Như Mộng Hữu Lệnh

Như Mộng Hữu Lệnh - Chương 17





Bị ép vào thẳng lớp 12, cuộc sống của Khương Nhập Vi bắt đầu trở thành một cuộc chiến, mà cuộc chiến của cô so với người khác còn khủng khiếp hơn, là do có Đường Xuân Sinh "Hổ thị đam đam" (nhìn chằm chằm như hổ đói) ở phía sau, làm cô không thể không phòng bị.


Nhưng cô sao có thể phòng bị được, Đường Xuân Sinh bắt cây sáo mỗi ngày sớm hơn nửa giờ mà xuyên tường gọi Khương Nhập Vi dậy.


Lúc đầu Khương Nhập Vi không phát hiện cái gì khác thường, nửa mê nửa tỉnh ra ngoài mới phát hiện ánh mai còn chưa rạng, giơ tay lên còn thấy ướt lạnh.


Đến tận lúc này cô mới nhìn giờ trên đồng hồ đeo tay, tức khắc con ngươi thiếu chút nữa rơi ra. Các nàng mỗi ngày vốn đã đi học sớm, nửa giờ này là thời gian ngủ quý giá cỡ nào.


"Xuất phát." Bên cạnh cô, Đường Xuân Sinh khí phách hăm hở, kiếm chỉ trường thẳng tiến.


"Chờ đã." Khương Nhập Vi kéo nàng, cả giận nói, "Chuyện gì xảy ra đây, vì sao muốn đến trường sớm a."


"Là như vậy, " Đường Xuân Sinh nghiêm trang giải thích, "Tôi cảm giác được thân thể của cậu quá yếu, vẽ quả trứng gà cũng có thể té xỉu, thực sự cần rèn luyện thân thể. Cậu thấy đấy chúng ta từ khi vừa mở mắt liền xoay tít mù như con cù, không có thời gian chú ý chuyện này, cho nên tôi quyết định về sau mỗi ngày dậy sớm nửa giờ, chúng ta đến sân thể dục chạy bộ."


Khương Nhập Vi sau khi nghe xong mặt đen lại quay đầu về, bất đắc dĩ cửa chính đã bị Đường Xuân Sinh khóa lại, cô lại chậm trễ quên chìa khóa, về đến nơi Khương Nhập Vi chỉ có thể quay mặt vào tường giận dỗi.


"Cậu quên vật gì à?" Đường Xuân Sinh trở về bên người cô, móc chìa khóa ra.


"Tôi không phải đã bảo cậu sao, " Khương Nhập Vi cả giận, "Chuyện của tôi cậu muốn gì phải hỏi tôi trước, cậu tự chủ trương là có ý gì."


Đường Xuân Sinh bỏ cái chìa khóa lại trong túi sách: "Nhưng là tôi cũng là vì muốn tốt cho cậu mới làm vậy nha."


Khương Nhập Vi không nhịn được nữa, cô ghét nhất bị người khác nói những lời này. Đây cũng là những lời của mẹ cô sau mỗi lần đánh mắng.


"Tôi muốn cậu tốt với tôi à, cậu không hỏi ý kiến tôi sao cậu biết làm thế là tốt với tôi?"


Đường Xuân Sinh không thể hiểu tại sao cô đột nhiên kích động, không khỏi nhỏ giọng nói: "Nhưng là tôi cũng theo cậu rời giường a, " nàng nói đoạn che miệng ngáp nhỏ, "Tôi dậy cũng thực khó khăn."


Ngáp cũng có thể nước mắt ròng ròng, như thể là mình ủy khuất nàng không bằng. Khương Nhập Vi quay đầu qua một bên, nhìn chằm chằm mắt mèo trên cửa.


"Còn có, cậu cứ đứng ở chỗ này nói, nửa giờ nữa trời sẽ sáng bạch."


Khương Nhập Vi hơi ngửa đầu hít một hơi thật sâu, quay đầu nổi giận đùng đùng với mặt đất.


Đường Xuân Sinh len lén ở phía sau thè lưỡi, vẫy tay với cây sáo. Cây sáo vẫn nhẹ véo von từ kẽ hở trong túi sách nàng, tới khi Đường Xuân Sinh chạy đến bên Khương Nhập Vi, liền tự mình thổi vang.




Nó vừa thổi, Khương Nhập Vi liền "Ha" một tiếng, nhịn không được mắt trợn trắng. "Bài ca đi học", đây không phải là nhạc thiếu nhi dỗ trẻ con sao, còn có, cây sáo không phải là từ tiên sơn xuống sao, sao có thể bình dị như vậy.


Khương Nhập Vi dọc theo đường đi đều không để ý đến Đường Xuân Sinh, vốn dĩ cô dự định tới trường liền đến thẳng phòng học, bằng mọi giá không cho Đường Xuân Sinh thực hiện được dự định, nhưng điều khiến cô buồn bực không gì sánh được chính là, cô bây giờ đến một cái chìa khóa hữu dụng cũng không có. Trước đây là cái chìa khóa cô vứt trên bàn ăn, hiện giờ lại là cái chìa khóa mở cửa phòng học. Khóa cửa rõ là vật không có sức sống, nhưng khi Khương Nhập Vi nắm chặt vào, cảm giác lạnh như băng lại khiến cô có thấy như đang bị kẻ nào cười nhạo.


Đường Xuân Sinh thấy thế thật cẩn thận nói: "Dù sao cửa cũng không mở, không bằng chạy hai vòng đi?"


Khương Nhập Vi liếc xéo nàng: "Cậu đuổi kịp tôi?"


Nói muốn đi chạy bộ chính là Đường Xuân Sinh, nhưng cô đi đến trường rất nhanh mà người này đi cùng thì thở hồng hộc, còn chạy bộ gì chứ.


Thấy ngữ khí Khương Nhập Vi có vẻ buông lỏng, Đường Xuân Sinh vội vàng nói: "Đuổi kịp, đuổi kịp, đuổi không kịp tôi cũng sẽ liều mạng đuổi."


Chưa thấy ai chịu làm khổ chính mình như vậy, Khương Nhập Vi bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lưng vẫn đeo cặp cùng nàng ra thao trường.


"Kỳ thực tôi rất ghét thao trường." Đường Xuân Sinh đặt cặp ở một bên, bắt đầu chạy.


Khương Nhập Vi nhìn một chút, sân điền kinh là trường mới xây, thậm chí trong tất cả trường học trong thành phố, chỉ duy nhất ở đây có đường chạy trải nhựa. Ngày khánh thành đường chạy, không biết bao nhiêu người đến tham quan, sau đó mỗi khi tổ chức đại hội thể dục thể thao hoặc thi đấu ngoài trời đều tổ chức tại thao trường.


Có người nói thao trường này thực thích hợp để chạy bộ, cho nên mỗi ngày sáng sớm rất nhiều người tới đây rèn luyện.


"Trong giờ thể dục đều cảm thấy dưới hít thở không thông, rất đáng sợ." Đường Xuân Sinh cột chặt dây giày, cởϊ áσ khoác cột vào lưng, "Tuyệt không chút nào thân cận với thiên nhiên, chạy lâu là đầu sẽ choáng váng."


Khương Nhập Vi không khỏi buồn cười: "Tôi nhớ rõ cậu nói cậu tu qua một đời cây cỏ, là cây gì cỏ gì? Còn có, vậy cậu bây giờ còn có thể giao tiếp với cây cỏ sao?"


"Cậu thật muốn biết?" Đường Xuân Sinh một mạch kéo tay cô đi. Các nàng hiện đang ở rìa thao trường. Để đề phòng có người phá hư đường chạy, vây quanh thao trường là một vòng lưới rào. Ngoài lưới có một hàng cây cối, vài nhánh cây rủ xuống vươn qua lưới.


Đường Xuân Sinh kéo Khương Nhập Vi đến một cành, thò tay tóm lấy một chiếc lá.


Khương Nhập Vi mạc minh kỳ diệu, nhưng bên tai đột nhiên trong lúc đó an tĩnh lại, rõ ràng thao trường náo nhiệt giống như vừa ngập trong nước, cảm giác nặng nề khiến cô thấy như màng tai căng phồng lên.


Khương Nhập Vi trong lòng kinh hãi, vừa định chất vấn Đường Xuân Sinh, lại đột nhiên nghe được tiếng hít thở thật sâu.


Tiếng hít thở kia mỏng nhẹ giống như chỉ thoáng qua bên tai cô, nhưng là thoáng đến, lại thoáng đi, thoáng đến, lại thoáng đi... Khương Nhập Vi nhìn Đường Xuân Sinh siết chặt lá cây trong tay, quả nhiên tiếng hít thở liên tục không ngừng trong tai kia dừng một lát, như bị người quấy nhiễu thanh mộng, lập tức lại đều đặn trở lại.



Khương Nhập Vi bỗng nhiên giãy tay Đường Xuân Sinh ra, như từ giữa biển sâu rốt cục vươn đầu lên khỏi mặt nước, thao trường một lần nữa náo nhiệt trở lại.


"Nó còn chưa tỉnh ngủ đâu." Đường Xuân Sinh buông lá cây ra, cười nói, "Cây kia thật có chút lịch sử, có người nói lúc xây thao trường chính là nghĩ đến cây cổ thụ này, không thể chặt đi đành chuyển vị trí lễ đài của thao trường."


Nếu như thế gian vạn vật đều có linh tính —— Khương Nhập Vi trợn mắt há hốc mồm nghĩ. Cô nhìn cỏ cây ngoài lưới rào, bỗng cảm thấy lạnh cả người, cũng không biết mình đã từng đạp lên bao nhiêu sinh mệnh!


Ngẫm lại nếu là nắm một chiếc lá cây kia cũng có thể gây nên đau đớn, Khương Nhập Vi liền toàn thân khó chịu.


Đường Xuân Sinh nhìn biến đổi trên nét mặt cô, trong lòng biết điều này có lẽ chấn động đến cô, bỗng có chút buồn cười: "Được rồi, thế gian vạn vật tuy có linh tính, nhưng là đều có kết thúc," nàng nói với vẻ nghiêm túc hiếm thấy, "Cây cỏ chỉ trải qua được một mùa xuân, ít nhất đã từng tồn tại trên thế gian này, sau luân hồi nói không chừng sẽ có cơ duyên tốt, cậu không cần vì thế mà canh cánh trong lòng."


Nghe Đường Xuân Sinh nói vậy, Khương Nhập Vi miễn cưỡng xốc lại tinh thần, cô nhìn giờ, 10 phút nữa là tới giờ tự học, không khỏi cười khổ: "Không phải bảo đến chạy bộ sao, mau lên không hết thời gian."


Đường Xuân Sinh tức khắc nhảy dựng lên, dẫn đầu chạy về phía đường chạy: "Ha ha, cậu đồng ý rồi a, sau đó mỗi ngày đều đến chạy bộ, đã nói phải giữ lời."


Mình lỡ nói mà không suy nghĩ, nhưng tranh cãi với Đường Xuân Sinh, Khương Nhập Vi trực giác biết mình không thắng được. Không biết sau còn có chuyện gì làm mình tức giận muốn chết nữa không, thực là làm người ta đau đầu.


Khương Nhập Vi chạy trước, quay đầu lại nhìn. Đó là một gốc cây đa, không biết có phải vì gió thổi qua, lá cây phát ra tiếng xào xạc rất nhỏ, cành cũng lắc lư. Có lẽ là mình đã bị ảnh hưởng, Khương Nhập Vi bỗng cảm thấy cây này vì các nàng mà mới làm như vậy, vừa mới giật mình tỉnh giấc, đang còn lười biếng vươn vai.


Nghĩ đến sáng sớm bị Đường Xuân Sinh đánh thức, Khương Nhập Vi trong lòng tức khắc cân bằng trở lại.


Nói đến chạy bộ, Khương Nhập Vi cảm giác mình hẳn là rất thành thạo, quả nhiên Đường Xuân Sinh không được nửa vòng liền dừng lại phía sau, Khương Nhập Vi chạy vài bước quay đầu lại nhìn rồi dừng đợi nàng.


"Tôi bảo này, " Khương Nhập Vi kín đáo nói, "Cậu không cảm thấy rất nhiều người đang nhìn chằm chằm cậu sao?"


Đường Xuân Sinh mờ mịt ngẩng đầu, trên mặt nàng mồ hôi ròng ròng theo mặt chảy xuống.


Khương Nhập Vi thoáng cúi đầu nhìn. Chạy bộ là môn thể thao vô cùng hấp dẫn, mà nguyên nhân của sự hấp dẫn này, Khương Nhập Vi cảm thấy là do hơn một nửa nam sinh ở thao trường đang nhìn chằm chằm vào Đường Xuân Sinh.


Áo khoác Đường Xuân Sinh còn quấn trên lưng, trên thân chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay bó sát người. Eo nàng rất nhỏ, cho nên tôn thêm bộ ngực —— quả là dậy thì tốt quá. Không biết nam sinh thích nhìn nữ sinh ngực lớn chạy nhanh để dồn dập mà ngắn ngủi, hay là nhìn nữ sinh ngực lớn chạy chậm để nhẹ nhàng mà dài lâu.


Khương Nhập Vi chỉ chỉ vào cái áo trên lưng nàng: "Cậu mặc áo vào đi."


Đường Xuân Sinh thả lỏng áo quấn quanh lưng: "Để làm gì, tôi nóng."



Nếu mình khuyên mà nàng vẫn không mặc, thế cũng là vừa mát mình vừa mát mắt người đi.


Khương Nhập Vi cười hắc hắc: "Cậu thật không phải yêu tinh?"


Đường Xuân Sinh nghiến răng trừng mắt nhìn cô, nàng dời mắt đi chỗ khác, trong mắt lóe ra ánh sáng rực rỡ khó tả.


Vì vậy Khương Nhập Vi kết luận, nàng không phải yêu tinh mà là yêu nghiệt, so với yêu tinh còn ghê tởm hơn.


Hai người một lần nữa bắt đầu chạy, Khương Nhập Vi nhìn cây cốingoài lưới rào bị gió thổi qua đang khẽ rập rờn lay động, cô cảm thấy sức tưởng tượng của mình thực sự là càng ngày càng phong phú, thế mà lại có thể nghĩ cây kia đang tập thể dục buổi sáng. Cô lùi lại ngang Đường Xuân Sinh, hỏi: "Cậu nếu biết từng lần luân hồi trước đây, vậy cậu có thể tưởng tượng ra lần luân hồi sau sẽ là cái gì không?"


Đường Xuân Sinh một tay đỡ eo, thở dốc nói: "Tìm được cậu rồi, tôi sẽ không luân hồi nữa a."


Khương Nhập Vi giật mình đứng lại, dưới chân lộn xộn đủ thứ, không biết vấp phải cái gì ngã xuống.


Đường Xuân Sinh thét một tiếng kinh hãi, với tay túm lấy cô lại không kịp, chính mình cũng theo cô ngã xuống.


Thực sự là phiền toái a, Khương Nhập Vi nhìn mồ hôi nhỏ xuống từ cái cằm xinh đẹp của Đường Xuân Sinh mà nghĩ. Từ khi gặp phải cô gái này, mình lúc nào cũng đang ngã lên ngã xuống.


"Cậu sao không?" Đường Xuân Sinh bò đứng lên.


Khương Nhập Vi thấy ít nhất có năm nam sinh dừng lại bên người các nàng, có chút do dự không biết có nên lại gần. Cô đứng lên, nhìn lòng bàn tay mình bị trầy da, thoáng đau rát.


"Sắp vào giờ rồi, " Khương Nhập Vi nhìn đám học sinh đang sôi nổi đi đến thao trường, "Chúng ta cũng đi thôi."


Đường Xuân Sinh nhìn thấy vật Khương Nhập Vi vấp phải chính là một hòn đá, không nhịn được nhặt lên, chuẩn bị ném đi.


"Đừng ném." Khương Nhập Vi đoạt lấy viên đá, "Nói không chừng nó cũng chỉ là đang ngủ, là tôi kinh động nó."


Đường Xuân Sinh buồn bực nói: "Khương Nhập Vi, chẳng lẽ cậu ngã đến ngu người rồi?"


"Đúng vậy, " Khương Nhập Vi cười, "Tôi đã phá hủy luân hồi của cậu, còn không thành đồ ngốc đi?" Dứt lời cô cúi đầu nhìn viên đá trong tay. Đây hẳn là một viên đá vũ hoa màu nâu. Bề mặt đá có hoa văn giống như nước chảy, từng vòng nhạt dần đi chuyển sang màu vàng.


Như là đại sa mạc kia lưu động, rõ ràng là tầng tầng sa tuyến do bão cát sa mạc mà thành.