Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Những Quyển Sách

Chương 24: Phiền phức kéo tới.




Chương 24: Phiền phức kéo tới.

"Tại sao tín hiệu của nhóm chúng ta vừa gửi đi đột ngột biến mất vậy?"

Từ nãy đến giờ trên màn hình tín hiệu vẫn hiển thị rất rõ ràng, đây là nhờ vào sự duy trì liên tục của ít nhất 24 trận pháp sư cùng nhau thay phiên không ngừng nghỉ, nhờ vậy mà bản đồ 3D cực kỳ chi tiết với tỷ lệ sai lệch dưới 0.3s đã được ra đời.

Đây cũng là một trong những điểm hay ho của quận Yakku, nhờ vào cái bản đồ 3D này mà quận trưởng ở đây mới có thể hoàn toàn khống chế được cả quận này một cách hết sức dễ dàng, mọi cử động bên trong hay từ bên ngoài vào bên trong hắn đều rõ mồn một cả.

Có điều trong những ngày qua thì cái bản đồ 3D mà hắn vẫn luôn lấy làm tự hào đó đã có sai số xảy ra, tuy không biết là đến từ đâu nhưng hắn vẫn có thể khoanh vùng được dựa trên cảm nhận của bản thân khi kết nối với God's Eyes.

Hay còn được biết đến là thứ công cụ được sử dụng để khống chế thông tin tuyệt đối trong phạm vi quận Yakku, từ các băng đảng đến từng dân cư sang đến cả những đồ vật công cộng như thùng rác, v.v.

Tất cả đều bị God's Eyes một mực nhìn chằm chằm vào và thường khi không có trường hợp khẩn cấp xảy ra thì vào 8 khung giờ trong ngày là 0 giờ, 3 giờ, 6 giờ, 9 giờ, 12 giờ, 15 giờ, 18 giờ, 21 giờ nó sẽ gửi thông tin chi tiết về tổng bộ.

Thậm chí là tự động phân tích ra những sai lệch so với báo cáo trước đó, hơn cả nó còn chia sai lệch ra thành ba dạng mã, mã xanh tức không hề hấn gì, vẫn nằm trong khu vực cho phép di chuyển, gặp những kẻ được phép gặp và làm những chuyện trong mức giới hạn.

Mã vàng thường là những cảnh cáo khi bản thân God's Eyes tự đánh giá về những hành động khác thường còn mã đỏ thì đã hoặc đang diễn ra sự dị thường, nếu hành động này ảnh hưởng đủ rộng thì báo động tại tổng bộ sẽ reo lên với chủ đích là yêu cầu kẻ có thẩm quyền truy cập vào God's Eyes để tự thao tác.

Trước đó hắn cũng đã cảm nhận có cái gì đó sai sai khi đọc được báo cáo gần đây, vậy nên hắn mới thông qua God's Eyes để kiểm chứng lại và phát hiện ra có một khu vực, cụ thể hơn là con hẻm thứ 27 của đường Lahen đã có rất nhiều thông tin sai lệch khỏi thực tế mà God's Eyes không hề phản ứng lại được.

Ví dụ như việc dân cư tại đó trở nên thưa thớt đi trông thấy, những con đường xung quanh đó cũng vắng tanh và đặc biệt nhất là sự xuất hiện của một cửa hàng mà hắn không hề hay biết, theo như hắn đoán thì khả năng cao mọi chuyện là do tên chủ quán làm ra cả.

Có điều có thể khiến God's Eyes bị t·ê l·iệt thì cũng không phải dạng đơn giản đâu, nhất là khi đến hắn cũng không hiểu rõ là bằng cách nào mà tên đó làm được nên việc cử thuộc hạ tới đó để thám thính tình hình trước rồi mới đích thân ra mặt sau là điều cần thiết.

Ai ngờ hiện tại đội mà hắn mới cử đi cũng mất dấu luôn rồi, thậm chí kể cả khi cố gắng truy cập vào God's Eyes với quyền hạn cao nhất cũng chẳng thể nào tìm thấy được bất của dấu vết nào của bọn họ cả.

Việc này lại càng khiến hắn hoang mang tột độ hơn vì hắn không biết tên kia làm cách nào mà có thể khống chế được cục diện thành ra như thế này được, chắc chắn là do tên chủ quán kia mà ra rồi nhưng quan trọng hơn là bằng cách nào hắn có thể bỏ qua việc bị God's Eyes nhìn chằm chằm vào để xóa sổ cả một đội với 2 cỗ xe ngựa?

Tại vị trí nơi mà God's Eyes mất dấu đội do thám kia không gian đang dần có dấu hiệu nứt vỡ ra, có cái gì đó từ bên trong đang muốn bò ra ngoài nhưng đây cũng đã là cực hạn của nó, thấy vậy thì nó cũng trực tiếp bỏ qua thế là không gian bắt đầu liền lại một cách nhanh chóng.

Có điều sự xuất hiện của nó không phải là không để lại bất cứ tác động nào, những kẻ mạnh gần đó đều ít nhiều cảm ứng được và ngước nhìn lên bầu trên bên trên, hôm nay là một đêm trăng tròn nhưng trăng hôm nay có cái gì đó rất khác.

Đây là trăng máu, không, nó giống với một con mắt hơn, thậm chí từ đó cũng bắt đầu chảy ra một thứ chất lỏng gì đó rồi một lần nữa rơi xuống thành mưa, trận mưa với phạm vi bao phủ khắp cả thế giới này.

"Anh gọi món này là gì?"

"Mỳ xào, một món ăn dành cho người nghèo tại nơi tôi sống."

"Dân nghèo?"

Cô ta vừa lấy nĩa kẹp lấy miếng thịt Spam vừa hỏi ngược lại hắn, dân nghèo ăn thịt thì không phải quá hiếm nhưng có thể ngon như thế này thì quả đúng là chưa từng thấy, nhưng điểm nổi bật nhất của dĩa mỳ xào này không phải đồ ăn kèm mà là mỳ cùng nước sốt.

Theo cô ta thì những thứ còn lại trên cái dĩa này chỉ tồn tại với mục đích ăn cho đỡ ngấy mà thôi, chỉ là nó đúng là một món bình dân thật vì bản chất của nó là như vậy rồi, nó không phù hợp để trở thành một món chính trong một bữa tiệc.



"Khi thế giới càng phát triển thì mức sống cũng được nâng cao lên thôi, đương nhiên phân hóa giàu nghèo vẫn còn ở đó, chẳng qua vị thế của những kẻ đứng trên đỉnh đã chuyển sang một hình thái tồn tại khác mà thôi."

Nói rồi hắn dùng chiếc nĩa trên tay để kẹp vào một hạt đậu hà lan rồi cho thẳng vào miệng, phân hóa giàu nghèo là thứ không thể tránh khỏi, nó bắt nguồn từ khi của cải dư thừa dẫn tới khái niệm chiếm hữu ra đời và sẽ vẫn tồn tại mãi mãi về sau.

"Ồ, vậy tôi rất hứng thú với quê nhà của anh đấy."

Đến ngang đây thì cảm xúc của hắn có chút trầm xuống nhưng không phải vì hắn cảm thấy buồn hay nhớ nhà hay gì cả mà hắn đang tự hỏi với chính bản thân rằng vì sao mà "hắn" lại quyết định vứt bỏ tất cả để tới đây.

Hắn không nghĩ rằng mọi chuyện chỉ đơn giản là vì yếu tố ngẫu nhiên hay vì quá chán đời nên "hắn" đã đi tìm một lý do mới để sống, nếu đúng là như vậy thì hắn cũng chẳng đã được sinh ra để thế vào chỗ của "hắn".

Đúng vậy, những mục đích mà hắn có thể nghĩ ra thực sự quá cá nhân, đó cũng là lý do vì sao mà hắn tin rằng chuyện "hắn" thỏa hiệp với một tồn tại nào đó nhưng kết cục lại quyết định buông tay để hắn được sinh là chuyện viễn vông.

Có thể mục đích không phải là vì dành cho cá nhân "hắn" mà là vì một thứ hoàn toàn khác, chỉ là hắn không thể nào hiểu được tại sao lại chọn cách c·hết đi để hắn thay thế vào, đương nhiên hắn và "hắn" cũng chẳng khác nhau là mấy.

Điểm khác duy nhất đó chính là "hắn" có một mục tiêu cụ thể và sẵn sàng hy sinh tất cả để đạt được nó, còn hắn của hiện tại căn bản cũng chỉ là một kẻ ngồi cả ngày để đọc sách mà thôi, chẳng có gì quá nổi bật và cũng chẳng cần phải cố gắng để làm bất cứ việc gì cả trừ cố gắng kiếm thêm thu nhập.

"Hahaha, nếu chúng ta có cơ hội gặp lại trong tương lai thì tôi sẽ kể cho tiểu thư nghe."

Ý của hắn rất rõ ràng, giờ cô ta không có một mục tiêu cụ thể, nếu học viện đang phải đối diện với một rủi ro lớn hơn bao giờ hết, thậm chí Clawos cũng đã chọc vào ổ kiến lớn rồi, không có cái gì có thể đảm bảo được chuyện học viện sẽ không bị kéo vào cả.

Vậy nên trở về quê nhà của mẹ cô ta là lựa chọn chính xác nhất hiện tại, bởi lẽ khác tộc chắc chắn nghĩ khác, chỉ riêng việc khác biệt về chủng tộc thôi đã đủ để mầm mống xung đột được sản sinh rồi.

Có thể gọi nó là một phép biến tướng nặng nề hơn gấp vô số lần của nạn p·hân b·iệt c·hủng t·ộc khi tồn tại ở một thế giới nơi mà con người không phải là loài duy nhất sở hữu trí thông minh bậc cao cùng khả năng tư duy.

"Tại sao lại phải lần sau?"

"Bởi vì ít ra chúng ta có mục đích để gặp lại nhau, vận mệnh hệt như một con đường vậy, những lựa chọn là những khúc rẽ trên con đường đó nhưng để rẽ đến giao nhau thì đôi khi cũng chỉ có một cơ hội duy nhất, đi qua rồi thì không thể trở lại được nữa."

"Vậy nếu tôi chọn ở lại thì sao?"

Cô ta không hiểu vì sao mà vào lúc này bản thân lại muốn ở lại đây hơn là bắt đầu sải bước lên hành trình của riêng mình, cô ta có cảm giác rằng nơi này mới chính là đích tới mà cô ta tìm kiếm chứ không phải là tới một hải quốc hoàn toàn xa lạ kia.

"Tôi không có ý kiến nhưng quan trọng ở đây là tiểu thư có cảm thấy hối hận hay không? Bởi vì hiện tại tiểu thư hệt như một con chim non mới rời tổ vậy, nơi này chung quy cũng chỉ là một điểm dừng chân trong cuộc đời của tiểu thư.

Trên con đường mang tên cuộc đời thì tiểu thư có không biết bao nhiêu điểm dừng chân như vậy và một trong số đó cũng chính là nơi mà tiểu thư có thể gọi là nhà, chỉ là nó sẽ mãi mãi không phải là nơi đầu tiên tiểu thư ghé lại.

Bởi lẽ hành trình của tiểu thư cũng chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, mỗi sinh mệnh đều mang trong mình một sứ mệnh cụ thể, chọn ở lại đây căn bản là tự nhốt mình vào một cái lồng chim khác trong khi vẫn còn đủ sức để bay tới một vùng trời cao hơn.

Ở nơi của tôi sống có một câu chuyện như thế này, một thầy tăng cùng bốn đồ đệ trên đường lấy chân kinh nhằm cứu độ chúng sinh đã ghé vào một nơi tên nữ nhi quốc, nữ vương ở đó đã sản sinh ra hảo cảm với thầy tăng.



Lúc hai người chia ly thì cô ta hỏi thầy tăng rằng nếu có kiếp sau thì liệu hắn có chọn ở bên cô ta hay không? Hắn lưỡng lự một hồi lâu rồi đưa ra kết quả sau cùng là nếu có kiếp sau rồi cùng bốn đồ đệ của mình tiếp tục hướng tới phương Tây để tìm chân kinh.

Câu chuyện này buồn cười ở chỗ là nữ vương lại đi hy vọng vào một tên thầy tăng, kiếp này hắn chắc chắn không dành cho cô ta vì đằng sau hắn là hàng triệu sinh mệnh, hắn chỉ có thể tiếp tục tiến bước mới có thể độ hóa chúng sinh.

Nếu hắn thất bại thì mọi chuyện coi như xong nhưng đáng tiếc ở chỗ là hắn đã thành công lấy được chân kinh và trở thành phật, đã ngộ ra được ngã cũng như rủ bỏ thất dục, nữ vương hy vọng vào một điều không thể xảy ra.

Cô ta hiểu rõ điều đó những vẫn quyết định hy vọng, quyết định chờ đợi và để rồi chẳng thu được bất cứ kết quả nào cả, cũng chẳng thể nói tên thầy tăng kia phụ tình được vì hắn cũng chẳng có kiếp sau nào cả nữa.

Đó là lần thử cuối cùng của hắn rồi, thất bại thì linh hồn trực tiếp vỡ vụn, không thể nào có được kiếp sau, thành công thì thành phật, vượt trên luân hồi, xác định không có duyên với nữ vương ngay từ đầu."

Tây du ký, trên đường tổng cộng 81 kiếp nạn, phần nhiều trong số đó là do các đồ đệ hay nói đúng hơn là Tôn Ngộ Không gánh lấy, còn lại là cả năm thầy trò nhưng chỉ có mình nữ nhi quốc là Đường Tăng phải tự mình đối mặt.

Đến cuối cùng thì hắn vẫn còn con đường mà hắn tin vào, đúng hơn là phải đi, đến cuối cùng hắn tuy thành công nhưng cũng đồng thời bỏ lỡ mất một cơ hội để có thể thực sự có một cuộc sống bình thường, có thể chính Kim Thiền Tử cũng muốn như vậy.

Đúng vậy, những lời nói này không chỉ dành cho cô ta mà hắn còn đang tự nói với chính bản thân mình, hắn chính là Đường Tăng, hắn chọn tiếp tục đi trên con đường mà Kim Thiền Tử hay "hắn" bỏ lại thay vì nghe theo cảm tính.

Hơn cả hắn tin rằng cô ta không thuộc về nơi này, như hắn đã nói rồi đấy, đây chỉ là bến đỗ đầu tiên, là một trong rất nhiều những bến đỗ trong cuộc đời của cô ta và hắn muốn cô ta tiếp tục bay đi, tìm tới những vùng trời mới thay vì tiếp tục ở lại với hắn ở dưới này.

Rung động đến cuối cùng cũng chỉ là nhất thời, đến hắn cũng không rõ liệu bản thân có thực sự yêu cô gái này hay không huống hồ là một cô gái trẻ, thiếu đi những trải nghiệm như cô ta, còn trẻ thì vẫn nên đi ngắm nhìn thế giới rộng ngoài kia.

Thật ra nếu không phải vì bị bó buộc tại đây thì hắn cũng muốn đi ra ngoài kia ngắm nhìn thế giới này một chút thay vì ở lại đây kiếm sống qua ngày, nhưng đây là vận mệnh của hắn rồi, hắn sống là để hoàn thành những thứ mà "hắn" đã bỏ lại.

Cũng như sống tiếp phần của "hắn" tuy hắn không biết chặng đường phía trước sẽ biến hóa khôn lường đến như thế nào nhưng đi đến đâu hay đến nấy thôi, dù sao cũng chẳng có ai hối thúc hắn làm gì cả.

"Còn anh thì sao? Nếu bị đặt trong hoàn cảnh như vậy thì anh sẽ chọn như thế nào?"

Không hiểu sao nhưng cô ta đang cực kỳ mong chờ vào câu trả lời sau cùng của hắn, đương nhiên không phải dạng nói cho có hay đá sang một chủ đề hoàn toàn khác mà là sự thật, là cách nghĩ của hắn về câu chuyện đó.

"Nếu tôi là hắn thì tôi cũng sẽ làm như vậy vì tôi tin rằng bản thân chỉ có thể yêu được một người mà thôi, nếu tôi đã sẵn sàng hy sinh người đó vì mục tiêu của bản thân rồi thì chẳng có lý do gì mà tôi phải dừng lại vì một người nào đó khác cả."

"Vậy sao? Có vẻ như anh rất yêu cô ta nhỉ?"

Cô ta nói ra với một giọng điệu có chút chua sót nhưng vẫn kìm lại được, 20 năm qua cô ta đã gặp đủ thể loại từ giàu cho đến nghèo, từ quyền cao vọng trọng đến học sinh nghèo vượt khó ấy vậy nhưng một kẻ như hắn thì quả đúng là chưa bao giơ thấy cả.

Sự hiện diện của hắn khiến cô ta tò mò, cách đối nhân xử thế của hắn khiến cô ta dần bị cuốn vào, sự trầm mặc của hắn khiến cô ta muốn hiểu hơn về con người của hắn, tri thức của hắn khiến cô ta phải cảm phục.

Và quan trọng nhất đó chính là sự dịu dàng của hắn, nó khiến cô ta dần mất dần quyền chủ động trong một mối quan hệ, dù chỉ mới gặp nhau chưa lâu nhưng chừng đó cũng đã quá đủ để khiến cô ta phải cảm nắng hắn.

"Tôi cũng không rõ nữa, nhưng đúng vậy, 'tôi' thực sự rất yêu cô ấy và cũng đã rất đau khổ khi phải tự tay c·ướp đi sinh mệnh của cô ấy, có thể việc tôi xuất hiện ở đây cũng là vì muốn chuộc tội với cô ấy chăng?"

"Rất khó hiểu."

"Giải thích ra thì mất vui, như tôi đã nói đấy, trong lần gặp kế tiếp nếu chúng ta vẫn được như thế này thì tôi sẽ kể cho tiểu thư nghe về quá khứ của mình như tiểu thư muốn còn hiện tại thì tôi vẫn chưa sẵn sàng và tiểu thư cũng như vậy."



"Tôi chưa sẵn sàng?"

"Đúng vậy, tiểu thư vẫn chưa sẵn sàng."

"Vì sao?"

"Vì ...."

Đúng lúc đó thì hắn cảm nhận được sự rung động từ dưới đất truyền lên, cảm thấy bất an trong lòng nên hắn cũng lấy một cái máy tính bảng trên đỉnh tủ lạnh xuống để mở camera được hắn lắp đặt ở đầu đường chính cùng một vài điểm gần khu vực của hắn lên với mục đích hiểu rõ hơn về tình hình bên ngoài kia.

Cũng vì đống camera này mà hắn cũng tốn một khoảng tương đối khá đấy vì đây là dạng camera di động kích cỡ siêu nhỏ, bình thường thì hắn sẽ không bật lên vì loại này cực kỳ hao pin nhưng đây là tình huống bất đắc dĩ rồi.

Mà khu vực hắn lắp cũng không quá xa, khu xa nhất là đầu đường chính cũng chỉ cách Golden Hours đâu đó gần 2 km mà thôi, đây cũng là tầm hoạt động cực hạn của mấy cái camera mà hắn đã tốn 8 đồng một cái để mua kia.

Cô ta khi thấy một loại phát minh mới xuất hiện thì cũng tò mò chạy ra sau ghế của hắn để ghé vào xem cùng, hầu hết đều không nhận được bất cứ thông tin gì mới cả nên hắn cũng yên tâm phần nào.

Nhưng khi truy cập vào camera ở đầu đường chính thì cả hai đã phát hiện ra có một số lượng không nhỏ một đám người t·rần t·ruồng, mắt trắng dã, cơ thể thì gầy gò thấy đến tận xương nhưng bụng vẫn phình lên như bụng bia vậy.

Đặc biệt nhất vẫn là nước da trắng bóc nhưng nếu trắng như người da trắng thì không nói nhưng đây là trắng do thiếu đi sức sống, hệt như xác c·hết vậy, hơn cả tư thế đi đứng của đám này cũng rất lạ theo nhiều cách khác nhau.

Một số thì chọn đi bộ nhưng đều gù lưng xuống, tốc độ không quá nhanh, thậm chí có thể nói là bước không vững, một số thì bọn cách bò qua lại bằng tứ chi, đám này trông còn kinh dị hơn vì độ dài của tay và chân của chúng bằng nhau, hệt như động vật vậy.

Thoái hóa thành hay là vì một lý do khác? Tuy hắn mới tới đây chưa lâu nhưng trong những vị khách của hắn thì cũng có một số á nhân với đa dạng các chủng tộc và tất cả bọn họ đều có tỷ lệ tay chân hệt như con người tức chân dài hơn tay.

Đây là bằng chứng cho sự tiến hóa nhằm phục vụ cho mục đích di chuyển bằng hai chi, tuy trong sách vở thì hắn cũng có thấy qua miêu tả về những chủng tộc khác cũng có trí tuệ bậc cao nhưng chọn cách di chuyển nguyên thủy nhưng đám này thực sự quái dị.

Thậm chí còn có vài tên còn đang bò trên cả tường, lực tay của chúng khỏe đến vậy hay giống như bạch tuộc, có giác mút ở tay? Hay như nhện, có những sợi lông siêu nhỏ trợ giúp cho việc nắm trụ trên tường?

"Có vẻ như anh khá bất ngờ nhỉ? Lần đầu tiên gặp phải Ought à?"

"Ought?"

"Phân hạng thấp nhất của những kẻ sử dụng qua một loại chất gây nghiện mang tên Utys, phân cấp thấp nhất là bởi vì đám này thèm thuốc đến mức hóa thành hình dạng như vậy nhưng vì hấp thụ chưa đủ cũng như không sở hữu một số đặc tính đặc thù nên vẫn yếu gà như vậy."

"Ý của tiểu thư là vẫn còn có những tên còn nguy hiểm hơn cả thế này? Mà phê thuốc cũng có thể mạnh hơn?"

"Đúng vậy, mạnh hơn nhưng cũng càng ngày càng dễ c·hết hơn, tuy ở dạng Ought vẫn chưa cho thấy rõ những đặc tính, hay nói đúng hơn là tác dụng ức chế của Utys nhưng càng lên cao thì điểm yếu lại càng rõ ra.

Cụ thể hơn thì bọn chúng sợ ánh sáng, Ought vẫn có thể hoạt động được trong ban ngày, chỉ là thường chúng vẫn sẽ có xu hướng tránh né ánh sáng đến từ Mặt Trời nên chỉ hoạt động vào ban đêm nhưng khi càng ngày càng mạnh lên thì chúng sẽ càng n·hạy c·ảm hơn với ánh sáng.

Thậm chí đến một mức độ nhất định thì chúng sẽ n·hạy c·ảm đến mức chỉ cần ra ngoài nắng thôi cũng đủ khiến da dẻ của chúng bắt đầu khô nhăn lại một cách nhanh chóng, thậm chí là b·ốc c·háy thành lửa, đây cũng là điểm yếu lớn nhất của chúng.

Nhưng cũng đừng coi thường đám đó, không chỉ thể lực được cường hóa lên gấp nhiều lần mà ngay cả sức mạnh, thể chất, độ nhanh nhạy, phản xạ, v.v đều được tăng lên đáng kể, khi còn theo học tại học viện thì tôi cũng có một bài luận văn về bọn chúng và được đăng lên cả tờ chuyên dành để đăng các nghiên cứu của giáo viên đấy."