Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Những Quyển Sách

Chương 19: Khách hàng đêm muộn 1.




Chương 19: Khách hàng đêm muộn 1.

Trong khi hắn vẫn đang cố tình làm lơ đi sự tồn tại của cô gái kia để nhanh chóng hoàn thành công việc dọn dẹp thì cô gái kia cũng ngày một tiếp cận gần hơn với hắn trong khi vẫn đang nhún nhảy trên những vũng nước mưa kết hợp với ngâm nga một giai điệu vui tai nào đó.

Hắn đương nhiên để ý nhưng dù sao hắn cũng không muốn vướng phải những rắc rối không cần thiết, những trải nghiệm lúc ban ngày đã là quá đủ với hắn rồi, mà nghĩ lại thì bây giờ hắn vẫn cảm thấy rợn người.

Người đàn ông trẻ kia cõng trên lưng người đồng bạn bị đục vài lỗ giữa bụng bỗng dưng gục ra đất b·ất t·ỉnh, thậm chí là còn trước cửa nhà của hắn, đen đủi hơn là nơi này vẫn còn đang trong giờ kinh doanh nữa.

Có thể nói rằng vận số của hắn ngày hôm nay thực sự có chút không được, việc này làm hắn không hỏi nhớ tới một số chuyện bát quái bản thân từng được nghe khi còn là "hắn" ở thế giới gốc.

Như việc thiên cơ bất lộ, thầy bói có thể thấy nhưng không được phép sửa đổi, đây chính là vận mệnh, cũng là ý chí của thế giới, vận số của mỗi người, mỗi sự vật đã luôn gắn liền với chúng ngay từ khi sinh ra, phạm vào tắc c·hết.

Thầy bói nếu quá bát quái thì thường sẽ vướng phải thiên khiển gặp phải tai ương cực hạn, nhẹ thì mù, mất đi tay chân, vận rủi liên tục, không có con nối dõi, v.v, nặng thì c·hết cũng không bồi nổi được tội.

Mà nhớ đến ngang đây thì khóe miệng của hắn cũng có chút nhếch lên mang ý cười, trong một trò chơi mà hắn từng chơi qua có một loài chim được thượng đế ban cho đôi mắt nhìn thấy được tương lai chính xác đến kinh ngạc.

Cứ như thể thứ mà chúng thấy thực sự là vận mệnh chắc chắn sẽ xảy ra vậy, được miêu tả là mắt phải thấy tương lai còn mắt trái tìm về quá khứ, một loài chim tưởng chừng như được thượng đế yêu thương, thiên vị hết mực nhưng thật ra lại là tạo vật mà thượng đế tạo ra để tiêu khiển cho bản thân.

Đúng là chúng có thể thấy được tương lai nhưng tương lai mà chúng thấy lại là tai họa hơn cả còn là tai họa không thể ngăn cản được, là một sự thật chắc chắn sẽ xảy ra dù chúng có cố gắng làm gì đi chăng nữa.

Hơn cả chúng còn nhìn được giải pháp trong quá khứ để bù trừ trong tương lai, tức hy vọng, nhưng như đã nói tai họa mà chúng thấy là thứ chắc chắn sẽ tới và diễn ra, chúng đã nhiều lần muốn thông qua giải pháp thấy được để cố gắng cứu vãn tình hình.

Cũng thông qua tìm kiếm những giải pháp khác để phá cục nhưng tất cả đều không thành và dần dần bọn chúng bị chính những viễn cảnh đó mài mòn dần theo thời gian, đến độ thờ ơ đối với vạn vật, bởi vì chúng đã sớm coi cái tương lai mà chúng thấy chính là bất biến.

Còn quá khứ kia đến cuối cùng cũng chỉ là chất xúc tác để bọn chúng có thể cố gắng giãy dụa càng nhiều càng tốt nhằm mục đích mua vui cho thượng đế, một loài chim được tạo ra với rất nhiều ân sủng nhưng thực tế thì lại là loài đau khổ nhất.

Thấy được viễn cảnh tai họa ập đầu nhưng không thể làm gì, thấy được c·ái c·hết của bản thân nhưng cũng chỉ đành bất lực, một giống loài không hề có chút giá trị tồn tại ngoại trừ là để mua vui cho những kẻ mạnh cao cao tại thượng.

Từ câu chuyện vừa rồi chúng ta cũng có thể thấy được cái giá của việc nhìn trộm tương lai, hắn tin rằng mình cũng bị vướng phải một loại tương tự như vậy vì giúp lão View một tay, tuy hắn không phải là dạng mê tín nhưng dù sao đây cũng là một thế giới nơi mà siêu năng lực thực sự tồn tại.

Tuy không có chứng cứ nhưng thà tin còn hơn không tin, ít ra thì hắn cũng tự cho là bản thân không đen đủi đến mức độ tai họa rước tới cửa nườm nượp như ngày hôm nay, những ngày vừa qua chỉ là hơi ít khách vãng lai mà thôi.

Mà kể ra cũng lạ, người đàn ông gục xuống vì kiệt sức thì không nói nhưng tên đồng bạn bị đục mấy lỗ trên người kia thì khi hắn đang loay hoay không biết nên làm gì thì cơ thể của tên đó đã bắt đầu tự chữa lành rồi.

Cảnh tượng đó khiến hắn có chút nhớ tới anh bạn người chồn trên màn ảnh, v·ết t·hương nhanh chóng liền lại, đầu đạn xuyên thủng cơ thể cũng bắt đầu theo lỗ đạn trước đó rơi xuống, một lúc sau kiểm tra thì đã bình phục hoàn toàn rồi.



Thực sự thì khung cảnh đó khi được tận mắt chứng kiến thì có chút rợn người, dù sao trước đây hắn cũng chỉ mới gặp qua trên màn ảnh mà thôi, nhưng nếu xét yếu tố đây là thế giới tồn tại siêu năng lực thì có thể giải thích được phần nào.

Chỉ là hắn vẫn có chút tò mò chuyện tại sao không sớm hay muộn mà ngay khi hắn vạch áo ra để kiểm tra v·ết t·hương trên người tên đó thì tốc độ hồi phục trực tiếp được đẩy cao lên? Hắn không phải là một bác sĩ và kiến thức về y học cũng rất hạn hẹp.

Nhưng hắn hiểu rõ một đạo lý là mất máu quá nhiều sẽ c·hết, chẳng lẽ là tên đó đã được uống qua một loại dược phẩm thần kỳ nào đó có tác dụng sau khi uống một khoảng thời gian nhất định? Hay là thuộc dạng khi vào trạng thái cận tử thì mới bộc phát được khả năng chữa trị cấp tốc của mình?

Càng nghĩ thì hắn lại càng cảm thấy tò mò hơn, dù sao từ đó đến giờ hắn vẫn luôn sống trong một thế giới quá đỗi bình thường so với nơi này, đương nhiên là hắn sẽ cảm thấy thắc mắc về mấy chủ đề như vậy, hệt như một đứa trẻ có một món đồ chơi mới và tự hỏi về cách mà thứ đó hoạt động vậy.

Có điều bản thân hắn cũng hiểu mình vào lúc đó bị đặt trong tình thế như thế nào, chấp nhận chứa chấp hai tên lạ mặt có ít nhiều liên quan đến v·ụ n·ổ súng cách đó không lâu đã quá đủ để mang tới cho hắn rất nhiều rắc rối rồi.

May mắn là kẻ địch của hai tên này không tìm tới cửa không thì cái mạng này của hắn cũng khó lòng mà giữ nổi, nhưng đồng nghiệp, cụ thể hơn là cô gái tên Sara kia cũng đã tới, nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô ta thì rõ ràng là nhiệm vụ này rất nguy hiểm.

Hắn vẫn chưa rõ là do nơi này nguy hiểm hay kẻ địch đằng sau nguy hiểm nhưng tạm thời thì hắn vẫn thấy trị an của khu vực xung quanh hắn tương đối tốt so với những khu vực lân cận, dù sao một người già như lão View cũng có thể tự do đi lại tới đây cơ mà.

Trong cái nhìn của hắn thì lão View không mạnh, tuy theo thường thức thì với một học viện khổng lồ như Yggdrasil thì giáo sư giảng dạy cũng phải là tinh anh trong tinh anh nhưng cũng nên nhớ rằng trường học vốn dĩ tồn tại để truyền dạy tri thức.

Giống như hai bên quan văn quan võ ngày xưa vậy, lão View chắc hẳn thuộc dạng lão giáo sư có tiếng tăm về khả năng nghiên cứu cùng giảng dạy, bởi lẽ nhìn lão ta thực sự chẳng có gì giống một kẻ mạnh theo thường thức của hắn cả.

Có thể là thần côn như lão tăng quét rác nhưng quyền lực và sức mạnh luôn đi đôi với nhau, trừ khi đã sớm trải qua hồng trần đủ nhiều không thì khó lòng mà cam chịu trở thành thần côn trong truyền thuyết.

Lão View đương nhiên không phải thuộc dạng như vậy, tuy ánh mắt có chút đượm buồn nhưng hắn cảm nhận được "chí" của lão ta trong từng lời nói, không giống một kẻ đã sớm trở thành củi mục chờ ngày vụn vỡ ra thành từng mảnh lắm.

Nhất là khi đối mặt với con gái, hơn cả thần côn tuy đã sớm mặc kệ sự đời nhưng đương nhiên cũng có lòng tự trọng, nếu lão View thực sự mạnh thì còn tới xin lời khuyên của hắn hay sao? Hơn cả nếu lão ta mạnh thì có khi hắn đã sớm bị thiên khiển cho bay xác rồi.

Trên thực tế thì hắn vẫn hy vọng là lão View không phải thần côn thì hơn, đôi khi cao quá lại vươn không tới, hắn còn phải kinh doanh về lâu về dài trong tương lai nữa, tốt nhất là nên tránh những phiền phức quá lớn.

Mà nói đến phiền phức thì hiện tại cô gái kia cùng hắn đã mặt đối mặt rồi, chỉ là hắn vẫn lơ đi để tiếp tục làm phần công việc của mình mà thôi, dù sao nhịp bước đi vẫn chưa dừng nên hẳn là sẽ sớm lướt qua nhau thôi.

Hoặc ít nhất là hắn nghĩ như vậy vì hiện tại cô gái đó đã dừng lại ngay bên cạnh hắn rồi đi lòng vòng xung quanh ngắm nghía như thể hắn là một loài động vật quý hiếm nào đó trong sở thú rồi, việc này mang lại cho hắn không ít cảm giác khó chịu.

Vậy nên tốc độ thu dọn của hắn cũng được đẩy nhanh lên, thậm chí có thể nói là chỉ dọn dẹp những thứ cần phải được dọn, còn không thì để sáng mai rồi dọn sau cũng chưa muộn, đương nhiên hành động này cũng quá lộ liễu rồi.

Cô gái kia cũng thấy khó hiểu trước hàng loạt hành động như vậy, do thân phận có tính chất khá đặc thù nên cô ta gần như chưa bao giờ cảm nhận được sự ác ý từ khác giới, vì thế nên cũng có đôi chút tò mò với hành động khó hiểu của hắn.



Và đã tò mò thì thường sẽ gây ra những rắc rối nhất định với những người xung quanh, cụ thể hơn là cô ta đang bưng một số đồ vật mà hắn vẫn chưa kịp dọn vào rồi chuyển tiếp cho hắn để hắn tự tay bưng vào trong.

Tuy tò mò nhưng thái độ vẫn có, không bước vào bên trong cũng nói lên rằng cô gái này được gia giáo rất tốt, không chỉ bảo vệ được bản thân mà cũng tôn trọng người mà cô ta mới chỉ gặp mặt lúc nãy.

Thậm chí song phương vẫn chưa mở miệng nói với nhau lời nào, thật ra nếu gặp kẻ khác bị đặt trong tình huống như hắn thì bọn họ sẽ thường có xu hướng né tránh rắc rối bằng cách hoàn toàn ngó lơ cô ta hoặc thông qua cái cớ đụng vào đồ khi chưa có sự cho phép để quát tháo, đuổi cổ kẻ lạ mặt này đi càng xa càng tốt.

Nhưng hắn không phải dạng như vậy, đúng hơn thì bây giờ hắn mới cảm thấy có gì đó không hợp lý lắm, như sự xuất hiện dị thường của cô gái này trong một con hẻm tối vào cái thời điểm n·hạy c·ảm như thế này.

Rõ ràng không một cô gái trẻ nào có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành cùng cử chỉ được gia giáo kỹ lưỡng nhưng cũng có tò mò, thích thú, trẻ người non dạ lại đi lại vào ban đêm một cách ngớ nghênh đến như vậy.

Nhất là khi cô gái này vẫn luôn toát ra một bầu không khí cực kỳ ngây thơ, non trẻ nữa, không chỉ là khi hắn mới trông thấy cô ta lần đầu mà kể cả khi tiếp xúc gần với rồi thì lại càng thêm rõ hơn điều trên.

Rằng trong từng bước di chuyển của cô ta bộc lộ ra sự ngây thơ của tuổi trẻ, rằng trong những câu hát của cô ta ẩn chứa tình yêu với thế giới được nhìn nhận bằng tầm nhìn non trẻ của cô ta, rằng mục đích đằng sau những hành động của cô ta thực sự chỉ là vì tính tò mò.

Đúng vậy, trong cảm quan của hắn thì cô gái này chính là một tiểu thư đài cát, thuộc dạng được giáo dục rất tốt nhưng chưa bao giờ trải sự đời, còn lý do mà cô ta xuất hiện ở đây khả năng cao là vì bỏ trốn ra ngoài.

Còn làm sao trốn được thì hắn không biết, theo hắn đoán thì chắc chắn phải có kẻ đứng đằng sau giúp cô ta ra ngoài, nhưng tại sao cô ta lại đi một mình trong thời khắc cùng địa điểm như thế này được?

Khả năng cao là kẻ giúp cô ta cũng không có ý tốt, dựa theo lối suy nghĩ này thì hắn cũng đoán được ít nhiều lý do mà cô ta bỏ trốn ra ngoài, một là xung đột tư tưởng với bề trên nên đưa ra một số sai lầm tuổi trẻ, dù sao ở độ tuổi nổi loạn ai ít nhiều đều có những suy nghĩ như vậy cả.

Hai là vì bị giam lỏng quá lâu nên muốn hướng tới bên ngoài, nhưng dù vì lý do gì đi chăng nữa thì cô ta cũng quá ngây thơ rồi, nếu không gặp được hắn trước tiên thì giờ khả năng cao đến xương cũng chẳng còn.

Đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán lúc này của hắn với lượng thông tin ít ỏi mà thôi, dù sao mỗi nhà mỗi cảnh, không biết thì tốt nhất là coi như không liên quan vào, hơn cả hắn cũng không phải dạng người thích soi mói chuyện của người khác lắm trừ một số trường hợp đặc biệt.

Vậy nên hắn cũng trực tiếp lơ luôn sự tồn tại của cô gái này, không phải là hắn không thấy được việc một cô gái trẻ đẹp mà còn ngây thơ như vậy ra đường giờ này rất nguy hiểm mà hắn thực sự không muốn vướng vào những rắc rối không cần thiết.

Như đã nói đấy, mỗi nhà mỗi cảnh, hắn chung quy cũng là một chủ quán nhỏ, thấp cổ bé họng, thậm chí còn không có ai đứng ra bảo kê cả nên lại càng phải tránh những phiền phức không đáng có hơn, sáng nay đã va phải đội đặc biệt gì gì đó là đã quá phiền phức rồi, hiện tại nên tránh được thì tránh.

Những kẻ khác có thể nói là hắn vô tâm nhưng trên đời này muốn quan tâm đến kẻ khác thì trước tiên phải quan tâm đến bản thân cái đã, nếu cái mạng nhỏ này mà cũng lo không xong thì lo cho kẻ khác được ích lợi gì?

"Này! Anh đã cố tình lơ tôi đấy à?"

Trong khi hắn vẫn đang tính bài chuồn bằng cách thản nhiên đi vào trong rồi khóa cửa, bỏ rèm xuống thì cô gái kia đã nhanh hơn một bước khi nhận ra chuyện này và lẻn tới trước cửa, chặn hắn lại rồi lên tiếng trách móc.



"Hừm."

Khi đối mặt với chủ đề này thì hắn ngay lập tức bày ra một bộ mặt suy ngẫm hồi lâu cho cô gái kia nhìn, cô ta cũng nhận ra lúc nãy lời lẽ của mình cũng có đôi phần hơi thô cứng với kẻ mà bản thân mới gặp lần đầu tiên cũng không nói gì thêm mà để hắn tiếp tục diễn.

Có điều trong suy nghĩ của cô ta thì bản thân cô ta thực sự chẳng làm gì sai cả, dù sao cô ta cũng đã giúp hắn một chút chuyện rồi, tuy không đáng bao nhưng ít ra thì cũng phải mời vào bên trong để pha một tách trà chứ?

Trên thực tế thì từ nãy đến giờ ngoài người đàn ông này ra thì cô ta cũng có chú ý đến bên trong Golden Hours thông qua cửa kính bên ngoài, rõ ràng khung cảnh bên trong đã thu hút sự tò mò của cô ta.

Tuy không rộng bằng thư viện của nhà cô ta nhưng không khí ở bên trong lại rất ấm cúng với một loại đèn gì đó chiếu sáng, nội thấp cũng rất dễ thương, đủ để thu hút một kẻ như cô ta muốn vào trong đó để đọc sách.

"Chịu thôi, tôi không nhớ ra cô là ai cả, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"

Sau khi nghe được lời này thì cô ta có chút sốc, vậy ra từ nãy đến giờ người đàn ông này không hề suy nghĩ về mấy chuyện gì khác mà chỉ muốn xác minh thân phận của cô ta trong ký ức của hắn mà thôi, kiểu người đầu gỗ điển hình.

"Nếu quen thì sao mà không quen thì sao?"

Giọng điệu này có đôi phần chua chát rồi đấy, thực sự khiến hắn phải có một cái nhìn khác về vị tiểu thư này, nhưng thật trùng hợp, hắn có cảm giác bản thân có ác cảm với những kiểu người quá lễ nghi.

Không hiểu vì sao, có thể ảnh hưởng từ trước khi hắn được dịch chuyển tới thế giới này nhưng theo hắn của hiện tại thì là do hắn muốn quen những kẻ thực sự sống thật với bản thân hơn vì kiểu như vậy thường rất dễ khai thác điểm yếu và khống chế.

Nghĩ đến ngang đây thì hắn cũng một phần đoán ra được kiểu người của mình trước đây là như thế nào, chắc hẳn là một tên có hai mặt điển hình, dù sao dựa theo chút ký ức ít ỏi thôi thì hắn cũng đã xác minh được rằng bản thân đã g·iết không ít người chỉ để tới được điểm cuối cùng kia.

"Quen thì có cách đối xử khác mà không quen thì lại có cách đối xử khác nữa."

"Nếu không quen?"

Cô gái kia có chút tò mò về cách đối nhân xử thế của hắn ta nhưng khác với cô ta tưởng tượng, hắn chỉ gõ nhẹ lên tấm bảng trên tay để thu hút sự chú ý của cô ta vào nó, hẳn là cô ta cũng biết chữ nên hắn cũng không cần phải giải thích thêm.

Bởi lẽ trên tấm bảng đó ghi rõ thời gian mở/đóng cửa, tức mang ý đuổi khéo cô ta, mà thật ra thì chỉ riêng việc hắn đứng lại để tiếp tục cuộc trò chuyện này với cô ta thôi cũng đã nói lên chuyện hắn có một chút suy nghĩ khác rồi.

Đương nhiên cô gái kia cũng hiểu ý của hắn, dù sao cô ta cũng thuộc dạng tốt nghiệp sớm hai năm so với lứa của mình tại học viện, tuy không tiếp xúc qua bình dân nhưng lại quen không ít bình dân khi còn đang theo học tại học viện.

Chỉ là cô ta cũng chẳng rõ là bảng giá trên tấm bảng này là rẻ hay đắt so với bình dân nhưng với một kẻ thừa tiền như cô ta thì mọi chuyện khá là đơn giản, dù sao thì tri thức cũng rất đắt giá, mỗi cuốn sách nguyên bản thường phải ngang mới mức học phí hàng tháng tại học viện.

Đương nhiên học phí ở đây là theo chương trình học của cô ta, mà thật ra thì sách nguyên bản thường sẽ không lưu thông trên thị trường, ngay cả thư viện tại nhà của cô ta cũng rất ít sách nguyên bản.

Chỉ có tồn tại khổng lồ như học viện mới có một tòa nhà khổng lồ chỉ để dùng chứa những cuốn sách nguyên bản, hơn cả đó không phải là sách thường mà là sách dùng để học tập kỹ năng, dạng sách chỉ được tạo ra bằng cách chứa đựng một phần của tác giả bên trong đó.