Chương 1: Tôi là nông dân.
Tại một ngôi làng nhỏ nằm ở đâu đó gần rìa của đế quốc Clawos, nó là ngôi làng ẩn nằm sâu bên trong thung lũng, được bao phủ bởi những ngọn núi và lớp màn sương mù bao phủ gần như quanh năm suốt tháng.
Cũng chính vì lý do đó mà muốn rời khỏi cũng như tới được nơi này cực kỳ khó khăn, chỉ có 3 tháng nóng nhất trong năm, tức mùa hè thì sương mù mới nhạt dần đi để mở ra con đường chính xác để rời khỏi đây.
Đó cũng là thời điểm lý tưởng để những cuộc giao dịch, tiếp xúc với bên ngoài diễn ra, dù sao tuy nơi này là một ngôi làng nằm ở một nơi khá hoang vu nhưng thổ đặc sản ở đây cũng là một trong những thứ thu hút được rất nhiều thương đoàn.
Một trong số đó là lúa mì Pugu, quả Pugu và vải Pugu, tất cả chúng đều được đặt tên dựa theo tên của ngôi làng này, Pugu tức trù phú trong tiếng địa phương, một loại ngôn ngữ đã biến mất từ khi kỷ thứ II kết thúc.
Lúa mì Pugu có thể cường hóa cơ thể, trợ giúp rất nhiều cho kẻ ăn vào, quả Pugu thì là dược phẩm có thể làm dung môi để chế tạo các bí phương thất truyền, vải Pugu lại đặc biệt hơn cả, nó được dệt ra từ vỏ của đại cổ thụ nằm giữa làng.
Mỗi năm đại cổ thụ chỉ cho ra một ít vỏ như là để ban thưởng cho dân làng, loại vải được dệt ra từ nó có khả năng giúp kẻ mang vào trở nên "n·hạy c·ảm" hơn, dễ dàng tiếp cận gần hơn với bản chất của mọi việc.
Hơn cả làng Pugu cứ như thể được nơi này ưu ái vậy, có không ít kẻ đến từ bên ngoài muốn đóng cọc, chiếm lấy nơi này làm của riêng nhưng chưa một lần thành công, kể cả quân đoàn Griffin hùng mạnh nhất đế quốc Clawos cũng tương tự như vậy.
Đây là một quân đoàn nơi mà các kỵ sĩ tụ tập lại đều là tinh anh trong những tinh anh, mỗi kẻ trong số đó đều được trang bị một Griffin, sinh vật huyền thoại gần như đã tuyệt chủng hoàn toàn vào giữa kỷ thứ III.
Thậm chí cả trang thiết bị sở hữu cũng là tiên tiến nhất cả lục địa, chi phí duy trì mỗi năm cho quân đoàn chưa tới 30 thành viên này có giá trị lên tới cả một tòa thành, đây là một con số cực kỳ khổng lồ với số lượng như vậy.
Dù sao Griffin cũng không ăn mấy thứ ngũ cốc, thịt thà tầm thường, nó là 1 sinh vật huyền thoại, đương nhiên nó chỉ ăn những thứ có phẩm chất như vậy và một trong số đó chính là quả Pugu xuất thân từ làng Pugu.
Điều này cũng chứng minh được rằng sử dụng vũ lực căn bản là không thể nào làm xoay chuyển được làng Pugu nên muôn đời hoàng đế của đế quốc Clawos vẫn luôn cố gắng tìm ra cách để có thể khai thác được nguồn tài nguyên quý giá tại nơi đây.
Có rất nhiều cách thức khác nhau, thể như mang người của mình vào sinh hoạt trộn lẫn với dân làng Pugu rồi thông qua đó dần dần làm quen, thậm chí là kết hôn, sinh con rồi trở thành chính dân làng Pugu.
Nhưng đáng tiếc là thất bại đến mức không thể thất bại hơn, loại sương mù này không phải kẻ nào cũng hít được, đến Griffin huyền thoại cũng phải ho sặc sụa và đổ bệnh ngay sau khi mùa hè vừa kết thúc, sương mù bắt đầu dày đặc lên.
Tuy vào đến làng Pugu thì sương sẽ tản đi đôi chút nhưng số còn lại thì vẫn đủ độc để hạ sát 1 Griffin khỏe mạnh đang trong thời kỳ sung mãn nhất, vậy nên việc đồng hóa văn hóa làng Pugu vào Clawos rồi đánh thuế trong tương lai là không thể.
Nên sau đó đã có rất nhiều phương án khác nhau nhưng điểm chung đều là thất bại trừ một phương án, đó là về việc bọn họ nhận ra chuyện dân làng Pugu rất kiên kỵ với việc trở nên mạnh mẽ.
Nhất là những già làng, không rõ tại sao nhưng dân làng Pugu hoàn toàn không hề có bất cứ phương thức nào để trở nên mạnh hơn dù đã tồn tại từ trước cả khi kỷ thứ III bắt đầu, ví dụ như con đường của kỵ sĩ, vu sư, pháp sư, v.v.
Bọn họ hoàn toàn mù tịt về nó và đó cũng là lỗ thủng đủ lớn để đế quốc Clawos có thể khai thác vào, tuy già làng không muốn nhưng chỉ cần cải tạo về mặt tư tưởng thì vài chục năm sau sẽ có kết quả.
Dù sao tuổi trẻ hùng tâm tráng chí, ai không muốn trở thành anh hùng trong câu chuyện của riêng mình cơ chứ? Ai ai cũng muốn trở thành kẻ mạnh, trở thành nhân vật chính của câu chuyện mang tên cuộc đời.
Để rồi dẫn đến hiện tại, đâu đó khoảng 200 năm kể từ khi những cuốn sách chứa đựng những câu chuyện cổ tích về dũng giả diệt rồng hay pháp sư cứu thế, v.v đổ bộ vào bên trong làng Pugu, mọi chuyện đã chuyển biến rất nhiều.
"Ba mẹ, con nghĩ kỹ rồi, con muốn trở thành một nông dân."
Cậu bé đâu đó khoảng 15 tuổi đưa ra quyết định khó khăn nhất đời mình, dù sao không phải đứa trẻ nào trong làng cũng có thể tự ngộ được đạo lý này, thực sự thì cống phẩm để ra ngoài kia thực sự quá cao, đó còn chưa kể đến tiền thuế phải chịu hàng năm nữa.
Đây không phải là thứ mà một gia đình nghèo có thể chịu đựng được, thậm chí là kể cả với những gia đình tầm trung cũng tương tự là như vậy, vậy nên việc quyết định ở lại hay không thật ra là một chuyện cực kỳ quan trọng.
"Vậy sao? Con nghĩ kỹ chưa?"
Lần này tới lượt người đàn ông cầm trên tay chiếc tẩu lên tiếng hỏi lại cậu bé, ông ta đương nhiên là người bố trong gia đình, trên thực tế thì ông ta cũng đã từng trải qua một giai đoạn hệt như cậu ta rồi nên cũng hiểu phần nào cảm xúc của cậu ta hiện tại.
"Đúng vậy ạ, dù sao chú Arez qua chừng đó năm vẫn chưa trở về làng lần nào, không biết sống c·hết ra sao nhưng tiền thuế này thì chúng ta vẫn phải gánh lấy như thường nên nếu con đi thì không phải chỉ càng trở thành một gánh nặng hay sao?
Mà bên ngoài cũng chưa chắc đã an toàn được như bên trong làng nên ở lại rồi sống một cuộc đời như bố cũng ổn rồi, nếu được thì tích trữ đôi chút để cho đời sau ra bên ngoài cũng rất ổn, mà trời cũng đỡ nắng rồi nên con đi hái rau dại đây."
Nói rồi đứa trẻ cõng lấy cái giỏ bên cạnh mình và chạy thẳng ra ngoài để lại cha mẹ của nó trong im lặng, đôi khi có một chút chuyện không cần kể cũng biết, vậy nên im lặng chính là cách làm tốt nhất hiện tại.
"Anh không định kể với nó sao?"
"Kể để làm gì cơ chứ? Dù gì thì trong tương lai nó sẽ biết mà thôi, dù sao làng Pugu này cũng không cần kẻ ngu ở lại, chút 'cống phẩm' kia chẳng là gì cả, nhưng nó khá hơn thằng chú của nó đấy, chỉ là khoảng thời gian này nếu ra được bên ngoài thì sẽ lý tưởng hơn."
"Già làng nói cái gì sao?"
"Năm xưa tổ tiên chúng ta tránh được một kiếp nạn nhưng không thể tránh mãi được, nhưng em cũng đừng quá lo lắng, 200 năm qua chúng ta đã đưa không ít huyết mạch ra ngoài bằng cách giả ngu rồi."
"Vậy còn Gallone thì sao?"
"Anh đã giao dịch với mấy 'bạn' nhỏ của thằng bé rồi, khi thời điểm đó tới thì chúng sẽ tuân theo ước định và mang thằng bé đi, còn em thì sao? Không s·ợ c·hết à?"
"Trải qua lễ trưởng thành rồi thì đã sớm không còn nữa, vậy nên làng chúng ta mới có quy định là chỉ cho những đứa trẻ dưới tuổi trưởng thành ra khỏi làng, chỉ là em vẫn lo lắng về Gallone, không biết khoảng thời gian kế tiếp của nó sẽ như thế nào?"
"Ai cũng có con đường mà mình phải đi, chúng ta gánh lấy 'tội' này thì đến ngày nào đó cũng sẽ phải trả lại, chỉ là hy vọng rằng đời sau có thể sống tiếp phần của chúng ta."
Tại một ngọn đồi nhỏ đằng sau làng, Gallone vào lúc này vừa đi thật chậm vừa quay đầu nhìn xung quanh như đang cố gắng tìm thứ gì đó, đương nhiên thứ mà cậu nhóc hướng tới không phải là rau dại thông thường rồi.
Bởi vì nếu như chỉ tìm rau dại thì cũng chẳng cần đi sâu đến mức này, đây cũng là khu vực ít dân làng qua lại, chỉ có những thợ săn thì mới chủ động đi sâu như vậy thôi chứ dân làng bình thường, đặc biệt là một thằng nhóc như Gallone thì chẳng có lý nào để đi xa đến như vậy cả.
Đi được một lúc thì cuối cùng Gallone cũng đi được tới mặt bên kia của ngọn đồi, ở đó tọa lạc một hồ nước rất lớn nhưng đây không phải là nguồn nước chính của làng vì nước ở đây rất "dơ" mà còn ẩn chứa rất nhiều thứ nguy hiểm.
Lý do mà Gallone mất công đi tới tận đây, một nơi nằm ngoài lãnh thổ của làng cũng như tiềm ẩn rất nhiều yếu tố nguy hiểm như thế này là để gặp một người bạn, đó cũng là người "bạn" nhỏ trong lời kể của bố cậu ta.
Đứng ở đây Gallone cũng đã dễ dàng trông thấy cô ấy rồi, đó là một cô gái kỳ lạ, nước da xanh lục đi kèm với đôi tai nhọn cùng tròng mắt màu vàng kim, khác hoàn toàn với dân làng cũng như những kỵ sĩ, pháp sư hay tới làng vào mỗi dịp mùa hè.
Cô ấy rất khác thường và cũng đã kể cho Gallone rất nhiều chuyện ở bên ngoài, về tính cách thì rất thích tỏ ra vẻ trưởng thành nhưng trong mắt của cậu ta thì cô ấy cũng chỉ là 1 cá thể đồng trang lứa vì cậu ta thấy chính mình bên trong cô ấy.
Gallone thấy được sự nổi loạn, thấy được một đứa trẻ đang cố gắng chứng minh rằng mình đã trưởng thành cho những kẻ bên cạnh thấy được bằng nhiều cách khác nhau, cũng vì đó mà cậu ta cũng 1 lần nữa nhìn nhận bản thân mình.
Có thể nói nhờ cuộc gặp gỡ với cô gái này cũng như trải qua kha khá thời gian ở bên cạnh nhau mà đến cuối cùng Gallone mới đưa ra quyết định rằng sẽ ở lại làng.
Trên thực tế thù trước đây Gallone vẫn cứ tưởng hướng tới bên ngoài hoặc tỏ ra trưởng thành hơn đồng bạn trang lứa là đã đủ để thực sự trưởng thành.
Nhưng hiện tại thì mọi chuyện đã khác, Gallone nhận thấy được rằng trưởng thành chính là khi bản thân biết quan tâm đến những thứ xung quanh cũng như cũng vì chúng mà phấn đấu, đó mới chính là trưởng thành.
Nhận thức thay đổi dẫn đến tác phong thay đổi cuối cùng là quyết định sau cùng, Gallone đã học được rất nhiều thứ ở bên ngoài, nghe được rất nhiều chuyện kỳ bí ở vùng đất xa xôi ngoài kia nhưng đến cuối cùng cậu ta vẫn quyết định ở lại.
Không phải bởi vì Gallone không muốn ra ngoài kia ngắm nhìn lấy thế giới mà là vì cậu ta chấp nhận sức nặng của hai chữ trách nhiệm và chọn sống một cuộc đời hệt như cha của cậu ta, là một nông dân.
Hơn cả có nhiều hơn một lý do để khiến Gallone quyết định ở lại, tuy vẫn chưa quá hiểu nhưng không phải tự dưng mà ngày nào cậu ta cũng tới đây với một giỏ rau dại trên lưng, tuy chỉ như thoáng chốc nhưng cũng đủ để khiến tâm trí của cậu ta bị giam cầm tại đây.
Thứ duy nhất mà Gallone thấy được lúc này là 1 cô gái đang chơi đùa với những sinh vật mà cô ấy gọi là Water Spirit, là hình thái thấp nhất của nhánh này và cũng là những sinh vật đại diện cho sinh mệnh của hồ nước này.
Một khái niệm rất thú vị mà Gallone chưa từng được nghe tới nhưng trong mắt của cậu ta thì những thứ đó tồn tại cũng chỉ là để khiến khung cảnh xung quanh cô gái ấy trở nên hoàn mỹ hơn cả.
Nhận ra được sự hiện diện của Gallone thì cô gái ấy cũng từ trạng thái đùa nghịch với Water Spirit chuyển sang thành nghiêm túc, trưởng thành với một vẻ mặt trông có vẻ rất bực bội vì sự có mặt muộn màn của cậu ta, rất trưởng thành.
"Cậu tới muộn!"
Nghe thấy vậy thì Gallone cũng đặt giỏ rau dại trên lưng xuống ngay bên cạnh cô gái ấy rồi nhẹ nhàng thở dài đi với một gương mặt sợ sệt, nhát cấy.
"Cậu cũng biết đấy, mùa hè gần tới rồi, người ở bên ngoài sắp tới nên nhiều gia đình muốn đưa con em mình ra ngoài kia cũng đang muốn thu thập thêm một số cống phẩm để chuẩn bị cho sắp tới.
Cũng vì thế mà muốn tới đây cũng phải bỏ ra một chút mánh khóe thì mới được, mọi chuyện không hề đơn giản như cậu vẫn tưởng đâu, hơn cả không phải là vì nhặt cả 1 giỏ rau dại này hay sao? Rất mất thời gian đấy."
"Hừm, vậy còn cái huy hiệu có khả năng tàng hình kia đâu?"
"Cái huy hiệu có khả năng tàng hình nào?"
Nghe thấy vậy thì cô gái ấy trực tiếp trừng mặt nhìn về phía Gallone nhưng từ đầu đến cuối cậu ta vẫn giữ nguyên nét mặt vô tội nên cô ấy cũng chỉ đành biết thở dài cho qua rồi bắt đầu vùi đầu vào giỏ rau dại mà cậu ta đã mang đến.
Vào lúc này cô gái ấy đã tiến vào trạng thái cực kỳ nghiêm túc, cứ như thể đây là một công việc cực kỳ nguy hiểm vậy, việc này khiến Gallone có chút ghen tỵ, không hiểu vì sao mà cậu ta cảm giác bản thân không đáng giá bằng mớ rau dại kia.
"Bộ mớ rau dại này quý lắm sao? Con người từ bên ngoài tới đây chỉ lấy những hoa quả ở đây chứ rau dại các thứ bọn họ chẳng để tâm đến bao giờ, thật kỳ lạ."
Nghe thấy vậy thì đôi tai dài của cô gái ấy có nhảy lên đôi chút, nhưng nó cũng chỉ là một khoảnh khắc mà thôi, ngay sau đó thì sự tập trung của cô ấy lại một lần nữa đổ dồn về phía giỏ rau dại kia, ít ra thì cô ấy cũng mở miệng để giải thích sự tò mò của Gallone.
"Đương nhiên rồi, con người hay thậm chí đám Griffin hạ đẳng kia sao mà cảm nhận được Drake Herb được ngâm bởi ánh trăng rằm tại núi Long Tích này được, nếu dễ nhận ra vậy thì chúng đã sớm nhổ trụi rồi."
"Chúng rất quý giá sao?"
"Đúng vậy, quý với bên ngoài nhưng với những kẻ sinh ra và lớn lên trong núi Long Tích, thậm chí là thấm đẫm bởi long tức trong chừng đó năm với từng hơi thở thì đúng là chẳng đáng giá thật, nhưng đúng vậy, thứ này rất quý ở bên ngoài.
Đây là thứ có thể giúp một số chủng tộc nhất định hóa long, chủng tộc đã sớm tuyệt chủng vào cuối kỷ khởi nguyên, đương nhiên là nó rất quý rồi, chỉ là một giỏ như thế này cùng lắm cũng chỉ chiết xuất được tầm nửa lọ 50ml mà thôi, muốn hóa long thì vẫn còn thêm nữa.
Mà tạm bỏ chuyện đó qua một bên đi, cậu đã đưa ra quyết định chưa? Định cùng đám bạn ra ngoài kia để ngắm nhìn thế giới rộng lớn bên ngoài hay tiếp tục ở lại đây và sống một cuộc sống buồn tẻ, nhàm chán trong này?"
"Đương nhiên là ở lại rồi, dù sao từ đó đến giờ vẫn chưa có dân làng nào trở lại cả, độ nguy hiểm vẫn là chưa rõ, hơn cả cậu cũng nói bên ngoài kia cực kỳ có ác ý với dân làng mà đúng không? Thậm chí có cả đống kẻ vẫn chưa từ bỏ ý định d·iệt c·hủng cả làng dù đã trôi qua cả triệu năm.
Ở lại đây vẫn lý tưởng hơn, sống một cuộc đời bình thường cũng chẳng sao, dù sao cả cha và mẹ cũng đều lựa chọn như vậy mà giờ bọn họ vẫn sống rất khỏe mạnh với không chút tiếc nuối đấy thôi, hơn cả có một người...."
Gallone nói đến ngang đây thì đỏ mặt cắm mặt nhìn xuống đất, thực sự thì vào lúc này cậu ta không còn chút liêm sỉ nào để nhìn thẳng vào mặt cô gái ấy nữa, đây có thể xem là một lời thổ lộ và dù có được chấp nhận hay không thì cậu ta vẫn cảm thấy sợ hãi khi nghe thấy nó.
Còn với cô gái ấy thì cũng đánh mất sự tập trung vốn có của mình rồi nhìn về phía một Gallone đang ngại ngùng xoa xoa đôi tay của mình, chỉ là cô ấy không hiểu được lời thổ lộ của cậu ta, dù sao cả 2 cũng khác chủng tộc, dung mạo khác biệt đôi khi cũng đã đủ để khiến cả hai không tới được với nhau.
"Chà chà, Gallone của chúng ta để ý tới cô gái nào rồi à? Kể đi, chúng ta là bạn có đúng không? Cậu thích cô gái nào? Có phải là June, cháu gái của trưởng làng, Quy, cô gái mà cậu vẫn luôn kể rằng rất hay đối nghịch với cậu hay cặp chị em nhà Schmidt vẫn luôn bám lấy cậu?
Mà kể đến ngang đây cũng bất ngờ thật đấy, không ngờ được rằng Gallone, cậu bé nhát cấy của chúng ta lại hút gái đến như vậy, thật đáng ghen tỵ đấy nha, mà cũng tốt, có cớ ở lại đây cũng rất tốt, ngoài kia hiểm ác, trong này rõ ràng an toàn hơn rất nhiều."