Chương 13: Suy nghĩ của lão View.
"Sách? Loại thông thường để lưu trữ thông tin hay thứ khác?"
"Cả hai, nó đảm bảo mọi đặc tính để có thể gọi là một quyển sách dùng để ghi chép lại thông tin nhưng cũng đồng thời là một thứ gì đó mà đến cả một kẻ đã cùng Solomon đi tới cuối chặng đường và sống sót trở về như ta vẫn không tài nào hiểu nổi."
Nói rồi có những thứ gì đó ở môi trường xung quanh bắt đầu tụ tập hướng về phía tay của lão ta và cuối cùng ngưng tụ lại thành một quyển sách màu đen với rất nhiều những con mắt màu đỏ đang liếc nhìn xung quanh trên đó.
Điểm nổi bật nhất của nó chính là con mắt ở chính giữa mặt trước của quyển sách cùng cái miệng ở đằng sau, cả hai vẫn đang đóng lại thể như muốn nói rằng chức năng thực sự của quyển sách này vẫn chưa được khai mở ra.
"Quỷ bí chi thư, được vị kia gọi là toàn thư về những điều kỳ bí trên đời, đương nhiên góc nhìn của ngài ấy với con kiến hôi như chúng ta về thứ được gọi là những điều kỳ bí căn bản là khác hoàn toàn nhau nên câu này có một ý khác.
May mắn thay ở chương đầu tiên của quyển sách này vẫn mô tả khá rõ nơi mà quyển sách này lấy làm chuẩn để viết về, nơi đó được tác giả của cuốn sách gọi là The Deepest Pit, Backside of Eternity, Lands Without Named hay đơn giản hơn là The Abyss of Lucid.
Ngài ấy nói rằng tin hay không là tùy thuộc vào ta, nếu cảm thấy nó là thật thì nó chắc chắn là thật còn nếu không thì cũng đừng cố gắng chứng minh nó không phải, bởi lẽ có nhiều chuyện đã sớm tồn tại như vậy một cách hết sức khó hiểu rồi.
Việc này khiến ta nhớ tới một chút chuyện trong quá khứ, những tháng ngày nơi mà các ý tưởng là vô tận, nơi mà các chủng tộc, thế lực đều thực sự cùng ngồi chung lại với nhau để chiến đấu vì một lý tưởng duy nhất."
Vừa nói thì lão ta nhớ vừa nhớ về những ngày tháng xưa kia và chợt nhận ra bản thân đã già cỗi đến nhường này rồi, không biết lựa chọn của lão vào cái năm đó là đúng hay sai nhưng ít ra thì hiện tại, với nghĩa vụ của một kẻ sống sót trên vai thì lão vẫn chưa thể c·hết được.
"Vậy nội dung đằng sau là như thế nào?"
Sara tò mò hỏi, dù sao thì đây cũng là lỗ hổng tri thức, hơn cả ai mà không thích nghe những chuyện âm dương bát quái cơ chứ? Những tri thức dạng này về căn bản là có độ thú vị cao hơn những thứ như học tập về lễ nghi nhiều.
"Tạm thời thì ta không rõ là bao nhiêu nhưng trong này có kể về 10 tồn tại không thể gọi tên, thậm chí là đặt tên mà chỉ có thể dùng danh hiệu để gọi, đầu tiên Fear, đầu nguồn của mọi sự sợ hãi, sinh ra từ tiếng thét đầu tiên của vạn vật."
Cùng lúc đó lão ta cũng lật tới trang sách đầu tiên trong chương những tồn tại quỷ bí kia rồi dơ lên cho Sara thấy rõ hình dạng của Fear được chính tác giả sử dụng bút chì than để vẽ lại bên trong quyển sách.
Nét chữ rất nguệch ngoạch, thậm chí cũng chỉ thông qua chừng đó thôi cũng cho thấy được tác giả vào lúc đó đang kinh hãi, sợ sệt, gấp gáp đến nhường nào, cứ như thể ông ta điên tới mức thấy rồi phát họa vào luôn.
"Hoặc là tồn tại đó chỉ cần xuất hiện thoáng qua trong ký ức thôi cũng đủ khiến tác giả như phát điên lên có đúng không? Thật ra thì đây là hướng nghĩ đúng vì dưới này tác giả có ghi chú rằng nó sẽ không vội g·iết con mồi mà cấy vào trong họ hạt giống của ác mộng
Vào bất cứ lúc nào con mồi trở nên thư giãn, bất cảnh giác cụ thể là khi tiến vào giấc mơ thì hạt giống sẽ tiến hành xâm nhập vào đó để biến giấc mơ thành ác mộng rồi thông qua đó dần dần phát triển hơn.
Trong lúc đó thì Fear sẽ đứng ở bên ngoài, nhìn chằm chằm vào những khoảnh khắc mà con mồi của nó giật mình tỉnh dậy trong sợ hãi, ám ảnh bởi những thứ thấy được trong lúc ngủ, dằn vặt đến mức không dám ngủ để tươi cười khoái trí.
Đây cũng là những giai đoạn mà tác giả phải trải qua và cũng chính là nguyên nhân dẫn tới c·ái c·hết của ông ta, không thể ngủ, đúng hơn thì không dám ngủ, bởi vì phải ông ta đã tự nhận thức được rằng ngủ đôi khi còn đẩy bản thân tới c·ái c·hết còn đau khổ gấp nhiều lần việc phải thức liên tục."
Mà cũng phải thôi, chắc chắn tác giả phải rất mạnh mới có thể trở ra được sau khi gặp phải một tồn tại như vậy, nhìn vị kia thôi cũng đủ hiểu, dù không có ác ý nhưng nếu không phải là kẻ thu được hứng thú của ngài ấy thì vẫn chắc chắn c·hết như thường.
Fear sẽ không tốn thời gian để chơi đùa với một con mồi quá yếu bởi vì chơi không đủ lâu, không thỏa mãn được dục vọng của nó, một món đồ chơi tốt là thứ không chỉ có thể duy trì được sự hứng thú của chủ sở hữu mà còn rất bền.
Trong khi vẫn đang chìm vào trong những suy nghĩ vụn vặt của mình thì Sara vẫn luôn ánh mắt của trang sách kia và chợt không hiểu vì sao mà cô ta có cảm giác như hình phát họa màu đen xịt gầy như củi khô với một cái đầu dị dạng với cái khóe miệng dài đến tận mang tai kia đang nhìn về phía mình.
"Đừng sợ Sarah, đó không phải là lỗi của con đâu."
Có tiếng gì đó trực tiếp vọng thẳng vào đầu của cô ta, đó là tiếng hét thất thanh đứng quản, tuy cô ta biết là không phải nhưng nó cũng đã trực tiếp khơi gợi lại phần ký ức mà cô ta cố gắng c·hôn v·ùi nhất trong đời.
Sau đó thì cô ta trực tiếp vùi đầu xuống bàn và bắt đầu liên tục lẩm bẩm việc xin lỗi ai đó, xin lỗi mọi người, tất cả là do lỗi của con, v.v, nhưng điều đó chỉ càng khiến kẻ đứng đằng sau giọng nói kia trở nên thích thú, thậm chí là cười phá lên thành tiếng và tiếp tục thốt ra một số lời lẽ khiêu khích khác như:
"Tội đồ! Nỗi ô nhục của hoàng gia! Đứa con hoang!"
"Ngươi đã biết tội của mình chưa? Không biết sao? Vậy thì hãy ngắm nhìn lấy khung cảnh này đi, đây chính là tội của ngươi, hôm nay ngươi đã mất đi tất cả trừ cái mạng này của mình, tất cả là để ngươi có thể mãi mãi sống để nhớ về cái ngày này, nhớ về tội mà bản thân đã phạm phải."
"Uống thứ trong chiếc lọ này ngươi sẽ có cơ hội đạt được thứ mà bản thân mong muốn nhưng từ nay về sau mạng của ngươi không còn là của ngươi nữa, nhưng với một kẻ chẳng có gì trong tay như ngươi thì đây vẫn là một cuộc giao dịch béo bở có đúng không?"
Ngay lúc Sara cùng ngày càng trở nên tuyệt vọng hơn trong khi tiếng cười kia càng ngày càng khoái trí thì từ sau lưng của cô ta, Thomas lấy ra một ống tiêm rồi trực tiếp đâm thẳng nó ở đằng sau cổ của cô ta.
Động tác của Thomas là rất nhanh nên cả hai cái xác kia đều chậm chạp trong quá trình phản ứng lại, thậm chí ngay khi chúng nhận ra và chuẩn bị phá vỡ đi lớp vỏ bên ngoài này để tung hết sức thì chúng đều đã sớm không còn đứng ở trong phòng ăn nữa rồi.
Cũng vì thế nên vào lúc này tại phòng ăn chỉ còn lại lão View cùng Thomas là còn tỉnh, đúng hơn thì mọi chuyện đều do bọn họ tính toán từ trước cả, tất cả mọi chuyện, kể cả bữa ăn này hay chuyện tám nhảm để Sara mất dần cảnh giác ban đầu của mình.
Và đương nhiên, điểm mấu chốt nhất vẫn là quyển sách này, nó đã kích thích trí tò mò của Sara rồi từ đó cô ta rơi thẳng vào cái bẫy do lão View đã dựng lên từ trước một cách hết sức hớ hênh mà hoàn toàn không hề có chút cảnh giác nào.
Nhưng trên thực tế thì quyển sách này đúng là hàng thật, nó là quyển sách mà lão View đã nhận được từ chủ quán vào cái đêm hôm đó với mục đích là 'tìm kiếm những thú vui cho riêng mình' theo lời của chủ quán.
Lão ta không hiểu thú vui trong miệng của một tồn tại như vậy là có ý gì nhưng rõ ràng là quyển sách này cực độ nguy hiểm, nhất là theo mô tả của tác giả về The Abyss of Lucid, bản chất của nơi đó chính là để chứa đựng những thứ không nên và không bao giờ có thể thoát ra.
Nơi mà những thứ mà sinh vật sống không dám tưởng tượng về được sinh ra, lão View sau khi đọc xong dòng này đã hiểu rõ thứ mà bản thân đang đối mặt và cũng đồng thời cực độ kinh hãi khi nhận ra sự thật đó.
Theo những ghi chép còn sót lại từ cuối kỷ thứ II và kinh nghiệm của bản thân ông ta sau một khoảng thời gian rất dài chiến đấu và nghiên cứu về mộng thú cũng như mộng giới thì đó là nơi chứa đựng những thứ chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng hay là những giấc mơ.
Ở đó không hề có bất cứ ràng buộc nào cả, tất cả đều có thể đột ngột xuất hiện và biến mất cùng một lúc, nhưng điểm mấu chốt của nó chính là được sinh ra từ khả năng tưởng tượng của các sinh vật sống.
Có nghĩa là sao? Tức miễn là sinh vật sống còn tồn tại, vẫn còn có thể suy nghĩ, còn có thể tưởng tượng thì mộng giới bất diệt và dựa theo chính những trí tưởng tượng đó mà mộng thú cùng những thứ kỳ dị trong mộng giới cũng được sinh ra sau đó.
Dựa trên tiền đề đó thì cách đầu tiên để tiêu diệt một mộng thú hoàn toàn cũng được đi vào thử nghiệm, đó chính là khiến chúng bị lãng quên tại mọi phương diện và đương nhiên cách đó đã có hiệu nghiệm.
Nhưng điều kiện để có thể thỏa mãn đến cấp độ như vậy thực sự quá khó khăn vì sinh vật sống vẫn không ngừng vận động và phát triển, trong quá trình đó việc tưởng tượng là thứ không thể thiếu.
Nên mới dẫn tới đi tới nước đường cùng là phải hy sinh một lượng lớn sinh mệnh để tạo ra một vách ngăn giữa hai giới, trên thực tế thì nguyên nhân đằng sau phương án cực kỳ máu tanh này thật ra cũng rất kinh khủng.
Đó chính là việc những mộng thú có thể tiến vào thế giới bên này có thể tiếp tục mạnh lên dựa theo độ phổ biến của chúng, tức được biết đến càng nhiều, càng được kính sợ thì chúng lại càng ngày càng trở nên mạnh hơn.
Tuy không rõ vì lý tại sao nhưng khi đạt tới một ngưỡng nhất định, cụ thể là phá vỡ được rào cản của cấp vương thì chúng đồng loạt rời đi một cách tự động, hệt như đối với chúng thì thế giới bên này chỉ là một con đường tắt để chúng có thể rút ngắn thời gian đạt tới ngưỡng cần thiết vậy.
Đó cũng là nguyên nhân đằng sau việc sinh vật sống có thể dằn co với mộng giới lâu đến vậy, đối thủ căn bản là không để bọn họ vào mắt mà chỉ nuôi nhốt hệt như gia súc vậy thôi, đã có rất nhiều giả thuyết được đưa ra về vấn đề này.
Nhiều kẻ nói rằng mộng giới đồng thời cũng cần đến những sinh vật sống để chúng có thể tiếp tục tồn tại nhưng lão View hiểu rõ đó không phải là sự thật, bởi vì khi chúng phá vỡ được cực hạn cấp vương thì sẽ nhanh chóng rời đi.
Trước cấp vương chính là mối quan hệ cộng sinh, mộng thú cần đến sinh vật sống nhớ về chúng để tồn tại đổi lại thì sinh vật sống cũng có thể tiến vào mộng giới để tìm con đường để đi xa hơn, nhưng sau cấp vương thì khả năng cao mối quan hệ này sẽ bị phá vỡ hoàn toàn.
Mộng thú sau đó sẽ thực sự trở thành những thực thể thực sự tồn tại và dần thay thế chính những sinh vật sống, thứ là đầu nguồn của bọn chúng, đương nhiên khi giả thuyết này lần đầu tiên được đưa ra thì lão ta đã bị chê cười thậm tệ bởi rất nhiều đồng bạn.
Tất cả là vì giả thuyết này thực sự quá kinh khủng, nếu nó không phải là thật thì coi như không sao, tất cả đều được một tràng cười rồi sau đó coi như qua chuyện nhưng nếu nó thực sự là thật thì ngoài cười ra bọn họ biết làm gì hơn?
Để rồi giờ đây lão View đã chạm tay vào được quyển sách này, biết về nơi thậm chí còn xa hơn cả mộng giới, nơi mà những ý tưởng chưa từng tồn tại được khai sinh và tồn tại, nơi mà những thứ mà ngay cả sinh vật sống cũng không dám tưởng tượng đang đi lại.
Lão View không nghĩ rằng mộng thú sau khi phá được cực hạn của cấp vương sẽ tới nơi này vì ngày hôm đó lão ta đã nhìn vào bên trong cánh cổng kia, thứ dẫn thẳng tới mộng giới trước khi quyết định phong ấn được đưa ra.
Lão ta thấy cái gì? Cấp hầu không bằng chó, cấp vương đi đầy đất, thậm chí cái thứ mà được gọi là trên cấp vương tại khu vực ranh giới giữa hai giới kia cũng không ít, không hàng ngàn thì cũng phải hàng trăm.
Huống hồ đó cũng chỉ là nơi có mật độ Erk thưa thớt nhất của mộng giới mà thôi, nếu vào khu trung tâm thì còn xuất hiện những tồn tại kinh khủng như thế nào nữa? Chính lúc đó trong đầu của lão View chợt lóe lên một dòng suy nghĩ.
Hệt như sinh vật sống vậy, mộng thú cũng có những giai đoạn trưởng thành cụ thể và từ cấp 1 đến cấp 9, qua cấp hầu rồi cuối cùng là cấp vương chính là khi chúng thực sự đạt tới ngưỡng "tuổi" trưởng thành hoàn toàn.
May mắn thay nó cuối cùng cũng chỉ là một suy nghĩ bất chợt lóe lên, nhưng nếu nó thực sự là thật thì cũng có thể giải thích vài phần chuyện bàn tay mà ông tổ của lão ta đã thấy vào cái năm đó.
Giờ đây thậm chí lão View còn trực tiếp tiếp xúc với quyển sách viết về nơi thậm chí còn bên dưới cả mộng giới, The Abyss of Lucid, khả năng cao tác giả của quyển sách này là một cường giả đứng trên chuỗi thức ăn tại mộng giới hệt như lão ta ở thế giới bên này vậy.
Chỉ là quyển sách này lại do chủ quán đưa cho lão ta, thậm chí chủ quán còn gọi đây là một thú vui nhỏ nhằm ám chỉ rằng những thứ bên trong sách thực sự không quá quan trọng, cùng lắm chỉ là một số thứ rất thú vị mà thôi.
Cảm giác như chủ quán vốn dĩ cũng chẳng quan tâm đến những thứ đó lắm, cảm xúc của ngài ấy khi nhắc đến chúng cũng rất điềm tĩnh, không hiểu tại sao mà lão View thậm chí còn có chút tin tưởng rằng chủ quán thực sự chỉ coi đám như Fear là chuyện lạ thông thường mà thôi.
Đặc biệt hơn là quyển sách này thực sự sống, đúng hơn là những thứ được ghi chép vào đây đều cho kẻ đọc vào trải nghiệm hệt như tác giả vậy, khả năng cao là tác giả cũng không nhận ra điều này.
Việc ông ta viết ra quyển sách này cũng đồng nghĩa với việc mang một phần của những thứ như Fear chuồn ra khỏi The Abyss of Lucid tới những giới khác và kẻ dám đọc nó đều sẽ bị chúng ký hiệu lên đầu.
Hệt như Sara lúc nãy vậy, thứ cô ta tiếp xúc chính là một phần của Fear, là thứ công cụ giúp nó gieo rắc nỗi sợ và cái tên của nó đi khắp các giới, lão View đã phải đối mặt với khung cảnh hệt như cô ta, thậm chí còn kinh khủng hơn do lão ta đã sống qua lâu rồi, trải qua cũng đủ nhiều chuyện.
Cũng đồng nghĩa với việc lão View có rất nhiều kỷ niệm xấu và tý nữa thì lão ta đã bị Fear trong quyển sách nuốt chửng nếu như không có chủ quán can thiệp vào giữa chừng và kéo lão ta ra khỏi việc bị Fear ném từ ác mộng này sang ác mộng khác kia.
Tuy chủ quán không nói gì nhưng lão View hiểu rõ rằng chỉ có tồn tại như vậy mới có thể giúp lão ta trong hoàn cảnh đó được, chỉ là sau đó lão ta vẫn bị ảnh hưởng và phải núp trong học viện 3 ngày trời mới bình phục lại một chút.
Còn 9 thứ khác được nhắc tên trong chương đầu tiên này thì lão View vẫn chưa đủ can đảm để nghiên cứu về chúng nhằm tránh bị chơi một vố như Fear nhưng biệt danh của chúng thì lão ta cũng nắm rất rõ.
Số 2 là Breeder, số 3 là Conqueror, số 4 là Hybrid, số 5 là Self, số 6 là Paradox, số 7 là Consumer, số 8 là Bloodline, số 9 là Force và cuối cùng số 10 là Mysteries, phần sau cũng thì hiện tại lão ta vẫn chưa thể xem tiếp được.