Nhóc Hãy Đợi Anh

Chương 25




Hiểu Hân ngồi sau yên xe Khôi Nguyên mà mắt cứ díu lại. Cả buổi sáng đếntrưa, cả đội liên hoan ăn uống ầm ĩ, chưa kể Mai Phương kéo cô đi thamquan hết chỗ này đến chỗ kia, mỏi nhừ cả chân. Lúc mới lên xe đi về Hiểu Hân vẫn còn tỉnh táo vì có Mai Phương nói chuyện dọc đường. Khi cả nhóm chia tay mỗi người một ngả về, thì đoạn đường này chỉ còn mỗi Hiểu Hânvà Khôi Nguyên. Hiểu Hân buồn ngủ không cưỡng lại được liền giựt lưng áo Khôi Nguyên

“Chú cho dừng xe ở trạm xe buýt đi, tôi đi xe buýt về cũng được.”

Nghe giọng nói có chút buồn ngủ của Hiểu Hân, Khôi Nguyên dừng xe lại.

“Sao buồn ngủ hả, hay dừng xe ở đây anh bắt taxi cho em về, em đi xe buýt không an toàn nhỡ ngủ quên qua cả bến thì sao.”

Hiểu Hân xuống xe liền ngồi xổm xuống, lấy hai tay ôm gối, gục đầu xuốngmuốn ngủ. Hiểu Hân có tật về ngủ, hễ có cơn buồn ngủ là không sao cưỡnglại được, cho dù đã uống cả coffee lẫn trà cũng không sao tỉnh táo được.

Khôi Nguyên mở máy di động gọi, lát sau có một chiếc taxi tới đón. KhôiNguyên mở cửa xe cho Hiểu Hân vào sau đó yêu cầu tài xế mở cốp xe phíasau để nhét xe đạp vào.

Hiểu Hân tựa đầu lên cửa xe định ngủ thì thấy cửa xe đối diện mở Khôi Nguyên bước vào.

“Chú không phải đi cùng tôi đâu, tôi tự trả tiền xe được.”

Khôi Nguyên cười ghé vào tai Hiểu Hân nói nhỏ.

“Em có biết là em rất nặng không. Đạp xe đèo em cả buổi tôi cũng mỏi lắm rồi. Em trả tiền xe coi như trả ơn tôi đi.”

Hiểu Hân nhìn Khôi Nguyên trân trối, trong lòng thầm nghĩ “ai thèm đi nhờ xe chứ, chú có thể không cần trở tôi mà”

“Ngủ đi nhóc! Tôi cũng bị lây cơn buồn ngủ của em rồi.” Khôi Nguyên cười lấy tay xoa đầu Hiểu Hân.

Hiểu Hân gạt tay Khôi Nguyên ra, sau đó khoanh tay dựa đầu vào cửa xe yên tâm ngủ.

_o0o_

“Hân! Về đến nơi rồi” Khôi Nguyên lay vai Hiểu Hân.

Hiểu Hân hé mắt nhìn ra ngoài cửa xe. Xe đã đến đầu cửa khu nhà, chỉ cần từ đây đi bộ qua 3 lô nhà là sẽ tới nhà cô.

“Dừng ở đây đi ạ!”

Hiểu Hân mở ba lô để lấy tiền thì Khôi Nguyên đã nhanh tay rút ví ra trả tiền xe.

“Cảm ơn chú! Tôi có thể tự đi bộ về từ đây.”

Khôi Nguyên nhận lại xe từ trong cốp cũng định đạp xe đi luôn, anh biết Hiểu Hân không muốn anh đưa về tận cửa.

Cả hai đang định tạm biệt nhau tại đây thì có một giọng phụ nữ gọi tên Hiểu Hân.

“Hiểu Hân!”

Hiểu Hân nghe thấy có người gọi mình liền quay lại. Mắt cô mở lớn khi thấy bà Gia Hân đến tận đây tìm mình.

“Cháu chào cô!” Khôi Nguyên mở lời trước.

Bà Gia Hân tiến lại gần hơn, bà đưa mắt nhìn người con trai đang đứng cạnh Hiểu Hân một lát, sau đó nhìn Hiểu Hân nói.

“Mẹ chờ con ở đây lâu lắm rồi. Mẹ có chuyện muốn nói với con.”

Hiểu Hân im lặng không nói, giây lát sau cô ngước lên nhìn Khôi Nguyên. Khôi Nguyên mỉm cười nhẹ, lấy tay đặt nhẹ lên vai Hiểu Hân.

“Anh về đây, em sẽ ổn chứ?”

Hiểu Hân không đáp chỉ gật nhẹ.

“Xin phép cô cháu về!” Khôi Nguyên nói rồi liền leo lên xe đạp phóng đi.

Bà Gia Hân tiến đến nắm lấy bàn tay Hiểu Hân nhưng Hiểu Hân không rụt tay lại khiến bà mừng rỡ.

“Đi uống nước với mẹ một lát nhé.”

Hiểu Hân không phản đối đi theo bà lên taxi ngay gần đó. Xe di chuyển ra ngoài khu đến một quán coffee nhìn rất trang nhã.”

Bà Gia Hân định ngồi xuống cạnh Hiểu Hân nhưng do thái độ ngồi lùi lại xa lánh khiến bà Gia Hân phải chuyển sang ghế đối diện.

“Hôm nay mẹ đã gọi cho cha con, mẹ muốn đón con ăn tết với mẹ năm nay.”

Hiểu Hân đang cúi xuống khuấy ly nước, nghe bà Gia Hân nói vậy thì hết sức ngạc nhiên.

“Tại sao?”

“Sao con lại hỏi vậy. ” Bà Gia Hân với tay nắm nấy bàn tay Hiểu Hân.

Hiểu Hân rút tay ra, ngồi lùi lại dựa vào thành ghế, ánh mắt nhìn thẳng bà Gia Hân.

“Tôi đang hỏi là tại sao sau bao nhiêu năm bà bỗng dưng lại có ý định muốn tôi ăn tết cùng bà.”

Bà Gia Hân bị Hiểu Hân nhìn vậy có chút lúng túng.

“Con là con của mẹ, mẹ muốn con cùng ăn tết là đương nhiên.”

“Vậy, xin lỗi tôi không thể đáp ứng yêu cầu của bà.”

“Mẹ xin con đấy, chỉ năm nay thôi được không?” Mắt bà Gia Hân ngấn nước.

“Bà cứ nên hạnh phúc như hiện tại là được rồi, cần gì phải lôi thêm tôi vào”

Ngừng một lát Hiểu Hân nói tiếp

“Nếu buổi nói chuyện hôm nay chỉ là vấn đề này thì nên dừng lại ở đây. Xin phép tôi về trước.”

Hiểu Hân đứng lên định đi thì bà Gia Hân nắm lấy cánh tay cô giữ lại nói trong nước mắt.

“Mẹ xin con hãy đáp ứng mẹ một lần này thôi.”

Hiểu Hân nhìn bà Gia Hân đang khóc có chút dao động, cô tiếp tục ngồi xuống, giọng nói mềm mỏng hơn lúc trước.

“Bà hãy cho tôi một lý do”

Bà Gia Hân lấy khăn tay chấm nước mắt sau đó mở ví lấy ra một quyển sổ nhỏ đẩy về phía Hiểu Hân.

Hiểu Hân nhìn quyển sổ ngạc nhiên, trong lòng có dự cảm không hay.

“Quyển sổ tiết kiệm này là sao?”

“Quyển sổ này là mẹ làm cho con, hiện thời đang đứng tên mẹ nhưng mẹ đã ký bản ủy quyền cho con, khi nào con đủ 18 tuổi con có thể lấy ra sử dụng.”

Hiểu Hân nhìn quyển sổ rồi nhìn bà Gia Hân đầy lo lắng, trong lòng cô đanglo mẹ cô có thể đang mắc bệnh nặng nào đó khiến cho thời gian này bàmuốn bù đắp cho cô.

“Bà đang bị bệnh nan y nào đó sao?”

Bà Gia Hân nghe Hiểu Hân hỏi vậy thì ngạc nhiên, sau đó bà có chút vuimừng khi thấy vẻ mặt Hiểu Hân có vẻ lo lắng vì tưởng rằng bà đang mắcbệnh nặng, bà giải thích.

“Mẹ vẫn khỏe, con đừng lo lắng. Thực ra…thực ra mẹ, dượng và em gái con sắp sang Úc. Sau tết sẽ đi luôn”

“Bà đi du lịch?”

“Không…mà là sang đó định cư. Có dịp mẹ sẽ đón con sang đó chơi.”

Hiểu Hân cố nhồi nhét những từ bà Gia Hân đang nói vào đầu nhưng mọi thứ cứlùng nhùng bên tai. Vài giây trước cô còn thấy lo lắng cho sức khỏe củabà, vài giây sau mọi thứ trong đầu cô lại như đang rơi tự do. Hiểu Hânnhìn quyển sổ rồi lại nhìn bà Gia Hân cười nhạt.

“Lý do bà làmquyển sổ này cho tôi vì trách nhiệm? Bà đến lúc sắp rời khỏi nơi này mới nhớ ra bà vẫn còn một đứa con gái là tôi sao? Muốn tôi ăn tết với giađình bà cũng chỉ để tạo ra một kỷ niệm đẹp trước lúc đi.”

Hiểu Hân run run cắn môi, bàn tay cũng nắm chặt đến nỗi các khớp tay trắng bệch, cô cố trấn định lại trong giây lát.

“Xin lỗi, tôi không thể tiếp tục ngồi đây thêm giây nào nữa, xin bà cũng đừng tiếp tục tìm tôi.”

Hiểu Hân đứng bật dậy chạy nhanh ra khỏi cửa, bỏ lại sau lưng tiếng gọi thất thanh.

Hiểu Hân cứ chạy về phía trước, tiếng gọi vẫn như đang đuổi phía sau. Cô bịt tai mình chạy thật nhanh. Đúng lúc xe buýt đang chạy vào bến, cô laolên xe buýt luôn mà không hề nhìn tuyến xe này sẽ đi về đâu.

_o0o_

Khôi Nguyên vỗ vai tạm biệt Hiểu Hân, anh đã định về luôn, nhưng nghĩ một lát anh liền quay lại.

Khôi Nguyên biết quan hệ của Hiểu Hân và mẹ cô bé không được tốt, lần trướckhi cô bé gặp mẹ xong thì tâm trạng không hề tốt chút nào.

KhôiNguyên lo lắng cho Hiểu Hân nên lần này tự ý lẳng lặng theo sau, anh đạp xe đuổi theo chiếc taxi chở họ tới tận quán coffee.

Vào đếnquán, Khôi Nguyên chọn bàn ngay sát sau lưng Hiểu Hân. Chiếc bàn góc này khiến Hiểu Hân không thể thấy được Khôi Nguyên, mục đích của anh cũngvì không muốn Hiểu Hân thấy anh mà ngại và anh sẽ âm thầm theo cô đếnkhi cô về nhà an toàn mới thôi.

Khôi Nguyên không có ý định nghelén cuộc nói chuyện của Hiểu Hân và mẹ cô bé. Nhưng những gì Khôi Nguyên nghe được lại khiến anh đau lòng.

Khi nghe thấy tiếng bà Gia Hân khóc nấc lên gọi Hiểu Hân, bóng Hiểu Hân cũng vừa vụt chạy ra cửa, Khôi Nguyên liền chạy theo nhưng lại bị người bồi bàn giữ lại. Anh rút vílấy một tờ tiền nhét vào tay người đó rồi đẩy cửa đuổi theo. Khôi Nguyên vừa chạy vừa gọi Hiểu Hân nhưng cô bé bịt tai không chịu nghe rồi chạynhanh lên chiếc xe buýt vừa vào bến. Khôi Nguyên cố tăng tốc nhưng không kịp, đành bất lực nhìn xe đi mất. Anh nhìn theo chiếc xe để nhớ số sauđó quay lại quán lấy xe đạp đuổi theo.

Khôi Nguyên đạp xe theotuyến đường chiếc xe buýt chạy, đến mỗi bến anh đều hỏi các quán nướcbên đường xem có cô gái như lời anh mô tả xuống bến không. Đi theo đếncuối bến Khôi Nguyên vẫn không tìm thấy bóng dáng Hiểu Hân đâu. Anh chán nản nhìn chiếc xe đạp, trong lòng tiếc thầm giá như hôm nay đi xe máythì tốt.

Khôi Nguyên suy nghĩ một lát rồi bỗng dưng nhớ ra một địa điểm, anh leo lên xe và đạp như bay.

Khi Khôi Nguyên đến nơi đã thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên triền đê. Anh dựng xe đạp rồi đi xuống phía Hiểu Hân ngồi.

Hiểu Hân đang cắm cúi vẽ mà không hề biết Khôi Nguyên đứng bên cạnh đã lâu.Khôi Nguyên nhìn bức vẽ nhằng nhịt không ra hình của Hiểu Hân liền đoánra tâm trạng của cô lúc này. Khôi Nguyên ngồi xuống đoạt quyển vở vàchiếc bút trên tay Hiểu Hân. Hiểu Hân bị bất ngờ trong giây lát liềntrừng mắt nhìn Khôi Nguyên.

“Chú trả lại cho tôi!”

Khôi Nguyên quăng bút và vở sang bên cạnh sau đó lấy hai tay ôm lấy khuôn mặt Hiểu Hân, anh nhìn sâu vào mắt cô.

“Em đừng cố kìm nén bản thân mình nữa, nếu em thấy uất ức thì hãy khóc thật to lên.”

Hiểu Hân gạt tay Khôi Nguyên ra, quay mặt sang hướng khác.

“Đừng quan tâm đến việc của tôi.”

Khôi Nguyên kiên trì kéo Hiểu Hân lại đối diện mình.

“Tại sao em không khóc, em sợ sẽ lộ sự yếu đuối trước mặt tôi sao?”

Hiểu Hân nhìn Khôi Nguyên cười nhạt.

“Khóc có thay đổi được gì không? Một đứa sinh ra đã là vô nghĩa, liệu yếu đuối hay mạnh mẽ thì ai sẽ quan tâm chứ.”

Khôi Nguyên đau lòng nhìn Hiểu Hân, anh không hiểu cô bé đã phải trải quanhững gì mà khiến cô bé cảm thấy cô đơn đến vậy. Khôi Nguyên ôm chặtHiểu Hân vào lòng rồi nói nhẹ bên tai cô.

“Không ai sinh ra trênđời này là vô nghĩa hết. Ngoài bố mẹ em ra thì sẽ luôn có một người coiem là điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời. Khi em vui, người đó sẽ vì em mà vui. Khi em buồn, người đó sẽ vì em cùng buồn. Người đó luôn muốn cùngem chia sẻ mọi thứ.”

“Sẽ có người như thế?” Hiểu Hân vô thức hỏi.

“Sẽ luôn có một người như thế.”

Khôi Nguyên vuốt nhẹ mái tóc Hiểu Hân, anh vẫn ôm chặt cô trong lòng. Trên vai anh dần cảm nhận từng dòng nước ấm khẽ nhỏ xuống.

“Bà ấy cười rất đẹp, tôi chưa bao giờ thấy bà ấy cười như vậy khi ở bên tôi.” Hiểu Hân run run cắn chặt môi ngăn tiếng nấc.

“Bà ấy khi đó ra đi không hề muốn mang tôi theo, khi ở phiên tòa bà ấy cũng không muốn giành quyền nuôi tôi. Tôi vốn là đứa con ngoài ý muốn của bà ấy.” Hiểu Hân không thể ngăn tiếng nấc của mìn

h nữa cô vùi mặt trên vai Khôi Nguyên khóc nức nở.

“Mấy năm trước, bà ấy chưa hề về tìm tôi lần nào cả, tôi rất nhớ bà ấy màkhông biết đi đâu để tìm bà. Nếu không vô tình nhìn thấy bà ấy, đi theobà ấy thì có lẽ tôi chẳng thể biết mình có một đứa em gái.”

“Nhìn thấy nó được mẹ ôm ấp yêu chiều mà tôi ganh tị với nó. Tôi đã cố dặnlòng phải quên bà ấy đi, vậy mà… Sao bà ấy không rời bỏ tôi như hồi đó,cứ lẳng lặng mà quên tôi đi. Vậy mà bây giờ…bây giờ bà ấy khiến tôi hyvọng rồi lại làm tôi thất vọng.”

Khôi Nguyên không biết nói gì để an ủi Hiểu Hân vào lúc này, anh chỉ có thể ôm chặt lấy cô, cho cô mượnbờ vai để khóc cho thỏa nỗi lòng.