Chương 30: Câu trả lời.
Lời của cô ta trực tiếp thông qua tai nghe rồi trực tiếp đi thẳng vào đầu của hắn, tai nghe chuyên dụng này không phải là loại đắt đỏ gì nhưng hiệu quả mang lại thực sự rất tốt, chính bản thân hắn cũng đã thử nghiệm qua rồi.
Vậy nên chắc hẳn đây chính là năng lực siêu phàm, nếu tính ra thì cô ta hiện tại đang là cấp 4, Singer tức có tổng cộng 6 năng lực siêu phàm không kể cấm vật, hắn đã biết được hai trong số đó.
Giờ thêm một cái nữa, bỏ qua trường hợp chuyện cô gái này thực sự quá ngây thơ, dễ dàng tiết lộ thông tin chí tử của bản thân mà không sợ hắn thông qua đó để bắt chẹt cô ta thì quả đúng là nghề phụ trợ thật, không hề có khả năng chiến đấu.
"Cảm ơn thông tin từ tiểu thư, tôi sẽ chú ý nhưng không phải là tiểu thư đã có phần hơi bất cẩn quá khi dùng năng lực siêu phàm để đưa thông tin này cho tôi hay sao? Dù sao đạo lý bài tẩy càng nhiều càng tốt cũng không hại thân bao giờ."
'Ồ, vậy anh có ác ý với tôi hay sao?'
"Lòng chỉ khuyên tiểu thư cẩn thận hơn còn nếu có sai phạm gì thì xin tiểu thư lượng thứ."
'Không, anh nói không sai, với những kẻ khác dù thân cận chưa chắc tôi đã nói ra những thông tin này huống hồ là dùng đến năng lực siêu phàm vì mấy chuyện tầm pháo như truyền tin nhưng với tôi thì anh rất đặc biệt.
Đặc biệt đáng tin cậy, mà không phải ngay từ đầu tôi đã nói với anh rồi hay sao? Bard hoàn toàn không có năng lực chiến đấu dù cho đến tận cấp 4 là Singer, kể chi tiết cho anh về một số năng lực siêu phàm coi như là minh chứng cho lời nói trên.'
"Nghe cứ như thể tôi bị tiểu thư xem là bạn vậy, nhưng cũng đúng, mối quan hệ giữa hai ta cũng chỉ nên dừng lại ở mức đó, hơn cả dù có là bạn đi chăng nữa thì tiểu thư vẫn nên biết rằng cẩn thận không bao giờ thừa cả."
'Nếu tôi có một con dao trong tay vào lúc này thì tôi chắc chắn sẽ xiên anh vài nhát, nhưng trong mắt anh chẳng lẽ tôi đến cơ hội cũng chẳng có hay sao? Tuy bản thân tôi phải thừa nhận rằng mình không hơn được cô gái kia nhưng anh thực sự không có ấn tượng nào sao?'
"Không phải tiểu thư nói tôi là một người đặc biệt đáng tin cậy trước hay sao? Tôi ..."
Trong khi đàn nói chuyện phiếm với cô ta thì ánh mắt của hắn vẫn ngước nhìn về hướng làn khói nghi ngút đang liên tục bốc lên ở chỗ biển lửa, đến cuối cùng thì hắn cũng chỉ coi đây là một cuộc đối thoại nhằm giải tỏa áp lực không hơn không kém.
Vì sao ư? Bởi vì hắn tin rằng cô ta không thuộc về nơi này, hơn cả nếu thực sự cô ta có ý với hắn thật thì ở lại làm bà chủ của một nơi như thế này thì có ích lợi gì? Nhất là khi thành Ygist sắp tới cũng sắp loạn đến không thể loạn hơn được nữa.
Còn về phần cô ta thì đã có chút không chịu được sự vô tâm của hắn rồi, mẹ của cô ta từng nói rằng bà ta từng có cơ hội để trở về hải quốc nhưng lại quyết định buông bỏ, không phải là vì sợ cô ta ở lại phải chịu khổ mà bà ấy chọn ở lại đây vì chính mình.
Thật nghiệt ngã thay, bà ấy đã phát sinh quan hệ tình cảm với kẻ đã đẩy bản thân vào chỗ c·hết, thậm chí đến khi c·hết vì bị lợi dụng quá nhiều thì bà ấy vẫn chưa một lần hận kẻ đã hại mình ra nông nỗi này.
Bà ấy chỉ nói rằng nếu cô ta chưa tìm thấy nơi nào mà bản thân có thể xem là nhà thì trở về hải quốc vẫn là một lựa chọn đúng đắn, tuy huyết mạch cô ta không thuần nhưng Siren vốn dĩ không có cá thể đực trong bầy.
Vậy nên thuần huyết đã sớm biến mất từ lâu rồi, cô ta trở về trong tộc cũng sẽ không tạo áp lực gì, nếu có thì cũng chỉ gặp ánh nhìn nhòm ngó từ các tộc khác do tính đặc thù của tộc Siren, không chỉ có giọng ca có khả năng điều khiển tâm trí mà cả nước mắt cũng là dược phẩm quý giá bậc nhất.
Có điều cô ta đã tìm thấy nó rồi, tuy chưa chắc đã được ở lại nhưng cô ta vẫn muốn thử một lần vì cô ta khi nhìn thấy hắn vào lúc này thì cô ta cũng chợt nhận ra rằng nếu cô ta buông tay thì hệt như hắn nói vậy, con đường của cả hai sẽ không bao giờ giao nhau nữa.
Cũng chính vì thế nên cô ta trực tiếp c·ướp lời của hắn bằng cách tháo tai nghe xuống cũng như lấy hai tay quay đầu của hắn về phía mình để cả hai có thể đối diện với nhau mặt đối mặt, đây có thể là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cô ta có cơ hội để chủ động trong mối quan hệ này.
"Đáng tin cậy không có nghĩa là bạn bè, nó có thể là bạn đời nữa, tôi tên là Mary, tôi từ bỏ họ của mình và muốn theo họ của anh!"
Lời nói không hề có chút sự ăn nhập vào cả, thậm chí đối với một lời tỏ tình thì nó còn tỏ vẻ lộn xộn hơn cả một bức thư tình mà một đứa trẻ cấp hai cố gắng dành nhiều tuần, thậm chí nhiều tháng trời để viết ra.
Việc này làm hắn có đôi chút bật cười, bởi vì "hắn" cũng hệt như vậy với cô gái kia, chỉ là cả hai cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cô ta đã quá hiểu con người của "hắn" nên cũng than nhiên chấp nhận chuyện đó.
Thậm chí có thể nói rằng trong mối quan hệ đó thì chỉ có "hắn" là bối rối còn cô ta thì đã sớm biết được rằng cả hai dành cho nhau, chỉ có "hắn" là vẫn chần chừ còn cô ta đã sớm coi việc cả hai ở bên nhau là một lẽ hiển nhiên.
Có điều hắn và cô gái này hay nói đúng hơn là Mary thì lại khác, cả hai mới gặp nhau chưa lâu, chuyện tình cảm thì bỏ qua một bên, đến tên của hắn cô ta còn chưa biết chứ nói gì đến con người của hắn?
Vậy thì tại sao cô ta lại dám tin tưởng, đặt cược vào hắn, rằng hắn có thể mang lại hạnh phúc cho cô ta chứ không phải hệt như mẹ của cô ta, mắc phải hội chứng Stockholm và yêu kẻ chỉ coi bà ta như một món hàng không hơn không kém?
Có thể nói hai mẹ con nhà này thực sự quá dễ tin kẻ khác, hắn thực sự không biết nói gì trong tình huống này, mà cô ta không thể chọn lúc khác hay sao? Tại sao cứ phải ngay trong cái tình thế cấp bách như thế này?
"Ehem, tiểu thư cứ nói đùa, hơn cả lúc này không phải lúc để nói mấy chuyện đó đâu."
"Không, lúc này mới nên nói chuyện như vậy."
"Tiểu thư buồn cười thật đấy, mà không phải tiểu thư là Siren sao? Quyến rũ tôi lúc nào chẳng được? Đến lúc đó tôi có kháng cự lại cũng chẳng được nữa vậy nên để lúc khác rồi nói chuyện này sau cũng chưa vội."
"Hừm, anh tưởng tôi chưa thử sao? Bài hát lúc nãy không phải để cho đám Ought nghe đâu, nếu không thì chúng đã sớm cắn xé lẫn nhau rồi thằng đần, đương nhiên là để hát cho anh nghe rồi, này, đừng lãng tránh ánh mắt của tôi!"
"Vậy tiểu thư nên nhớ rằng chúng ta mới gặp nhau chưa đầy 2 giờ đồng hồ đấy, tiểu thư có chắc là bản thân cảm thấy tôi là một người đáng tin cậy đến vậy không? Tại sao tiểu thư lại ngây thơ tin người đến vậy?"
"Tôi có quyền chọn và tôi chọn anh, vậy thôi, chỉ có anh là vẫn luôn né tránh chủ đề này từ nãy đến giờ."
Từ trong túi tiền của cô ta bay ra một sợi dây và trói chặt lấy hắn, rõ ràng đây là một cấm vật, cụ thể hơn nó là cấm vật cấp 1, dây thừng thiện ác, được làm từ đặc tính siêu phàm của Policeman, cấp 1 từ nghề Politicians.
Khả năng của nó rất đơn giản, đó chính là trói buộc kẻ mà vật chủ xem là địch thủ, về căn bản thì giá trị này có thể b·ị đ·ánh tráo, tức nó vẫn có thể trói kẻ mà vật chủ không coi là địch thủ như hắn hiện tại.
Nhưng cái giá bỏ ra sẽ đắt gấp nhiều lần so với trói địch thủ, về căn bản thì cái giá sẽ càng nhỏ khi đối tượng trói càng gần khái niệm tử địch và ngược lại, để trói được hắn thì đương nhiên cô ta đã bỏ ra một cái giá không nhỏ để đánh tráo khái niệm.
Cụ thể hơn là những đường gân trên cơ thể cô ta bắt đầu xuất hiện những ánh lập lòe màu đỏ, cô ta đang tiêu hao rất nhiều máu để có thể dùng được thứ này, đương nhiên cấm vật cấp 1 cũng có giới hạn của nó nhưng dùng để trói người thường như hắn thì vẫn dư xăng.
"Để tôi thừa nhận một sự thật nhé, tiểu thư nghĩ tôi sẽ phản hồi tình cảm này hay không?"
"Ai biết được, dù sao tôi cũng đã thử rồi, quyền lựa chọn là của anh."
Lúc này dây thừng có hơi nới lỏng ra đôi chút, không phải bởi vì Mary đã tiêu hao quá nhiều đến mức không thể tiếp tục duy trì được mà bản thân cô ta đã cố tình thả lỏng nó ra để hắn có thể nói rõ câu trả lời của mình.
"Đúng vậy, quyền lựa chọn là của tôi, vậy nên tôi có quyền không trả lời câu hỏi này."
"Anh có biết bản thân cực kỳ khốn nạn không?"
"Vậy tiểu thư mong chờ gì vào một tên từng g·iết người mà mình yêu nhất như tôi cơ chứ? Tiểu thư không sợ có một ngày nào đó cũng sẽ c·hết trong tay tôi hay sao?"
"Anh không phải hắn có đúng không?"
"Hừm, có thể sự thật đúng như tiểu thư nói nhưng tôi không nghĩ hai ta có thể tới được với nhau đâu."
"Tại sao?"
"Để tôi hỏi tiểu thư một câu nhé, nếu giờ tôi đồng ý thì tiểu thư tính như thế nào? Ở lại đây hay tới hải quốc?"
"Cái này thì phải xem anh mới phải, nếu được thì anh muốn em chọn như thế nào?"
"Tiểu thư à, nam nữ thụ thụ bất thân, việc tiểu thư chuyển đổi cách xưng hô như vậy làm tôi có chút không quen."
"Vậy chỉ còn một cách là bắt anh đi rồi nhốt vào hầm thôi."
"Cái này thì hơi quá rồi đấy, chúng ta có thể từ từ nói chuyện trước về chủ đề này được không?"
"Ồ, vậy giờ anh lại chủ động muốn bắt chuyện cơ à? Bất ngờ thật đấy."
"Tiểu thư muốn tôi phải làm sao?"
"Chỉ cần đưa ra câu trả lời sao cùng là được, dù là nói dối hay nói thật, dù chấp nhận hay từ chối thì em cũng sẽ vui vẻ đón nhận lấy nó."
"Thay vào đó tôi kể cho tiểu thư nghe về câu chuyện trước đây của tôi thì sao nào? Không phải tiểu thư tỏ ra rất hứng thú với nó hay sao? Dù sao tiểu thư cũng nói về câu chuyện đời của mình rồi đúng không? Đến lượt tôi rồi."
"Không, nó không còn quá quan trọng nữa, thứ em cần là câu trả lời còn quá khứ gì đó thì nếu chúng ta thành thì em tin rằng sẽ có một ngày nào đó anh sẽ tự chủ động nói ra thôi, còn nếu không thành thì coi như xong."
"Tiểu thư làm vậy là muốn ép c·hết tôi à?"
"Vậy có nghĩa là có sao?"
"Một người như tôi không hợp với tiểu thư đâu."
"Hợp hay không là do chúng ta tự quyết định, nhưng nếu đã đồng ý rồi thì ít ra cũng nên nói tên cho em biết."
"Không cần nhanh như vậy, trước tiên cứ nghe tôi kể chuyện trước cái đã, sau đó tiểu thư suy nghĩ lại vẫn chưa vội, như tiểu thư thấy đấy, tôi có rất nhiều vật dụng công nghệ đi trước thời đại của thế giới này cả trăm năm.
Thậm chí một vài trong số đó còn có khả năng sánh ngang cả cấm vật, vậy câu hỏi được đặt ra ở đây là tôi đến từ đâu và tôi là ai? Tôi là một người đến từ thế giới khác, đúng hơn thì đó là tôi trước kia.
Là kẻ đã g·iết c·hết cô gái mà hắn yêu nhất, còn tôi chính là một hắn khác được sinh ra sau khi hắn cùng một tồn tại nào đó giao dịch một số thứ, tôi không có quá nhiều ký ức nên cũng không rõ nội dung của cuộc giao dịch đó và lý do tại sao hắn lại phải liều mình đến như vậy để có thể đạt được giao dịch kia.
Nhưng dù muốn hay không thì hắn cũng đã biến mất rồi, tôi được sinh ra, kế thừa từ hắn một số thứ bao gồm một vài đồ vật trong đó có chiếc đồng hồ quả quýt kia cùng với số ít mảnh vụn ký ức còn sót lại.
Về căn bản thì hiện tại tôi là không ai cả và đang cùng một tồn tại bí ẩn nào đó có một giao dịch mà đến nội dung tôi cũng không biết nhưng vị kia có cho tôi một số thứ trong đó có Golden Hours cùng một địa điểm giao dịch nơi tôi có thể đổi được vật dụng thông qua đó bằng hệ thống tiền tệ tại thế giới này.
Những thứ đồ vật trong nhà tuy đúng là đến từ thế giới bên kia thật nhưng tôi không phải là nhà phát minh như tiểu thư nói, nên nếu tiểu thư ngưỡng mộ tôi vì điểm đó thì nên rút lại đi, hơn cả tôi không phải là dạng người như tiểu thư nghĩ đâu.
Tôi là hắn nhưng đồng thời cũng chẳng là ai cả, không hề có tên cũng chẳng có tính danh hay bất cứ thứ gì cả, tôi chỉ là tôi mà thôi, hơn cả còn bị bó buộc vào với giao dịch kia nên không thể đi đây đi đó được.
Đương nhiên đây vẫn chỉ là lời nói ngắn gọn mà thôi, nhưng tôi tin rằng chỉ như vậy thôi cũng quá đủ để tiểu thư thay đổi cách nhìn về tôi rồi nhỉ? Một kẻ như tôi không hợp với tiểu thư đâu, vậy nên tốt nhất là tiểu thư nên nghĩ lại."
Trong khi hắn đang cố gắng giảng giải thao thao bất tuyệt về chuyện của mình nhằm khiến Mary ít nhiều từ bỏ ý định trong đầu thì thứ duy nhất lọt vào tai cô ta là chuyện hắn không hề có cảm tình với cô gái trong tấm ảnh kia.
"Phù, vậy anh không hề có cảm tình với cô gái kia? Vậy mà cứ làm em lo lắng nãy giờ, cứ nghĩ rằng bản thân sẽ không bao giờ có cơ hội nữa chứ."
Đến ngang đây thì hắn mới hiểu tình yêu đáng sợ đến cỡ nào rồi, từ nãy đến giờ hắn nói Mary hầu như đều không lọt vào tai, thậm chí hắn còn không biết có nên gọi đây là tình yêu mù quáng bất chấp mọi rào cản không nữa.
"Tiểu thư à, tôi là người đến từ thế giới khác đấy, tôi đang có giao dịch với một vị có thể dễ dàng ném tôi vào đây cũng như tạo ra cho tôi một cửa hàng nơi tôi có thể mua bất cứ thứ gì miễn là nó được bày bán trong đó.
Tiểu thư không hề có chút suy nghĩ nào cho sự an toàn của bản thân à? Không sợ tôi hại tiểu thư thì ít ra cũng phải sợ vị kia chứ? Lỡ như làm trái với điều khoản nào đó trong giao dịch rồi cả hai đều bị chụp c·hết thì sao?"
"Cùng lắm cùng c·hết, mà anh cũng đừng nên nói chuyện bi quan như vậy, anh nghĩ thử đi, nếu vị kia muốn hạn chế anh bằng điều khoản gì gì đó thì cũng đã chẳng làm đến mức xóa ký ức liên quan đến giao dịch kia.
Tức đây là muốn hại c·hết anh, mà với một tồn tại như vậy thì cần gì phải thông qua giao dịch vớ vẩn để g·iết anh? Thậm chí quyền hạn mà anh có cũng rất nhiều nữa, rõ ràng vị kia hoàn toàn có ý khác, mà nếu vi phạm điều khoản thì anh cũng rất ngốc đấy.
Từ đầu đến giờ liên tục nói em không hiểu chuyện nhưng thật ra lại cũng hiểu nổi tình huống mà một lời nói sạch hết chuyện giao dịch này, đáng lý anh phải c·hết từ khi khai ra mấy chuyện này rồi mới phải nên theo lý mà nói thì anh chỉ đang cố gắng trốn tránh mọi chuyện mà thôi."
Đúng vậy, hắn chỉ đang cố tình né tránh chuyện tình cảm mà thôi, thậm chí còn đến mức làm ra những chuyện hết sức ngu xuẩn trong vô thức, không phải Mary mà chính hắn mới là kẻ đang cố gắng khiến mối quan hệ của cả hai không thành được.
"Cứ theo như ý em muốn đi."
"Em cần một câu trả lời chứ không phải là một lời nói mông lung."
"Chúng ta chưa đến mức đó mà đúng không?"
"Nói đi!"
"Thật ra anh cũng có rung động với em nhưng cảm thấy bản thân quá lứa cũng như thân phận chênh lệch nên cũng chẳng nghĩ ngợi gì, đó cũng là lý do mà anh giúp em, đương nhiên mục đích ban đầu của anh có đôi chút khác.
Dù sao nơi này cũng cần tiền để duy trì cũng như làm rất nhiều thứ khác nên kiếm được một vị khách là phú bà thì coi như bớt được vài phần lo lắng nhưng khi nghe được hoàn cảnh của em thì anh muốn buông tay.
Không phải là vì thay lòng đổi dạ mà là vì nghĩ nếu em bước tiếp thì sẽ tìm một bến đỗ lý tưởng hơn, nếu họa may thành công đến được với nhau thì anh, kẻ bị ràng buộc với nơi này rõ ràng chỉ là gánh nặng, là xiềng xích giam cầm em khỏi sự tự do trước mắt.
Đương nhiên nếu em muốn ở lại và sẵn sàng ở lại thì anh cũng vẫn sẽ chứa chấp vô điều kiện nhưng như anh đã nói đấy, theo lý nào đó thì anh là nữ vương cản bước hành trình của em, nên khi bị ép đến nước này rồi thì anh sẽ chọn yêu em."
"Được đấy, mà để anh phải lo lắng rồi, Siren là họ hàng gần của Mermaid, bọn em tuy không được bất tử nhưng sống đến hàng ngàn năm vẫn dư sức, vậy nên chênh nhau đâu đó 10 tuổi không phải là vấn đề gì quá to tát ngay từ đầu.
Em cũng muốn nói chuyện nhiều hơn nhưng có vẻ tình hình không cho phép rồi, hơn cả thể trạng của em cũng đã tiêu hao hơn phân nửa nên mọi chuyện còn lại đành phải trông chờ vào anh vậy, thật sự xin lỗi."
Nói rồi Mary trực tiếp lăn ra đất thở hổn hển, tuy chưa đến mức b·ất t·ỉnh nhưng cô ấy cũng đã tiêu hao quá nhiều để trói hắn lại, nhất là khi cô ấy biết được rằng cả hai đã tới được với nhau, lúc đó cảm xúc hạnh phúc trong cô ấy đã trực tiếp bùng nổ.
Việc này đã đẩy hắn lên trở thành người quan trọng nhất của Mary, đồng nghĩa với việc giá phải trả để sử dụng dây thừng thiện ác cũng tăng cao trông thấy, việc cô ấy có thể duy trì đến tận hiện tại cũng là nhờ sức sống mãnh liệt của tộc Siren cả.
Về phần hắn thì hắn không quá rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng hắn nhớ rất rõ chuyện Mary nói rằng cấm vật càng mạnh thì cần phải trả giá càng cao để sử dụng nó, vậy nên hắn cũng mập mờ đoán được một số chuyện.
"Chỉ vì một câu trả lời mà lại làm bản thân thành ra như thế này, ấn tượng của em trong mắt anh từ đầu đến cuối vẫn không đổi đấy Mary."
Nói rồi hắn cúi người xuống hôn nhẹ lên trán của Mary rồi nắm chặt lấy tay của cô ấy, quả đúng là một cô nàng khó hiểu nhưng bản tính này lại càng khiến cô ấy trở nên đẹp hơn trong mắt hắn, có thể là do tác dụng của bài hát lúc nãy đến giờ mới phát tác, cũng có thể là do chính bản thân hắn.