Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Những Quyển Sách

Chương 16: Vua chuột 3.




Chương 16: Vua chuột 3.

"Vậy nếu lỡ như ngươi đoán đúng thì sao?"

Ý của Longius là phán đoán lúc này của Vua chuột về chuyện lão ta mang Sara xuống đây, nếu là thật thì rõ ràng là vụ này là do vị kia sắp đặt từ trước, không làm theo thì không sợ vị kia ngứa tay vỗ một c·ái c·hết luôn sao?

"Hahaha, vị kia chỉ ám chỉ chứ không nói thẳng ra, ta giả ngu, coi như không biết thì ngài ấy nói gì được ta? Hơn cả như ta nói đấy, dù ngài ấy có đích thân nói thì ta cũng phải đồng ý cái đã, nếu lỡ ngài ấy thực sự giận thì coi như xong.

Dù sao mạng cũng chỉ có một cái, không đấu tranh cho chính mình thì đi đấu tranh cho ai? Hơn cả làm việc cho những kẻ mạnh như ngài ấy không phải lúc nào cũng tốt, có thể ngươi cầu cạnh ngài ấy nhưng với ta thì chỉ cần như hiện tại là ổn áp rồi.

Không cần phải là kẻ mạnh, bởi vì kẻ mạnh tự có trách nhiệm của kẻ mạnh, ta chỉ cần là chính ta, ăn những gì ta muốn, nói những gì ta muốn, kết giao với ai ta muốn, trở thành như thế nào cũng là do ta muốn như vậy.

Ngươi chính là biểu hiện rõ nhất về trách nhiệm của kẻ mạnh, ngươi xem lại chính ngươi đi, sống chẳng ra sống, luôn tự ràng buộc bản thân với những thứ không cần thiết phải liên quan vào, giờ thì thế nào? Nếu không gặp vị kia hoặc ít nhất là ta thì có khi lần này c·hết còn chẳng biết.

Đừng bao giờ cảm thấy bản thân có trách nhiệm với kẻ khác vì bọn chúng không cần chút bố thí này của ngươi đâu, mà ngược lại, chính vì hành động của ngươi mà bọn chúng lại cảm thấy kẻ tồn tại từ kỷ nguyên trước như ngươi nên c·hết đi mới phải.

Thời đại mới có những thế hệ mới, những luồng gió mới thổi khắp đất trời, kỷ nguyên mới có những thứ hoàn toàn mới, còn ngươi chỉ là một trong những thứ còn sót lại từ quá khứ, là rào cản không cần thiết với thế giới này.

Thế giới này vẫn luôn vận động liên hồi, nó đang chạy đua để tiếp tục phát triển, ấy vậy mà ngươi lại cố gắng kiềm hãm nó lại để rồi tạo ra cục diện này đây, vậy nên ta nói thẳng luôn là không ít kẻ muốn ngươi phải c·hết."

"Đó là lựa chọn của riêng ta."

"Ngay cả khi vị kia khuyên ngươi phải tự tìm cho bản thân một chút thú vui nhỏ sao?"

Lúc này thì Longius bắt đầu nhớ lại khung cảnh đó, vị kia nói với hắn rằng Igis cần có không gian của chính mình để phát triển, lão ta không nên quá gò bó nó nữa, cũng như nên tìm một số thú vui cho riêng mình thì hơn.

Đương nhiên là Longius hoàn toàn không thể hiểu ám chỉ này vào lúc đó nhưng đến bây giờ thì cuối cùng cũng đã hiểu, lão ta chính là đại diện cho quá khứ của Igis, là thân phận mà nó phải gánh lấy thay vì sống theo đúng bản chất của chính mình.

Chính Longius đã ép Igis phải sống như vậy, cũng vì thế nên vị kia mới một lần nữa ban cho con bé đôi cánh để nó có thể tiếp tục bay cao hơn, ra khỏi vùng trời của quá khứ, thẳng lên trên khoảng trời mới của một kỷ nguyên mới.

Đây chính là sự lựa chọn của Igis, vị kia chỉ thúc đẩy con bé đôi chút để con bé có thể đủ tự tin vươn rộng đôi cánh thuộc về chính mình và bay lên, đến cuối cùng dù là ngã c·hết hay tìm một bến đỗ mới cao hơn nơi này thì con bé vẫn sẽ mỉm cười vì cuối cùng con bé cũng đã có thể làm những thứ mà đáng lẽ nó phải làm từ rất lâu về trước.



Còn Longius thì lời khuyên đó chính là một sự lựa chọn khác, tiếp tục sống theo ý chí của bản thân, không, đúng hơn là ý chí được kế thừa từ kẻ khác hoặc tìm ra con đường mới mà bản thân thuộc về và phải đi trên đó.

Thú vui này không phải là ám chỉ của Longius mà là vị kia coi việc nhìn chằm chằm vào con đường của lão ta, trông thấy từng sự quyết định, từng khung bậc cảm xúc làm thú vui, mới là để ám chỉ lão ta hiện tại quá nhàm chán.

Nhưng vị kia vẫn đầu tư vào Longius cũng là vì lão ta là kẻ đầu tiên bước vào Golden Hours, hệt như Igis, Frex cùng Gro vậy, cả bốn đều tự có sự lựa chọn của chính mình và thật may mắn khi ngài ấy lại cho bọn họ cơ hội để nhìn thấy được con đường phía trước.

Longius vào lúc này bắt đầu tự hỏi con đường mà bản thân đã đi trong chừng đó năm liệu thực sự đã đúng? Lão ta vẫn nhớ vào lần gặp đầu tiên với Solomon, cả hai đã nói về ước nguyện của mình khi có thể kết thúc hành trình đầy khó khăn gian khổ phía trước.

Những kẻ khác, sau này trở thành đồng đội với Longius nghe thấy thì cũng góp vui, bắt đầu kể lại việc bản thân muốn làm nhất khi trở về và thật kỳ lạ thay, không có bất cứ lời nào là kể về chuyện phải tiếp tục gánh lấy trách nhiệm sau khi hoàn thành cuộc hành trình đó.

Tất cả đều kể về những chuyện còn dang dở của bản thân, một số thì kể về gia đình, một số thì kể về cô gái mà mình thích, một số thì nghĩ tới những ngày tháng an nhàn với mẫu ruộng của riêng mình tại quê nhà, v.v.

Đến cả Solomon cũng tương tự như vậy, cậu ta muốn ra biển, một ước mơ tưởng chừng như đơn giản nhưng với một kẻ sợ nước như cậu ta thì lại cực kỳ khó khăn, đến Longius vào lúc đó cũng phải cười phá lên.

Đúng vậy, Longius đã từng là một Goblin rất sôi động, là kẻ tiên phong trong những trò quậy phá, là kẻ bị nêu tên đầu trong những lần cả đội vướng phải rắc rối không cần thiết, giờ đây nhìn lại thì mới thấy rõ chuyện lão ta đã thay đổi nhiều đến bao nhiêu.

Thời gian và trải nghiệm đã bào mòn dần sự non trẻ nhưng cũng đồng thời cực kỳ sống động bên trong Longius và tiếp tục ràng buộc nó với những trách nhiệm trong quá khứ mà chẳng bao giờ tự hỏi rằng sau khi trở về thì bản thân muốn làm gì nhất?

Đó là khám phá những nơi chưa từng khám phá, ăn những thứ chưa từng ăn, thậm chí nếu được thì Longius cũng muốn tới mộng giới để tiếp tục sống một cuộc đời như là một nhà thám hiểm thay vì là một King Goblin.

Nghĩ đến ngang đây thì Longius bắt đầu thở dài ngao ngán, lão ta thực sự không biết phải làm như thế nào cho phải, cảm giác cực kỳ mông lung, biết những việc mà bản thân đang làm cũng chẳng ra sao cả nhưng lại không đủ can đảm lui ra.

Có thể bản thân Longius đã sớm biết trước là vậy rồi nhưng vẫn luôn không thể từ bỏ được, cảm giác thật khó chịu, không biết nên làm như thế nào cho phải nên ông ta cũng lấy chai "rượu" lúc nãy ra bắt đầu uống.

Vua chuột thấy vậy thì cũng muốn uống cùng, dù sao dưới này lâu vậy rồi cũng chỉ có ăn với uống đồ bình thường, với một kẻ có thân phận cao quý như nó thì việc lâu rồi chưa uống rượu cũng khiến nó có đôi chút thèm thuồng rồi.

Nhưng đương nhiên là Longius không cho Vua chuột được toại nguyện rồi, dù sao để có được một chai như thế này thì ông ta cũng phải đi bắt trộm vài con Griffin của hoàng gia Clawos thì mới chiết xuất ra được đấy.

Dịp bình thường đến bản thân Longius còn tiếc, không dám lấy ra uống thì tại sao lại chia sẻ với Vua chuột cơ chứ? Phải biết lúc nãy Sara sặc ra một ngụm thôi cũng khiến thâm tâm lão ta như muốn nứt ra rồi, chẳng qua là cố gắng diễn cho xong việc mà thôi.

"Con nghĩ thế nào Thomas?"



Lúc này thì Longius cảm thấy vẫn nên nghe một chút lời khuyên đến từ Thomas, dù sao lão ta cũng coi anh ta như con trai của vậy, chỉ là một chút chuyện không thể nói ra thành lời được, đây cũng là mong nguyện của bản thân Thomas nữa.

"Quyền chọn lựa trong tay giáo viên, nếu giáo viên muốn tiếp tục như hiện tại thì cũng nên bỏ ngoài tai lời khuyên của vị kia, dù sao vị kia đến bây giờ cũng chưa bắt ép chúng ta phải hành động theo ý muốn của ngài ấy, học trò tin rằng ngài ấy sẽ hiểu sự lựa chọn của giáo viên mà thôi."

"Vậy sao? Ngươi có đảm bảo rằng lời của ngươi là có giá trị không thế?"

Sau khi nhận được câu trả lời đến từ Thomas thì Longius cũng có chút suy nghĩ và để rồi lão ta đưa ra quyết định là chọn tin vào Vua chuột, đương nhiên câu hỏi này chẳng qua cũng chỉ là hình thức mà thôi.

"Ta chẳng có lý do gì để nói dối cả, ngoài ra thì như ngươi thấy đấy, ta hoàn toàn có đủ khả năng để chỉ lệnh cho những kẻ khác, bao gồm cả những 'mộng thú' mà các ngươi đã bắt được dưới này và cả trên kia nữa."

Vua chuột nói không sai, hành động lúc này của nó đã cho thấy được điều này, hơn cả nó tuy ở dưới này nhưng trên kia xảy ra cái gì thì nó cũng biết nên cũng nói rõ trên kia cũng có rất nhiều tai mắt của nó, thậm chí là không ít.

Dù sao Vua chuột cũng đã tra ra những thứ mà đến Longius cũng chẳng thể nào tra ra được và cũng như nó nói đấy, nó còn biết về thế giới này nhiều hơn cả kẻ đã sinh ra và lớn lên tại đây trong hàng chục ngàn năm qua như lão ta.

"Nếu đã như vậy rồi thì ta sẽ chọn tin ngươi lần này, Thomas, lấy hai cái xác kia ra đi."

Thomas dựa theo lời của Longius bắt đầu mở ra một lỗ không gian trùng động rồi lôi hai cái xác kia ra, chúng vẫn đang thủ thế hệt như lúc mới b·ị b·ắt vào, tức thời gian trong kia cùng ngoài này căn bản là lệch nhau hoàn toàn.

Trong khi ngoài này ít nhất cũng phải gần 2 giờ đồng hồ trôi qua rồi thì trong kia cũng chỉ mới có vài tích tắc mà thôi nên hai cái xác kia vẫn chưa kịp hoàn hồn nhưng chúng vẫn đủ nhận thức để nhận ra chuyện người mà chúng cần bảo vệ vẫn đang b·ất t·ỉnh.

Cũng chính vì thế nên chúng ngay lập tức lao về phía Sara rồi đối mặt với cả Thomas cùng Longius để bảo vệ cho sự an toàn của cô ta, đây cũng là nhiệm vụ mà chủ quán đã giao phó cho chúng, là lý do mà chúng tồn tại.

Chỉ là vào lúc mà chúng đang cảnh giác cao độ với Thomas cùng Longius thì cũng là lúc mà chúng lộ ra sơ hở trước kẻ còn lại bên trong căn phòng này, từ đằng sau lưng của chúng thì Vua chuột bắt đầu phóng tay bản thân lên.

Dần dần đến ngang kích cỡ của Longius trong hình dạng thật thì dừng lại rồi trực tiếp dùng hai tay xuyên thẳng qua lồng ngực của hai cái xác kia, chúng đương nhiên sẽ không c·hết, dù sao chúng cũng chỉ là xác c·hết mà thôi.

Đục thêm vài chục lỗ trên người cũng chẳng khiến chúng c·hết được nhưng điều này vô tình chung đã phá vỡ đi lớp vỏ bao bọc bên ngoài của bọn chúng và để lộ ra thứ đang ẩn núp bên trong lấy hình dạng gốc làm bình phong ở bên ngoài.



Không phải mộng thú, đó là một thứ gì đó hoàn toàn khác, chúng đen xịt từ đầu đến chân, hoàn toàn không có bất cứ bộ phận cụ thể nào ngoại trừ hai hốc mắt trống rỗng vô hồn cùng cái miệng thể hiện ra biểu cảm lúc này của chúng.

Đó chính là hốt hoảng, chúng vẫn chưa nhận thức được về sự tồn tại của Vua chuột và giờ cũng đã quá muộn rồi vì trong khi đục một lỗ trên cơ thể của chúng thì nó cũng đã đưa vào một số c·hất đ·ộc cụ thể nhằm làm t·ê l·iệt tạm thời chúng.

"Thật thú vị, đây là một chủng loài ta chưa được tiếp xúc với bao giờ, nếu Thomas là một vật thí nghiệm hoàn hảo do sở hữu thể chất lọt vào ảo mộng bảng thì hai tên này hoàn toàn không có chút thông tin nào cả.

Không, đúng hơn thì thể chất của chúng hoàn toàn trống rỗng, là Vô, chẳng có gì bên trong đó cả, như màn đêm vô tận trước thuở bình minh sáng thế, cảm giác như chúng chính là một phiên bản thu nhỏ của thứ được gọi là vũ trụ vậy."

"Vậy là tốt hay là xấu?"

"Không tốt cũng không xấu, chẳng có gì cả cũng có nghĩa là phải tự làm mọi thứ nhưng cũng đồng thời có nghĩa là tồn tại vô hạn khả năng, nếu làm tốt thì chúng có thể trở thành những tạo vật mạnh nhất từng tồn tại còn không thì đến phế phẩm trong phế phẩm cũng chẳng bằng.

Đây là một thử thách, là vận mệnh mà ta phải đương đầu sao? Thật thú vị, nếu để hai cái xác này rơi vào tay của kẻ khác thì chưa chắc đã làm nên chuyện nhưng ta thì lại khác, chắc đó cũng là lý do mà vị kia xem chúng làm vật bồi thường cho ta."

Nói rồi Vua chuột dùng ngón trỏ của mình bắt đầu rạch lên phần "da" của hai cái xác kia, đây là một loại đồ văn kỳ quái gì đó, nó không theo bất cứ quy tắc nào mà Longius từng thấy qua dù cho lão ta rất chuyên về mảng trận pháp.

"Đây là đồ văn lưu truyền trong dòng chính của tộc ta, đương nhiên chỉ có Vua chuột tại các đời mới học được nhưng đáng tiếc ta lại là thiên tài, cha của ta từng dùng nó trên một kẻ như tồn tại đã kết nối giữa thế giới của các ngươi với bọn ta.

Thông qua đó ta học lỏm được vài chiêu rồi dựa vào một số kiến thức tích nhặt được từ những quyển sách cổ liên quan đến thời cửu tộc đại chiến để dựng lên đồ văn thuộc về của riêng ta và cũng là thứ mà hai ngươi may mắn được chứng kiến đây."

Mất một lúc để có thể hoàn thành được phần đồ văn trên cả hai nên Vua chuột cũng rảnh hơi tán nhảm với Longius cùng Thomas, dù sao hiện tại cả hai cũng đang ở mối quan hệ đối tác, nó hiểu rõ bản thân cần làm gì để đối phương hạ thấp cảnh giác.

Hơn cả loại đồ văn này không phải muốn học là học được, dưới Vua chuột có ba đại tộc cùng hàng triệu chi nhánh tách ra và hàng tỷ hầu cận theo sau nhưng muốn học được đồ văn thì chỉ có ba đại tộc mới có thể làm được.

Vua chuột là đời sau nổi bật nhất của ba đại tộc nên việc nó học lỏm rồi tiện tay biến loại đồ văn tồn tại từ thời đời Vua chuột thứ 67 tới tận đời thứ 2789 của cha nó thật ra cũng đã cho thấy tài năng của nó vượt trội đến mức độ nào.

Hơn cả vì đặc tính kẻ ngoại lai không học được nên Vua chuột cũng chẳng keo kiệt gì, mà thật ra ở một cái thế giới hạ cấp như thế này xuất hiện một kẻ có thể hiểu được loại đồ văn này căn bản là không thể, ngay cả khu vực trung tâm cũng chỉ có cửu tộc cùng một số thế lực ngang hàng mà thôi.

Dựa theo lời của Vua chuột thì Longius cũng tạm thời mường tượng được thế lực đằng sau nó, rõ ràng có thể thấy được chuyện muốn phát họa được đồ văn thì yêu cầu đối phương phải nằm bất động để nó muốn làm gì thì làm.

Vậy tức một là cha của Vua chuột mạnh áp đảo hoàn toàn, hai là sở hữu lực lượng quân số áp đảo để săn bắn nhưng trông thấy cách nói chuyện có đôi phần hời hợt của nó thì có vẻ như chuyện này thực sự không đáng nói lắm.

Hoặc nói rõ ra là với cha của Vua chuột thì đây cũng chỉ là chuyện tiện tay, có khi ông ta cũng cố tình làm chiêu trò để thằng con trời đánh học lỏm được cũng nên, dù sao từ đó đến giờ đồ văn này cũng chưa bị ai học lỏm bao giờ dù đã bị các nhà khác nghiên cứu muốn nát rồi.

Ấy vậy mà lại bị một thằng nhóc lần đầu tiên tiếp xúc học lỏm được thì ai mà tin cơ chứ? Hơn cả tuy không biết đồ văn này có tác dụng gì nhưng rõ ràng là ở lần đối đầu trước thì Vua chuột không hề dùng đến thứ này.

Điều này cũng có nghĩa là đến cả nó cũng phải chọn được mục tiêu đạt đủ tiêu chuẩn rồi mới dùng, tức tiêu hao vẫn là có, chỉ là không biết đến mức độ nào mà thôi, dù sao tên này cũng cùng lúc phát họa đồ văn cho cả hai cùng một lúc.