Nước lửa giao hòa (9)
Vài ngày sau đó, buổi họp mặt cuối năm của Phiếm Hải lặng lẽ đến.
Ngay từ sáng sớm, tập đoàn Phiếm Hải đã phát từng hộp quà Tết cho nhân viên, đồ bên trong khá là sang trọng: một con búp bê, một cuốn lịch, một cái máy mát xa cổ, một sợi dây nhảy thông minh, một cái nồi chiên không dầu, một gói đồ ăn vặt lành mạnh, mọi thứ đều được cân nhắc chu đáo.
Ngoài ra, trong hộp quà còn có một lá “thư nhà” do Kinh Hồng viết tay cảm ơn nhân viên Phiếm Hải và người nhà, và một bookmark do Kinh Hồng viết tay: [Năm này qua năm khác, đồng hành suốt chặng đường.]
Một số phòng ban có lợi nhuận cao còn nhận được nhiều quà tặng kỷ niệm hơn. Vài nhân viên lập tức đăng những hết lên mạng, ngay lập tức kéo về một loạt bình luận:
[Tinh thần của tôi không bình thường đâu: Phúc lợi của công ty lớn, thật đáng ghen tị.]
[Lâm Đại Ngọc chiếm núi Uy Hổ bằng mưu kế: Liều sống liều chết mới có được phúc lợi này...]
[Người im lặng nhất thế giới ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha: Công ty chúng tôi phát 50 trái trứng gà...]
[Sao cục kem lại rớt: Công ty chúng tôi cho một thùng dầu đậu nành! ĐM chứ, không phải dầu phộng, thậm chí không phải dầu thực vật, mà là dầu đậu nành!!! Tôi choáng váng, sắp đến năm 2020 rồi, dầu đậu nành???]
Ngoài ra còn có những cư dân mạng hướng sự chú ý lệch đi nơi khác:
[Đội trưởng quét đồi trụy Tấn Giang: Kinh Hồng viết tay? Chữ viết tay của Kinh Hồng đẹp vậy sao?]
[Quốc vương đất nước ngốc nghếch ngọt ngào: Sao lại là “Kinh Hồng viết tay”? Kinh Hồng viết hàng trăm ngàn bản sao?]
[Đội trưởng quét đồi trụy Tấn Giang: Trả lời @Quốc vương đất nước ngốc nghếch ngọt ngào: Xin trả lời, làm ơn đánh thức IQ dậy giùm đi... Kinh Hồng chỉ viết tay một bản, rồi Phiếm Hải in ra trăm ngàn bản. Kinh Hồng viết hàng trăm ngàn bản, vậy mà cũng nghĩ ra được.]
Buổi tối, buổi họp mặt cuối năm của Phiếm Hải chính thức khai mạc, địa điểm là một sảnh đường lớn ở Bắc Kinh.
Trước hôm nay, mỗi bộ phận cũng tổ chức các hoạt động riêng của mình, chẳng hạn như đặt bao trọn gói sau khi công viên giải trí đóng cửa để tổ chức họp mặt cuối năm.
Còn sự kiện toàn công ty tối nay có sức chứa tương đối hạn chế, nhân viên Phiếm Hải đến dự phải bốc thăm, còn những người khác chỉ có thể xem trực tuyến.
Họp mặt cuối năm của Phiếm Hải đôi khi được tổ chức ở sân vận động hoặc nhà thi đấu có sức chứa lớn hơn, nhưng năm nay được tổ chức ở sảnh đường.
Kinh Hồng ngồi ở hàng thứ tư.
Ở sảnh đường, góc nhìn ở ba hàng ghế đầu quá thấp, không phải là chỗ ngồi tốt.
Bên cạnh Kinh Hồng là giám đốc tiếp thị (CMO) của Phiếm Hải, một người phụ nữ 40 tuổi rất có năng lực, từng là CEO của chi nhánh Trung Quốc thuộc một công ty quảng cáo quốc tế thuộc 4A*, khi trò chuyện với Kinh Hồng, cô gọi họp mặt cuối năm là “răng cuối”**. Các công ty thuộc 4A đều đặt trụ sở của những công ty con đầu tiên ở Trung Quốc tại Hồng Kông hoặc Đài Loan, một số thậm chí còn đặt trụ sở chính ở đó, vì vậy cũng học theo cách của dân địa phương, gọi họp mặt cuối năm là “răng cuối“.
* Hiệp hội các công ty quảng cáo Hoa Kỳ (American Association of Advertising Agencies)
** Răng cuối: bắt nguồn từ tập tục cúng Thổ Địa vào 16 tháng Chạp hàng năm của người dân Phúc Kiến và Đài Loan. Các công ty Trung Quốc cũng thường tổ chức họp mặt cuối năm vào khoảng thời gian này nên dùng luôn cách gọi “răng cuối“.
Điều đáng kinh ngạc là, nghe nói, cô còn viết văn trên mạng. Văn phòng của cô bao quanh bởi tường kính trong suốt, có lần vào khoảng 12 giờ đêm, người ta phát hiện cô không về nhà, không về với con mà ném đứa con gái nhỏ cho chồng, ngồi trong văn phòng viết tiểu thuyết tranh đấu thương trường.
Bữa tiệc bắt đầu đúng bảy giờ.
Người dẫn chương trình là một nữ nhân viên còn trẻ của bộ phận nhân sự tập đoàn Phiếm Hải, sau lễ khai mạc, Kinh Hồng được mời lên sân khấu phát biểu trước tiên.
Kinh Hồng nói, một năm vừa qua không hề dễ dàng nhưng mỗi nhân viên của Phiếm Hải đều đã phát huy tối đa tiềm năng của mình, cuối cùng công ty cũng vượt qua khó khăn, vượt qua mọi trở ngại, đi tiếp con đường đúng đắn, anh cảm ơn mọi người, đồng thời đại diện cho chủ tịch Kinh Hải Bình cảm ơn mọi người.
Trên màn hình phát trực tiếp, một loạt bình luận “chào sếp Kinh”, “chào sếp Kinh nhỏ”, “các đồng chí đã làm việc chăm chỉ”, “phục vụ nhân dân” liên tục quét ngang, ngay cả khuôn mặt của Kinh Hồng cũng chìm nghỉm bên dưới bình luận của nhân viên Phiếm Hải.
Mở đầu là màn múa rối.
Một bầy “con rối Phiếm Hải” nhảy lên nhảy xuống ngay ngắn, trông rất ngây thơ, không khí lập tức trở nên sôi động.
Bộ phận nhân sự rất giỏi sắp xếp.
Một con rối ở giữa ngã xuống, nhưng tự nó làm cách nào cũng không đứng dậy được, cuối cùng chỉ có thể nằm trên sân khấu lăn lộn, ra hiệu mình “không bò dậy được”, mấy con rối cạnh đó vội vàng vây quanh nó, đứa kéo, đứa đẩy, đứa húc, tốn rất nhiều công sức nó mới đứng dậy được.
Khắp trong sảnh bùng lên những tràng cười sảng khoái, nhưng đến cuối nhiều người mới nhận ra rằng khúc nhạc đệm này đã được dàn dựng sẵn, là một phần của chương trình.
Sau đó là các tiết mục ca hát và nhảy múa của các ngôi sao, cũng như các tiết mục biểu diễn đa dạng của nhân viên Phiếm Hải: hát, nhảy, xuyên âm, tiểu phẩm, hài độc thoại, ảo thuật... xen kẽ với rút thăm trúng thưởng, v.v. Trong hạng mục ca múa có rất nhiều bài đang hot, không khí tại hiện trường ngày càng nóng hơn.
Tất nhiên, vì phải tránh những ca khúc, điệu nhảy thịnh hành trên nền tảng của Thanh Huy, không làm tăng độ nổi tiếng của đối thủ, nhân viên Phiếm Hải cũng không có nhiều lựa chọn.
Tiết mục xuyên âm và tiểu phẩm đều rất thú vị, thường liên quan đến ngành IT, hoặc tình hình hiện tại ở nơi làm việc, v.v.
Chẳng hạn, một phó tổng giám đốc cao cấp từng tốt nghiệp Thanh Hoa một lần nữa kể lại câu chuyện nổi tiếng của mình: “Hồi cấp 3, để được vào Thanh Hoa, ngày nào cũng làm bài, làm tới nỗi hư cả mắt. Những người khác thì làm gì trong lúc này? Đang yêu. Sau đó vào được Thanh Hoa, để được sang Mỹ, ngày nào cũng làm bài, làm tới nỗi hư cả mắt. Những người khác thì làm gì trong lúc này? Đang yêu. Sau đó nữa, khi đặt chân lên đất Mỹ, để tìm được công việc tốt, ngày nào cũng làm bài, làm tới nỗi hư cả mắt. Những người khác thì làm gì trong lúc này? Đang yêu. Tiếp đến, vào trong công ty top 500, vẫn chẳng có cô gái nào thèm yêu tôi...”
Cấu trúc song song “ngày nào cũng làm bài” rất nổi tiếng trong toàn bộ cộng đồng IT.
Một ví dụ khác là có cô gái nói: “Tôi có cái máy tính đầu tiên cho riêng mình khi 15 tuổi. Sau khi tôi học cách lướt mạng, thế giới quan của tôi giống như Adobe Reader, cứ mỗi hai hoặc ba ngày phải cập nhật một lần. Đúng là trên mạng có đủ mọi loại người!”
Kinh Hồng cũng cười theo mọi người.
Trong dịp hiếm hoi được “thả lỏng” thế này, nhiều người cũng kể lại tình trạng hỗn loạn trong các công ty lớn, bỗng nhiên điểm thêm chấm buồn cho ngày vui.
Khi một ngôi sao nào đó lên hát, Kinh Hồng lại nhớ đến Bành Chính.
Bành Chính thích ca hát, lại còn thần tượng rất nhiều ca sĩ nổi tiếng từ hồi tuổi còn trẻ. Trong một buổi họp mặt cuối năm của Hành Viễn vài năm về trước, năm nào Bành Chính cũng mời các ca sĩ này đến, đồng thời hát cùng với họ, chủ yếu là những bài hát cổ điển.
Nhưng Bành Chính lạc điệu khủng khiếp, trở thành cơn ác mộng, thành địa ngục của các ngôi sao, thế là họp mặt cuối năm của Hành Viễn cũng nổi tiếng khắp nơi, trở thành địa điểm “ngã ngựa” của các ca sĩ. Chỉ cần hát với Bành Chính, dù ca sĩ có tài đến mấy cũng sẽ bị dẫn đi lạc đường.
Năm 2017, trước mắt toàn thể công chúng, một Thiên Hậu bị lạc điệu.
Năm 2018, trước mắt toàn thể công chúng, Thiên Vương cũng bị dẫn dắt lạc điệu.
Hiện trường ca hát biến thành tai nạn kinh dị.
Kinh Hồng cho rằng Bành Chính cũng là người thần kỳ, nhưng thực ra anh khá thích Bành Chính, vì ông ta thật sự là rất chính trực.
Bành Chính là CEO duy nhất trong Big Four trở về từ nước ngoài. Năm đó có tổng cộng 28 sinh viên Trung Quốc được nhận học bổng, và Bành Chính là người duy nhất trong số 28 người trở về, vì bạn gái lúc đó và sau này là vợ ông đang ở Trung Quốc. Khi đó, cha mẹ ông ta phản đối kịch liệt việc con trai không ở lại Mỹ, nhưng Bành Chính nhất quyết đi theo con đường riêng của mình. Việc này có thể phần nào thể hiện được bản chất con người.
Kinh Hồng không thích ca hát, cũng không thần tượng ai, Kinh Hải Bình cũng vậy, các ca sĩ ngôi sao đến với Phiếm Hải luôn tương đối an toàn.
Các tiết mục lần lượt qua đi, cuối cùng cũng đến cao trào của bữa tiệc: tập thể quản lý cấp cao của tập đoàn Phiếm Hải nhảy sexy dance!
Có khoảng mười mấy quản lý cấp cao tại trụ sở chính của tập đoàn Phiếm Hải ở Bắc Kinh. Một số người tỏ ra rất hào hứng, số khác thì ngược lại, thậm chí còn nổ ra vài cuộc tranh luận lạ thường với giám đốc nhân sự về việc “liệu vị trí hiện tại của họ có được coi là quản lý cấp cao Phiếm Hải hay không“. Cuối cùng Kinh Hồng lên tiếng, tất cả các “quản lý cấp cao” có tên trên trang web chính thức của Phiếm Hải đều phải tham gia.
Giữa sự mong đợi rất lớn, Kinh Hồng và những người khác bước lên sân khấu, lặng lẽ chờ đợi.
Sau đó, một chùm ánh sáng chiếu xuống, một bản nhạc sôi động vang lên, Kinh Hồng cởi bỏ cà vạt dưới ánh đèn, vung tay ném sang một bên sân khấu.
Tiếng hú hét lập tức vang dội khắp trong hội trường.
Kinh Hồng lại cởi bỏ áo vest ném sang một bên sân khấu, chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen. Bầu không khí dưới sân khấu vô cùng cuồng nhiệt, tiếng la hét không ngừng vang lên: “AAA!!! Sếp Kinh!!! Sếp Kinh!!! Chúng em yêu anh!!!”
Điệu nhảy bắt đầu, tất cả quản lý cấp cao nhảy cùng nhau, kể cả những ông chú bụng phệ.
Mọi người đều có chỉ số IQ rất cao, việc ghi nhớ các động tác không khó khăn gì, nhưng hầu hết các quản lý cấp cao Phiếm Hải đều thuộc dạng tay chân không đồng đều, trông kỳ quặc và buồn cười, không bao giờ theo kịp nhịp điệu.
Ngay cả bản thân Trương Lệ cũng vậy, lúc tập luyện chính chị còn liên tục nói: “Mình tự đào hố chôn mình rồi”, “mình cũng có ngày này.”
Người nhảy giỏi nhất hóa ra lại là hai người phụ nữ tầm 40 tuổi, tổng giám đốc khối nhân sự và tổng giám đốc khối kinh doanh, cùng với... Kinh Hồng.
Kinh Hồng không hề qua loa, anh nhảy khá nghiêm túc, chỉ có điều vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
Ngồi xổm xuống, đứng lên, giơ tay, nâng đầu gối, xoay người, lắc hông, nâng hông, lắc vai, tiến và lùi, các động tác đều trẻ trung, sống động, tràn đầy năng lượng. Vô cùng đặc biệt, có thể vì dáng người, có thể vì sức mạnh, cộng với nét mặt lạnh lùng, cách nhảy của Kinh Hồng không hề diêm dúa loè loẹt, cũng không tạo cảm giác hài hước, nào mà ngược lại còn toát lên sự phóng khoáng rất lạ thường.
Kinh Hồng mãi mãi là tâm điểm chú ý của mọi khán giả. Ngay cả khi anh không đứng ở vị trí này, hoặc không có địa vị này, anh vẫn có thể cướp đi mọi sự chú ý.
“AAAAAAAAA!!!!!!” Bên dưới gào thét.
“Sếp Kinh!!! Dancing King!!! Dancing King!!!”
“Sếp Kinh ra mắt!!! Nhất định phải ra mắt!!!”
“Sếp Kinh, chúng em bỏ phiếu, chúng em nhất định sẽ bỏ phiếu cho sếp Kinh!!!”
“Anh một phiếu, tôi một phiếu, sếp Kinh của chúng ta sắp ra mắt!!!”
“Sếp Kinh tiến lên!!! Càn quét showbiz đi!!!”
“Tua nhanh tới cảnh sếp Kinh đóng phim thần tượng!!! Đóng vai sếp tổng ngang ngược anh ơi!!!”
“Tua nhanh tới cảnh sếp Kinh trở thành siêu sao, hot trên toàn cầu!!!”
“Sếp Kinh, người đàn ông đẹp trai nhất thế giới thế hệ mới!!!”
Trên livestream, bình luận chạy qua đặc kín màn hình, hết sức đáng sợ.
Cuối cùng, bản nhạc cũng kết thúc, động tác đóng khung trong vài giây, Kinh Hồng nhẹ nhàng thở dốc rồi vẫy tay chào khán giả, nghiêm mặt bước đến mép sân khấu, nhặt lại áo vest và cà vạt rồi bước xuống.
Không khí tại hiện trường sôi động điên cuồng, những từ khóa như “Kinh Hồng sexy dance”, “Kinh Hồng Dancing King”, “Họp mặt cuối năm của Phiếm Hải” thậm chí còn nhảy lên danh sách hot search tối hôm đó.
Các loại video trực tiếp cũng đang lan truyền nhanh chóng trên các nền tảng video lớn.
...
Sau đó Kinh Hồng không trở lại buổi họp mặt cuối năm nữa, mà đi thẳng đến nhà Chu Sưởng.
Chu Sưởng mở cửa, cười hỏi: “Xong điệu sexy dance của em rồi?”
“Xong rồi...” Kinh Hồng vừa bước vào vừa cởi cà vạt, thực ra anh cũng không quan tâm lắm: “Hiệu ứng tại chỗ khá tốt.”
Anh vẫn sẵn sàng làm cho nhân viên của mình thấy vui vẻ.
“Biết mà.” Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng bằng đôi mắt đen đầy ẩn ý: “Trên mạng đã có trực tiếp rồi. Sếp Kinh nhỏ nhảy đẹp nhất.”
“...” Thực ra Kinh Hồng không muốn Chu Sưởng nhìn thấy, anh nói: “Chỉ là góp vui cho nhân viên công ty thôi, mỗi năm một lần.”
Ai cũng biết sang ngày mai anh sẽ lại là CEO cao quý và nghiêm túc của tập đoàn Phiếm Hải.
“Cũng phải.” Chu Sưởng đi theo Kinh Hồng, rồi chợt nhận ra quần tây của Kinh Hồng có gì đó không ổn, bàn tay to ấn vào một cái, hắn hỏi: “Đây là cái gì?”
Vài giây sau, Chu Sưởng dường như đã hiểu ra đó là cái gì. Hắn khẽ cười, áp vào bên tai Kinh Hồng, hạ giọng hỏi: “Sếp Kinh nhỏ, em còn đeo đai kẹp áo nữa à?”
“...” Kinh Hồng đứng lại, ghìm giọng cảnh cáo Chu Sưởng: “Đai kẹp áo bắt buộc phải đeo. Biên độ động tác rộng, không đeo thứ này thì áo sơ mi chẳng biết sẽ chạy đi đâu, cái này có thể cố định áo trên trong quần.”
Chu Sưởng ngừng nói, ôm lấy Kinh Hồng từ phía sau, ngón tay khéo léo nhẹ nhàng cởi thắt lưng của anh.
Kinh Hồng: “...”
Chẳng mấy chốc, chiếc quần rơi xuống đất.
Hai vòng thun đen quấn chặt quanh đùi Kinh Hồng. Đôi chân của Kinh Hồng không hề gầy yếu, mà có cơ bắp rất săn chắc. Bây giờ, sự tương phản hiển hiện giữa cơ bắp trắng ngần và vòng thun màu đen. Trên vòng chân có ba sợi dây rút kéo dài lên đùi ở mỗi bên, cũng màu đen, nằm ở phía trước đùi, phía sau đùi và một bên đùi, ba cái kẹp thép ở cuối dây kẹp chặt áo sơ mi trắng của Kinh Hồng.
Vì có tính đàn hồi, cơ đùi của Kinh Hồng bị hằn lên một vòng tròn.
Thật giống vớ kẹp* dành cho nam.
* Google “Garter Belt” để trí tưởng tượng thêm phong phú.
Chu Sưởng lại cởi nút áo anh.
Một cái, hai cái, ba cái.
Chu Sưởng không cởi hết ra, mà để lại hai ba cái phía dưới.
Hai người mải mê hôn nhau. Chu Sưởng nhấc đầu gối Kinh Hồng lên, để anh ôm cổ mình, chỉ mấy bước đã đi đến bên sô pha trong phòng khách, ngồi xuống, thả người kia lên đầu gối.
Không khí sôi động của buổi họp mặt cuối năm ở công ty vừa rồi biến mất chỉ trong chớp mắt, giờ họ chỉ còn nhìn thấy nhau.
...
Một giờ sau, Kinh Hồng lười biếng nằm trên giường, không muốn cử động.
Tuy nhiên, còn một việc nữa.
Kinh Hồng nằm đó, biếng nhác nói: “Chu Sưởng, trên tủ ngoài cửa có một lá thư viết tay của em. Anh đọc đi.”
Chu Sưởng khựng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
Nói xong, Chu Sưởng đi xuống lầu. Hắn bước tới cửa thì phát hiện quả thực có một bức thư viết tay “Gửi gia đình của nhân viên Phiếm Hải” và một cái bookmark trên tủ trước cửa.
Chu Sưởng nhẹ nhàng mở thư, chữ viết của Kinh Hồng đập vào mắt.
Không phải là thư tay in sẵn, mà là viết tay thật. Từng nét viết máy rơi trên giấy, tỏa ra mùi mực thoang thoảng. Màu sắc rõ ràng cũng khác hẳn so với màu in, hơi phản quang.
Giống như mọi bức thư gửi gia đình của nhân viên, nội dung cũng là bản tổng kết một năm, tuy nhiên, trong bức thư này, Kinh Hồng không điểm lại toàn bộ một năm của tập đoàn Phiếm Hải, mà là cả năm của hai người.
Chữ viết của Kinh Hồng rất mạnh mẽ:
[Dear Chu Sưởng,
Năm đầu tiên bên nhau đã sắp trôi qua rồi.
Trong một năm này, và một năm trước nữa, cùng dạo bước quanh thị trấn nhỏ Giang Nam; cùng đến bên bờ Ấn Độ Dương; cùng ngắm cảnh đêm Bắc Kinh; cùng vượt qua sa mạc mênh mông; cùng du ngoạn Budapest.
Bị vu oan, bị bán khống, bị đe dọa, giữa bao cơn khủng hoảng, hai ta sát cánh bên nhau.
Được trao tặng album gia đình, ý nghĩa sâu nặng.
Cảm ơn một năm này, mong chờ một năm tới.
Yours,
Kinh Hồng]
Dưới cùng là chữ ký “Kinh Hồng” như rồng bay phượng múa mà hắn đã quen thuộc.
Khởi đầu và kết thúc đều dùng một từ tiếng Anh đơn giản, thường thấy nhất trong mỗi bức thư, các công ty nước ngoài thường dùng lẫn lộn với nhau, nhưng không biết tại sao, một “Dear” và một “Yours”, một “Gửi người thân yêu” và một “Người yêu anh”, lúc này lại bộc lộ tình ý mặn nồng đến vậy.
Ngoài ra còn có một cái bookmark dưới bức thư.
Chu Sưởng xem thử, phát hiện đây chính là bản gốc “bookmark viết tay” của Kinh Hồng, chữ viết cũng giống hệt như vậy.
[Năm này qua năm khác, đồng hành suốt chặng đường.]
Hàng trăm ngàn nhân viên mới và cũ của tập đoàn Phiếm Hải chỉ nhận được bookmark in, Kinh Hồng lại giữ riêng bản gốc của nó lại, tặng cho Chu Sưởng. Hiển nhiên hắn là người đặc biệt nhất.
“...” Chu Sưởng mang những thứ này vào phòng làm việc, cất đi cẩn thận rồi trở về phòng ngủ chính trên lầu hai.
Kinh Hồng vẫn nằm trên giường, mơ mơ màng màng.
Chu Sưởng ôm anh từ phía sau, nói: “Đi tắm nhé? Tắm rồi ngủ.”
“Ừm...” Kinh Hồng đáp: “Đi ngay.”
Lúc này trong lòng Chu Sưởng tràn ngập tình cảm dịu dàng, hắn ôm lấy Kinh Hồng từ phía sau, một tay nắm lấy tay Kinh Hồng, nói: “Tôi đã đọc thư viết tay rồi, cảm ơn.”
Kinh Hồng khẽ cười: “...Không có gì.”
Chu Sưởng siết chặt tay Kinh Hồng, lật qua lật lại, nhìn thoáng qua rồi nói như phát hiện ra một thế giới mới: “Nhìn chỉ tay của sếp Kinh chúng ta này, đường sự nghiệp lên tận trời rồi.”
Kinh Hồng liếc Chu Sưởng một cái, giọng hơi đùa cợt: “Sếp Chu còn biết cái này sao? Tổng giám đốc một công ty công nghệ?”
“Sơ sơ.” Chu Sưởng cũng không biết xấu hổ, nói tiếp: “Đường sinh mệnh cũng rất dài.”
Kinh Hồng: “...”
“Đường tình duyên... đoạn cuối không có nhánh, sạch sẽ gọn gàng, cả đời chỉ thương một người.”
“...” Kinh Hồng mỉm cười: “Cái này là giả thôi. Anh là tổng giám đốc của một công ty công nghệ, vậy mà cũng tin?”
“Vậy sao, tôi lại cảm thấy với em thì chính xác lắm.” Chu Sưởng nắm tay Kinh Hồng, nhìn đường chỉ tay ấy một lúc rồi chợt đưa lên môi.
Từ sau vai Kinh Hồng, giữa ánh trăng mờ mờ ảo ảo, nơi kết thúc đường chỉ tay mỏng manh ấy, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống.
- --
Ai mà nói sếp Kinh lạnh lùng rồi yêu sếp Chu ít hơn là tui thẳng tay mời ra đó nha, anh không nói nhiều thôi chứ anh muốn lãng mạn thì tán ai người đó đổ cái rầm cho coi.