Chương 20: Khách hàng đêm muộn 2.
Thấy hắn vẫn chưa đi vào mà vẫn đứng ở lại chờ cô ta nói tiếp nên cô ta cũng phần nào đoán được chuyện nếu cô ta cố gắng thêm một chút thì khả năng cao là sẽ vào được bên trong, chỉ là cô ta không quá hiểu mình phải làm cái gì.
Nhưng trước đó hắn cũng có chỉ vào tấm bảng mà trên đó cũng có giá tiền đọc sách thêm giờ tại đây nên cô ta cũng đoán được phần nào là hắn đang đòi tiền nên cũng nhanh chóng từ trong túi áo lấy ra một bọc tiền khá lớn.
Hắn đương nhiên cũng chứng kiến toàn bộ, thật ra quả đúng là hắn vẫn không thể nào nhẫn tâm đến mức để một cô gái trẻ dầm mưa tại một con hẻm u tối vào thời điểm như thế này được, chẳng qua là cần một cái cớ.
Trên tấm bảng này có ba nội dụng, một là giờ giấc mở/đóng cửa, hai là giá tiền dịch vụ tính theo giờ và ba là phí dịch vụ ngoài giờ, hắn để trống, mục đích ban đầu của hắn là tiếp nhận những kẻ mà hắn cho là phù hợp.
Điều kiện thấp nhất là phải biết chữ, đương nhiên hắn vẫn biết là vào thời đại này tỷ lệ dân nghèo biết chữ thấp đến cực hạn và hắn đang ở tại một khu ổ chuột, nhưng điều này cũng có nghĩa là hắn cũng cần phải bảo vệ bản thân.
Có thể coi mục này để cho có, hơn cả không ghi rõ giá cả là vì lòng tự trọng của khách hàng, đã biết chữ đương nhiên cũng có một chút cái tôi, dù nghèo đến mấy cũng ít ai nhận bố thí nên không ghi rõ giá cả lại chính là cách phù hợp nhất.
Chỉ là hắn cũng không ngờ được chuyện bản thân làm cho vui nhưng lại có ngày dùng tới, hơn cả là còn sớm đến như vậy, chưa khai trương được một tuần đã cưu mang được một người phù hợp với tiêu chuẩn của hắn.
Giờ thì mọi chuyện càng được hòa hợp hơn vì tiểu thư xuất thân cao quý đương nhiên không chấp nhận bố thí là thứ nhất, bỏ nhà đi bụi thường ít khi mang theo tiền là thứ hai, còn lại là vì cô gái này trông thảm cũng đừng hỏi.
Trang phục thì nhem nhuốc do mưa, thậm chí phần giày cùng tất chân còn bị nhuộm nâu bởi bùn đất, gương mặt thanh tao cũng vì lẽ đó mà mất đi nét đẹp vốn có của nó với những chấm li ti như tàn nhan được tạo ra bởi những giọt nước bùn bắn lên mặt cô ta.
Đúng là khung cảnh cô ta nhảy múa, vui đùa với cơn mưa này lúc đầu trong tuyệt đẹp thật nhưng khi cuộc vui đã tàn rồi thì rất mệt mỏi, hệt như tuyết vậy, tuyệt đẹp khi chúng vẫn chưa tan ra, còn khi đã tan ra rồi thì là t·hảm h·ọa.
Chỉ là hắn cũng không ngờ đến chuyện cô gái này cũng có mang theo tiền, ehem, mang theo tiền cũng tốt, dù sao thứ hắn thiếu nhất hiện tại vẫn là tiền, nếu có thêm khách hàng, được thêm một khoảng thu nhập thì còn gì bằng.
Ngoài ra thì loại khách này hắn luôn luôn sẵn sàng chào đón, nếu kéo được vào nhóm khách quen luôn thì là một nguồn thu nhập không nhỏ đấy, ít nhất là đủ để hắn trang trải được trong tương lai gian nan sắp tới.
Khi thấy cô ta lấy ra một túi khá lớn từ áo choàng bên ngoài của mình thì hắn cũng có chút mang chờ, dù là bỏ trốn ra ngoài hay gì đó thì chắc cũng có chút tài sản ở trên người, bắt chẹt như tăng thêm 3-4 đồng mỗi giờ chắc không quá đâu nhỉ?
Nhưng trái với mong đợi của hắn, thứ mà cô ta lấy ra từ cái túi khá to đó lại là một cái phù hiệu dùng để cài trên cổ áo, hắn có chút bất ngờ thậm chí nhìn lại cô ta với một ánh mặt đần độn hệt như đang nhìn một loại sinh vật lạ gì đó.
"Ehem, hôm nay đi gấp quá nên tôi không mang theo tiền, hơn cả đồ đạc trên người cũng có giá trị thực dụng không nhỏ nên chỉ đành lấy ra cái phù hiệu này thôi, phải biết rằng chỉ có học viên tốt nghiệp với thành tích xuất sắc mới được phát cho phù hiệu này đấy."
Tức cô ta đang mang thân phận học sinh danh dự của mình ra để thế chấp, về căn bản với cô ta thì thứ này hoàn toàn vô dụng, bởi lẽ giá trị của cô ta trong mắt những kẻ khác không phải đến từ một cái phù hiệu nhỏ như này.
Nhưng với những kẻ khác thì mọi chuyện lại không giống, dù sao tác động của học viện Yggdrasil là cực kỳ lớn, được cho là con quái vật chỉ cần xoay mình là cả đế quố Clawos phải lật mình theo.
Nhất là ở tại thành Ygist này, lực ảnh hưởng của học viện tại đây mang tính chất tuyệt đối, chỉ cần là học viên tại đó thôi cũng đủ khiến khu trung phải ra sức tiếp đãi rồi, còn danh dự, thậm chí là lấy được bằng xuất sắc như cô ta thì lại là một mức độ hoàn toàn khác.
Có điều đó là với những kẻ khác, còn với hắn thì lại khác vì hắn vốn dĩ không phải là người của thành Ygist, thậm chí là thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn nghe về một thứ như này nhưng theo để ý của hắn thì đúng là có một vài vị khách mang trên người đồ vật có hình ảnh một nhánh cây tầm gửi hệt như trên cái phù hiệu này.
Chỉ là của bọn họ thường giao động từ 5-6 cành còn thứ này chỉ có 3 mà thôi, mà nhắc mới nhớ, hình như khi con gái của lão View b·ất t·ỉnh thì có một cái trâm cài tóc rơi ra cũng có ký hiệu như này, hắn muốn trả nhưng không biết khi nào mới gặp lại, lúc gặp lại lão View hôm trước thì lại quên mất.
Nhưng trên cái trâm cài tóc đó có tới tận 8 cành hay gì đó theo hắn nhớ, bây giờ hắn mới biết là thân phận của con gái lão View lại cao như vậy đấy, đúng là con nhà nòi có khác, mà cũng không biết là lão View được xếp vào hạng nào?
Ngẫm lại thì hình như khách của hắn chủ yếu là đến từ học viện thì phải, bây giờ hắn cũng có chút cảm động, thì ra lão View vẫn luôn trong thầm lặng giúp đỡ một ông chủ nghèo như hắn, đúng là như gặp được tri kỷ mà.
"Đồ quý giá như này thì tôi không nhận được nhưng nếu cô cảm thấy nơi này không quá nhỏ thì tôi sẵn sàng cho cô vào, còn sau này muốn trả ân tình hay gì đó thì chỉ cần ghi một cái giấy nợ là được rồi."
Nói rồi hắn trả lại cho cô ta cái phù hiệu rồi bước sang phải một bước, mở cửa giúp cho cô ta mang ý mời cô ta đi vào, tuy hắn không biết quá nhiều về lễ nghi nhưng khái niệm Lady First thời xưa thì vẫn phải biết.
Còn về phần cô ta thì có đôi chút nhìn lại cái phù hiệu trên tay, cứ như đây là món đồ vật oan nghiệt gì đó lắm, nhưng sau đó thì lại nhanh chóng lấy lại tinh thần và đi vào bên trong theo lời chỉ dẫn của hắn.
Thứ đầu tiên mà cô ta cảm nhận được khi bước vào bên trong không phải là áp lực đến khó thở mà Longius đã cảm nhận được, cũng không phải là bóng đêm của vực thẳm mà người đàn ông trẻ kia đã trông thấy và lại càng không phải là nỗi sợ kinh hoàng mà Sara gặp phải.
Thứ cô ta đụng độ với rất mềm mại, ấm áp và dễ chịu, nếu Golden Hours thực sự có sự sống thì cũng đồng nghĩa với chuyện nó chấp nhận cô ta như vị khách đầu tiên của mình, đúng hơn thì hắn là kẻ chấp nhận chuyện đó.
"Trong này ấm quá."
"Đương nhiên rồi, chi phí lò sưởi không phải rẻ đâu, nhưng ẩm mốc rất khó chịu, nhất là khi sàn bị nồn nên chỉ đành phải chịu thôi chứ biết làm sao được, ít ra thì cũng đỡ bớt vài phần sự khó chịu mà trời mưa kéo dài mang lại."
Hắn vừa nói vừa sắp xếp lại đống hàng bên ngoài vừa mang vào, thật ra thì không phải lúc nào hắn cũng bật lò sưởi lên, ngay cả khi có khách nhưng vì ngày hôm nay hình như mưa nhiều hơn bình thường nên phải bật để đỡ bị ẩm mốc.
Ẩm mốc rất khó chịu, nó không chỉ khiến tuổi thọ công trình bị sụt giảm nghiêm trọng mà còn tạo cảm giác rất khó chịu cho khách hàng tới đây, bản thân hắn cũng không thích ẩm mốc nhưng lại rất thích trời mưa.
Vừa đọc sách mà bên ngoài lại yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng mưa tí tách vang vọng vào bên trong thì quả đúng là còn chẳng gì bằng, chỉ là cái gì cũng có điểm trừ của nó, mưa ngoài khiến ẩm mốc ra còn tăng thêm độ ẩm trong không khí.
Khiến nhiều nơi ẩm ướt, đồ khó khô được trong khoảng thời gian ngắn, nhất là việc khách từ bên ngoài đi vào mang theo bùn đất vào trong, không chỉ khiến sàn bị bẩn, khó tẩy rửa nếu như để chúng khô lại mà mùi toác ra cũng rất khó chịu, nhất là mùi hôi chân.
Và vị khách này của hắn là một ví dụ điển hình, không chỉ cả người đều ướt nhẹp mà ngay cả mặt mũi cũng nhìn rất bẩn, nhưng thứ hắn sợ hãi hơn cả là chuyện khách làm hỏng mất sách của Golden Hours.
Bẩn có thể dọn dẹp được, mùi khô thì hắn cũng có thể mở máy xông lên, thậm chí là cho khách mượn cả phòng vệ sinh ở phía sau hoặc phòng tắm ở trên lầu nếu muốn nhưng sách đã bị hư hỏng rồi thì không thể làm gì được cả.
Ngoài ra thì hắn cũng không quên chỉ vào cái tủ giày ngay bên cạnh lối ra vào để nhằm ám chỉ cô ta có thể cất đôi giày bẩn, đọng bùn của mình vào đó rồi lấy ra một đôi dép đi trong nhà để mang vào.
Đương nhiên ở cái thời đại như thế này thì việc có quá nhiều giày dép trong nhà là một việc tương đối xa xỉ, loại bình thường như giày cỏ thì chẳng bàn nhưng cao cấp hơn thì chỉ có loại giày được đặt riêng dành cho giới nhà giàu mà thôi.
Nên việc một cửa tiệm nào đó phục vụ giày dép đi trong nhà cho khách căn bản là không thể, nhất là trong thời tiết như thế này, bởi vì ngoài giá thành ra thì bệnh da liễu về chân cũng rất dễ l·ây l·an nếu như không cẩn thận.
Nếu vị khách trước đó mà bị hôi chân hoặc nấm chân thì nếu vị khách sau không may chọn đúng đôi vừa rồi thì quả đúng là tai họa cho ông chủ cửa tiệm, hơn cả cũng vì trời mưa nên nếu vệ sinh không kỹ thì giày dép cũng rất mau hư hỏng.
Đương nhiên cô ta không biết những chuyện này, dù sao cũng là chuyện của một người kinh doanh như hắn, một quý tiểu thư như cô ta không biết cũng dễ hiểu mà thôi, trong tủ giày của cô ta không cả trăm cũng vài chục đôi, mỗi lúc một kiểu, có kẻ hầu sẵn sàng thay cô ta vệ sinh thì sao mà biết được.
Nhưng dù vậy đi chăng nữa thì khi nhìn vào bên trong tủ giày của Golden Hours thì cô ta vẫn hết sức choáng ngợp, chúng không phải loại mà cô ta thường mang hay nói đúng ra là buộc phải mang, kiểu dáng này rất kỳ lạ.
Không có quai ở đằng sau, cũng chẳng có chỗ để buộc giày hay gì cả, tức thiết kế không bó buộc, rất thoải mái cho người mang, phần quai trước thì kéo dài đến gần cổ chân, kích cỡ không quá rộng cũng không quá chật chội để việc đi lại trở nên thoải mái.
Đồng thời cũng giảm thiểu tối đa bệnh da liễu ở chân, nhưng đặc biệt nhất vẫn là vẻ bề ngoài của nó, những đôi giày này cực kỳ đáng yêu với tạo hình được mô phỏng theo những loài động vật khác nhau.
Ví dụ như đôi gần cô ta nhất, hình mẫu của nó là một con thỏ màu hồng nên thiết kế cũng dựa theo đó với màu hồng là màu chủ đạo, bao bọc xong quanh phần đế cũng được trang trí bởi nhưngz sợi lông li ti bao phủ xung quanh.
Màu của nó cũng đồng bộ với màu của đôi giày nên nó cho cô ta cảm giác đây là bộ lông của con thỏ này còn phần quai trước thì được trang trí hai hạt mắt màu đỏ cùng một chiếc miệng xinh xinh để lộ ra hai cái răng cửa.
Nhưng nổi bật nhất phải là đôi tai của nó, nó không phải thuộc dạng đính hẳn lên như mắt với miệng mà là một đôi tai được thả xuống dài khoảng 3 cm, hơn cả đây cũng chỉ mới dừng ở thiết kế bên ngoài mà thôi.
Tuy biết là không lịch sử nhưng cô ta vẫn để tay vào bên trong để kiểm tra độ vệ sinh, có điều thứ khiến cô ta cực kỳ bất ngờ là về độ mềm mại của đôi giày này, nó rất mềm mại, dẻo dai, cực kỳ êm chân khi đi vào.
Và đặc biệt hơn cả là khi cô ta thử ấn vào phần đệm ở bên dưới thì tự dưng đôi tai ở phía trên lại giật thẳng đứng lên rồi lại xì xuống, cô ta cực kỳ bất ngờ với thiết kế này nên cũng nhanh chóng thử làm điều tương tự với những đôi khác trong tủ giày.
Vì đã hoàn thành quy trình cất đồ đạc vào trong kho phía đằng sau nên hắn cũng nhanh chóng trở ra, dù sao để khách mới tới lần đầu một mình ở ngoài thực sự không phải phép cho lắm, bản thân hắn không sợ bị mất trộm mà là vì sợ bị khách đánh giá thái độ phục vụ chưa tốt mà thôi.
Có điều hắn đã nghĩ quá nhiều rồi, không ngờ vị khách này của hắn lại dễ dàng bị thu hút đến như vậy, tuy quả đúng là cô ta vào lúc này có chút dễ thương khi đang nghịch những đôi dép đi trong nhà nhưng cũng không kém phần ngây thơ.
Chỉ là không hiểu vì sao mà hắn lại không muốn phá vỡ khung cảnh này, thậm chí trái tim cũng có đôi phần đập nhanh hơn so với bình thường khiến cho hắn có chút cảm giác xao xuyến, thậm chí nhớ về phần ký ức không nên nhớ về.
Ký ức về một cô gái và có cả "hắn" ở trong đó, khung cảnh lúc đó cũng hệt như bây giờ vậy, điểm khác duy nhất là cô gái kia đang chơi đùa giữa cánh đồng tuyết trắng xóa còn "hắn" thì đứng đực ra, tay phải cố gắng nắm lấy khẩu súng đeo bên eo nhưng lại không dám rút ra.
Thậm chí nét mặt của "hắn" vào lúc đó cũng tràn ngập vẻ tuyệt vọng, hai mắt đã đánh mất toàn bộ hy vọng, thứ duy nhất còn lại là màu đen sâu thẳm đi cùng với những đường hằn chứng minh cho sự mệt mỏi của hắn trước số phận ngay trước mắt mình.
Nhưng đến cuối cùng thì "hắn" vẫn làm được điều mà mình cần phải làm, "hắn" đã thành công rút được khẩu súng kia ra, tay của "hắn" vào lúc đó run lẩy bẩy đến mức cảm tưởng khi khẩu súng có thể rớt khỏi tay "hắn" bất cứ lúc nào.
Đây không phải là lần đầu tiên "hắn" phải g·iết một ai đó, "hắn" cũng đã sớm không còn sợ hãi việc lấy đi sinh mạng của một sinh mệnh, chỉ là khi đối mặt với cô ấy thì "hắn" không tự chủ được mà sợ hãi vì rất nhiều lý do.
Có điều đây là việc mà "hắn" phải làm, thế nên "hắn" cố gắng cầm lấy khẩu súng kia bằng cả hai tay, cố gắng ổn định lại tâm trí rồi thở ra một hơi và bóp cò như mọi khi "hắn" vẫn làm nhưng trước khi viên đạn đó thành công bay tới được mục tiêu thì cô ấy lại quay người lại nở ra một nụ cười cuối cùng với "hắn".
Cứ như thể cô ấy đã sớm biết mọi chuyện rồi sẽ đi theo chiều hướng như vậy ngay từ đầu rồi vậy và cô ấy cũng đã sẵn sàng cho khoảnh khắc này, lúc mà tuyết bị nhuộm màu bởi dòng máu đỏ thẫm kia cũng là lúc mà cả hai cùng nhau gục xuống.
Chỉ là một bên thì vẫn giữ lấy nụ cười trên môi cho đến tận phút giây cuối cùng để an ủi cho người mà mình yêu còn một bên thì trực tiếp gục ngã xuống trong đau đớn bên cạnh xác c·hết của người mà "hắn" yêu nhất.