Như Mộng Hữu Lệnh

Như Mộng Hữu Lệnh - Chương 28





Khương Nhập Vi một mảnh mờ mịt nắm cây bút làm từ tóc, cô nhìn lão thái tóc bạc, không biết mình nên làm thế nào để vẽ cái "Già thiên bố" đáng ghét kia.


Lão thái tóc bạc từ từ mở miệng: "Kỳ thực nếu như có thể vẽ một con Ứng Long đuôi hoa dẫn hồng thủy ra biển khơi sẽ là cách đơn giản nhất."


"Thế giới này còn có thứ đó sao?" Khương Nhập Vi đờ đẫn hỏi.


"Không còn." Đường Xuân Sinh bên cạnh cô nhẹ nhàng nói, "Những kẻ có pháp lực cao cường đều đã sớm rời đi."


Khương Nhập Vi không buồn quay đầu nhìn Đường Xuân Sinh, hạ tầm mắt nhìn bút trong tay: "Già thiên bố vẽ như thế nào?"


Lão thái tóc bạc nhìn Đường Xuân Sinh.


Đường Xuân Sinh suy nghĩ một chút, trong mắt lại dần trở nên mê man: "Ta... Không biết rõ lắm đường nét ở mặt trên như thế nào..."


"A!" Khương Nhập Vi bật cười, cô đột nhiên ngộ ra điều gì, "Lúc này ta có thể vẽ ra cái gì các ngươi đều biết rõ, là trứng gà mà thôi. Nếu như các ngươi thật sự không thể giúp ta, ta cũng không có cách nào cả." Cô quay đầu, nhìn qua cửa sổ. Bên ngoài là một mảnh đen kịt, lác đác vài ngọn đèn cũng thật xa xôi.


"Nếu như nghiệt này là ta tạo ra, ta sẽ chờ nước ngập đến đây, lấy đi sinh mệnh của mình. Dù sao, " cô vứt cây bút xuống đất, "Mạng của ta không liên can đến ai, một chút cũng không trọng yếu."


Đường Xuân Sinh trầm mặc một hồi, đứng dậy đi tới bên người cô nhặt bút lên, trịnh trọng cầm đưa lên trước mặt cô: "Mạng của cậu rất trọng yếu."


"Chỉ là đối với các người mà thôi." Khương Nhập Vi cũng không nhận lấy, rốt cục liếc nhìn Đường Xuân Sinh, mỉa mai nói.



Đường Xuân Sinh cắn môi dưới. Khương Nhập Vi nhiều lần giận nàng, thế nhưng chưa bao giờ dùng ánh mắt xa lạ như vậy nhìn nàng. Lãnh ý từ đáy mắt còn lạnh lẽo hơn cả mưa gió ngoài kia, khiến nàng có chút run rẩy. Nhưng nàng vẫn cố chấp cầm tay Khương Nhập Vi, nhét bút vào trong tay cô.


"Cậu làm được." Đường Xuân Sinh không buông tay, hai bàn tay đều lạnh buốt, nàng không hề trốn tránh ánh mắt như đâm xuyên qua người khác của Khương Nhập Vi mà lại trực diện nghênh đón, "Cậu nghĩ kĩ lại vì sao cậu gây ra trận hồng thủy này, nhất định cậu có thể làm tạnh mưa."


Khương Nhập Vi oán hận nhìn nàng chằm chằm. Trong đôi mắt tuyệt đẹp kia của Đường Xuân Sinh không có hối hận cũng không có có áy náy, đúng lý hợp tình như vậy khiến người khác muốn xông tới cắn một phát.


Đúng vậy, Khương Nhập Vi chỉ có thể vẽ ra một quả trứng gà, nhất định không tin đường gợn sóng mình vẽ có thể đem đến trận hồng thủy ngập trời này. Chắc chắn là Đường Xuân Sinh ở bên trong quấy phá, từng bước một ép cô thực hiện mục đích.


Khi hai người còn đang giằng co, lão thái tóc bạc lấy ra một vật thật cẩn thận đặt trên bàn vuông giữa phòng.


Thứ đó nhìn rất quen thuộc. Khương Nhập Vi chỉ nhìn một cái liền giật mình, sau đó cô đẩy Đường Xuân Sinh ra, đi tới trước bàn.


Đèn dầu đặt cao trên bàn trà, mặt bàn u ám tựa như ẩn nấp trong bóng tối, mà một mảnh màu vàng thuần khiết sáng rõ kia, giống như giữa chốn hỗn mang xuất hiện ánh sáng mặt trời rực rỡ, trong nháy mắt toàn bộ không gian đều được chiếu rọi.


Kỳ thực đây chỉ là ảo giác của Khương Nhập Vi. Đó chỉ là một mảnh lá vàng. Khương Nhập Vi nhìn rất quen thuộc, nhưng khi tới gần mới phát hiện lá vàng này to hơn một chút so với những lá bà cho cô, mặt trên cũng không có màu gì khác, thuần khiết như thể mặt trời.


Khương Nhập Vi tâm khẽ động, vừa chuyển đầu, một nghiên mực đã bị lão thái tóc bạc đẩy đến.


Vẽ già thiên bố cái gì, mình vẽ mặt trời là được, Khương Nhập Vi liếm liếm môi, ý nghĩ bỗng trở nên kỳ lạ. Dù sao thế giới này đã đủ điên cuồng, vẽ cũng có thể biến thành thật, từ góc độ này mà nói, vẽ trứng gà với vẽ mặt trời cũng không khác nhau. Tốt nhất là tiện tay đốt cháy những thứ yêu ma quỷ quái này đi, Khương Nhập Vi quay đầu nhìn hai kẻ không phải người bên cạnh, lại thấy họ lại rời cô ra chỗ khác nói chuyện, không kềm nổi căm hận mà lộn xộn nghĩ như vậy.


Đường Xuân Sinh nhìn thấy lá vàng cũng kinh ngạc, nàng kéo lão thái tóc bạc ra xa một chút: "Sao ngươi sao cũng có thứ này?"



Ánh mắt lão thái tóc bạc vẫn lẳng lặng rơi trên lá vàng kia, nhớ lại quá khứ mơ hồ xa xôi nào đó: "Lá vàng kia bị cát chôn vùi, bị bỏ quên, ta nhặt được."


"Khi đó ngươi đã ở đấy?" Đường Xuân Sinh thật sự kinh ngạc.


Lão thái tóc bạc ý vị thâm trường nhìn Đường Xuân Sinh: "Ngươi là nói ngươi đã ly khai với thiên địa trong một khoảnh khắc sao?"


Đường Xuân Sinh im lặng. Nàng không thể không từ trên xuống dưới đánh giá lão thái tóc bạc. Có lẽ là lão yêu quái mới có thể sống sót mà không cần dựa vào nàng và sáo ngọc.


"Trên đời này còn có kẻ nào già hơn ngươi không?" Đường Xuân Sinh thấp giọng hỏi.


"Có lẽ không." Lão thái tóc bạc chậm rãi lắc đầu, "Những kẻ già như ta, đi đã đi, tiêu vong đã tiêu vong. Ta là bởi vì còn niệm tưởng, ta biết sẽ có ngày này."


Vì vậy họ cùng nhau nhìn cô gái nắm giữ số phận của họ.


Mà số phận cứ xuất hiện như vậy.


Họ nhìn cô gái ấy đang quay lưng về phía họ, một vùng kim quang lóe sáng, sau đó kim quang dần dần ngưng tụ, như mây mù chậm rãi bay lên. Đèn dầu trên bàn trà bỗng chập chờn, trong nhà như có gió thổi qua, cuốn đám mây mù xuyên qua cửa qua tường, qua cửa sổ qua cả mái nhà bay đi.


Đường Xuân Sinh một bước lao đến cạnh cửa, cố sức mở cửa.


Ngoài cửa mưa gió vẫn thét gào, đám mây mù kim quang ở trong màn mưa tựa hồ như tan ra, mưa bụi như châm, châm xuyên qua mây, lại biến mất dưới mây...


Xa xa ngọn đèn vẫn như trước, đê còn đang được gia cố, mây mù kia nhẹ lướt qua, mà giọt mưa cuối cùng đã từ hiên nhà lão thái tóc bạc rơi xuống đất.


Trời đã quang.


Đường Xuân Sinh hít một hơi thật sâu, mây mù kia dường như cũng vương lại trong lồng ngực nàng, tràn đầy, là niềm hưng phấn nàng khó có thể kiềm chế.


"Tôi biết cậu làm được..." Đường Xuân Sinh thì thào nói, bỗng nhiên xoay người lại.


Khương Nhập Vi cũng đã xoay người nhìn nàng.


"Vẽ mặt trời quả nhiên vẫn là quá sức." Khương Nhập Vi cũng thì thào, sau đó chút thân nhiệt cuối cùng cũng dường như theo phiến mây mù kim quang mà đi mất. Toàn thân cô mềm nhũn, ngã xuống.


"Khương Nhập Vi." Đường Xuân Sinh thét một tiếng kinh hãi, vừa kịp quỳ trên mặt đất nâng người cô lên.


"Tôi không muốn nhìn thấy cậu lần nào nữa." Khương Nhập Vi từ từ nhắm hai mắt, nói gần như không ra tiếng.


"Không đâu." Đường Xuân Sinh ôm chặt thân thể của cô, không chút sợ hãi, "Nhất định không."


Lão thái tóc bạc khẽ lắc đầu, trong lòng chỉ nói một tiếng, nghiệt duyên.