Như Mộng Hữu Lệnh

Như Mộng Hữu Lệnh - Chương 37





Đường Xuân Sinh mỉm cười, khiến cho Khương Nhập Vi đến tận lúc đi vào lớp, bị chủ nhiệm lớp hỏi lí do đi muộn, ngồi xuống rồi mà cô vẫn còn bị mê man chấn động.


Mà tới khi tỉnh lại, cô liền phát hiện Đường Xuân Sinh đã về lại chỗ cũ, không ngồi cạnh Lâm Mạc Trì nữa.


Khương Nhập Vi lấy khuỷu tay đẩy đẩy nàng, thấp giọng hỏi: "Sao cậu không ngồi bên kia?"


"Cậu không thích tôi ngồi ở đây à?" Đường Xuân Sinh hỏi vặn lại.


Khương Nhập Vi nhíu mày, chuyện đó có liên quan gì tới cô chứ. Cô ngẩng đầu, ánh mắt quét đến Lâm Mạc Trì đang quay đầu lại nhìn xung quanh, trên mặt có chút mất mát, không kềm nổi nâng tay đánh vào gáy Đường Xuân Sinh một cái: "Cậu cái đồ yêu tinh hại người!"


Đường Xuân Sinh đương nhiên định phản đối, nhưng thấy ánh mắt Lâm Mạc Trì cũng vô tư cười đáp lại. Khương Nhập Vi phát hiện người này làm gì cũng đều là đương nhiên, đúng lý hợp tình như vậy, sợ rằng Lâm Mạc Trì khó mà chịu được tính cách đó của nàng, hiện tại lại là lớp 12, nhỡ xảy ra chuyện gì ảnh hưởng tới tiền đồ của người ta.


"Cái cậu muốn chỉ là chơi đùa mà thôi, " Khương Nhập Vi nhéo nhéo vành tai mềm mại, "Cũng đừng đụng đến cậu ta."


"Biết rồi." Đường Xuân Sinh tóm lấy tay cô nắm lại.


Động tác này làm Khương Nhập Vi đột nhiên nhớ lại chuyện lúc hừng đông hôm nay, dù nói Đường Xuân Sinh vô tâm vô phế, lúc đó nàng lặng lẽ an ủi cô, không thể không thừa nhận đã khiến cô rất cảm động.


Là cũng vì bị lợi dụng sao? Khương Nhập Vi mở sách ra nghĩ vậy.


Nhưng cô cũng chỉ nghĩ được đến thế, mai lại có kiểm tra, cô đành nỗ lực trở lại với bổn phận học sinh.


Lấy thành tích hiện tại của cô, trong lớp xếp hàng đầu nhưng trong khổi thì không ổn định. Cả lớp đều tập trung tinh thần hăng hái chuẩn bị ra trận, bài thi bay đầy trời, ngay cả Lâm Mạc Trì thoạt nhìn có thiên ngôn vạn ngữ cũng ở lại thêm sau giờ học.


Việc học của Lâm Mạc Trì dù tốt nhưng nhất định cũng bị ảnh hưởng, cũng không biết Đường Xuân Sinh sáng nay nhảy xuống từ sau xe cậu đã nói với cậu ta như thế nào.


Trường của họ so với các trường xung quanh vẫn luôn được coi là có tác phong tương đối nghiêm cẩn, nhưng chỉ có thay đổi thêm không có thay đổi nhất, không biết hiệu trưởng của họ học tập chỗ nào mà áp dụng một kinh nghiệm nghe nói là cực kì tiên tiến, vào giờ học trưa bắt học sinh chạy bộ.


Lớp 12 các nàng là vật thí nghiệm, mà lần đầu thí nghiệm Khương Nhập Vi còn đang mê man, thế nên cô dĩ nhiên không kịp thích ứng, giữa hàng ngũ chỉnh tề kia, cô chạy cực kì vất vả.



Cô không biết ban giám hiệu ở trên đài chỉ trỏ kia nhìn thấy mình như thế nào, dù sao lúc chạy cô cũng đang buồn bực. Đặc biệt, ngày hôm nay Lâm Mạc Trì năm lần bảy lượt đạp phải gót giầy người phía trước, khiến cho đội ngũ của bọn họ thỉnh thoảng lại rối loạn, khẩu lệnh cũng hô linh tinh cả.


Chủ nhiệm lớp chạy cùng cũng đen mặt, trừng mắt nhìn như muốn đâm thủng vài chỗ trên người Lâm Mạc Trì.


Khương Nhập Vi không có cách nào khác, kín đáo chọc vào người Đường Xuân Sinh, sau đó giữa tiếng hô khẩu lệnh của lớp khác mà nói: "Cậu mau cười với Lâm Mạc Trì một cái."


Đường Xuân Sinh lại dường như cảm thấy hứng thú với việc chạy bộ, chuyên chú lạ thường, còn nghe khẩu hiệu lớp khác với vẻ nhiệt huyết sôi trào. Nàng nghe Khương Nhập Vi nói cũng không nghĩ gì nhiều, quay đầu lại cười đặc biệt rạng rỡ với Lâm Mạc Trì.


Lâm Mạc Trì vốn dĩ vẫn chạy mà không yên lòng, thỉnh thoảng nhìn lén Đường Xuân Sinh phía trước, nhìn nụ cười của nàng với mình tức khắc như vừa được cổ vũ, rốt cục có thể tập trung tinh lực, đặc biệt ngẩng cao đầu chạy.


Đường Xuân Sinh cười xong mới có phản ứng, hỏi Khương Nhập Vi: "Làm sao vậy?"


Sau đó các nàng bị giám sát viên của hội học sinh thổi còi cảnh cáo!


Oanh oanh liệt liệt chạy bộ xong, Khương Nhập Vi nhìn tất cả mọi người vẻ mặt đau khổ lại cảm thấy thoải mái. Cô chạy đổ một thân mồ hôi, cảm thấy đặc biệt khó chịu, nhìn Đường Xuân Sinh thở hồng hộc, sắc mặt đỏ ửng, môi cũng đỏ như thoa son, vì vậy cô lại không khỏi băn khoăn. Rốt cuộc là ai cắn nên cái dấu răng kia? Lẽ nào thực sự là Đường Xuân Sinh nhàn rỗi buồn chán gặm miệng mình chơi?


Trở lại lớp sau một trần ồn ã xôn xao, ba mươi phút học lại đem hết tinh lực ra chạy bộ, mọi người đồng loạt oán than dậy đất. Nhưng Khương Nhập Vi lại đột nhiên cảm thấy lúc này mới giống một lớp học mấy chục người. Trước kia mỗi ngày đều trầm lặng vùi đầu vào sách vở, quên mất các nàng mới chỉ mười bảy mười tám tuổi mà thôi.


Mười bảy mười tám tuổi a! Khương Nhập Vi không khỏi cảm thán, những gì cô đã trải qua cùng tâm tính bản thân cảm giác như đã lận đận qua bảy tám mươi năm nay đi.


Mà Lâm Mạc Trì vừa vào lớp đã bị chủ nhiệm lớp xanh mặt gọi đi, mọi người tức khắc ồn ào, ánh mắt đều quét về phía góc lớp nhìn Đường Xuân Sinh.


Đường Xuân Sinh lại hoàn toàn không biết, nàng đang bận tản nhiệt. Nàng có chút lười biếng cởi buộc tóc, tóc dài xõa tung xuống, chậm rãi cầm lấy phe phẩy mà tản nhiệt. Nhưng tóc xõa sau gáy lại nóng, nàng lại bận rộn buộc lại, rút khăn tay lau mồ hôi sau gáy. Chạy vài vòng khát khô cả họng, nàng liền hơi hơi nghiêng đầu, tóc dài chảy sang một bên, cầm bình giữ nhiệt uống từng ngụm từng ngụm.


Trong phòng học rất nhiều đôi mắt đều không dời đi nổi.


Nam sinh nữ sinh như nhau nhìn nàng ở góc lớp, không gây chú ý mà một mình kinh diễm.


Khương Nhập Vi ngồi ở một bên, ở rất gần mà lạnh lùng liếc nàng, khóe miệng hơi kéo xuống, thầm nghĩ một tiếng yêu nghiệt!



Giữa một đám thiếu nam thiếu nữ ngây ngô, dung mạo dáng vóc Đường Xuân Sinh đặc biệt thành thục nổi bật, cũng không biết vì sao chạy bộ mà cũng có thể kiều mị chiêu nhân đến thế, khiến nam sinh kinh diễm nữ sinh hâm mộ.


"A." Đường Xuân Sinh đột nhiên sợ hãi kêu một tiếng, vội nhìn lên.


Khương Nhập Vi chuyển ánh mắt lên bình giữ nhiệt của mình.


"Khương Nhập Vi, mau nhìn cái này." Đường Xuân Sinh đánh sau gáy cô.


"Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích." Khương Nhập Vi vội vã kêu lên, bảo vệ cốc nước trong tay.


Đường Xuân Sinh giơ tờ báo ra trước mắt cô.


Đây là đô thị báo. Các nàng đặt không ít báo, thường là báo về học tập, thỉnh thoảng là thời sự quân sự, nhưng hiếm khi có loại báo này của Đường Xuân Sinh. Tin tức trên đô thị báo giá trị không cao, tiêu khiển giải trí là chính. Nhưng theo như nàng vẫn nói, trên báo có thiên kì bách quái sự vật trên thế giới, đẹp đẽ thú vị lại hấp dẫn.


Khương Nhập Vi nhìn cái Đường Xuân Sinh muốn cô xem, đầu cũng ong lên.


Quả nhiên là triển lãm các bức bích họa ở Đôn Hoàng ở gần đây.


"Đi xem đi." Đường Xuân Sinh hăng hái nói.


Khương Nhập Vi nhìn hình ảnh trên báo, những bức bích họa tinh xảo kia chợt khiến cô hoảng hốt.


Từ sau khi nghe Đường Xuân Sinh kể cố sự về tiên tử hóa thân vào bích họa, lúc đầu cô không cho là thật, nhưng sự thực vẫn ở trước mắt, cô từng bước phải tiếp nhận hiện thực này. Nhưng cô cũng không thật sự lưu ý tới hình ảnh phi thiên ở Đôn Hoàng, vẫn luôn cho là cách thiên sơn vạn thủy xa xôi. Ngoại trừ trên lá vàng vẽ ra một đường cong gần như dải tơ kia, cô cũng chưa từng chủ động đi tìm hiểu về thông tin liên quan tới bích họa ở Đôn Hoàng, thậm chí chưa từng lên mạng đi tìm tư liệu gì. Cô tuy biết Đôn Hoàng nhưng cũng chỉ biết vài hình ảnh của Đôn Hoàng mà thôi, còn lại cũng không có ấn tượng trực quan gì.


Nhưng lúc này, Đôn Hoàng xuất hiện.


Lời giới thiệu trên báo rất ngắn, có lẽ là do bích họa ở Đôn Hoàng quá mức nổi danh hơn nữa còn có bảng chú giải, chỉ mấy tấm ảnh dường như là đã đủ.


Khương Nhập Vi đột nhiên cúi đầu xuống, đôi mắt gần như chui vào trong tờ báo.


Cô nhìn một hình ảnh phi thiên tấu nhạc giữa một tràng hoa tươi rợp trời, có một vị cây sáo bên môi, dáng người như hướng về phía mặt trăng, dải tơ bay lượn sau lưng.


Chỉ là hình ảnh kia không lớn, thân người trong tranh lại càng nhỏ, lại còn có vẻ đã có niên đại lâu đời, ngũ quan loang lổ phân biệt không rõ.


Khương Nhập Vi kinh hoảng, chỉ vào thân người phi thiên kia hỏi Đường Xuân Sinh: "Là đây sao?"


Đường Xuân Sinh sát lại gần, lắc đầu: "Không phải."


"Cậu chắc chứ?" Giọng Khương Nhập Vi lạc đi.


"Nàng là một người nhập vào bích họa nha." Đường Xuân Sinh cười nói.


"Thế đây là cái gì?" Khương Nhập Vi lại hỏi.


"Họa sĩ vẽ mà thôi." Đường Xuân Sinh nhìn kỹ hơn, "Chắc là từ trước khi nàng tới."


Khương Nhập Vi thở ra một hơi.


Đường Xuân Sinh nhìn cô, đột nhiên hỏi: "Làm sao vậy? Muốn thấy nàng sao?"


Khương Nhập Vi không lên tiếng. Bởi vì cô đột nhiên không thể hiểu nổi chính mình, vừa rồi căng thẳng đến đổ mồ hôi, còn mệt hơn ban nãy chạy bộ. Có điều chạy bộ ra mồ hôi nóng, nhưng giờ lại là mồ hôi lạnh. Cô lại rùng mình, miễn cưỡng chuẩn bị tinh thần nhìn thời gian diễn ra triển lãm. Thời gian là một tuần cuối tháng, nhưng cuối tuần các nàng đều phải học thêm.


"Thứ bảy lén đi xem đi." Đường Xuân Sinh trừng mắt nhìn cô, từ trong ngăn kéo lấy ra cây sáo chậm rãi vuốt ve.


Khương Nhập Vi có chút phức tạp nhìn nàng. Cô nghi ngờ triển lãm này có liên quan tới Đường Xuân Sinh.


Mà dù có liên quan hay không, cô cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì.