Chương 35: Tiếp đón.
"Này này, tỉnh lại đi, chúng ta tới nơi rồi."
Vua chuột cúi người xuống lấy tay tát vào mặt của Johnathan để kéo hắn về với thực tại, dù sao cũng không thể để hắn ở trạng thái đơ đơ như này vào gặp vị kia được, vẫn là nên giúp hắn tỉnh lại trước đã rồi tính.
Về phần Johnathan thì hắn cứ như mới tỉnh lại sau một giấc mơ vậy nhưng khi thấy bản thân bị xích phải bò bằng tứ chi như chó bởi một nhân thú dòng chuột cùng Thomas, thư ký của hiệu trưởng đời này thì hắn biết mình không phải đang mơ nữa.
Tuy không rõ tên kia là ai nhưng Thomas thì không thể không biết, độ tuổi không biết, khả năng chiến đấu không biết, thậm chí đến chủng tộc thực sự cũng không biết, có điều nghe đồn hắn là được đích thân hiệu trưởng đời trước mang về.
Thậm chí là còn nhập học dưới danh nghĩa là tên của ông ta theo suất ưu tiên của giáo viên từ học viện, phải biết rằng trong hơn 400 năm tồn tại của học viện thì vẫn chưa có tiền lệ nào về chuyện hiệu trưởng dẫn một kẻ nào đó nhập học trên suất của mình cả.
Đương nhiên một kẻ đa nghi túc trí như Johnathan cũng thường hay nghe ngóng một số chuyện của học viện và một trong những thông tin chấn động nhất mà hắn biết được đó chính là về chuyện hiệu trưởng đời đầu có một đứa con gái.
Không biết có phải là con ruột hay không nhưng cả hai đúng là cha con, thậm chí thông tin này còn được xác minh bởi một nhà nghiên cứu của viện nghiên cứu số 0 bên quận Tusk và quan trọng hơn cô ta vẫn còn sống cho đến hiện tại.
Phần còn lại thì dễ rồi, chỉ cần tra tên những giáo viên đã sớm có từ cách đây rất lâu về trước là được và hắn tìm được một cái tên thỏa mãn những điều kiện này, đó là Hỏa long Igis, một trong những giáo viên đầu tiên của học viện kể từ khi thành lập.
Không biết vì sao mà hắn từ đó đến giờ lại không nhận ra điều này nhưng nếu nhìn qua những bức ảnh được chụp trong các buổi hội thảo theo từng quý trong hơn 20 năm qua của học viện thì chỉ có Igis là chẳng già đi chút nào.
Điều này cũng dẫn đến suy nghĩ rằng hiệu trưởng đầu tiên của học viện vẫn chưa c·hết, thậm chí các đời sau khả năng cao vẫn còn sống cho đến hiện tại, việc này thực sự quá kinh khủng vì mỗi đời hiệu trưởng đều ít nhất là cấp 7.
Giống như hiệu trưởng hiện tại, anh em kết nghĩa với lão hoàng đế cũng là một cấp 7, đó còn chưa kể đến một số đời nổi bật có thể lên tới cấp 8, thậm chí đời đầu tiên còn gọi là cấp 9 không ra thì cử thế vô địch.
Tên tuổi rất lớn, trấn áp cả lục địa lúc bấy giờ, nếu lão ta thực sự còn sống thì học viện đúng là giấu đủ sâu, chỉ là không biết vì sao mà Thomas, kẻ khả năng cao sẽ trở thành hiệu trưởng đời tiếp theo lại đích thân tới bắt hắn.
Thomas cũng là một cấp 7, tuổi có thể đâu đó từ đầu 60 đến 67 tuổi, so với một tên sống hơn cả trăm năm mà vẫn c·hết dí ở cấp 4 như hắn thì đúng là cự long tung bay trên trời, nhân vật lớn như vậy lại đích thân tới để áp chế hắn đi?
Hơn cả theo hắn nhớ mang máng thì hình như hắn là b·ị b·ắt đi để chịu tội, rốt cuộc hắn chọc phải ổ gà lớn đến mức độ nào mà phải để Thomas tự mình ra quân bắt hắn? Chẳng lẽ là hiệu trưởng đời trước hay là tồn tại cao hơn cả thế?
Nhìn khung cảnh xung quanh cũng có thể dễ dàng thấy được kẻ làm ra những chuyện này cũng không phải hiền lành gì, không c·hết thì cũng bị lột vài lớp da, mà hắn muốn chạy cũng chẳng có tư cách mà chạy.
Khi hắn đang suy nghĩ chuyện liệu bản thân đã chọc phải tồn tại cỡ nào thì cơ thể của hắn cũng vừa bước vào khu vực thuộc vào lãnh thổ Golden Hours, ngay lập tức có một cảm giác rợn người xông thẳng lên óc của hắn.
Rất quái dị, muốn trốn, chạy bằng mọi giá, nhanh chóng quay lưng lại để chạy, v.v, bản năng thú nhân tộc của Johnathan liên tục cảnh báo hắn phải nhanh chóng rời khỏi khu vực này bằng mọi giá, nếu không chắc chắn c·hết.
Hơn cả hình như có cái gì đó rất quỷ dị ở nơi này, cảm giác như phải đối mặt với mộng thú vậy, việc này làm hắn có chút nhớ về lần đầu tiên đối mặt với mộng thú, lúc đó hắn vẫn chưa vào siêu phàm còn kẻ địch trước mặt hắn là một con mộng thú cấp 2.
Bản năng cũng cảnh báo hắn nhanh chóng bỏ chạy y hệt như lúc này và may mắn thay là hắn chạy nhanh hơn những kẻ khác nên cũng thành công thoát nạn, không, nơi này có cái gì đó quỷ dị hơn.
Bản năng đến cuối cùng cũng chỉ có khả năng cảnh báo được c·ái c·hết trước mắt, Johnathan hiểu rõ rằng trên đời này có nhiều thứ còn đáng sợ hơn cả c·ái c·hết, nhất là khi hệ thống vu sư cùng Reaper, 1 trong 13 nghề thực sự tồn tại.
"Ngươi may mắn đấy, không phải kẻ nào cũng được tiếp xúc với một giáp giới như thế này trong phần đời của mình đâu, một giáp giới phản ứng tùy theo kẻ đặt chân vào và rõ ràng là ngươi không được chào đón ở đây."
Vua chuột thuận tay chỉ vào bên vai trái của Johnathan từ đó thu hút ánh nhìn của hắn, vai trái của hắn đang lúc nhúc thứ gì đó, có cái gì đó đang chạy trong đó, ngay khi hắn phản ứng lại được thì cũng nhanh chóng xé bỏ phần vai áo đó ra để rồi trông thấy một khuôn mặt.
Một khuôn mặt nhăn nheo xấu xí đang nở ra một nụ cười với hắn, nó cũng nhanh chóng lan rộng ra và trở thành một khối u đủ lớn để khuôn mặt đó có thể quay ngược lại cắn đứt cả tai của hắn rồi nuốt chửng xuống.
Phần tai trái mất đi của hắn cũng nhanh chóng bốc mùi khó chịu và hủ hóa ngay sau đó, chỉ là trên người của hắn cũng không chỉ có một chỗ bị như vậy, thậm chí mỗi chỗ lại có một đặc điểm khác hoàn toàn nhau.
Cả cơ thể của hắn như đang bị xé toạc ra bởi những thứ đó, chúng không ngừng mở miệng ra thủ thỉ với hắn những loại ngôn ngữ mà hắn chưa từng nghe qua, cho hắn thấy những sự thật chưa ai được biết đến.
Nếu để như vậy thì nếu hắn chịu được thì cũng sẽ sớm bị ăn sạch, không chịu được thì sẽ phát điên rồi trở thành mộng thú nhưng đó không phải là viễn cảnh mà Vua chuột hay Thomas muốn thấy vào lúc này.
Dù sao Johnathan tới đây cũng là để chịu tội, sau đó thành như thế nào bọn họ không quản nhưng trước đó thì đương nhiên là thuộc quyền quản lý của bọn họ, nhiệm vụ của họ là dẫn hắn tới được trước mặt vị kia.
Vua chuột bắt đầu căng cứng bàn tay bên phải của mình lại và từ đó thì móng ngón trỏ của hắn bắt đầu mọc dài ra trông thấy, khi nó đã đến tầm 5cm rồi thì hắn trực tiếp tháo xuống rồi đâm nó thẳng vào giữa đỉnh đầu của Johnathan.
Cái này sẽ giúp hắn trụ được thêm từ 1 đến 2 giờ đồng hồ nữa, đương nhiên đây là một cách dùng để t·ra t·ấn vì số phận của Johnathan ngày hôm nay là khó tránh khỏi c·ái c·hết, dù sao hắn cũng mang xác không tới đây.
Cỡ như Thomas, kẻ sở hữu kháng thể được cao với giáp giới, thậm chí còn sinh tồn trong giáp giới của ảnh tử thuộc thần tộc mà vẫn không bị ô nhiễm còn phải có chuẩn bị từ trước mới dám đi vào bên trong quán.
Lúc này thì cả ba cũng đã tới được trước cửa quán, vì hiện tại vẫn chỉ mới khoảng gần 4 giờ sáng thôi nên bên trong vẫn tối om, bọn họ cũng ngầm hiểu rằng bản thân tới không đúng quy củ, dù sao thời gian kinh doanh cũng ghi rất rõ.
Ngoài giờ tiếp hay không thì còn phải tùy thuộc vào tâm trạng của vị kia nên Thomas cũng chủ động lịch thiệp bấm vào chuông cửa bên ngoài quán với hy vọng rằng chủ quán có thể đón tiếp bọn họ như khách.
Bởi lẽ trong gần một tuần qua thì chỉ có duy nhất ba dạng bước qua cánh cửa này, một là dạng được xem như là khách, chủ quán sẽ nhiệt tình tiếp đón, hai là quà cho khách như hai cái xác kia và cuối cùng là phần còn lại.
Ngoài là khách ra thì đương nhiên những thân phận còn lại đều không có kết cục nào tốt đẹp cả, nhưng dù sao vị kia cũng nói bọn họ tới rồi, không tới thì có khi là đi thật, mà chắc cũng chẳng đến mức độ trách phạt bọn họ quá nặng đâu nhỉ?
Còn về phần hắn thì lúc này vẫn đang nhìn chằm chằm vào cái bảng điều khiển thiết kế phòng hội nhóm thôi, thậm chí hắn còn bưng cả bình trà mới pha lúc nãy vào phòng khi để vừa uống vừa làm một cách hết sức chú tâm.
Dù sao cũng là bộ mặt của quán, nếu làm tốt thì từ đó có thể kéo khách từ phương xa tới thì tội gì không làm cơ chứ? Dù sao hắn có rất nhiều ... ừm, đúng là hắn không có nhiều thời gian như hắn nghĩ thật nhưng chuyện nên làm thì vẫn nên làm thôi.
Đang tập trung thì chuông cửa bên ngoài vang vọng vào khiến hắn có chút giật mình, chẳng lẽ từ nãy đến giờ hắn chú tâm quá nên không để ý đến chuyện trời đã sáng rồi sao? Kiểm tra lại đồng hồ thì cũng chỉ mới có 4 giờ hơn.
Có khách tới sớm vậy sao? Mà nhìn khung cảnh bên ngoài kia thì thật sự có khách dám tới đây à? Ngẫm lại thì cũng phải, chắc là có liên quan đến đám Ought này rồi, phiền phức rồi đây, nhưng chuyện đã tới nước này rồi thì hắn không thể không ra được.
Thế là hắn bình tĩnh cầm lấy bình trà còn sót lại hơn nửa bình rồi bước ra trong khi đang suy nghĩ những đối sách thích hợp để giải quyết ổn thỏa cuộc nói chuyện sắp tới, chỉ hy vọng là kẻ tới có thể cùng hắn ngồi xuống bàn chuyện.
Ngay khi hắn vừa bước ra ngoài thư viện kinh doanh ở bên ngoài thì hắn đã để ý thấy những kẻ đứng ngoài cửa, một thú nhân họ chuột dắt theo một thú nhân khác, hệt như dắt theo chó vậy, có vẻ như kẻ đến không thiện rồi.
Mà điều này cũng dễ hiểu mà thôi, dù sao chế độ nô lệ vẫn còn tồn tại ngoài kia, tuy thời đại đã tới công nghệ hơi nước nhưng vẫn là quân chủ chuyên chế, quyền lực đổ dồn hết lên hoàng gia, cách biệt giai cấp quá rõ ràng nên cảnh tượng này cũng là dễ hiểu.
Chỉ là tên này cũng thảm quá rồi, quần áo thì rách nát, cơ thể thì lỗ chỗ những v·ết t·hương, thậm chí còn mất một bên tai, mủ vẫn đang liên tục đổ ra từ chỗ v·ết t·hương, hơn cả trên người còn có rất nhiều chỗ b·ị t·hương với muôn hình vạn trạng.
Chủ nô này có chút biến thái đấy, chẳng lẽ hắn định thông qua phương thức này để tiến hành đe dọa hắn sao? Nếu đúng là như vậy thì thật đáng tiếc vì hắn sẽ không cảm thấy đe dọa chỉ bởi như thế này.
Có điều chắc hẳn đối phương cũng là siêu phàm, tuy không biết cấp bao nhiêu cũng như đi theo con đường nào nhưng cẩn thận thì vẫn hơn nên nếu có gì đó xảy ra thì hắn sẽ đảm bảo rằng bản thân là kẻ ra đòn trước.
Nhưng khi để ý thấy kẻ còn lại thì hắn cũng an tâm phần nào, tuy Thomas chưa bao giờ chính thức chào hỏi hắn nhưng cũng đã gặp qua vào cái ngày hôm đó, theo như hắn nhớ thì tên này khi thấy Igis gục xuống thì có chút chịu không được muốn xông vào.
Lão View cũng có giải thích rằng Thomas là đứa trẻ thứ hai mà lão ta nhận về nuôi, đương nhiên lão ta hiểu rõ tên này nghĩ cái gì nên lão ta cũng thuận theo mong muốn của nó là chưa bao giờ công nhận Thomas như là con trai của mình.
Với hắn thì câu chuyện này khá là này nọ, cứ ngỡ là chỉ tồn tại trong tiểu thuyết nhưng ai ngờ hắn lại đụng phải, có điều đây là sự lựa chọn của chính Thomas, hắn sẽ không can thiệp vào, cùng lắm chỉ cho một số lời khuyên.
Dù sao hắn hiện tại cũng đang không biết phải xử lý cô nàng còn đang ngái ngủ phía trên kia như thế nào cho phải, việc cho kẻ khác lời khuyên gì gì đó về tình yêu thì tìm sai người rồi, hắn chỉ có thể nói trên quan điểm của một kẻ ăn bỏng ở bên ngoài nhìn vào thôi.
Mà Thomas xuất hiện ở đây thì chắc lão View bên kia cũng biết rồi, chỉ là việc này tương đương với chuyện đại diện cho học viện để tới đây, nếu tới trên danh nghĩa của lão View thì lão ta đã đích thân tới chứ cũng chẳng cần nhờ Thomas làm gì.
Việc này cũng cho thấy được chuyện tính thực quyền của lão View trong nội bộ học viện là rất cao đấy, tuy không hiểu tại sao bây giờ mới tới được nhưng hắn cũng không thể trách lão ta được, dù sao hắn cũng có phần sai ở đây.
Như không có giấy tờ thân phận hay không khai báo thông tin mà đã tự ý định cư, thậm chí là mở hàng buôn bán kinh doanh tại đây chẳng hạn, quận trưởng trừng phạt hắn cũng là hợp lý, học viện can thiệp vào giữa chừng thì có chút không thông minh cho lắm.
Dù sao giữa quân và thần vẫn là tồn tại một mối quan hệ rất phức tạp, đồng ý học viện chống lưng cho khu ổ chuột nhưng bản thân học viện cũng chỉ coi khu ổ chuột như công cụ mà thôi, còn về phần khu ổ chuột thì đương nhiên vẫn cần một chút mặt mũi.
Tuy không biết bọn họ tới đây có ý gì nhưng hắn vẫn chủ động mở cửa cho họ vào, bởi vì hắn tin rằng lão View sẽ không hại hắn, nếu như tới để nói về chuyện bồi thường hay hỗ trợ làm một số giấy tờ cần thiết thì còn gì bằng nữa.
Trở lại với bên Thomas cùng Vua chuột, ngay khi bước vào bên trong thì cả hai lạnh cả sống lưng, tuy không gian không biến đổi quá nhiều nhưng cảm giác lành lạnh này thực sự khiến cả hai có chút mềm chân.
Còn về phần Johnathan thì lại càng thảm, nếu không phải Vua chuột giúp hắn duy trì tỉnh táo thì chắc giờ đã sớm ô nhiễm thành mộng thú rồi, chỉ là cái móng tay trên đầu của hắn cũng cắm vào sâu hơn rồi.
Nếu sâu hơn nữa thì khả năng cao tên này sẽ c·hết não mất nhưng may mắn là vị kia cũng không có ý ép bọn hắn hay gì nên mọi chuyện cũng chỉ dừng lại ngang đây, thế là bọn họ coi như là sống sót được qua cửa ải đầu tiên.
Về phần hắn thì sau khi vào nhà, hắn thuận tay bật điện lên, dù sao sắc trời bên ngoài vẫn còn tối nên nếu không bật lên thì không hợp đạo làm chủ cho lắm, về phần chỗ ngồi thì hắn nói họ ngồi ở cái bàn gần cửa ra vào trong khi bản thân lui ra sau quầy để lấy bộ chén ra để rót trà.
Cả Thomas cùng Vua chuột trong lúc chờ đợi cũng ngó nghiêng ngằm nhìn không gian xung quanh, rất tráng lệ nhưng không phải là vẻ đẹp hoa mỹ mà nó gần gũi, bình dân hơn, phong cách nghệ thuật cùng bày trí cũng rất khác thường.
Nhưng thay vì nói nó xấu thì Thomas coi đây là sự cách tân, ngoài ra thì còn có rất nhiều thứ mà bọn họ không hề biết nó được dùng để làm gì, có điều bọn họ cũng chẳng dám tiếp tục tò mò nữa vì hắn đã bưng ra bộ tách trà rồi.
Chỉ là tình huống lúc này thực sự cũng khá là bối rối vì hắn không biết liệu nên làm 4 tách hay 3 tách mới phải đạo nhưng đến cuối cùng thì hắn vẫn rót đủ 4 tách, dù sao cũng không ai nói rằng nô lệ không được phép uống trà phải không?