên cạnh Lục Minh. Trong con mắt mọi người, cô là người hạnh phúc vì có một người yêu tài sắc vẹn toàn như Lục Minh. Nhưng chỉ có cô mới hiểu: Cô chẳng có vị trí nào trong trái tim đã đầy hình bóng Tiểu Ninh.

Tiểu Quỳnh cô giờ biết phải làm sao đây? Cô đau đớn nhận ra rằng: Dù mình có cố gắng bao nhiêu. Có yêu Lục Minh nhiều bao nhiêu thì trái tim cô vẫn luôn đặt nhầm chỗ! Tâm huyết cả tuổi thanh xuân. Kết quả nhận lại chỉ là con số không tròn trĩnh.

Tiểu Quỳnh nhìn người con trai cô yêu một lần nữa sau đó ôm mặt nức nở quay lưng. Cô phải đi tìm một Lục Minh riêng cho đời mình. Trước khi quá muộn, cô chấp nhận buông tay một hình bóng vốn không thuộc về cô.

Ngay chiều đó, Tiểu Quỳnh lấy vé lên chuyến bay về Mỹ cuối ngày.

Tại cửa an ninh cô còn chần chừ lưu luyến. Lục Minh đứng cách cô một khoảng. Anh đẩy chiếc vali tới tay cô. Một lần nữa nói với Tiểu Quỳnh dứt khoát.

“Lòng tôi chỉ có Tiểu Ninh!”

Một câu ngắn gọn hoàn toàn cắt đứt tơ lòng của cô gái đối diện. Cô nở nụ cười chua chát gật đầu tạm biệt anh.

Khi chuyên cơ rời xa không phận Anh quốc. Tiểu Quỳnh nhờ gió gởi đến Lục Minh lời chúc chân thành của một người đã nặng lòng yêu anh ta suốt cả thanh xuân: Chúc anh luôn hạnh phúc!

Đêm đó, Lục Minh mất ngủ. Trong cái lạnh của mùa đông, anh cô đơn dưới trời đầy tuyết trắng. Rong ruổi

qua từng con phố. Đôi mắt không ngừng tìm kiếm Tiểu Ninh.



Bên hàng liễu phủ đầy tuyết trắng cạnh hồ nước trong công viên, người ta thấy một chàng trai ánh mắt cứ dõi ra xa xăm như tìm, như kiếm.

Bước chân anh vô phương bước ra vùng ngoại ô thành phố. Trước quán rượu nhỏ, anh văng vẳng nghe giọng hát thấm đẫm cô đơn của bài hát đêm nào.

Lần này, anh có thể đoán chắc chắn chủ nhân của giọng hát ấy. Lục Minh bước thẳng vào trong quán. Anh ngồi vào chiếc bàn đối diện với Lavender, gọi một ly Whisky.

Nhìn chất lỏng màu nâu hổ phách đậm, anh nâng ly kề lên đôi môi lạnh hớp vào một ngụm. Sức nóng của chất cồn nhanh chóng lan tỏa trong cơ thể anh. Không biết anh có say không mà ánh mắt nhìn cô gái đang đắm chìm trong giai điệu bài hát, một ánh mắt nóng rực của người say. Trong ánh mắt ấy bây giờ đã chứa đầy một hình bóng.

Khi giai diệu cuối của bài hát ngưng lại. Lục Minh đã đứng trước mặt cô. Anh đưa tay nâng cằm Lavender, khóa ánh mắt cô trong đôi mắt anh. Thấy sóng nước lao xao ở đó, anh hài lòng khẽ nở một nụ cười. Trong hơi thở mang hương rượu hoài cổ, anh thì thầm vào tai cô.

“Nếu quá khó để tiếp nhận tình cảm của anh vì khoảng cách bảy năm đó. Vậy anh nguyện cùng em, ta làm lại từ đầu!”

Khuôn mặt nhỏ của Lavender đã đỏ dần lên cho dù cô không có uống giọt Whisky nào. Con tim bé nhỏ của cô đã bắt đầu đập loạn. Cô còn chưa kịp trấn an nó đã nghe người đang đứng gần cô bồi thêm cho câu.

“Tiểu Ninh, em hãy cho phép Lục Minh anh theo đuổi em nhé!”

Nghe xong câu nói này, trong đôi mắt to đen của Tiểu Ninh những gợn nước đã lăn tăn. Hàng mi nhỏ không còn khả năng che chắn. Chúng theo đó tràn ra ngoài như tình cảm bị ép lâu ngày trong trái tim cô.