Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Những Quyển Sách

Chương 23: Quyền lựa chọn.




Chương 23: Quyền lựa chọn.

"Ngài cảm thấy thế nào ạ?"

Lúc này, tại một nơi nào đó trong quận Yakku, có cái gì đó đang phản ứng lại với ba điều kiện kia, những kẻ đủ nhận thức đã bắt đầu cảm nhận được sự sai lệch của một sự thật nào đó và tự có suy tính của riêng mình.

"Ngươi có cảm nhận được không?"

Kẻ đang ngồi trên bàn làm việc quay sang hỏi tên hầu ở phía sau, chuyện này thực sự rất nghiêm trọng bởi lẽ bọn chúng nhận ra rằng trong những ngày qua có cái gì đó đã xuất hiện và bóp méo nhận thức của chúng.

Một khu vực của quận Yakku đã bị x·âm p·hạm, hơn cả bọn chúng hoàn toàn không cảm nhận được bất cứ thứ gì cho đến tận hiện tại, điều này cũng chứng minh rằng kẻ đứng đằng sau tất cả cũng không phải dạng dễ chọc vào.

Tuy đúng là hiện tại bọn chúng đã nhận ra lỗ hổng trên nhưng nó cũng có nghĩa là trong những ngày qua bọn chúng mất hoàn toàn quyền chủ động ngay trên phần lãnh thổ của mình, đây là một điều cực kỳ nguy hiểm.

Có điều bọn chúng cũng không thể để không như vậy được, nếu thế thì quận Yakku này sẽ mất đi rất nhiều lực ảnh hưởng vốn có của mình, thậm chí là sẽ bị 3 quận còn lại kia cùng High Table nhắm tới.

Đây chính là thế giới nơi cá lớn nuốt cá bé, thậm chí có khi cá lớn bất cẩn cũng có thể dễ dàng bị vô số những con bé tới rỉa thịt tới c·hết, vậy nên mọi chuyện đều phải cực kỳ cẩn thận, bao gồm cả chuyện phái quân đi thăm dò tình hình trước.

"Tuần trước mới nhập một lô hàng đúng không?"

"Đúng vậy thưa ngài, High Table vẫn đang nhìn chằm chằm vào chúng ta vì lô hàng đó."

"Vậy lấy ra dùng đi."

"Lúc này sao ạ?"

"Dù sao cũng phải kiểm tra thêm trong tương lai, đây chẳng phải là một cơ hội quá phù hợp hay sao?"

Trở lại với hiện tại, tại Golden Hours, hắn lúc này đang băn khoăn không biết là tối nay nên làm món gì cho cả hai, thật ra thì hắn cũng không phải dạng hay ăn đêm như thế này nhưng bởi vì chuyên tâm vào quyển sách kia quá nên quên mất cả giờ giấc, lỡ mất luôn bữa tối.

Tối nay hắn còn định làm món gì đó liên quan đến cơm nhưng giờ nấu thì không biết khi nào mới có mà ăn, có điều nhắc tới ăn đêm thì hình như hôm trước hắn có mua cả thùng mỳ thì phải, chủ yếu vì rẻ nên mua trữ một chút.

Dù sao mỳ cũng là loại để lâu được, sau đó thì hắn cũng lấy trên kệ xuống ba gói mỳ xào, tuy chỉ riêng mỳ thôi thì có hơi thiếu chất dinh dưỡng nhưng ăn kèm theo một số món thì được nên hắn cũng lấy từ trong tủ lạnh hai quả trứng, hai bó cải thìa, nửa hợp Spam còn dư lại sau bữa trưa cùng một số thứ khác.

Đầu tiên là trần mỳ sơ qua trong 3 phút, trong lúc đó thì bóc cải thìa ra thành những lá riêng biệt rồi luộc sơ qua, chỉ cần vừa đủ là được rồi vì để lâu quá sẽ nhừ, vừa mất đi độ xanh vốn có mà ăn cungc không còn giòn nữa.

Kế tiếp là cắt khuôn đậu ra thành những hình ô vuông nhỏ, luộc sơ qua bằng nước luộc rau, lúc này mỳ cũng vừa xong nên trực tiếp vớt ra rồi để trong thau nước lạnh để chắc sợi, xoay sang bỏ gói gia vị cùng dầu mè, tương ớt, tiêu, v.v lên chảo rồi đun lên cho bắt đầu chảy xệt xệt ra.

Đó lúc đó thì cho mỳ, đậu khuôn cùng đậu hà lan và phần Spam còn thừa được cắt thành những hình ô vuông nhỏ vào rồi bắt đầu xào, cũng như đảo thật đều để nước sốt thấm vào mỳ một cách trọn vị nhất.



Đến lúc gần được rồi thì mới cho phần cải thìa lúc nãy vào rồi tiếp tục đảo, sau đó thì cho phần mỳ lên đĩa rồi quay sang ốp la hai quả trứng lòng đào rồi đặt lên trên sau đó rưới một chút nước tương lên nữa là hoàn tất.

"Mùi gì thơm vậy?"

Lúc này thì cô ta cũng từ nhà tắm đi ra, tuy có hơi lâu một chút nhưng ít ra vẫn nhanh hơn so với những gì hắn đoán, có vẻ như vì làm khách nên cô ta cũng không dám ngâm mình quá lâu hoặc bản thân bồn tắm quá nhỏ nếu đem đi so với những cái trước của cô ta.

"Mà cái thứ này dùng như thế nào?"

Cô ta dựa theo mùi thơm để lần tới được phòng bếp cách đó không quá xa với một cái máy sấy trên tay, cô ta hiện tại cũng đang mặc lên người bộ pajama liền thân chủ đề cá mập mà hắn đã mua lúc này.

Thực sự rất hợp với cô ta đấy, phải rất nhỏ, tuy không đến mức sân bay hẳn nhưng cũng gần như như vậy rồi, thật may mắn khi hắn chọn đúng kích cỡ, nếu không thì phải tốn thêm một khoảng kha khá nữa để sửa lại chúng.

"Tôi cứ tưởng là tiểu thư sẽ tắm lâu hơn cơ."

"Tuy dễ chịu nhưng rườm rà quá, hơn cả đối diện với mùi đồ ăn này thì khó lòng ở níu lại quá lâu trong bồn tắm được, vậy còn thứ này thì sao? Làm sao để dùng được nó? Cái đuôi ở đằng sau này dùng để làm gì?"

Hắn nhận lại cái máy sấy từ trong tay của cô ta rồi bắt đầu cắm dây vào ổ điện cũng như nói cô ta ngồi xuống cái ghế gần đó, bản thân thì đứng ở đằng sau, bắt đầu điều chỉnh mức độ rồi hơ qua hơ lại mái tóc dài nhưng ướt đẫm của cô ta.

Ít ra cũng không đến mức ướt nhẹp hoàn toàn, tức quý tiểu thư này cũng biết dùng khăn lau đầu đấy chứ, không ngờ là cô ta lại biết làm đến nước này cơ đấy vì theo hắn biết thì giới quý tộc tại thời đại này rất kiên kỵ việc tắm.

Người phương Đông thì có túi thơm, người phương Tây thì có những túi đựng dược thảo, mục đích của hai đồ vật này đều tương tự như nhau, đều là để áp bớt mùi cơ thể lâu ngày chưa vệ sinh của bọn họ.

Lười tắm cũng dễ khiến bản thân mắc bệnh hơn, nhất là những bệnh truyền nhiễm, kết hợp thêm cả việc không có nguồn nước sạch nữa nên cũng không khó hiểu lắm khi bệnh dịch hạch lại là thứ đã d·iệt c·hủng hơn 50% dân số thời đó.

Trong khi hắn vẫn đang suy nghĩ đủ thứ trong đầu thì cô ta cũng tương tự như vậy nhưng khác với hắn, cô ta vẫn luôn giữ trong mình sự tò mò với xuất thân của hắn cũng như Golden Hours, thậm chí có thể nói là bắt đầu biến chướng sang thành căn bệnh tác quái hơn rồi.

"Tại sao cậu lại quan tâm tôi đến vậy? Thậm chí chúng ta còn chưa biết tên của nhau."

"Tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Hết tháng sau sẽ tròn 20."

"Hừm, một quý cô danh giá như tiểu thư mà lại sắp trở thành một bà cô độc thân rồi à?"

"Đừng nhắc tới chuyện đó nữa, cũng vì lý do đó mà tôi đang ở cùng cậu đây, mà đừng tránh né câu hỏi của tôi, tại sao cậu lại tỏ ra thân thiện với tôi vậy? Tôi không nghĩ rằng trên đời này lại có kẻ hảo tâm đến mức độ này mà lại chọn sống ở quận Yakku.

Nơi này thực sự không khác gì một địa ngục với những kẻ có lòng tốt, mà ngay từ đầu việc nơi này xuất hiện tại đây đã là cực kỳ khó hiểu rồi, tại sao lại có những thứ phát minh kỳ quặc vậy? Thậm chí chúng đều là những thứ đi trước thời đại hàng trăm năm, xa hơn là thay thế cả thường thức chung về ma thuật."



"Tiểu thư thử đoán xem tôi bao nhiêu tuổi đi."

Vẻ bề ngoài của hắn trông khá trẻ, thậm chí có thể nói là chẳng trông giống gì với một kẻ đã sắp sửa bước vào độ tuổi trung niên cả mà giống một tên thanh niên mới ngang độ tuổi đôi mươi, mang đầy hoài bão trong người mà thôi.

"22?"

"Gần 30, phần nhiều chắc là do tôi xem tiểu thư như con gái của mình vậy, không một kẻ làm cha nào muốn thấy cảnh con gái mình người lem lấm bẩn thỉu, đi lại tại một nơi nguy hiểm trong một khung giờ n·hạy c·ảm cả đâu."

"30? Mà tôi trẻ con đến mức cần anh phải chăm sóc vậy à?"

Tuy nói mạnh miệng như vậy nhưng cô ta vẫn để cho hắn tiếp tục sấy tóc cho mình, hơn cả cách xưng hô của có đôi, có vẻ như trước đó cô ta cũng chỉ tưởng cả hai cùng lắm là cách nhau vài tháng đến vài năm tuổi thôi, ai ngờ là cả chục năm cơ chứ.

"Đúng vậy, một đứa trẻ thường sẽ luôn tỏ ra mình đã trưởng thành cho bề trên xem, tiểu thư trong mắt tôi hiện tại cùng một đứa trẻ trong độ tuổi nổi loạn không khác là bao cả, nhất là đưa ra quyết định ngu xuẩn như bỏ nhà đi bụi, một quyết định mang đầy tính cảm xúc."

Cô ta nghe xong câu này thì bắt đầu cảm thấy bất mãn trong người xen lẫn với đó là một chút cảm xúc gì đó khác nhưng đa phần vẫn là bất mãn chiếm kiểm soát, có điều cô ta sẽ không nói ra những lời phản bác lại ý kiến của hắn vì cô ta hiểu rõ rằng bản thân càng cố nói thì lại càng thêm sai.

"Thế nào? Tiểu thư cảm mến tôi nên đâm khi thất vọng khi biết tuổi cả hai chênh nhau đến vậy à?"

Nghe đến ngang đây thì tim của cô ta có đập nhanh hơn vài nhịp cứ như một đứa trẻ b·ị b·ắt quả tang khi đang cố gắng dấu diếm thứ gì đó vậy nhưng đương nhiên cô ta vẫn chưa hiểu rõ về thứ mà mình mong muốn nên cũng đá ngược lại câu trên.

"Có mà cảm lạnh thì có, nhưng một người toàn năng như anh mà lại độc thân đến bây giờ sao?"

"Từng yêu qua."

"Cô ta như thế nào?"

"Không quá nhớ nhưng rất khác biệt, đặc biệt trẻ con, rất sôi động, ngây thơ, dễ dàng bị cảm động nhưng không dễ bị cảm xúc khống chế, cô ấy hệt như Mặt Trời tỏa sáng trên bầu trời vậy, trái ngược hoàn toàn với một đám mây u tối như tôi."

"Và anh đã g·iết cô ta có đúng không?"

Cô ta quay người nhìn đối mặt với hắn, lúc này thì hắn cũng nhớ ra một chút chuyện, cụ thể hơn là khung cảnh lúc nãy nhưng từ đầu đến cuối cảm xúc của hắn vẫn không biến động vì hắn biết hắn không phải là kẻ đó.

Điều này khiến cho cô ta có một chút lúng túng bởi vì cô ta cứ tưởng rằng bản thân đã có thể chọc xuyên được qua lớp mặt nạ che đi phần cảm xúc, những suy nghĩ bên trong hắn rồi, ai ngờ từ đầu đến cuối hắn vẫn bình chân như vại.

"Phải, chỉ là không biết nếu là tôi trước đó thì khi nghe tiểu thư nói ra lời này thì 'tôi' sẽ phản ứng như thế nào đây, mà tại sao tiểu thư biết hay vậy?"

"Học được từ học viện thôi, lớp của Hỏa Long Igis, một giáo sư bậc 8 cành, theo phân hạng thì chắc chỉ dưới mỗi hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, các trưởng viện nghiên cứu, một số chức vụ đặc thù cùng vài cá thể khác nữa trong học viện."



"Vậy tiểu thư có bao giờ nghĩ tới chuyện tôi sẽ g·iết cô để diệt khẩu luôn không?"

Nghe xong thì cô ta có chút thở dài, không phải bởi vì lời đe dọa vừa rồi mà là do cách nói chuyện của hắn, vẫn là cái giọng điệu hết sức thản nhiên đó, điều này khiến cô ta gần như không thể nào đoán được hắn đang nghĩ cái gì trong đầu.

"Nếu muốn g·iết thì anh đã g·iết từ lúc nãy rồi, cũng chẳng cần phải đợi đến hiện tại rồi mới g·iết, hơn cả tôi cũng cảm nhận được mục đích của anh có chút không thuần, đương nhiên không phải dạng cứu kẻ g·ặp n·ạn thông thường rồi."

Lúc này thì cô ta cũng để lộ ra phần tai của mình, đúng hơn thì cô ta đã cố tình che đậy nó thành tai của con người bằng một số vật phẩm, tạo tác nhưng hình dạng thật của nó là hai cái vây cá, tộc Mermaid?

"Mẹ tôi là một Siren từ hải tộc, bà ấy khi còn trẻ vì ham chơi nên đã đi quá xa khỏi vùng an toàn và bị ngư dân đánh bắt lên rồi bán lại cho chợ nô lệ, bố của tôi đã mua lại bà ta trên sàn đấu giá với một cái giá cắt cổ với hy vọng phục hưng lại gia tộc của mình bằng giọng hát của bà ấy.

Bà ấy cũng vừa mới bệnh c·hết cách đây không lâu, đó cũng là lúc mà tôi đã ra mắt với giới thượng lưu với nhiệm vụ y hệt bà ấy, đó chính là hát để mua vui cho đám quan chức nhà giàu của Clawos nghe, vậy nên hầu hết thời gian sau khi tốt nghiệp học viện thì tôi đều lưu lại tại thủ đô hệt như một con chim trong lồng.

À không, phải gọi là cá cảnh trong bể chứ nhỉ? Giờ thì phía hoàng gia muốn mua lại tôi để kết hôn với nhị hoàng tử, đương nhiên mục đích thực sự của bọn họ không cần nghĩ cũng biết, chẳng tốt lành gì và cha tôi cũng đồng ý hôn sự này mà không cần suy nghĩ.

Dù sao xuất thân của ông ta cũng chỉ là một Nam tước gần như bị mất hết quyền lực, thậm chí là phải bán đi cả phần lãnh thổ cuối cùng của mình, đi vay khắp nơi để mua được mẹ của tôi và nhờ bà ấy mà leo lên được tới chức Tử tước.

Trở thành chủ thành Ygist này, nhưng thành Ygist vốn là nơi mà Clawos muốn cũng chẳng đụng tới được, tức tuy ông ta là Tử tước nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa, là một con cờ mà hoàng gia đẩy ra để đối mặt với học viện.

Giờ thì khỏe rồi, nếu hôn ước này thành thì ông ta không chỉ nhận được số tiền cưới khổng lồ do hoàng gia đưa sang mà danh hiệu cũng được nâng lên, thậm chí đường quan liêu phía trước của ông ta cũng rộng mở hơn bao giờ hết.

Vậy nên khi trở về tới thành Ygist để chuẩn bị cho hôn lễ phía trước thì tôi đã bỏ trốn ra đây, đương nhiên tôi cũng muốn nhờ vào sự trợ giúp của học viện, nơi mà tôi đã tốt nghiệp nhưng trong mấy năm gần đây thì vì đi quá gần hoàng gia nên muốn nhờ vả rất khó."

"Học viện đối nghịch với hoàng gia đến vậy sao?"

"Không phải đối nghịch, học viện tồn tại đủ lâu để không đặt hoàng gia vào mắt nhưng vấn đề ở đây đó chính là một số biến cố nhất định trong những năm gần đây, vì hay được mời tham gia tiệc salon của các quý bà, trong đó còn có cả đệ nhất phu nhân nên tôi cũng đã nghe ngóng được một số tin tức rất thú vị.

Rằng hoàng gia hiện tại đang nắm trong tay một thứ gì đó có thể đảo lộn thế cờ khó này và vài tháng sau đó thì đại tướng quân Fagius đ·ã c·hết, phải biết ông ta được cho là một cấp diệt vong, đương nhiên cùng lắm ông ta cũng chỉ là cấp 7.

Thứ khiến đại tướng Fagius được cho là có lực lượng sánh ngang với cấp diệt vong là vì ông ta sở hữu hai món tạo tác từ kỷ thứ I, nghe nói là do hiệu trưởng đời đầu của học viện Yggdrasil tặng cho.

Tuy chưa được chứng thực qua nhưng quả đúng là có hai tạo vật đó trong tay thì Fagius đã trở thành đệ nhất tướng quân của cả đế quốc Clawos trong xuyên suốt hơn 400 năm qua, một huyền thoại như vậy mà lại c·hết bởi hoàng gia thì quả đúng là khó hiểu."

"Tôi không quá hiểu những gì tiểu thư nói nhưng về căn bản thì Fagius, một kẻ rất mạnh, mạnh đến mức hoàng gia cũng khó mà chọc vào được lại bị diệt khẩu bởi chính hoàng gia nên hiện tại cục diện cân bằng của Clawos đã bị phá vỡ và sắp xảy ra chiến loạn?"

"Hơn cả thế, Clawos cách đây không lâu đã gửi thư tuyên chiến với đế quốc Goblin, Oscto, đây là một đại quốc thực sự được thành lập bởi những kẻ mạnh đến khó tưởng, cấp diệt vong hiển lộ ra bên ngoài không thôi đã hơn 50 rồi, một trận chiến quá không cân sức."

"Hừm, vậy sắp tới tiểu thư tính làm gì? Tiếp tục trốn chạy khỏi số phận? Theo như lời tiểu thư nói thì học viện giờ cũng khó giữ nổi mình, đến lúc đó cả thành Ygist này cũng không còn nơi nào cho tiểu thư trốn chạy nữa."

Đây là một sự thật, rằng cô ta không có bất cứ khả năng phản kháng nào, ngọn cỏ cuối cùng mà cô ta có thể nắm vào lúc này chính là học viện, đương nhiên cũng có thể tính tới đường trở về quê nhà của mẹ nhưng đó không phải là một con đường đơn giản.

"Vậy còn anh thì sao? Nếu c·hiến t·ranh xảy ra thì anh sẽ làm như thế nào?"

"Ai biết được, hơn cả trời này có sập thì cũng không phải chuyện mà tôi có thể đứng ra lo được, có thể là tiếp tục ở đây để đọc sách chờ c·hiến t·ranh qua đi hoặc bị g·iết trong lúc đó, ít ra thì tôi cũng có quyền lựa chọn có đúng không?"