Nhóc Con! Anh Yêu Em!

Chương 81: Thảm họa




Sau bữa ăn, Lục Minh lại đưa Tiểu Ninh đi trượt tuyết. Lúc đi, anh trưởng nhóm trong đoàn nhắc: “Trời hôm nay có vẻ không tốt! Chỉ sợ sẽ có gió và tuyết rơi!”

Tiểu Ninh nghe vậy sợ Lục Minh sẽ không đi. Bèn âm thầm bấm mạnh vào eo anh làm tín hiệu: Không được nghe lời người ta!

Lục Minh quay sang nhìn cô. Anh ngẩng đầu quan sát bầu trời. Anh nói: “Chắc không sao! Tôi đưa cô ấy trượt một chút rồi về!”

Nhưng một chút ấy của anh là cả ba ngày sau.

Bây giờ ngồi nhớ lại, Tiểu Ninh vẫn chưa hết sợ và bàng hoàng. Một sự hối hận muộn màng trỗi dậy trong lòng cô. Nếu cô được quay ngược về thời khắc ấy một lần, cô sẽ không ương bướng bắt anh phải chiều cô mà bất chấp hiểm nguy.

Trước mắt cô hình ảnh về ngày đó như một bức tường to sừng sững chắn lấy tầm mắt cô.

Hôm đó, đúng như lời anh trưởng nhóm, trời mới buổi sáng còn hơi trong, chỉ có vài vệt mây xám ở đằng xa cuối trời. Vậy mà trong tích tắt đã có gió nổi lên.

Lúc ấy, cô đang cùng anh trượt xuống chân núi. Gió chợt đến. Ban đầu chỉ vài luồng nhẹ. Một lát sau, gió đã mạnh hơn. Từng bông tuyết trắng cũng bắt đầu rơi xuống dày hơn. Gió thổi mớ tuyết trắng hất bay vào mắt, vào mặt cô. Tay chân luống cuống, đầu óc lo sợ khiến cô ngã phịch. Ván trượt văng đi khá xa.

Lục Minh cuống cuồng đỡ cô đứng dậy. Anh đưa tay lau lớp tuyết đang dính đầy trên tóc, trên mặt mũi cô. Cô vừa sợ vừa hối hận vì một hai bắt anh phải đưa cô lên đây. Cô bật khóc.

“Giờ làm sao đây anh?”

Lục Minh ngồi chắn hướng gió. Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, đôn đốc lại tinh thần cho con nhóc: “Không có chuyện gì đâu! Đừng khóc! Có anh ở đây rồi! Em yên tâm đi nha!”

Cô thế mà tin anh. Tin anh sẽ có cách đưa cô ra khỏi bão tuyết. Tin anh và mình sẽ bình an lành lặn rời khỏi nơi đây. Niềm tin cô đặt vào anh, biến anh thành vị thần có thể xoay chuyển càn khôn, cứu nhân độ thế bằng ba thứ phép thuật đầy giả tạo ở trong phim. Bởi thực tế, Lục Minh của cô cũng chỉ là một con người nhỏ bé, yếu ớt trước sức mạnh của thiên nhiên.

Khi gió to thật sự nổi lên. Cuốn bay mù trời bông tuyết trắng. Cô sợ hãi quấn cánh tay chặt vào cổ anh. Ghì người lên người anh khóc lớn. Lục Minh nghe cô khóc, anh càng thương tâm.

“Nín đi em đừng khóc làm anh thương lắm!”

Vừa an ủi cô, Lục Minh vừa xoay lưng che cho cô. Ý nghĩ trong đầu anh là che cho cô tránh tiếp xúc trực tiếp với hướng gió. Mà quên mất rằng sau lưng anh còn có chiếc balo to. Gió giật mạnh do bão tuyết khiến anh mất thăng bằng và ngã nhào.

Cú ngã của anh thành công đè cô xuống luôn dưới lớp tuyết. Do sức nặng từ chiếc balo ở sau lưng khiến anh không làm chủ được trong việc kiểm soát cơ thể mình.

Trong tích tắt, mắt cô bị che mất nguồn sáng. Hít thở không thông vì mũi và miệng đã bị vật cản che chắn kín đường thở. Trong giờ khắc linh hồn đã bay lên chín tầng cao, nhưng hai cánh tay vì sợ hãi, sợ lạc mất anh mà bám chặt vào cổ anh.

Lục Minh kinh hãi. Anh tháo lỏng hai cánh tay đang ghì chặt của cô. Lồm cồm chống tay ngồi lên. Rồi khom người bới nhanh lớp tuyết đang che kín Tiểu Ninh. Khó khăn lắm anh mới lôi được cô lên.

Tiểu Ninh thở dốc nuốt từng ngụm không khí. Mà Lục Minh vì tình huống vừa rồi làm cho kinh hồn. Anh hấp tấp phủi lớp tuyết trên mặt cô. Đỡ cô ngồi dựa vào lòng mình. Bàn tay không ngừng vuốt ve. Giọng anh cũng lạc hẳn đi.

“Tiểu Ninh ráng thở đi em!”

Nghe tiếng anh nói vậy Tiểu Ninh càng sợ mình chết. Từng trải qua cái chết một lần nên cô rất sợ. Nỗi lo sợ bây giờ còn hơn bảy năm về trước khi cô bước lên bàn phẩu thuật. Bởi lúc đó, cô đã thầm cầu ông Trời, mong ông cho cô sống để cô được gặp mặt lại Lục Minh một lần. Nhưng bây giờ lời cầu đó, cô xin ông Trời hãy bỏ đi. Vì đã găp anh rồi, bắt cô xa anh, cô không nỡ. Cô chưa muốn xa anh trong lúc này. Cô còn tham lam thích ở bên anh, làm vợ anh và làm mẹ những đứa con của anh nữa.

Thế nên, Tiểu Ninh ra sức hớp từng ngụm khí. Khi nhịp thở đều hơn, Tiểu Minh ngước nhìn Lục Minh. Cô thấy trong mắt anh còn vươn nhiều nước. Cô biết: Anh vừa khóc!

Thấy anh như vậy, Tiểu Ninh lại đau lòng. Cô nhoẻn miệng nở nụ cười cho anh yên tâm.

“Em không sao!”

Nghe giọng cô như mèo con sơ sinh gọi mẹ, Lục Minh càng đau lòng hơn. Anh úp hai bàn tay cô lên má mình. Lòng đau nhưng vẫn cố an ủi cô.

“Sẽ không sao, em đừng lo sợ nghe không!”

Nói xong anh ngước nhìn trời. Theo như anh được biết, các trận bão tuyết kéo dài khoảng ba giờ và tầm nhìn cũng sẽ giảm. Anh đưa tay vuốt gò má đang trắng bệch vì sợ hãi và gió lạnh của cô gái nhỏ. Lục Minh nhìn sâu vào trong mắt cô.

“Em cố chịu thêm chút. Anh đưa em xuống!”

Trong cơn gió trắng, quyết định đi xuống là điều tốt nhất. Bởi ở trên núi, không có trở ngại nào, gió thổi vào cơ thể là rất mạnh và những hệ lụy dẫn theo nguy hiểm vô cùng lớn. Lúc này, càng giảm độ cao thì mức độ nguy hiểm sẽ giảm. Anh và cô sẽ an toàn hơn.

Lục Minh đỡ Tiểu Ninh đứng lên. Anh cẩn thận ôm cô, nhích từng bước dìu cô xuống núi.

Gió càng thổi mạnh. Gió quật từng mảng tuyết tạt vào người, vào mắt cả hai. Sau lần bị gió quật ngã lúc nãy, anh quyết định đi bên trái cô. Trong balo giờ này cũng chỉ giữ lại ít thức ăn và nước uống.

Đoạn đường đi xuống càng lúc càng bị gió quật tan hoang, sơ xác. Tuyết bay ngập trời. Gió thổi ù ù qua tai. Đâu đó, Tiểu Ninh nghe tiếng đổ ầm vang lại. Cô càng sợ nép chặt vào người anh.

Lục Minh cố mở căng hai mắt để nhìn phương hướng. Tầm nhìn trước mắt anh bây giờ đã thật sự giảm. Trong lòng anh thoáng chút hoảng. Bởi đâu là phương hướng đường về đã mờ mịt trong mắt anh.

Anh bấm bụng liều một phen nhưng ngoài miệng vẫn bình tĩnh để trấn an sự hoảng loạn cho Tiểu Ninh.

“Gần đến chân núi rồi! Em cố gắng thêm chút nữa thôi!”