Như Mộng Hữu Lệnh

Như Mộng Hữu Lệnh - Chương 21





Khi Khương Nhập Vi và Đường Xuân Sinh về đến nhà, trời đã tối.


Ra ngoài kỳ thực cũng là rất vất vả, hai người ngã vào sô pha một hồi đều không nói gì.


Lúc sau, Khương Nhập Vi hỏi: "Buổi tối có hoạt động gì à?"


Đường Xuân Sinh buồn bực: "Sao cậu biết?"


"Là chính cậu bảo con sóc, cậu đã quên?" Khương Nhập Vi đứng lên, "Tôi tắm trước, nóng chết mất."


Đường Xuân Sinh ở phía sau nhìn cô, suy nghĩ một chút, đột nhiên đứng lên, không đợi nàng mở miệng, từ phòng tắm bên kia Khương Nhập Vi đã hét lên.


"Ai nha, không tốt." Đường Xuân Sinh nhanh chóng chạy qua, liền nhìn thấy Khương Nhập Vi toàn thân cứng ngắc đứng ở cửa phòng tắm.


"Đừng tới đây." Khương Nhập Vi cố sức hạ giọng, tay cũng lặng lẽ xua nàng ra. Nhưng đôi mắt cô vẫn gắt gao nhìn chằm chằm khắp ngõ ngách của phòng tắm. Cô cảm giác mình vừa rồi thét chói tai như vậy mà không khiến thứ kia xông đến tấn công đã xem như là vạn hạnh.


Đường Xuân Sinh cũng không nghe, đi tới phía sau cô vươn cổ nhìn, sau đó vỗ vỗ vai cô: "Không có việc gì, kia là khách của ta."


Khương Nhập Vi mạnh mẽ quay đầu nhìn nàng, lại chậm rãi quay đầu đi, phát hiện thứ đó đã bơi đến phía mình. Thứ này có cái đầu hình tam giác, to cỡ bắp tay, trên mình còn có rất nhiều hoa văn theo quy luật.


Nghĩ đến con rắn cực độc ở trước mắt, Khương Nhập Vi cực kỳ sợ hãi.


Nhưng con rắn nhàn nhã thong dong một đường bơi tới cạnh cửa, vì Khương Nhập Vi đứng tại cửa ra vào không thể nhúc nhích, nó liền thẳng dậy nhìn cô, thong thả thè lưỡi rắn.


"Nó, nó muốn làm gì?" Khương Nhập Vi gần như là thì thầm hỏi.


Đường Xuân Sinh buồn cười: "Cậu chắn đường, nó mời cậu tránh ra thôi."


Khương Nhập Vi nghển cổ chậm rãi xê dịch đầu ngón chân, chỉ thấy con rắn hơi hơi gật đầu, sau đó từ bên người cô thong dong đi quá.


"Nó muốn đi đâu?" Khương Nhập Vi tiếp tục thật cẩn thận hỏi.


"Nó là tới làm khách a." Đường Xuân Sinh kéo tay cô, quả nhiên bị dọa đến phát lạnh, đầu ngón tay đều là cứng ngắc. Nàng đẩy Khương Nhập Vi một cái, "Nhanh ngâm nước nóng tắm đi."


Khương Nhập Vi mơ mơ màng màng bị nàng đẩy mạnh đi, sau đó cô lại đi ra: "Tôi còn chưa lấy quần áo mà thay..."



"Vậy sao vừa rồi vào phòng tắm làm gì, lấy quần áo trước có lẽ đã không bị dọa."


Khương Nhập Vi tuyệt sẽ không thừa nhận vừa rồi cô bị phân tâm suy nghĩ xem Đường Xuân Sinh có hoạt động gì vào buổi tối. Cô nhanh chóng chạy vào phòng lấy quần áo, vào phòng tắm nghiêng ngó kiểm tra hồi lâu mới yên lòng tắm rửa.


Nhà Đường Xuân Sinh có bồn tắm rất lớn, Khương Nhập Vi ngâm mình, nhắm mắt dưỡng thần. Ngày hôm nay lại là một ngày khó quên, mà có lẽ từ hôm nay trở đi, cô sẽ thường xuyên trải qua nhiều điều khó quên. Nhưng những thứ kia sẽ không bởi vì cô cho là không tồn tại mà biến mất, ngoại trừ đối mặt, cô cũng không có cách nào khác...


Tắm rửa sạch sẽ cả người đầy bụi, quả thật Khương Nhập Vi đã có chút tò mò muốn ra xem, không biết con rắn kia lai lịch như thế nào.


Nhưng dù Khương Nhập Vi đã sớm chuẩn bị tư tưởng, cô vừa mở cửa phòng tắm đã thấy một cảnh khiến cô sợ ngây người.


Nhà Đường Xuân Sinh có phòng khách to như vậy, lại không ngớt người qua lại, tiếng hoan hô nói cười không ngừng, cô vừa tắm xong thế nhưng đã nhiều người tới như vậy.


Mà Đường Xuân Sinh ngồi ở sô pha, trong lòng ôm một đoàn trắng như tuyết lại lấm tấm gì đó, cũng không biết là cái gì, thấy cô đi ra, liền cao giọng nói: "Khương Nhập Vi, ở đây."


Một tiếng nàng nói, cả phòng khách theo đó quay đầu nhìn Khương Nhập Vi. Khương Nhập Vi đầu váng mắt hoa phát hiện trong đó nam nữ hay già trẻ đều có, tất cả tò mò nhìn cô.


Trước mắt bao người, Khương Nhập Vi đương mặc áo ngủ chỉ muốn chui xuống đất, chỉ có thể kiên trì đi qua đoàn người, đi tới bên cạnh nàng: "Tôi, tôi xả nước cho cậu rồi."


"Tốt, " Đường Xuân Sinh nhoẻn miệng cười, nhét thứ trong tay vào trong lòng cô, "Cậu ôm nó giúp tôi."


Trong khoảnh khắc vừa đón nhận, Khương Nhập Vi đã thấy rõ đây là một con mèo đốm, cuộn mình thành một đoàn, mặc dù là thay đổi người ôm nó cũng không chút phản ứng, giống như đang ngủ say.


Mắt thấy Đường Xuân đứng lên định đi, Khương Nhập Vi tức khắc hối hận, đáng ra nên xả nước lạnh cho nàng, nàng đi tắm bỏ mặc mình với đám người xa lạ kia, không phải quá xấu hổ sao. Nhưng cô còn chưa kịp nói, Đường Xuân Sinh ấn cô vào ngồi trong sô pha, hướng đám người nói: "Nàng tên Khương Nhập Vi, các ngươi có thể làm quen một chút."


Một người mặc váy dài bó sát người, hiển lộ vóc dáng của một cô gái trẻ xinh đẹp lập tức ngồi vào bên cạnh Khương Nhập Vi, mỉm cười nhìn cô: "Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu."


Khương Nhập Vi ôm chặt con mèo nhỏ, căng thẳng nói: "Lần đầu gặp mặt, xin chào."


"Sao lại là lần đầu gặp mặt, chúng ta không phải vừa gặp nhau ở phòng tắm sao?"


Khương Nhập Vi cả kinh trợn mắt, tay hơi siết lại.


Nữ nhân buông mi nhìn thoáng qua vật trong lòng cô, hảo tâm nói: "Ngươi không cần ôm quá chặt, cẩn thận nó cắn ngươi."


Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Khương Nhập Vi đột ngột nói: "Ngươi là..."



Nữ nhân nhướn mày nhìn cô: "Nhận ra rồi?"


Sao có thể nhận ra được? Khương Nhập Vi thở hổn hển tức giận. Nếu như con sóc ở rừng phong kia là chưa thành tinh, thế nữ nhân kia là cái gì, mà đám người này thật ra lại là cái gì. Cô nghĩ, có thể kết giao cùng Đường Xuân Sinh, không thể là người bình thường.


Có mỗi cô vốn là bình thường, cũng là gặp nàng rồi từ từ không còn là chính mình nữa.


Khương Nhập Vi rốt cuộc không dám nói gì. Mỹ nữ này lại là con rắn độc loằng ngằng kia, thật sự là quá... Không thể tưởng tượng nổi.


"Ngươi không cần căng thẳng, chúng ta đều là hộ khách của Xuân Sinh." Mỹ nữ rắn trấn an cô nói: "Ở đây mỗi người đều có một bộ mặt khác, nhưng mà điều đó không quan trọng, quan trọng là chúng ta chỉ lấy dáng vẻ của loài người mà sinh hoạt, cũng theo cách sinh tồn của loài người."


Chấn động thật sự là quá lớn, lượng tin tức cũng quá lớn. Thân thể Khương Nhập Vi vừa mới ấm áp lại, từng chút một trở nên lạnh lẽo. Chỉ là trước mắt những người này tựa hồ cũng không quá mức tò mò về cô, chỉ chốc lát sau liền quay lại nói chuyện với nhau. Cô vểnh tai nghe, ngạc nhiên phát hiện họ đang bàn chuyện con cái, có người thảo luận giá nhà cổ phiếu, thậm chí còn có chính sự xảy ra gần đây...


Nếu như không phải vừa nãy nhìn thấy con rắn kia ở trong phòng tắm, nếu như không phải mắt thấy con sóc thông linh nhân tính, nếu như... Nếu như trở lại thật lâu trước đây, cô nhất định chỉ sẽ cho rằng đây cùng lắm là một đám người bình thường, mặt mũi bình thường cùng thân phận bình thường.


Chỉ là thật lâu trước đây, mình lại là cái gì chứ.


Khương Nhập Vi rốt cục cúi đầu, bởi vì con mèo nhỏ trong tay có vẻ sắp tỉnh, nó đang lấy móng vuốt dụi đôi mắt, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên.


"Tiểu tử, ngươi tỉnh rồi." Mỹ nữ rắn lại cười nói.


Con mèo nhỏ một giây trước tựa hồ còn có một chút mơ hồ, nhưng vừa ngửi mùi mỹ nữ thân rắn liền lập tức bật dậy, uốn lưng, cổ họng phát ra tiềng gầm gừ. Chỉ là nó quá nhỏ, âm thanh kia một chút uy hiếp cũng không có, trái lại có chút non nớt.


"Ôi, ngươi muốn ăn ta sao?" Mỹ nữ rắn cười đến mê người, vươn ngón tay nhỏ dài chọc dưới bụng con mèo nhỏ, "Dạ dày nhỏ xíu như vậy, ăn sẽ không tiêu a."


Với động vật bụng thường là chỗ yếu nhất, con mèo nhỏ chịu khiêu khích như vậy nổi giận, cong người, há miệng lập tức đuổi cắn đầu ngón tay kia.


Mỹ nữ rắn hiển nhiên không sợ, nàng tùy tiện trêu đùa tiểu tử đang tức giận kia, vẫn không quên trêu chọc Khương Nhập Vi: "Sao vậy, đã bị chúng ta dọa cho choáng váng? Lẽ nào Đường Xuân Sinh chưa từng nói với ngươi cái gì?"


Khương Nhập Vi một mặt trấn an con mèo nhỏ, một mặt thấp thỏm nhìn người kia phong thái hết sức nhã nhặn lịch sự: "Các ngươi... tìm Đường Xuân Sinh là có chuyện gì sao?" Nếu như cô nhớ đúng, nàng vừa rồi chỉ nói các nàng là hộ khách của Đường Xuân Sinh?


"Phải, làm người lâu bản tính sẽ mất, nhưng dù quên bản tính, sớm hay muộn sẽ lộ ra gương mặt thật. Cho nên chúng ta thỉnh thoảng sẽ đến nơi này của nàng, dù sao, " mỹ nữ rắn cười cười, Khương Nhập Vi lại cảm thấy ý cười này có chút miễn cưỡng, "Dù sao thế gian này cũng chỉ còn lại tiên phẩm này."


Tiên phẩm?


Khương Nhập Vi không hiểu lắm, mới vừa nghiêng người muốn hỏi, chợt nghe mỹ nữ rắn "Ôi" một tiếng, ngón tay nàng đã bị con mèo nhỏ ngậm lấy.


Có người quay đầu cười nói: "Ai bảo ngươi trêu nó, nó cũng coi như kẻ thù của ngươi đi, ngươi không sợ nó ăn thịt ngươi?"


Con mèo nhỏ dương dương tự đắc ngậm chặt ngón tay, gật gù đắc ý nhìn mỹ nữ rắn. Mỹ nữ rắn cảm giác mấy chiếc răng sữa kẹp ở đầu ngón tay, lại không mạnh nên cũng không rút ra, trái lại ngoe nguẩy ngón tay làm đầu con mèo nhỏ lắc lư theo: "Tiểu tử kia muốn ăn thịt ta, còn quá sớm."


Mèo sẽ ăn rắn sao? Khương Nhập Vi nghĩ, lại nhìn kỹ thứ này trên người tuyết trắng một mảnh có lấm tấm đốm, cô đột nhiên có chút không xác định rõ đây rốt cuộc là con vật gì, mèo đốm, sẽ không là...


"Tiểu tử kia nếu có thể lớn lên, lại thật có chí khí ăn thịt ta, cũng coi như có bản lĩnh." Mỹ nữ rắn cuối cùng rút ngón tay ra, ôm con mèo nhỏ qua. Nhưng con mèo nhỏ ra vẻ thực không tình nguyện, cuối cùng cũng không thể không khuất phục bị cưỡng chế lại."Coi như là động vật quý hiếm, để ta nuôi thử."


Lại có người hiếu kỳ hỏi: "Ngươi thật muốn nuôi hắn?"


Mỹ nữ rắn hơi có chút lơ đãng trả lời: "Bằng không ngươi mang về? Vạn nhất ngươi không cẩn thận lộ nguyên hình, ngăn nổi hắn cắn ngươi?"


Người nọ dứt lời liền sờ sờ mũi không hỏi nữa.


Khương Nhập Vi trước sau nghe như lạc vào mây mù, nhưng lúc này Đường Xuân Sinh rốt cục cũng tắm xong, cô không kềm nổi cảm thấy chưa bao giờ khao khát muốn ở cùng đồ ngốc kia đến vậy.


Y phục Đường Xuân Sinh như ở thời đại khác, áo dài tay áo rộng, vừa lau tóc vừa đi tới. Nàng liếc mắt nhìn vật nhỏ trong lòng mỹ nữ rắn, lập tức cũng có chút vô cùng kinh ngạc: "Quyết định rồi? Ngươi nuôi nó?"


Mỹ nữ rắn gật đầu, con mèo nhỏ liền nhe răng.


"Cũng tốt, đợi nó lớn lên gặm được ngươi, ngươi hẳn là đã bất động rồi."


Mỹ nữ rắn sờ sờ mặt mình: "Ngươi nói ta quá già sao?"


"Ta nói ngươi tu vi hẳn là rất cao." Đường Xuân Sinh dựa gần Khương Nhập Vi ngồi xuống, quay đầu hỏi cô, "Cậu muốn về phòng làm bài tập không?"


Khương Nhập Vi lập tức lắc đầu. Đừng đùa, vừa rồi một mình mình có thể cứng rắn chống đỡ mà ngồi đây, hiện tại nàng có ở đây cô còn gì phải sợ.


"Vậy được rồi." Đường Xuân Sinh vẫy vẫy tay trên không, cây sáo liền không biết từ đâu bay ra, nhẹ nhàng dừng ở trên tay nàng.


Khương Nhập Vi tinh mắt phát hiện mọi người đều điều chỉnh lại tư thế, đôi mắt đều dừng ở cây sáo, cho dù là con mèo nhỏ bất phục bất phẫn cũng dựng đứng hai tai mà ngây ngẩn nhìn. Cô đột nhiên nhớ tới lời mỹ nữ rắn vừa mới nói, thế gian này chỉ còn lại một tiên phẩm, chẳng lẽ là chỉ cây sáo?