Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Những Quyển Sách

Chương 12: Thông tin.




Chương 12: Thông tin.

"Hừm, cảm giác như vị kia đang dỗ dành một đứa trẻ vậy, chiều chuộng nhưng cũng không kém phần thực tế, chỉ nói mơ hồ để tiểu thư có thể tự rút ra bài học cho chính mình, thậm chí còn ân cần chăm sóc nữa."

"Vậy trải nghiệm của ông thì sao?"

"Hôm đó là một ngày mưa, một cơn mưa rất kỳ lạ, đương nhiên những kẻ quá yếu không thể nào cảm nhận được sự bất thường đó nhưng với một kẻ đã sống quá lâu, thây đủ nhiều chuyện như lão già này thì đương nhiên hiểu nguồn cơn đằng sau nó.

Nó không phải mưa mà là những mảnh vỡ của bầu trời rơi xuống hệt như mưa vậy, đây là một hiện tượng chỉ xảy ra khi những tồn tại bậc cao của mộng giới can thiệp vào, đương nhiên chuyện này không thường xảy ra.

Thậm chí nếu tính từ lúc mộng giới lần đầu tiên giáng lâm đến hiện tại cũng chỉ mới có một lần duy nhất có sự can thiệp cấp độ này dựa theo những ghi chép do những kẻ sống sót sau t·hảm h·ọa đó viết lại trong sợ hãi.

Đương nhiên vào lúc đó ta vẫn chưa sinh ra nên cũng không thể nào tận mắt chứng kiến khung cảnh tuyệt vọng đến không tưởng khi phải đối mặt với một tồn tại mà chúng ta không thể nào hiểu được dù nhìn nhận theo bất cứ khái niệm nào.

Thậm chí những kẻ còn sống sót trong tộc ta sau t·hảm h·ọa đó còn kể lại rằng bọn họ thậm chí còn không dám mường tượng về thứ đó thêm bất cứ lần nào nữa và vàng tuyệt vọng hơn nữa khi bọn họ đều là tồn tại ở cấp độ thần cả."

"Vậy năm đó chính xác cái gì đã xảy ra?"

"Thứ mà chúng ta vẫn luôn gọi là bầu trời, hướng thẳng ra tinh không vơi vô vàn các hành tinh với không đếm hết các khả năng đi kèm với hiểm nguy đã vỡ vụn bởi một bàn tay duy nhất, sau đó thì mộng giới.

Hay nói đúng hơn là một phần của nó trực tiếp rơi thẳng xuống, đè nát hơn 1/2 thiên đàng, làm chấn động các đại lục, địa ngục có thể là bên chịu ít thiệt hại nhất nhưng dù sao lúc đó c·hết cũng quá nhiều, địa ngục gần như nổ tung vì phải chịu cả phần trách nghiệm của thiên đàng.

Nhưng đó vẫn chỉ là mở màn mà thôi, sau đó từ trong mộng giới bắt đầu bò ra thứ mà chúng ta hiện tại vẫn thường gọi là mộng thú, vào lúc đó bọn họ không hề có bất cứ khái niệm gì về chúng nên căn bản là không thể g·iết chúng được.

Biện pháp duy nhất vào lúc đó là phong ấn chúng lại vào địa mạch, đại lục Jaratos đã chịu trách nhiệm trở thành nhà tù cho đám mộng thú đó, đương nhiên cũng chẳng được bao lâu thì cả Jaratos đều bị ô nhiễm hoàn toàn và trở thành lục địa tối.

Ngoài ra thì Jaratos cũng chính là tiền tuyến trong trận chiến năm đó, là mà đám mộng thú bò ra nên thật ra nói giam bọn chúng nhưng cùng lắm cũng chỉ khiến bọn chúng tạm thời không ra được khỏi đó mà thôi.

Mãi đến tận sau này khi Solomon cùng đội của ông ta công thẳng sang bên đó rồi thành công tạo ra màn chắn giữa 2 giới thì Jaratos mới chính thức có sự sống trở lại, chỉ là độ ô nhiễm của nơi đó vẫn quá cao.

Hiện tại nó vẫn bị gọi là lục địa tối, thậm chí còn xuất hiện một số chủng tộc khác tự xưng là ma tộc đang c·hiếm đ·óng tại đó, đương nhiên là phía các đại lục khác vẫn luôn tỏ một thái độ cực kỳ bài xích Jaratos và con dân trên đó."

"Đây cũng là do tiền bối của tộc Goblin kể lại?"

"Trước thì đúng nhưng sau thì không? Dù sao ta cũng khá lớn tuổi rồi, thậm chí với cả trong tộc thì ta cũng là một trong những kẻ già nhất vẫn còn sống đến hiện tại, còn đám mà ta nhắc tới trước đó thì giờ đều còn nửa hơi hết.

Kiểu ngủ để cố gắng kéo dài sự sống ấy, giờ mà bị gọi tỉnh thì cùng lắm ra đánh nhau vài ba phút là hết cái vẹo thôi, được cái dù sao cũng được mang danh là thần của kỷ thứ II, vẫn mạnh hơn một tên cấp 9 như ta nhiều."

"Goblin đều có thể trường thọ như vậy sao?"

"Giáo viên khá đặc thù, thậm chí là ngay cả trong hoàng gia, tiểu thư cũng thấy hình dạng thật của ông ấy rồi đấy, da màu xám tro và mắt màu tím, đây là do ông ấy khi mới được sinh ra đã biến dị thành một nhánh Goblin cực hiếm.



Một con Goblin bị bạch tạng hay nói đúng hơn là Albino Goblin, trong tự nhiên thì việc một cá thể bạch tạng ngay từ khi sinh ra là cực kỳ hiếm, với một chủng có dân số đông đảo cùng khả năng sinh sản siêu việt như Goblin thì đỡ thêm vài phần nhưng vẫn cực hiếm.

Nhất là với hoàng gia, từ trước đến nay vẫn chưa có tiền lệ nào xuất hiện một Goblin vừa đủ tư cách trở thành vua mà cũng vừa là một cá thể bạch tạng, cũng vì thế mà vị trí của ông ấy trong hoàng gia là rất đặc thù."

"Còn chuyện kết nghĩa gì gì đó lại như thế nào nữa?"

"Là do tôi, năm đó tôi được giáo viên nhặt về xong tiện thể kết nghĩa anh em với hoàng đế luôn, chỉ là không ngờ thời gian trôi qua nhanh đến như vậy rồi."

"Khoan đã, từ đó đến bây giờ ít cũng phải cả 50 năm rồi, vậy tại sao ngài Thomas lại nhìn trẻ vậy?"

"Là vì cái này."

Nói rồi Thomas để lộ ra cặp sừng hươu trên đầu của mình cùng đôi mắt có phần thủy tinh thể màu đen cùng đồng tử màu đỏ, giác mạc màu vàng kim, ngoại trừ những đặc điểm này ra thì về hình dạng thì anh ta không thay đổi quá nhiều.

"Đây là hình dạng thật của tôi, một ma tộc theo lời của giáo viên, ma tộc có nguồn gốc từ mộng thú nên tuy không gần như bất tử như chúng nhưng vẫn có thể sống rất lâu, cụ thể hơn thì chúng tôi là một chủng trường thọ."

Lúc này thì Sara vẫn chưa hoàn hồn lại được, vào thời điểm hiện tại thì không hiểu tại sao cô ta lại có cảm tưởng rằng học viện Yggdrasil là một nơi dành cho các tộc á nhân theo học, bởi lẽ những cấp cao mà cô ta đã gặp phải chỉ trong khoảng thời gian ngắn vừa qua chủ yếu đều không phải là con người cả.

Hèn gì Clawos mãi vẫn không lật được tình thế tại thành Ygist này, rõ ràng là cơ cấu của học viện hầu hết đều là do các chủng khác tới làm, muốn thông qua việc là đồng tộc để kéo sập học viện cũng chẳng thể làm được.

Nhưng đó không phải là chủ đề mà Sara nên quan tâm hiện tại, rõ ràng cô ta đang nghe kể về trải nghiệm của lão View trong lần gặp đầu tiên với chủ quán cơ mà? Tý nữa thì bị ông ta thao túm, may mà nhận ra kịp.

"Ông có thể tiếp tục câu chuyện của mình rồi đấy."

"Ta nói đến ngang đâu rồi nhỉ? À, bầu trời bị xé toạc ra hệt như trong những câu chuyện mà ta đã nghe lúc còn nhỏ, cũng vì thế mà việc đầu tiên ta làm đó chính là trực tiếp gửi một bức thư về cho phía tộc của mình.

Tuy lúc nãy ta có nói rằng bản thân không liên lạc được với hoàng gia nhưng một lão già đã sống qua lâu như ta thì đương nhiên làm gì có không chuyện bị mấy tình huống như thế này từ trước cơ chứ?

Đầu đường phổ thông không được thì dùng cái khác thôi, tuy nếu bị phát hiện ra thì sẽ khiến một số tên kẻ thù ngày trước trở nên cảnh giác hơn nhưng tình huống bắt buộc nên không thể tránh được.

Sau đó thì ta, với cương vị là cường giả duy nhất trong khu vực này thì bỏ qua chuyện đây là lãnh thổ của tộc nào đi chăng nữa thì ta vẫn phải đi đầu để phòng tránh những sai lầm trong quá khứ lặp lại thêm một lần nữa.

Ta đã thấy đủ nhiều mất mát, quá thấu hiểu thế giới này, trải qua cũng quá nhiều cuộc chia ly nên đây là việc ta cần phải làm, nếu bằng cách nào đó khống chế được thì phải làm cho bằng được, nếu không thì ít nhất cũng phải mang được thông tin ra.

Igis, con bé là một đứa trẻ tốt, chỉ là thường rất hay sốc nổi, trường hợp của con bé cũng hệt như Thomas vậy, đều tiến vào học viện dựa trên đơn tiến cử của ta, về căn bản thì con bé cũng có thể xem như con gái của ta vậy.

Chỉ là nó còn quá nên cũng thường hay đưa ra một số quyết định quá sức ngu xuẩn và thật đen đủi thay, ta lại quá nhu nhược để cản con bé đi, sau đó thì ta, Igis cùng hai đứa bạn thân của nó đã tiến vào giáp giới kia."

"Vậy ra đây là lý do mà ông nổi nóng đến như vậy với Viktor cùng nhân viên của phòng thí nghiệm số 1?"



"Không sai, ta không phủ nhận chuyện mình có hơi bị cảm xúc khống chế vào lúc đó, dù sao ta cũng không có con, Igis hệt như gia đình của ta vậy, tuy không thấy được nhưng nghe tin nó vẫn còn sống thì có chút mất khống chế về mặt cảm xúc cũng dễ hiểu mà thôi."

"Chị Igis là đời sau của Astaroth, một công tước quỷ và là 1 trong 72 con quỷ của Solomon, Astaroth ngày trước là bạn rất thân với giáo viên, việc chăm lo chị Igis cũng là vì được chính ông ta nhờ vả.

Tuy nhìn vậy thôi chứ thật ra chị ấy là cổ long hàng thật giá thật, đáng tiếc ở chỗ vì là một cổ long nên khoảng thời gian cần để chị ấy có thể đạt tới ngưỡng tuổi trưởng thành là tương đối dài, nhất là trong thời đại như thế này nữa.

Năm xưa vì để dựng lên rào chắn mà Solomon đã tiêu hao quá nhiều Erk của thế giới, việc thiếu thốn quá nhiều Erk đã khiến một số chủng tộc trường thọ trở nên chậm lớn, nhất là cổ long, chị Igis hiện tại cùng lắm cũng chỉ mới ngang một cô gái đâu đó 16-17 tuổi của con người mà thôi."

"Mà thật ra giờ cũng tốt, mộng giới có lượng Erk dày đặc đến kinh khủng nên thật ra thì đây cũng là nơi mà nó nên tới vào những lúc như thế này."

"Mộng giới chứa nhiều Erk lắm sao?"

"Đúng vậy, không chỉ nhiều mà còn rất nhiều, nhiều đến độ đã có rất nhiều cấp thần từ bỏ thế giới này để tiến vào mộng giới trước khi Solomon kịp dựng lên rào chắn kia, dù sao thì ai cũng sẽ truy cầu thứ sức mạnh cao hơn khi nhận ra mộng giới tồn tại rất nhiều thứ cấm kị."

"Như cấp hầu và cấp vương?"

"Không phải, chúng không đến mức được gọi là cấm kị, dù sao một kẻ như lão già này còn g·iết qua được cấp hầu rồi thì cũng cho thấy được chuyện khoảng cách giữa chúng ta không quá xa, còn cấp vương thì cùng lắm là mạnh hơn cấp thần của chúng ta một chút thôi.

Tồn tại cấm kị phải là dạng cực kỳ khủng bố, hoàn toàn không thể lý giải được, giáp giới mã 0 tuy được mang danh là cấp vô giải nhưng trên thực tế là do không g·iết được chúng mà thôi, dù sao hiện tại cũng là thời đại mạt pháp, muốn thành thần khó như lên trời.

Trừ khi tới được mộng giới không thì chuyện trở thành thần căn bản là viễn vông, đám cấp vương kia thì lại mạnh hơn cấp thần một đoạn, dù có huy động khoảng 5 cấp 9 cỡ như ta cùng một lúc đánh hội đồng nó đi chăng nữa thì chưa chắc đã ngang tay được chứ nói gì là g·iết?"

"Vậy chỉ có vị kia mới có thể được tính vào là tồn tại cấm kị?"

"Đúng vậy, chỉ là chúng ta không biết quá nhiều về những tồn tại như vậy nên cách thức hay suy nghĩ của bọn họ như thế nào cũng rất khó dò, nhưng tính tới hiện tại thì vị kia vẫn chỉ tỏ ra bản thân thực sự chỉ là một ông chủ của một quán trà nhỏ mà thôi.

May mắn là thái độ của ngài ấy rất tốt và cũng giữ hòa khí với tất cả nên mọi chuyện tính tới hiện tại vẫn ổn, chỉ là đối với những kẻ không xứng đáng thì mọi chuyện lại rất khó nói, khi bọn họ tiếp cận với ngài ấy thì sẽ ngay lập tức bị ô nhiễm.

Tuy vẫn chưa rõ cách thức ô nhiễm nhưng khả năng cao là xung quanh ngài ấy hay nói đúng hơn là khu vực giáp giới căn bản là chứng đầy loại dạng khí tức nào đó, bất cứ ai đi vào đó đều sẽ vô tình bị ô nhiễm."

"Nên về căn bản thì không phải là do ngài ấy cố tình mà là do chúng ta quá yếu nên chỉ riêng việc lại gần ngài ấy thôi cũng đủ khiến chúng ta bị ô nhiễm?"

"Về căn bản thì là vậy, mà giờ ta mới nhớ lại lời mô tả của ông tổ ta về cái ngày hôm đó, ông ta nói rằng chúng ta hệt như những con kiến vô tri vậy, coi cái tổ là trần nhà của chính mình và vô tình tự hạn chế bản thân phải sinh hoạt cũng như sống vì nó.

Còn bàn tay kia chính là một đứa nhóc đang trêu đùa với ổ kiến kia, đối với nó thì đây cũng chỉ là một lần chơi nhưng với tổ kiến thì cuộc chơi này hoàn toàn có thể hủy diệt cả vương quốc mà chúng đã tốn cả đời để gây dựng nên.

Đứng trước thứ sức mạnh kia chúng ta hệt như con sâu cái kiến vậy, hoàn toàn không có khả năng chống trả lại và cũng chẳng đủ tư cách để làm chuyện đó, tuy nghe thì có vẻ vô tâm nhưng đó lại là sự thật trần trụi mà chúng ta phải đối diện trước mắt."

"Vậy sau khi ông bước vào giáp giới thì sao?"



"Chẳng có gì nhiều lắm, vị kia nói rằng hãy ngồi bất cứ chỗ nào mình thích rồi mang thứ có thể được xem là thực đơn gồm những thức uống mà đến cả một kẻ già đầu như ta cũng chưa bao giờ thấy qua.

Dù tò mò nhưng lý trí vẫn mách bảo ta liên tục là đừng làm gì đó ngu xuẩn, thế nên ta chỉ nhận thức uống miễn phí từ ngài ấy, dù sao thì nếu không uống thì có khi ta cũng chẳng có thể ngồi ở đây để kể lại câu chuyện này được.

Trên thực tế thì ta không phải là một kẻ hay uống trà lắm và một phần cũng vì gần đây gặp tương đối nhiều chuyện nên cảm thấy khá nặng đầu, nhưng ngay sau khi làm một hớp thì tâm trí của ta bắt đầu bình ổn trở lại rất nhanh chóng.

Thậm chí ta còn nhớ lại một chút chuyện đã quên từ rất lâu về trước, đó là những ký ức có niên đại lên tới hàng chục ngàn năm, nhưng vào chính lúc đó thì bên Igis xảy ra chuyện, con bé bị ô nhiễm quá nhanh.

Thậm chí là trước cả 2 đứa bạn của nó, đây là một chuyện cực kỳ vô lý vì phải biết rằng con bé là cổ long thuần chủng, thậm chí còn là thuộc dòng máu cực kỳ cao quý trong cổ long, đáng lý ra thì khả năng kháng của nó phải cực cao mới đúng.

Vào chính lúc đó ta cũng ngay lập tức hoàn hồn lại mà nhận ra kẻ mà mình phải đối mặt, ban đầu ta vẫn cứ tưởng rằng có một tồn tại cấm kị nào đó vì quá nhàm chán nên tạo ra một trò chơi mới để nhìn từ xa.

Nhưng ta đã đoán nhầm, rõ ràng thứ mà ta đang phải đối mặt không phải là đám cấp hầu mà ta thường hay gặp mà cũng chẳng có gì giống với đám cấp vương làm bá chủ cả một giáp giới cả, thái độ của thứ đó là cực kỳ điềm tĩnh và hòa đồng.

Chỉ là cũng chính vì thế nên nó mới càng kinh khủng hơn, hơn cả tiểu thư có biết nguyên tắc đằng sau đặc tính mèo vờn chuột không? Không phải là vì chuột chạy đủ nhanh hay đủ thông minh nên mới khiến mèo phải chạy theo nó mất một lúc mới tóm gọn được.

Mà là vì mèo thích tận hưởng vẻ mặt hoảng loạn và sợ sệt của con mồi của mình, nó muốn cho con mồi của mình một chút hy vọng rồi lại đập nát nó ra thành từng mảnh nhỏ, một đặc tính săn mồi cực kỳ kinh dị nhưng lại là sự thật.

Bởi vì trong mắt của con mèo thì con chuột cuối cùng cũng chỉ là thực phẩm hệt như Griffin là gia súc với ta vậy, muốn dày vò thực phẩm của mình, hay nói đúng hơn là chế biến nó ra làm sao thì đó hoàn toàn là do ý muốn của con mèo.

Hoàn cảnh của ta vào lúc đó cũng tương tự như vậy, ta hiểu rõ một sự thật rằng kẻ đó biết rõ mục đích của ta khi bước vào giáp giới, thậm chí hắn còn quá hiểu rõ điểm yếu của ta và trên hết là từ đầu đến cuối hắn chỉ xem ta như một con mồi.

Sau đó thì ta đã có vài hành động đủ ngu xuẩn như ra sức phản kháng bằng cách tung ra đòn mạnh nhất, thứ đã từng thổi bay một cấp hầu thành thịt vụn nhưng trước kẻ đó thì nó hệt như một cơn gió thoáng quá vậy.

Sau đó hắn phủi thứ mà hắn coi là bụi dính trên áo rồi nói rằng cực kỳ xin lỗi quý khách khi vẫn chưa hoàn tất quá trình dọn dẹp đã khai trương gì gì đó kèm theo một nụ cười thân thiện cùng lấy cái quất lông để lau đi bụi bặm còn đọng lại trên cơ thể của ta.

Bị dày vò đến cấp độ như vậy thì đó là lần đầu tiên mà ta nếm trải qua, cũng vì thế mà ta trực tiếp ngồi sững ra và chấp nhận c·ái c·hết ngày đang một dần tới gần hơn, thậm chí ta còn sẵn sàng t·ự s·át để tránh bản thân bị ô nhiễm rồi hóa thành mộng thú.

Nhưng ngay lúc đó thì 2 đứa bạn của Igis cũng có chút không được, chúng ho sặc sụa liên tục, thậm chí một trong số đó còn trực tiếp ho ra cả một chất lỏng màu đen gì đó đi kèm với một con mắt chuyển động rồi nhìn chằm chằm vào nó.

Hắn nói rằng ở khu vực này thực sự quá bẩn và ẩm mốc nên dễ dàng ủ ra thành bệnh, ngay sau đó thì ta cảm giác bản thân bị cái gì đó lướt qua và hình như vào chính lúc đó ta đã mất đi một thứ gì đó rất quan trọng mà đến giờ ta vẫn không biết rõ là thứ gì.

Sau đó thì hắn mang ra một cái hộp, trong đó chứa những thứ mà hắn gọi là thuốc với những viên nén cùng một số thứ khác trông như các vật dụng thí nghiệm, ta đương nhiên không muốn nuốt những thứ đó nhưng chẳng còn cách nào cả.

Cơ thể ta nhanh chóng phát nhiệt một cách khó hiểu, hắn nói đây là một biểu hiện tốt nhưng không ngờ lại tới nhanh đến vậy rồi hắn cũng tới gần bên Igis rồi kiểm tra sơ qua tình hình của con bé, hắn nói đây đã vượt qua khả năng của hắn rồi nên yêu cầu ta liên hệ với trạm xá.

Ta nhận ra đó là cơ hội để đưa Igis chuồn ra ngoài nên nhanh chóng đưa cả 3 ra ngoài rồi nói Thomas mang cả 3 chạy đến khu vực xét nghiệm nhanh nhất có thể còn ta thì vào lại bên trong để cố gắng làm những gì mà ta cần phải làm.

Sau đó mới là điểm mấu chốt, vị kia nói tình trạng của ta vẫn chưa tốt lắm nên yêu cầu ta trở về nhà để nghi ngơi thêm nhưng ta lại hỏi ngược lại chuyện ngài ấy là ai, tới đây vì mục đích gì và tại sao lại xuất hiện với loại hình này.

Ngài ấy phản hồi lại rằng là không ai cả, không nhớ rõ và vì muốn vậy, vẫn là khuôn mặt đó cùng nụ cười đó, thực sự rất áp lực khi phải giao tiếp với ít ỏi những thông tin về đối phương đến như vậy.

Sau đó thì ngài ấy cũng đá sang chủ đề khác và hỏi ta một số vấn đề cá nhân như ta là ai và đang làm gì, v.v, ta nhớ lại rằng có một vài mộng thú cũng tồn tại theo nguyên tắc trao đổi đồng giá nên cũng trả lời để trả giá cho những lần hỏi trước đó của mình.

Khi nghe xong thì ngài ấy nói rằng đã hiểu vấn đề của ta hiện tại rồi và đưa ra một số lời khuyên về chuyện nên để con gái của mình có một chút không gian cũng như nên tìm kiếm những thú vui cho riêng mình rồi đưa cho ta một quyển sách."