Như Ảnh Tùy Hình

Chương 54




Ngôn Cách đắc ý nhìn người đàn ông, rồi nhanh nhẹn đi cùng mẹ Cố vào nhà.

Sau khi ăn xong bữa tối, mẹ Cố không cho hai người dọn dẹp, đuổi cả hai ra ngoài chủ yếu là bà muốn dành thời gian riêng tư cho họ.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm với nhau, được vài câu bỗng dưng cả hai lại cùng im lặng, cả không gian chỉ còn mỗi tiếng cười đùa của đám con nít trong hẻm đang không ngừng hò hét.

Ngôn Cách vươn tay nắm lấy bàn tay người bên cạnh, nhỏ giọng nói: “ Chú Cố, thật xin lỗi.”

Cố Dư quay sang nhìn, cô cúi gục đầu, nhìn chằm chằm mặt đất như thể muốn dán luôn hai mắt lên đó, hắn vươn tay còn lại xoa đầu cô, giọng điệu có chút oán giận.

“ Em nhìn đi, hôm đó anh chờ dưới nhà em suýt nữa bị muỗi đưa đi luôn rồi, vậy mà em còn chẳng thèm xuống gặp.”

Nói xong đưa cánh tay trần cho cô xem vết tích bị hành hung, một loạt nốt chấm đỏ nổi trên da.

Ngôn Cách lần đầu tiên không kháy mỉa lại, áy náy nói: “ Xin lỗi, hôm đó em không thấy tin nhắn thật, đến sáng mới đọc được.”

Cố Dư nghe xong thoải mái hơn hẳn, hắn ôm lấy vai cô kéo về phía mình, một tay đút vào túi nghêu ngao nói: “ Em phải đền bù thiệt hại cho anh đó.”

Ngôn Cách ngẩng đầu nhìn hắn, thắc mắc hỏi: “ Anh muốn đền bù thế nào??”

Người đàn ông nào đó bỗng nhiên cúi đầu lưu manh cười: “ Em cho anh cái gì thì anh nhận cái đó.”

Ngôn Cách cảm thấy mặt mình nóng rát, cô hung hăng đánh lên người hắn một cái, phụng phịu hất cánh tay trên vai mình xuống, cái tên khốn này, lại còn chọc ghẹo cô. Rõ ràng hắn đang nhắc lại lần cô chủ động “ hiến thân” đây mà.

Cố Dư mà biết suy nghĩ của cô nhất định sẽ đánh trống kêu oan, hắn lúc nào đã có ý đó hả?

“ Ha ha ha, em đang đỏ mặt cái gì nha, anh rõ ràng chỉ nói em cho gì cũng được mà.” Nói xong còn không ngừng cúi người đưa bản mặt nam tính tới sát mặt cô đùa giỡn.

Ngôn Cách hung hăng nhìn hắn, bị hắn nói thẹn quá hóa giận vươn bàn tay nhéo má người nào đó: “ Vậy thì em cho anh cái đấm được không hả?!”

Cô thật sự hối hận đêm hôm đó xúc động qúa mức mà làm ra hành động điên rồ đó, hình tượng của cô nát bét luôn rồi!

Bị tập kích bất ngờ không kịp tránh, Cố Dư ăn liền la oai oái: “Ai ai ai, là anh nói bậy em mau buông.”

Vì chiều cao hai người chênh lệch nên lúc này dáng đi của Cố Dư cực kỳ buồn cười, vừa nắm lấy tay cô, vừa phải dỗ cô thả tay trên mặt, vẻ mặt hắn lúc này thập phần đáng thương.

Tất cả đều lọt vào đôi mắt cách đó không xa, trên mặt Uông Hiểu Phù lộ ra vẻ không cam lòng, người đàn ông mà cô ngày mong đêm nhớ, bây giờ lại đang vui vẻ bên người con gái khác, thậm chí một Cố Dư như hiện tại cô chưa từng gặp bao giờ…

Đi dạo vài vòng xong Cố Dư thấy thời gian không còn sớm liền đưa cô về.

Tới nhà Ngôn Cách vừa đúng mười giờ, cô gái nhỏ vẫn không chịu xuống xe, cứ ngồi im ở đằng sau ôm eo ai đó.

Cố Dư cười bất lực quay đầu nhìn người sau lưng: “ Em không định xuống thật à?”

Ngôn Cách ngẩng đầu nhìn người trước mắt, đôi mắt phượng hơi rũ xuống sủng nịch nhìn cô, khóe môi còn đang nhếch lên cười, bỗng dưng cảm thấy hai gò má có chút nóng, sợ hắn lại chọc ghẹo cô vội quay đầu đi, hờn dỗi nói.

“ Còn sớm mà, chúng ta ngồi đây nói chuyện thêm lát nữa đi.”

Cố Dư bật cười, đưa mắt nhìn xung quanh, cô nhóc này rốt cuộc có ý thức được là đang ở trước cổng nhà mình không hả. Hắn thậm chí thấy bảo vệ đang nhìn qua phía bên này kia kìa. Cha mẹ của cô bất cứ lúc nào đi ra cũng có thể nhìn thấy hai người họ đang ôm ấp ở đây đó.

Ngôn Cách nhéo eo hắn một cái: “ Chú cười cái gì?!”

Cố Dư xoa xoa eo mình, dựng xe xuống rồi quay người lại ôm cô vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu cô gái nhỏ, bỗng nhiên ôn nhu gọi: “ Cách Cách…”

Ngôn Cách bị sự nhu tình đột ngột của hắn làm trở tay không kịp, trước giờ mỗi lần gọi cô hắn đều trực tiếp kêu tên hoặc là “ nhóc con”, chưa bao giờ gọi tên cô một cách thân mật như thế này. Hơi ấm từ lồng ngực người đối diện làm mặt cô đã nóng càng thêm nóng.

“ Cách Cách..” Vẫn tiếp tục ôn nhu gọi.

Vốn dĩ cái tên này cô nghe rất nhiều người gọi, nhưng từ miệng Cố Dư lại làm cả người cô như bị nhấn vào cơn sóng tình nhấp nhô không dừng lại, trái tim đập thình thịch, càng lúc càng nhanh, thậm chí cô cảm thấy bản thân không kiểm soát được nhịp thở của mình nữa rồi.

“ Ừm…” Cô ngại ngùng dùng giọng mũi đáp lại.

Trái tim của Cố Dư lúc này như được lấp đầy, hắn hôn hôn lên đỉnh đầu của Ngôn Cách: “ Cách Cách à, anh yêu em.”

Giọng nói trầm thấp dịu dàng như len lỏi vào từng tế bào trên người Ngôn Cách, câu nói của người đàn ông như một liều thuốc phiện tiêm vào người, ngay lúc này không một từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm trạng của cô.

“ Cố Dư, em cũng yêu anh.” Cô xúc động ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, giọng mềm mại thì thầm đáp lại.

Hai người cứ ôm nhau như vậy, lẳng lặng nghe tiếng tim đập của đối phương, không ai ổn hơn ai cả. Hơn nửa năm bên nhau, đây là lần đầu tiên cả hai đều bộc bạch tỏ tình với người còn lại, cảm giác bây giờ giống như yêu lại từ đầu vậy.

Một lúc lâu sau Ngôn Cách từ trong lồng ngực nói: “ Lần sau chú gặp ba mẹ của em sẽ như thế nào?”

Cố Dư buồn cười, quả nhiên cô vẫn giận vì lần gặp mặt đó.

Cảm nhận được lồng ngực người đàn ông rung rung, cô đập hắn một cái hung hăng nói: “ Chú cười cái gì?! Mau nói em nghe coi.”

Cố Dư nắm lấy bàn tay cô lại, vẻ mặt nghiêm túc nhưng lời nói lại chẳng nghiêm túc chút nào: “E hèm, anh sẽ bảo, thưa chú thưa cô, cháu là ông chú già của Cách Cách. Em thấy vậy được không?”

Ngôn Cách nghe xong liền bật cười ha hả, cô lại đánh vài cái lên người hắn như gãi ngứa: “ Rất được nha, chú đúng là ông chú già của em mà. Nhưng mà sợ lúc đó ba mẹ em sẽ đánh đuổi anh mất thôi.”

Cố Dư nhìn cô vui vẻ tự nhiên cũng cảm thấy vui theo, hắn ghé sát lại gần mắt cô mặt không đỏ nói: “ Không thể nào, một người vừa đẹp trai vừa giàu lòng yêu nước như anh ba mẹ em sao chê được chứ.”

Cái quái gì mà giàu lòng yêu nước ở đây cơ chứ! Ngôn Cách cười nghiêng ngả trên xe: “ Nhưng chú già á.”

“ Hic, hơn em có tám tuổi mà già đâu, thịt anh mềm em nhai vẫn được nha.” Gương mặt nam tính góc cạnh của Cố Dư lúc này tỏ vẻ ủy khuất nhìn người yêu, trong đôi mắt đong đầy ý tứ tố cáo bạn gái mình.

Đáy lòng Ngôn Cách mềm nhũn, không chịu được nhất là dáng vẻ này của hắn, cô vươn tay xoa xoa cái đầu ngắn ngủn, tỏ vẻ dỗ dành: “ Được rồi, chịu khó nhai thì vẫn nuốt được mà, đừng lo nha chú.”

Cố Dư bị cô vò vò đầu, cũng để mặc cô hành hung, hắn hôn hôn khóe môi cô mấy cái như gà mổ thóc, càng hôn càng thích.

Ngôn Cách bị hắn mổ mổ cũng để yên, nhưng trong đầu lại đang nghĩ: Ông chú của mình nhiều năm không yêu đương, bây giờ như đang trong thời kỳ dậy thì, mình nên chiều chú ấy vậy.

Hai người dây dưa mãi đến khi ba Ngôn gọi điện thoại đến mới quyến luyến tạm biệt nhau.

Cố Dư chờ đến khi không thấy bóng dáng nhỏ nhắn kia nữa mới lái xe rời khỏi, khóe môi vẫn còn dư nụ cười.

…….

Tô Phi vừa bước vào quán đã thấy một cô gái vẫy vẫy tay với mình, cậu tươi cười tiến đến ngồi xuống, gọi một ly nước rồi nói: “ Chị Hiểu Phù, chị về từ khi nào vậy?”

Uông Hiểu Phù vuốt lại mái tóc, cười nói: “ Chị về gần hơn nửa năm rồi.”

Tô Phi giật mình: “ Chị về lâu vậy rồi sao không tới gặp mọi người?”

Hôm qua cậu bỗng dưng nhận được điện thoại của Uông Hiểu Phù hẹn gặp, xuất phát từ tình nghĩ trước kia, cậu vẫn đồng ý ra gặp. Tưởng cô mới về nước không ngờ đã về được nửa năm rồi.

Uông Hiểu Phù im lặng, một lúc sau mới nói: “ Chị sợ, dù sao mọi người cũng là bạn của Cố Dư, chị lại…”

Nói đến đây lại ngưng không nói nữa, lúc đó cô đúng là muốn tìm đến mọi người, nhưng sự việc chưa được giải quyết với Cố Dư. Cô sợ sẽ càng thêm rắc rối, vì vậy mới định tìm Cố Dư trước để nói chuyện, chẳng ngờ.

Tô Phi nghe liền hiểu, nhưng lại giả vờ như không biết gì: “ Thế chị gặp Cố Dư chưa, nó nay đang dính vào con quỷ tình yêu rồi, em gọi hẹn gặp nó còn khó hơn lên trời nữa.”

Uông Hiểu Phù nắm chặt ly nước trên bàn, cô bối rối cúi đầu hỏi: “ Thật à?”

Tô Phi lập tức tiếp lời: “ Đúng vậy, cô bé đó hình như học trường Thanh Hoa ấy. À mà chị hình như cũng dạy ở đó mà.”

Uông Hiểu Phù luôn mong rằng đây chỉ là giả, chỉ là Cố Dư vì giận cô mà tạo nên vở kịch này, nhưng hình như tất cả hi vọng của cô đang dần dàn vỡ nát. Nó phô bày trần trụi trước mặt như thế muốn nói, đây là sự thật, Cố Dư đã yêu người khác rồi, cô hãy chấp nhận đi.

Tô Phi nhìn vẻ mặt trắng bệnh của cô gái trước mặt, lại có chút không nỡ, cậu nói: “ Nếu chị về rồi thì cứ gặp Cố Dư đi, còn có thể làm bạn mà.”

Uông Hiểu Phù lập tức ngẩng đầu nhìn cậu, mặt lúc trắng lúc xanh, không tin được cậu đã biết.

Tô Phi uống một hớp nước, lại tiếp tục nói: “ Thật ra Cố Dư đã không còn hận chị nữa, chị đừng tự làm khó bản thân.”

Hai hàng nước mắt từ từ chảy xuống, cô gục đầu ôm lấy mặt khóc nức nở, chẳng thà anh ấy giận cô, hận cô hay là ghét cô cũng được. Chí ít như vậy chứng tỏ cô vẫn còn cơ hội thay đổi. Còn bây giờ, anh ấy đã nhìn cô không chút biểu cảm dư thừa nào khác nữa. Cô hối hận rồi, đáng lẽ cô nên tìm anh ấy từ khi mới trở lại….

Tô Phi không biết phải an ủi thế nào, chỉ biết nhìn Uông Hiểu Phù khóc, thật ra cậu từ khi biết được chuyện tình của cả hai, vẫn mong hai người sẽ quay về với nhau. Nhưng rất tiếc, Ngôn Cách đã xuất hiện, cậu cũng tình nguyện thiên vị cô nhóc kia hơn là cô gái trước mặt này.

…….

Quán Bar.

“ Mày theo dõi sao rồi?” Mục Hạ gác chân lên bàn, miệng ngậm một điếu thuốc phì phèo, bàn tay còn cầm bài xếp xếp.

“ Mấy nay nó vẫn ở trong nhà, ngoại trừ con nhóc kia lâu lâu đến tìm.”

“ Mày theo cho kỹ, nhất định tao phải trả mối nhục nhã này.” Mục Hạ hung hăng vứt điếu thuốc xuống đất, mấy ngày trước hắn cho người đập phá quán của bạn tên kia, nhưng vẫn không giải được cơn giận này. Chưa bao giờ hắn bị người khác chọc giận đến vậy.

“ Dạ.”

“ Con nhóc nhà họ Ngôn kia thì sao?” Mục Hạ lại châm điếu khác.

“ Đại ca…đó là con gái cục trưởng cảnh sát đó, chúng ta đừng động tới nó được không?” Tên kia nuốt nước miếng, lần trước hắn có mặt ở đó nên biết mọi chuyện, ví dụ tên kia không gia thế thì có thể trả thù đi. Nhưng con nhóc kia không có như vậy đâu.

“ Mẹ kiếp, tao tự biết chừng mực.” Ánh mắt Mục Hạ lóe lên tia sáng, làm sao mà bỏ qua cho con nhóc khốn nạn đó được, chính cô ta sỉ nhục hắn hết lần này đến lần khác.