Nhóc Ngốc Làm Thế Thân

Chương 42




Ngày hôm sau, Thẩm Đằng có chuyện cần đi xử lý nên rời đi một lúc. Quỳ Linh Lam tranh thủ chạy sang cùng Mộ Thiếu Cần nói chuyện.

Mộ Thiếu Cẩn còn đang ngủ, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy ngay Quỳ Linh Lam ngồi lù lù trước mặt, cậu giật mình lùi lại.

" Anh tới từ lúc nào vậy?".

Quỳ Linh Lam mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt có vẻ có gì đó là lạ.

Tại sao trước giờ anh ta không phát hiện Tiểu Cần lại đáng yêu thế nhỉ, bảo sao Thẩm Đăng lại yêu cậu, còn giữ khư khư trong nhà không cho người khác biết.

Người đâu mà vừa đáng yêu, vừa ngốc ngốc nhưng khi cần thiết cậu lại cũng rất mạnh mẽ, kiên cường.

Cái dáng vẻ tối hôm đó Mộ Thiếu Cẩn dầm mưa quay về hang động đó cứ in sâu vào tâm trí Quỳ Linh Lam.

Thiếu niên nhỏ bé nhưng kiên cường, thương tích đầy mình những vẫn cố gắng sống sót, ánh mắt kiên định khi nói câu " Tôi sẽ không để anh chết đâu" kia như đánh thẳng vào tâm hồn Quỳ Linh Lam.

Quỳ Linh Lam nâng giường lên cho Mộ Thiếu Cẩn " Thẩm Đằng sáng sớm đã chạy ra ngoài có việc rồi, tôi tới bồi

ลุ่น"

Mộ Thiếu Cẩn nhìn Quỳ Linh Lam nhưng nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của anh ta nhìn mình thì cậu vội quay đi.

Chắc chắn là do mình tỉnh dậy sai cách rồi.

Mộ Thiếu Cẩn nhắm mắt lại rồi quay sang, mở mắt ra vẫn là Quỳ Linh Lam nhìn cậu bằng ánh mắt trìu mến đó.

Mộ Thiếu Cẩn lại quay đi, cậu không dám quay đầu sang nhìn.



Quỳ Linh Lam với người lên sát lại gần Mộ Thiếu Cẩn thì thầm nói " Vốn dĩ tôi không muốn sống nữa, cái mạng này của tôi là cậu giữ lại được, cho nên cậu phải chịu trách nhiệm".

Mộ Thiếu Cẩn chặn người anh ta lại đẩy ra một chút " Đừng tới gần vậy, tôi thấy ngột ngạt".

Quỳ Linh Lam quay lại chỗ ngồi, Mộ Thiếu Cần mới lúng túng đáp tiếp " Vậy anh muốn thế nào?".

Quỳ Linh Lam nhìn cậu lúng túng như vậy bỗng cảm thấy vui vẻ hơn " Hay là cậu xem xét tôi xem, tôi cũng không thua kém Thẩm Đằng, muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, tuy rằng dáng người không bằng với Thẩm Đằng nhưng tôi nói này...".

" Thẩm Đằng cũng chỉ vậy thôi, tôi quen cậu ta từ nhỏ, nhiều thói xấu lắm, còn ưu điểm của tôi...".

Quỳ Linh Lam ngập ngừng hai giây mới lại gần nói nhỏ cho Mộ Thiếu Cẩn " Chỉ cần cậu thích thì tôi ở trên hay dưới đều được, cậu thấy sao?"

Hai má Mộ Thiếu Cẩn vì ngại ngùng mà đỏ bừng lên, dáng vẻ đáng yêu chết đi được.

Mộ Thiếu Cẩn bị sốc văn hóa không nói thành lời, cậu không hiểu sao bằng cách nào đó tình địch của cậu lại thích

cau mat roi.

"Tôi... Anh... Anh không phải đầu đập vào đâu rồi chứ?".

Quỳ Linh Lam nắm tay Mộ Thiếu Cẩn, cậu rụt lại nhưng không tránh thoát bị anh ta giữ chặt trong tay " Tôi nói thật đấy, tôi hoàn toàn là thành tâm, cậu xem xét tôi đi".

Cửa đột nhiên mở ra, Thẩm Đằng sắc mặt đen xì đi vào nhẹ nhàng nho nhã như chính cung hoàng hậu chen vào giữa hai người " Vợ yêu à, anh về rồi đây".

Anh giả vờ như không nhìn thấy Quỳ Linh Lam, sau đó quay lại giả vờ như bất ngờ lắm khi nhìn thấy anh ta " Ổ, cậu cũng ở đây vậy, mới sáng ra cậu sang phòng VỢ tôi làm gì vậy?".



Thẩm Đằng mỉm cười nhưng lòng anh không vui, anh vừa mới gác bỏ được mối lo này thì mối lo lại lại chạy tới ngay, mà hai cái mối lo này đều xuất phát từ Quỳ Linh Lam.

" Thẩm tổng căng thẳng thế làm gì? Người từng cùng vào sinh ra tử với nhau một lần mà, tôi lo lắng cậu ấy cô đơn nên tới kết bạn thôi, không phải cậu nói cậu ấy bị bệnh sao, căn bệnh tâm lý này nên kết càng nhiều bạn càng tốt chứ, cậu đừng kiểm soát cậu ấy quá, không tốt đâu".

Quỳ Linh Lam đứng dậy bắt tay với Thẩm Đằng, sau khi gạt bỏ vấn đề tình cảm, thái độ của hai người hiện tại mới càng giống hồi chơi thân khi còn đi học.

Thẩm Đằng mừng là người bạn của anh đã quay lại rồi nhưng mà cậu ta lại nhằm tới vợ của anh.

" Tôi tự có dự tính, chưa cần tới cậu quan tâm".

Chuyện Mộ Thiếu Cẩn cần tiếp xúc nhiều hơn với thế giới bên ngoài, cần kết thêm bạn để chữa bệnh anh đương nhiên đã suy tính tới, lúc đó cũng muốn hòa giải Quỳ Linh Lam với Mộ Thiếu Cẩn nhưng mà không ngờ lần hòa giải này giải hơi nhiều rồi thì phải, hay là nói Tiểu Cẩn của anh quá mê người nên biến được cả tình địch thành người thương đây.

Quỳ Linh Lam đi ra cửa vẩy tay với Mộ Thiếu Cẩn " Khi nào ra viện anh dẫn em đi chơi nhé".

Thẩm Đằng khó chịu đóng cửa lại.

Anh vừa muốn giúp Mộ Thiếu Cẩn hòa nhập với xã hội nhưng anh lại càng sợ sau khi Mộ Thiếu Cẩn trở nên bình thường rồi sẽ dần rời xa anh.

.

.

.

.

* Không ngờ tới đúng không? *