Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Những Quyển Sách

Chương 25: Chiếc hộp.




Chương 25: Chiếc hộp.

"Chất gây nghiện gì thần kỳ vậy?"

Hắn thực sự rất hoảng loạn rồi, dù sao hắn cũng không ngờ được đến chuyện sống bên cạnh nhà mình là một đám nghiện, mà đây cũng chẳng phải đám nghiện thông thường mà là một đám nghiện sở hữu siêu năng lực.

Thế quái nào chơi đồ lại giúp chúng trở nên mạnh hơn được cơ chứ? Hơn cả đám tạo ra chất gây nghiện này bị vấn đề gì đó về não bộ à hay sao mà tạo ra một thứ nguy hiểm như vậy trong khi thậm chí là chẳng thèm khống chế nó.

Còn về cô ta thì khung cảnh này đúng là có chút khiến cô ta rợn người, dù sao trước đây cô ta cũng chỉ mới tiếp xúc với đám này thông qua những phòng thí nghiệm tại học viện mà thôi, không chỉ khoảng cách cực kỳ an toàn, đầy đủ trang thiết bị phản kháng mà còn có cả giáo viên hướng dẫn ở bên cạnh nữa.

Đương nhiên để có thể đưa luận văn của cô ta lên hẳn tờ báo hàng tháng chuyên dùng để đăng các nghiên cứu nổi bật của các giáo sư thì cô ta cũng ít nhiều phải tiếp xúc qua khung cảnh như thế này, thậm chí là ẩn mình bên trong bọn chúng để tiến hành nghiên cứu chuyên sâu rồi.

Nhưng khi thấy được vẻ mặt này của hắn thì cô ta cảm thấy buồn cười hơn là lo lắng, cuối cùng thì cô ta cũng hiểu được thêm về một mặt khác bên trong hắn, cô ta cũng chẳng hiểu nổi tại sao bản thân lại suy nghĩ như vậy trong tình cảnh nguy hiểm như này nữa.

"Trời đời này còn có nhiều thứ thần kỳ hơn nữa, nhưng không phải anh đã tới đây gần được một tuần rồi sao? Chẳng lẽ anh chưa đụng độ với chúng bao giờ? Ought tại các quận khác tuy hiếm nhưng 4 quận này thì đầy rẫy ra đấy."

"Có thể tôi may mắn chăng? Còn tiểu thư thì sao? Tại sao biết nơi này nguy hiểm mà buổi đêm vẫn đi lại rồi nhảy nhót lung tung như con điên vậy?"

"Do nơi này nằm trên tuyến đường an toàn, hơn cả Ought chỉ t·ấn c·ông những thứ mà chúng coi là giá trị mà thôi, bởi vì chúng có thể mang những thứ đó về cho những tay buôn Utys để đổi được thêm nhiều thuốc hơn nữa."

"Hiểu rồi, nói chung thì đám này là công cụ để giới nhà giàu dùng để bắt chẹt dân nghèo một cách hợp pháp? Hèn gì đám nguy hiểm này có thể tồn tại được trong khi cộng đồng đã đông đến nhường này rồi.

Nếu theo lý bình thường thì rõ ràng chúng là một thành phần nguy hại nên được diệt trừ nhưng xét về tác dụng của chúng với giới nhà giàu thì có thể xem là bọn họ đang nuôi đám này thành những con chó hoang của mình."

Hắn nói mà mặc kệ luôn cô nàng ở bên cạnh mình lúc này, tuy đúng là đã bỏ nhà đi bụi nhưng dù sao nguồn gốc của cô ta vẫn là con gái của một tên Tử tước, thậm chí còn được hứa hôn với hoàng gia, quen biết rất nhiều quý tộc tại thủ đô nữa.

Không phải là do hắn mất kiểm soát về cảm xúc nên quên mất chuyện này mà là vì lúc nghe cô ta kể ra câu chuyện của mình thì hắn cảm nhận được thái độ ghét bỏ của cô ta với cuộc sống trước đây và bỏ nhà đi bụi chính là minh chứng cho điều đó.

"Như này vẫn chưa là gì cả đâu, tôi đã đi qua rất nhiều lãnh địa khác nhau cũng nghe qua rất nhiều công chuyện từ những ả đàn bà rác rưởi nhất, thành Ygist rõ ràng vẫn còn hiền lành chán nhờ sự tồn tại của học viện.

Đó cũng là lý do mà dân cư sinh sống tại những lãnh địa khác khi đến nước đường cùng đều chọn bỏ chạy về nơi này, tuy khu ổ chuột của thành Ygist cũng chẳng phải là nơi tốt lành gì nhưng ít ra thì sức ảnh hưởng của quý tộc tại đây là cực ít.

Nhất là tại 7 quận nằm trong địa bàn của khu ổ chuột, mỗi ngày đều có không ít những chuyến đi từ bên trong này tới những khu cao hơn để trộm c·ướp hoặc làm những gì mà chúng muốn, cha tôi hoàn toàn không thể làm gì được bởi vì tai mắt của học viện vẫn luôn được trải đều khắp nơi.

Chỉ là những kẻ đó sau một khoảng thời gian thì đều sẽ một lần nữa trở về khu ổ chuột, phần nhiều trong số đó là bởi vì không muốn tiếp nhận cuộc sống bị gò bó ở phía trên, số còn lại thì căn bản là những kẻ điên.



Hơn cả là những kẻ điên có luật lệ, đó cũng chính là lý do mà khu ổ chuột tuy nhìn bên ngoài thì cực kỳ loạn nhưng bên trong lại ổn định đến lạ thường, mà chọn ở lại thật ra cũng có một chút tiền vốn bảo hiểm.

Ví dụ như nếu có một sự kiện nào đó xảy ra thì học viện sẽ cử cấp cao đến kiểm tra đầu tiên vì khu ổ chuột vẫn còn giá trị của nó, không chỉ là một dạng tài liệu thích hợp cho các học viên mà còn là một nông trại 'nuôi trồng' các mẫu vật thí nghiệm nữa.

Nên trong học viện thì khu ổ chuột còn thường được gọi là trại chăn gia súc, tuy tàn nhẫn là như vậy nhưng ít ra thì học viện vẫn coi khu ổ chuột như một dạng tài sản trong túi của bản thân chứ không như những khu trên."

"Vậy tình hình của khu ổ chuột thành ra như thế này một phần cũng là vì học viện muốn như vậy?"

"Về căn bản là vậy, dù sao nơi nào cũng có góc khuất của nó phải không? Đó chính là cách mà xã hội được vận hành, từ nhỏ nhất như những tên ăn c·ướp vặt đến những tổ chức tôn thờ đám mộng thú bước ra từ giáp giới."

"Ừm, có lý đấy nhưng tiểu thư có cách nào để chúng ta thoát khỏi tình thế này hay không? Tốt nhất là cách vẫn có thể giữ lại được nơi này, mà cũng không trách được, dù sao Golden Hours cũng quá nổi bật, không lạ gì khi đám Ought lại tới đây."

"Anh biết ngoài kia có bao nhiêu Ought không?"

"Khoảng hơn 50, hình như vẫn đang kéo tới thêm, cũng có một số con nhìn khá là khác thường xuất hiện nữa."

"Vậy anh nghĩ tôi có thể một mình đối đầu với chúng sao?"

"Không thể sao? Tôi tưởng siêu năng giả phải chưởng nhau ầm ầm, lật tay một cái là đủ sức dời sông lấp hồ chứ?"

"Anh bị ngáo à!? Cấp 7 cùng lắm cũng chỉ làm được như anh nói thôi, dưới cấp 5 thì không khác gì sinh mệnh bình thường là mấy ngoại trừ có một số năng lực ứng với từng nghề nghiệp trên những con đường đã chọn.

Còn một cấp 4 nhỏ bé như tôi thì cũng chỉ mới được tính vào trung vị mà thôi, nếu xét vào nhóm nghề mạnh nhất trong cả 13 nhóm cùng 6 bộ đi nữa thì cùng lắm cũng chỉ một đòn bay vài con phố được, hơn cả tôi còn thuộc vào nhóm hỗ trợ.

Tuy không phải dạng thuần hỗ trợ hoàn toàn không có năng lực t·ấn c·ông nhưng muốn đánh hết đám này, thậm chí trong đó còn có cả một vài Lap cùng Tip thì căn bản là hoàn toàn vô vọng đấy, một con Lap thôi đã ngang với một siêu phàm thuần chiến đấu cấp 2 rồi.

Tip tuy không phải là bậc cao hơn nhưng lại là biến chủng từ Lap, độ hiếm là miễn phải bàn, tuy không mạnh bằng Lap nhưng có đặc tính ăn xác để tăng cường bản thân, thậm chí có trường hợp Tip ăn được xác của cá thể siêu phàm rồi hấp thụ được luôn khả năng của nó luôn."

"Tóm lại thì tiểu thư không đánh thắng được đám này? Vậy còn kêu gọi trợ giúp thì sao?"

"Sao anh cứng đầu vậy? Chỉ cần từ bỏ chỗ này thì chúng có thể dễ dàng thoát được, dù sao chỉ cần anh còn sống thì tri thức vẫn còn ở đó, vẫn có thể một lần nữa xây dựng lại nơi này, nơi này quan trọng đến vậy sao?"

Cô ta nói không sai, đúng là dựa theo hiểu biết của hắn thì chuyện tái dựng lại Golden Hours chỉ là vấn đề thời gian, tuy vì đó mà hắn cũng sẽ vướng phải rất nhiều rắc rối trong tương lai nhưng chung quy là vẫn có thể làm được.



Chỉ là nơi này không phải là thứ có thể thay thế bằng bất cứ sản phẩm nào khác, nó nằm trong giao dịch của "hắn" cùng thứ kia, nếu hắn từ bỏ, để Golden Hours bị phá hủy thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.

Có điều phản ứng của cô ta cũng có phần hơi quá, tuy hắn không rõ mục đích là gì nhưng chắc chắn rằng hắn không có ý định rời khỏi nơi này và cũng đã sẵn sàng để bảo vệ nó trước mối nguy hại lần này.

"Học viện thì sao? Không phải tiểu thư là học viên tốt nghiệp với chứng chỉ xuất sắc sao?"

"Là nhưng như đã nói trước đó rồi đấy, học viện có ác cảm với một kẻ đi gần với hoàng gia như tôi."

"Không phải phần lớn học viên của học viện đều đến từ giới quý tộc hoặc thương gia có tiền sao?"

"Bề nổi thôi, anh nghĩ mà xem, chương trình đào tạo của học viện bắt đầu từ năm 6 tuổi và kết thúc sau 12 năm, anh nghĩ trong 12 năm đó thì có bao nhiêu đứa trẻ từ các gia đình quý tộc, phú hộ tới để theo học tính theo mỗi lứa?

Cao nhất là cũng chỉ 500 mà thôi, có khi chỉ được từ 100-200 tùy theo từng lứa, học bổng cũng chỉ là một phần nhỏ góp vào trong số đó, số lượng học viên nhận được học bổng thường bằng với học viên giới quý tộc.

Vậy lượng học viên còn lại tới từ đâu? Đương nhiên là từ thư giới thiệu của những giáo sư, nhà nghiên cứu hoặc có độ uy tín đủ cao hay nói đúng hơn là độ trung thành cực cao với học viện giới thiệu vào rồi.

Chỉ là không lộ ra bên ngoài cho ai cũng có thể thấy mà thôi nhưng trên thực tế thì đó mới là lực lượng nòng cốt của học viện, những học viên sau này sẽ trở thành một phần của học viện, vậy nên bọn họ cũng chẳng quan tâm đến chúng tôi lắm đâu."

"Nếu thế thì quả là quá đáng tiếc."

"Đúng vậy, chúng ta vẫn là nên rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt thì hơn, dù sao có tôi thì đám Ought cũng sẽ không phát hiện ra anh đâu, khoan đã, anh tính làm gì vậy?"

Trong khi cô ta vừa gật gù vừa nói để thể hiện tính chính xác của quyết định trước đó của mình thì hắn đã đi lại gần cửa sổ bên cạnh phòng bếp rồi mở ra để có thể dễ dàng quan sát đám Ought đông đảo đang nhanh chóng di chuyển tới đây hơn.

Đúng là đông thật, đám di chuyển trên đất chậm hơn thấy rõ, nhất là hai con cao đến tận hơn 3m ở đằng xa kia, nhưng những con di chuyển trên tường cùng nhảy qua nhảy lại trên mái nhà thì lại khác, tốc độ rất nhanh.

Chẳng mấy chốc thì chúng sẽ tiếp cận được với Golden Hours, theo như hắn đoán thì chắc đám khổng lồ kia là Lap trong lời nói của cô ta, chỉ là Tip thì hắn không thấy đâu cả nhưng vì thời gian không còn nhiều nên hắn không định ngồi một chỗ chờ c·hết nữa.

"Thôi c·hết rồi, chúng nhận ra chúng ta rồi, bây giờ chạy không còn kịp nữa, này! Anh nghe tôi nói không vậy?"

Mặc kệ sự khuyên nhủ đến từ cô ta, hắn nhanh chóng chạy về hướng phòng của mình rồi mở tủ quần áo ra lấy một cái áo choàng dài cũng như trang bị một số thứ đồ khác rồi trực tiếp choàng nó ra bên ngoài bộ vest đôi tôm của mình.

Lúc này thì cô ta cũng đuổi tới, cô ta cũng không ngờ là hắn lại nhanh đến vậy, tuy quả đúng cô ta là một siêu phàm dạng hỗ trợ nhưng dù sao cũng vẫn là siêu phàm, hơn cả còn là cấp 4, không lý nào lại thua thể chất một sinh mệnh bình thường cả.



Khi cô ta đuổi đến thì hắn cũng đã hoàn thành công đoạn chuẩn bị rồi, dù sao cũng là quen tay mà thôi, tuy hắn không nhớ gì cả nhưng ký ức cơ bắp vẫn còn đó, món quà tốt nhất mà "hắn" để lại chính là cơ thể này.

Lúc này hắn đang mở ra một chiếc hộp nhỏ, đây là thứ duy nhất đi theo hắn từ thế giới bên kia qua đây, cũng là thứ chứa đựng những kỷ niệm của "hắn" hắn chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ phải mở ra chiếc hộp này hoặc ít nhất là sớm đến như vậy.

Bởi lẽ hắn tin rằng thứ mà hắn cần không phải là những thứ bên trong chiếc hộp này, hắn là hắn, có sinh mệnh của chính mình, có mục đích tồn tại và chẳng có lý do gì mà hắn phải ràng buộc vào sự đau khổ mà "hắn" đã từng phải gánh chịu cả.

Nhưng bây giờ thì lại khác, hắn cảm thấy rằng thứ bên trong chiếc hộp này chính là thứ cổ vũ tinh thần có hiệu quả nhất trong thời khắc này đối với hắn, hay nói đúng hơn là "hắn" nó là nguồn động lực để "hắn" tiếp tục tiến bước sau tất cả những khổ ải mà "hắn" đã phải gánh chịu.

Chiếc hộp này có bề ngoài cực kỳ đơn giản, chỉ là một chiếc hộp gỗ bình thường trong bình thường với không họa tiết, không điểm nhấn, thậm chí đến cả ổ khóa bên ngoài cũng chẳng có nhưng nó lại là đồ vật cực kỳ quan trọng.

Chắc chắn rồi, dù sao cũng là thứ duy nhất xuất hiện ở đây cùng với hắn, tuy cũng có hơi run nhưng đến cuối cùng thì hắn vẫn quyết định mở nó ra và nhận ra rằng bên trong chỉ có duy nhất ba món đồ vật.

Đầu tiên là một cái đồng hồ quả quýt bỏ túi thuộc nhóm Savonnette, họa tiết mặt ngoài cũng khá đặc thù, nó là hình của Code Duello với hai khẩu súng lục của thế kỷ XVII nằm đối diện nhau, bên trên và bên dưới cũng được khắc lên hai thanh Sabre.

Hắn chú tâm nhìn vào những họa tiết này một hồi lâu nhưng thật đáng tiếc, chúng không hề gợi nhớ cho hắn bất cứ ký ức nào cả, đúng hơn thì hắn cảm thấy rất thán phục thợ thủ công đã làm ra cái đồng hồ này.

Bởi vì họa tiết trên này được làm quá tỉ mỉ, một cái đồng hồ quả quýt to chưa đầy lòng bàn tay của hắn ấy vậy mà họa tiết trên nó còn được làm kỹ càng đến mức có thể thấy được những dòng chữ li ti trên đó.

Hắn tin rằng nếu sử dụng kính lúp hoặc microscope thì hắn có thể đọc được cả nội dung trên đó, thậm chí đến họa tiết trên họng, thân súng cũng được làm rất rõ nét, hai thanh Sabre cũng cho thấy được đường vân kiếm của nó.

Nhưng hắn không có thời gian để tiếp tục ngắm nhìn tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời này nên hắn đã theo thói quen xoay cổ tay đôi chút và dễ dàng lật được nắp ở phía trên lên, rất kỳ công và nhìn hệt như mới.

Có vẻ như "hắn" đã bảo dưỡng thứ này liên tục, bên trong cũng là một tác phẩm nghệ thuật khác, không chỉ bởi vì thợ thủ công tài ba tạo ra nó mà còn vì chủ nhân của nó hết mực quan tâm, chăm sóc cho nó nữa.

Chỉ là hắn vẫn không nhận được thứ mà mình muốn, bên trong hoàn toàn không có gì ngoại trừ một mặt kim đồng hồ đã sớm ngừng từ lâu, không phải là một bức ảnh hay một lời ghi chú nào đó dành cho hắn cả.

Ngay khi hắn cảm thấy thất vọng rồi dùng ngón cái của mình để đóng nắp chiếc đồng hồ lại thì ngón của hắn đã vô tình chạm nhẹ vào mặt sau khiến mặt sau ngay lập tức mở tung ra, đúng rồi, dạng đồng hồ này có tới tận hai nắp mở.

Mặt trước là để xem thời gian còn mặt sau là thuận tiện cho việc sửa chữa nên hắn cũng nhanh chóng lật ngược chiếc đồng hồ trong tay lại để nhìn phần phía sau nó, nơi mà có một tấm ảnh đang được dán vào mặt trong của chiếc nắp.

Đúng vậy, đó là ảnh của cô gái kia, tóc trắng như tuyết đi kèm với cặp mắt đỏ ngầu, lúc này thì hắn cũng nhớ lại một số ký ức về cô ấy, đúng rồi, đôi dép kia vốn dĩ là dành cho cô ấy, là đồ vật đầu tiên mà "hắn" cùng cô ấy mua khi cả hai tới nhà mới.

Cô ấy là đôi dép con thỏ kia còn "hắn" là đôi dép cá ướp muối, cô ấy nói rằng vẻ mặt xám xịt của hắn rất phù hợp với đôi dép như vậy, đương nhiên hai đôi dép có trong tủ giày kia không phải là hai đôi đó, chúng là vật đi kèm với Golden Hours mà thôi.

Ngoài ra thì hắn còn nhớ lý do vì sao mà tấm ảnh này lại được dán ở mặt sau thay vì mặt trước để dễ theo dõi mỗi khi "hắn" mở ra để xem thời gian, là bởi vì cô ấy muốn "hắn" bước tiếp bằng cách quên cô ấy đi.

Đương nhiên "hắn" sẽ không bao giờ quên được cô ấy nhưng "hắn" đến cuối cùng vẫn nghe theo lờ của cô ấy bằng cách cố tình dán nó vào một nơi mà hắn hay quên nhất, đó chính là mặt sau của chiếc đồng hồ.

Không chỉ riêng mình "hắn" mà hắn hay hầu hết mọi người đều thường hay quên chi tiết này, chỉ là cũng vì lý do đó nên kể từ sau đó thì hắn vẫn luôn mở nắp đằng sau thay vì phía trước, đó cũng chính là lý do mà chiếc đồng hồ này không chạy, bởi vì chức năng của nó kể từ sau cái ngày đó đã không còn phải là để xem giờ nữa rồi.