Chương 3: Xuất phát điểm.
"Vậy ý của giáo viên là vị kia đã ra tay giúp đỡ vụ tướng quân Brown rồi sao ạ?"
"Đúng vậy, mà viết một lá thư cho Jester đi."
Nghe đến ngang đây thì tên học trò mồ hôi đầy cả mặt, là học sinh của View, có thể được giữ lại, thậm chí là thư ký kề thân cả ngày như thế này xuyên suốt mấy chục năm qua đương nhiên hắn cũng hiểu rõ các mối quan hệ trọng yếu của giáo viên hắn.
Ở các mối quan hệ bình thường thì View gần như không quá chú tâm lắm, với những kẻ không đáng nhớ thì đến cả tên lão ta cũng chẳng nhớ, có nhớ thì cũng hầu hết đều thêm chữ nhóc vào vì hầu hết đều là học sinh của lão.
Khắp cả đế quốc này chỉ có vài người trong số đó có thể đủ để khiến lão View vừa khắc ghi tên của mình vào trong đầu và cũng vừa nhận được sự tôn trọng sâu sắc đến từ lão ta và cả đế quốc này chỉ có một Jester như vậy.
"Hầu tước Jester, tham mưu trưởng của hoàng đế ạ?"
"Đúng vậy, mà không, để tý nữa trở về ta sẽ trực tiếp dùng truyền âm thạch để nói chuyện với nó."
Việc này càng khiến vụ việc này càng trở nên rắc rối hơn, dù sao việc sử dụng truyền âm thạch vẫn chưa quá được thông hành, nhất là với những kẻ già đầu như lão View lại càng thấy viết thư tiện lợi hơn.
Để một kẻ như vậy chấp nhận sử dụng truyền âm thạch thì cũng có nghĩa là vụ việc lần này đã đi quá giới hạn rồi, thậm chí nó còn trực tiếp đe dọa đến một cá thể đạt tới cấp diệt vong, cận thần linh như lão View.
"Chẳng lẽ Brown được hoàng gia chống lưng?"
"Mình nó không thể phát động c·hiến t·ranh được, nhất là với một tên kỵ sĩ mới leo lên bậc 7 như nó, Pagius c·hết chưa lâu mà một tên vừa mới bậc 7 đã chiếm quyền rồi phát động c·hiến t·ranh, rõ ràng là phe phái học giả chúng đã quá chủ quan."
Đây mới chính là lý do mà lão View đang cực kỳ gấp, lão ta quá hiểu người anh em kết nghĩa này của mình, 3 năm trước giáo hội Mặt Trời cậy thế diệt đi làng Pugu cũng là lúc mà đế quốc Clawos bị ảnh hưởng nghiêm trọng, đủ để khiến hoàng đế đương nhiệm phải tạm bãi chuyện triều chính.
Có vẻ từ sau đó nội bộ hoàng gia cũng đã lục đục rồi, đáng lý lão View phải nhận ra từ sau c·ái c·hết của Pagius mới phải, hơn cả vũng nước đục này cũng quá sâu, giáo hội Mặt Trời sở hữu những thứ có xuất phát từ mộng giới, căn bản không phải là thứ mà lão ta có thể làm được gì nổi được.
"Trước hết chúng ta cần phải biết được tình hình tại hoàng cung như thế nào trước cái đã, quan trọng nhất là tên nào đã và đang chống lưng cho nhóc Brown kia, mà viết một lá thư chuyển qua bên tên Brown kia nói khoảng một tuần gì đó ta sẽ tới."
"Theo vị kia thì lần đi này sẽ như thế nào ạ?"
"Lành ít dữ nhiều, thậm chí có thể nói là nhóc Brown kia đã tất sát chi tâm, đi thì kiểu gì cũng c·hết mà không đi thì cả học viện Yggdrasil sẽ chìm trong biển lửa, kiểu gì cũng bị gắn mác và các thế hệ học sinh sau này sẽ b·ị b·ắt ra chiến trường."
"Không thể nào tránh khỏi ạ?"
"Đừng lo, vị kia đã chỉ cho ta một con đường sống rồi, chỉ cần đi theo đó và nắm bắt được sợi dây cứu sinh kia thì sẽ lật ngược được thế cờ còn hiện tại thì chúng ta cứ tỏ ra bình ổn trước đã, hy vọng rằng mọi chuyện sẽ ổn."
"Còn về kế hoạch kia thì sao ạ?"
"Vẫn tiếp tục, không biết làm bằng cách nào, từ họp lớp đến ôn chuyện đến bằng cấp xảy ra vấn đề, v.v hãy tụ tập càng nhiều học sinh được tích dấu về đây nhất có thể, đế quốc Clawos sắp lật mình rồi, kẻ có chuẩn bị đầy đủ trước mới đủ khả năng để sinh tồn trong thời đại loạn lạc sắp tới."
Đi đến gần tới đầu đường chính thì cả hai trực tiếp hóa thành bụi sương và bay thẳng lên trời, khu vực này đã sớm bị khoanh vùng đặt vào rào cản mộng giới xâm thực nhưng hiện tại không cần nữa rồi.
Theo nghiên cứu có thể dễ dàng thấy được chỉ cần không đi vào quán cafe sách kia thì sẽ không bị gì nhưng cứ hễ đi vào mà không đáp ứng đủ một số điều kiện nào đó thì chắc chắn sẽ bị ô nhiễm ngay lập tức, mặc kệ đó có là đỉnh phong dưới thần đi chăng nữa.
Dù sao khu ổ chuột thứ không thiếu nhất đó chính là sinh vật sống, hàng ngày không ít thứ đi qua lại đây nhưng theo giá·m s·át của tháp Ẩn Nặc thì hầu hết mọi thứ đều bình thường, đương nhiên hầu hết cũng có nghĩa là có ảnh hưởng chứ không phải không.
Nhưng những ảnh hưởng đó chỉ là giữ gìn vệ sinh cho khu vực đó cũng như diệt trừ đi ác ý với quán cafe sách kia, thậm chí đến tiền bảo kê cũng không dám thu, rõ ràng vị kia không muốn vướng phải một vài rắc rối lặt vặt.
Trở lại với bên trong quán cafe sách, vào lúc này hắn đang vừa ngâm nga lời bài hát phát ra từ hộp nhạc vừa lau dọn mọi thứ xung quanh, có thể nói rằng lão View cũng rất giàu có đấy, phải biết rằng lão ta tới đây chỉ để uống một tách trà cùng được tư vấn tâm lý đôi chút mà thôi.
Bình thường cùng lắm chỉ từ 10-12 đồng là cùng, đây lão View trả tận 1 vàng, hơn cả còn là vàng bạch kim, theo bảng tỷ giá thì 12 đồng bằng 1 bạc, 144 bạc bằng 1 vàng và 144² vàng bằng 1 vàng bạch kim.
Tức chừng này bằng 20736 vàng, bằng cả một lâu đài chứ không phải đùa, đương nhiên hắn không tiện thu lắm nhưng lão View vẫn cố gắng nhét vào tay hắn nên cũng đành chịu thôi, đây cũng là minh chứng cho việc lão ta đang dần dần trở nên tín nhiệm hắn hơn.
Thậm chí có thể đến mức trả 1 vàng bạch kim là đủ hiểu rồi, dù sao sinh hoạt của người bình thường mỗi năm ở thế giới này cùng lắm cũng chỉ từ 3-4 bạc chưa đi kèm với thuế, từng này thực sự quá nhiều và cũng chứng minh được rằng tầng lớp tri thức tại đây rất có lực ảnh hưởng.
Đương nhiên đồng tiền nhỏ trong tay của hắn không chỉ có chừng đó giá trị, độ khan hiếm là miễn phải bàn, lưu thông trên thị trường ít thì giá trị sẽ ngày càng tăng cao, nhất là khi bản thân chính đồng tiền này cũng mang tính chất hiện vật.
Vật đảm bảo cho nó là Mythril, thứ quặng thường hay xuất hiện trong truyện giả tưởng phương Tây, nó là vật dẫn ma thuật cực kỳ tốt và thường dùng để chế tác v·ũ k·hí, tức giá trị của vàng bạch kim cũng sẽ bị giao động bởi thị trường Mythril.
Nhưng bản thân quặng Mythril lại thuộc dạng bí mật quốc gia, thật ra thì mọi loại quặng dùng để chế tác v·ũ k·hí đều vậy cả, kể cả quặng đồng, có điều nguồn cầu quặng Mythril đương nhiên đủ để đảm bảo giá trên thị trường của chính nó.
Vì sao một kẻ mới tới thế giới này như hắn lại biết ư? Đương nhiên là nhờ đọc sách rồi, vào ngày đầu tiên, trước khi đóng cửa có một vị khách khá thú vị tới, tên đó tự nhận bản thân là một thủ thư nên tên đó muốn lấy sách trong tiệm để bổ sung vào thư viện của mình.
Đương nhiên hắn cũng không phải chịu thiệt, miễn là hắn muốn thì bất cứ loại sách nào đều sẽ xuất hiện ngay trên quầy của hắn một cách thoắt ẩn thoắt hiện, cũng nhờ đó mà hắn hiểu được rằng thế giới này khác xa so với cảm quan thông thường của hắn.
Với một kẻ xa lạ trên đất khách như hắn thì đây quả đúng là một giao dịch không thể chối từ, chỉ là tên đó không hiểu tại sao mà khi hai bên đang viết hợp đồng thì trực tiếp biến mất, ít ra thì quyền hạn lấy sách của hắn vẫn được giữ nguyên.
Nhưng bây giờ nghĩ lại thì giờ hắn còn cần phải dựa vào đống sách này để kiếm sống qua ngày, đồng ý là thời đại này vẫn chưa có quá nhiều cách để đẩy nhanh quá trình xuất bản sách, có điều ma thuật thực sự tồn tại thì ai mà biết được cơ chứ?
Rủi ro là vẫn rất lớn, chỉ là nếu đối phương đã có lòng thì đương nhiên hắn cũng có tâm, nếu vị khách bất ổn kia vào một ngày nào đó tới đây thêm một lần nữa thì hắn cũng rất sẵn sàng đón tiếp rồi cùng nhau tiếp tục bàn bạc về chuyện cũ.
Còn về đồng tiền kia thì hắn không có ý định đụng tới, không chỉ bởi vì giá trị của nó quá lớn, lớn hơn nhiều bản thân tiệm sách này mà còn là vì hắn cũng đồng thời xem đây là một thử thách của lão View dành cho hắn.
Học giả sống đủ nhiều, thấy đủ mọi khía cạnh, bọn họ đương nhiên là những kẻ hiểu rõ nhất đạo lý lựa bạn mà chơi, chuyện lão View ám chỉ đương nhiên hắn cũng đã hiểu rõ, cũng vì thế mà hắn coi đây là một cơ hội để tiến thêm một bước trong mối quan hệ của cả hai.
Còn về chuyện hắn là ai thì hắn cũng không biết, đúng vậy, hắn không biết mình là ai cả, nói rõ ra thì ký ức của hắn cực kỳ mơ hồ, hắn chỉ nhớ được khunh cảnh cuối cùng trước khi tới đây, hắn đã cùng một số người bạn đi khám phá một di tích cổ.
Bọn họ c·hết sạch dọc đường và chỉ có mình hắn tới được đích, đương nhiên một vài người trong số đó bị hắn làm vật thế thân, điều này cũng ám chỉ được rằng ở thế giới trước hắn cũng không phải dạng người hiền lành gì.
Mà thật ra thì đi đào di tích hay giảng đúng ra là trộm mộ thì đương nhiên cũng chẳng có người hiền lành trong đó rồi, còn về chuyện hiện tại hắn có hối hận hay không thì cũng chẳng quan tâm lắm, coi như là bắt đầu lại một lần nữa thôi.
Sau khi tới được điểm cuối cùng thì hắn đã tiếp cận được với một tấm bia đá cổ, thứ mà hắn tin rằng chính là "quyển sách" đầu tiên viết về sự thật của thế giới, đương nhiên hắn không đọc được chữ nào trên đó.
Nhưng ít ra thì hắn có chút vốn liếng từ trước đi kèm với một vài cảm hứng nên đã đoán được đại khái nội dung của một số chỗ để rồi từ hư không vỡ vụn ra một con đường, hắn đi theo đó và gặp được một tên khá thú vị.
Hắn không nhớ được bất cứ thứ gì về tên đó, thậm chí cả hai đã nói cái gì hắn cũng không nhớ nhưng hắn vẫn nhớ như in giọng cười kia, đó là tổng hợp của vô số sinh mệnh đang hét lên mà thành, mỗi câu, mỗi chữ, mỗi âm nhấn đều có một chất giọng khác nhau đại diện cho.
Hơn cả khẩu âm mỗi lần đều khác hoàn toàn nhau, hệt như các loại ngôn ngữ vậy, sau khi cả hai đã đạt được một thỏa thuận nào đó thì hắn được mang tới đây với không chút thông tin nào, nhưng không hiểu vì sao hắn vẫn luôn có cảm giác rằng mình vẫn luôn đi đúng theo thỏa thuận ban đầu với thứ đó.
Mà thật ra thì hắn cũng muốn bỏ lại cái quá khứ trước đó và sinh sống an bình tại thế giới này rồi, hắn cảm giác bản thân hắn đã kịch lịch đủ nhiều, tuy không còn nhớ quá rõ nữa nhưng cũng đã đến lúc hắn nên tìm một nơi lý tưởng để nghỉ ngơi lại.
Và nơi này là một trong những nơi như vậy, một quán cafe đầy ắp bởi sách, thứ mà hắn có thể tìm đọc bất cứ khi nào mình muốn, đầy đủ các loại nguyên liệu thức uống, đương nhiên có giới hạn rồi tới một lúc nào đó hắn phải tìm nguồn cung nhưng tính sơ sơ qua đủ để quán cafe sách này trụ cả tháng trời rồi.
Hắn đặc biệt thích thú với sự yên bình này, mùi sách hòa lẫn với mùi của thảo dược, bên ngoài trời mưa lách tạch nữa khiến đầu óc của hắn càng dễ đi sâu hơn vào nội dung trong sách, một thiên đường cho một kẻ có vẻ là phản diện như hắn.
Sau khi kết thúc việc dọn dẹp thì hắn một lần nữa tới quầy và tiếp tục đọc lấy quyển sách mà bản thân đang dang dở trước đó cũng như tự pha cho mình một tách trà, mùi hương có đôi phần chát của hoa lài đi kèm với vị ngọt không quá gắt của mật ong thực sự quá hòa hợp.
Thêm cả âm thanh dịu êm trên những con phố ít người, phương tiện qua lại cũng làm tiếng mưa rơi trở nên vui tai hơn, tuy không rõ bản nhạc đang phát là bài gì nhưng rõ ràng là nó quá sức phù hợp với khung cảnh yên bình hiện tại.
Đó là cho đến khi những tiếng súng ở con hẻm bên cạnh vang lên, mưa khiến âm thanh nổ của súng đạn khuếch tán lên nhiều lần, đủ để khiến hắn có chút nhăn mày lên nhưng cũng nhờ vậy mà hắn được kéo về thực tại để phòng tránh việc bị vướng vào giao tranh giữa các băng đảng.
Thực sự thì hắn cũng chỉ là một ông chủ tay trói gà không chặt mà thôi, nếu thực sự bị cuộc đọ súng này lan tới thì trước hết khoan tính tới thiệt hại mà hắn phải gánh chịu khi quán cafe sách, vốn liếng duy nhất của hắn tại thế giới này xảy ra vấn đề mà có khi cái mạng của hắn cũng chẳng giữ nổi.
Lúc này việc đầu tiên chính là đi ra ngoài mang bảo hiệu cũng như kéo thảm chùi chân ngoài vào rồi đóng mái hiên lại trước đã, tuy mấy thứ này không quá đáng giá nhưng với một kẻ như hắn thì chúng đều cực kỳ đáng giá như nhau cả.
Tất cả đều không phải thứ mà chỉ với vài đồng bạc lẻ trong túi của hắn là có thể tìm thấy được, đều là hàng gắn liền với quán này mà tới cả, đương nhiên chúng là hàng được đặt riêng dựa theo mong muốn của hắn ta mà ra.
Muốn kiếm lại một cái mới tại một thế giới mới ngang thời đại hơi nước như thế này quả đúng là khó lại càng thêm khó, dù sao siêu năng lực lên ngôi cũng có nghĩa là khoa học trì trệ, có thứ để thay thế rồi thì chẳng có lý do gì phải tốn hao công sức và chất xám vào thứ tương tự làm gì cho mất công.
Đây cũng là thời cơ để kẻ như hắn kiếm chát đi chút như chế tạo Blimp chẳng hạn, chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt như hắn cùng lắm chỉ góp được mặt ý tưởng chứ bản thiết kế gốc đương nhiên hắn một chút cũng không biết chứ nói gì phát họa ra rồi đi đăng ký bản quyền.
Mà giả sử có đăng ký bản quyền được đi chăng nữa thì thiết kế gốc của Blimp chưa chắc đã dùng được tại thế giới này, đồng ý Blimp chính là cách mạng của thế kỷ XX nhưng tại một thế giới có siêu năng lực tồn tại thì tiềm năng của nó sẽ cao hơn nhiều.
Vậy nên cùng lắm hắn cũng chỉ có thể góp được ý tưởng, hắn cần thêm rất nhiều nhân tài để cùng nhau chung tay tạo ra sản phẩm hoàn thiện sau cùng, thứ kết hợp giữa ý tưởng của thế giới gốc cùng kỹ thuật, nguyên vật liệu và nhân công của thế giới này.
Đương nhiên hắn cũng không quên t·hảm h·ọa Hindenburg, thứ đã kết thúc cả một triều đại mới chớm nở của Blimp và là tiền đề cho máy bay sau này, đồng thời đó cũng là bàn đạp để giúp hắn hoàn thiện được Blimp trong tương lai.
Còn lý do vì sao hắn không muốn tạo ra máy bay thì cũng rất đơn giản, trong cảm quan của hắn thì Blimp cùng lắm chỉ là một thứ trôi nổi thông thường, nó không thể chịu được quá nhiều trọng tải nên cùng lắm chỉ chở bom được.
Còn máy bay, thứ v·ũ k·hí mở ra kỷ nguyên mới tại WWII thì lại là một vấn đề hoàn toàn khác, hắn tin rằng không phải kẻ nào cũng biết bay dù có là pháp sư đi chăng nữa nhưng nếu máy bay xuất hiện thì đến tên tàn phế cũng có thể bay và trở thành máy bay cảm tử.
Đây mới chính là vấn đề chính, Blimp có thể trở thành v·ũ k·hí c·hiến t·ranh nhưng lịch sử đã chứng minh rằng nó tồn tại với mục đích hòa bình, là thứ công cụ giúp con người thỏa mãn được phần nào đó một trong những khát khao cháy bỏng nhất kế thừa từ tổ tiên.
Đó chính là bay, còn máy bay thì lại khác, chính vì thế nên hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ muốn đưa máy bay thành hiện thực cả, Blimp là quá đủ rồi, chỉ cần đề phòng một số sai lầm do người đi trước mắc phải là được.