Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Những Quyển Sách

Chương 37: Quyển sách thuộc về Vua chuột.




Chương 37: Quyển sách thuộc về Vua chuột.

Chương 37:

Thấy vẻ mặt Thomas bắt đầu tươi tỉnh hơn trông thấy, thậm chí đậm ý kính phục thì trong bụng của hắn cũng bắt đầu nở hoa, những thông tin mà hắn vừa nói là thu thập được từ giới thiệu từ các loại hạt giống kỳ quặc kia.

Tuy không quá rõ nhưng ghép lại thì cũng ra được chừng đó, đủ để hắn mang ra chém gió với khách rồi, quả đúng là không tốn thời gian mà, thấy vẻ mặt bội phục kia đã là quá hiểu rồi, mà ngoài cây Cặp đôi ra thì hắn cũng có trồng một số loại khác.

Chỉ là theo như giới thiệu thì ít nhất phải cả tháng mới thu hoạch được, may mắn là những loại này dễ trồng hơn trông thấy còn về phần cây Cặp đôi thì hắn chịu hẳn rồi, chăm tốn quá nhiều thời gian mà tiền cũng chẳng đủ để bón cho nó.

Vậy mới thấy được chỉ riêng điều kiện trồng nó thôi đã khó khăn đến nhường nào rồi, còn về chuyện chuyển giao hạt giống cho Thomas thì cũng là vì hắn tin rằng học viện đủ tài nguyên để thử nên muốn gián tiếp thông qua đó để trồng thử mà thôi.

Chỉ là trong khi cả ba đang trò chuyện thì có một kẻ vẫn đang giật giật, run run nhìn trong rất quái dị, Johnathan hiện tại đã không còn là Johnathan nữa rồi, nhưng như vậy cũng tốt, sống tiếp để chịu sự dày vò này để làm gì cơ chứ?

Hắn hiện tại cùng lắm cũng chỉ có thể coi như là một cái xác rỗng, tinh thần đã sớm vỡ vụn rồi, chỉ là không hiểu vì sao mà hắn vẫn chưa ô nhiễm thành mộng thú, Vua chuột không tin là do bản thân hắn.

Dù sao cả ba nói chuyện cũng được một lúc rồi, hơn cả là hắn cũng có phần hơi quá khinh thường khí tức tỏa ra từ vị này, cảm giác như nếu muốn thì vị này chỉ cần muốn là đến cha của hắn cũng sẽ bị sốc c·hết bởi loại khí tức này nữa.

Rất quỷ dị, đúng như Longius nói, với mỗi kẻ khi bước vào đây thì sẽ phải đối mặt với một loại cảm giác khác nhau, nhưng thường với những kẻ mới tới lần đầu thì dù có được xem là khách đi chăng nữa thì vẫn có một chút thử thách nhất định.

May là bọn hắn vẫn được xem như là khách, việc bỏ thời gian ra để trò chuyện với bọn họ là minh chứng rõ nhất, nhưng Vua chuột cũng hiểu rõ chuyện cuộc đối thoại này chủ yếu là để nói với Thomas còn hắn chỉ là bên dự thính mà thôi.

Đương nhiên nếu hạt giống tới tay thì hắn cũng muốn thử trồng loại thực vật kỳ diệu này, có thể nó quý giá với Thomas cùng con dân của thế giới này nhưng với Vua chuột thì loại tài nguyên này nó cũng không thiếu.

Chẳng qua là cách thu hoạch quá dị hợm nên muốn thử một chút, nếu được thì đưa về hai cây giống để tặng cho cha cùng mẹ cũng được, mà về gia đình của hắn thì cha của hắn có rất nhiều vợ, hậu cung 3000 có khi còn là nói giảm nói tránh.

Nhiều đến mức có nhiều mẹ kế hắn thậm chí còn chưa gặp qua, cũng vì nhiều vợ nên bên dưới cũng có rất nhiều con, nhưng cũng chẳng quan trọng là mấy vì chỉ cần hắn còn sống thì mấy anh chị em của hắn khó lòng mà ngửa đầu lên được.

Mà mẹ nói tới ở đây đương nhiên là mẹ của hắn, bà ấy thuộc dạng không quá được sủng ái, thậm chí sau khi anh ruột của hắn c·hết thì bà ấy lại càng thất sủng hơn, xa hơn là tự đi trên con đường tự hủy hoại bản thân.

Trước đây hắn không hiểu được nhiều đến như vậy nhưng sau khi thấy qua đủ chuyện bát quái tại thế giới này thì hắn cũng phần nào đó hiểu được cho bà ấy, chỉ là hắn vẫn không hiểu tại sao cha lại cố tình ngó lơ mẹ hắn.

Dù sao thiên tài như hắn cũng là thật, đáng lý phải ân sủng bà ấy nhiều hơn mới phải, cả vụ lễ trưởng thành không hiểu kiểu gì bị đá xuống một thế giới cấp thấp đến phế thải như này nữa, tuy đúng gặp được vị này là phúc vận cả đời của hắn thật nhưng đây là yếu tố bất ngờ.

Nếu bên kia mà biết có một tồn tại như này đang ẩn cư qua ngày tại đây thì chắc mặt cũng chẳng cần trực tiếp chạy hết xuống bây để ôm bắp đùi nhưng quan trọng ở đây là bên kia không hề hay biết gì về chuyện này.

Chuyện này có ẩn khúc, tên kia tới đây để g·iết hắn thật ra cũng chỉ là chuyện thường tình nhưng thái độ của hắn rất bình thản, theo lý thì hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ này ngay từ đầu nhưng tại sao lại không làm?

Chẳng lẽ tên kia tới đây là vì mục tiêu khác nhưng chẳng qua đang dùng cách này để cố tình che mắt kẻ khác? Hắn không biết cũng chẳng muốn tiếp tục đoán nữa, dù sao vũng nước đục này cũng có một kẻ không thể tưởng tượng trong đó, kẻ nào dám khuấy động nó lên thì tự hiểu kết cục của mình là vừa.

"Mà không biết là tại sao cả hai lại đến sớm như vậy, trời lúc này thật sự vẫn còn quá sớm, hơn cả hôm nay quán cũng định nghỉ tạm vài ngày, dù sao đống hỗn đốn ngoài kia cũng cần có kẻ đứng ra dọn dẹp có phải không nào?"

Đây rồi, ngài ấy đi vào chủ đề chính rồi, thậm chí còn chủ động nhắc nhở nhớ dọn dẹp ngoài kia nữa, rõ ràng là đang đánh ý nói thẳng với bọn hắn về chuyện kẻ nào đó đã thất trách trong nhiệm vụ của mình vào tối hôm qua.

Vua chuột nhìn thấy tình cảnh như vậy cũng chủ động kéo dây xích trong tay để cái xác của Johnathan bắt đầu quỳ gạp xuống đất như một cách chuộc tội cho hành động ngu xuẩn của bản thân.

Hắn thấy tình cảnh như vậy thì cũng hết sức ba chấm, từ nãy đến giờ nói chuyện là để thăm dò tính cách của cả hai, cứ tưởng tên này là một kẻ tri thức nhã nhặn, cứ ngỡ là đã hiểu nhầm chuyện hắn là chủ nô biến thái nhưng té ra lại là thật sao?

Mà cái hành động này là thị uy với hắn à? Ngay trước mặt con nuôi của lão View, khoan đã, Thomas cũng không phản ứng gì cả, chẳng lẽ lý do mà Thomas tới đây khác với hắn đã tưởng, đúng là không có chuyện mọi thứ diễn ra ổn thỏa đến vậy mà.



Đây rõ ràng là tới để củng cố quyền uy cho khu ổ chuột rồi, tức học viện ra mặt để chống lưng tỏ ý rằng sẽ không có chuyện bồi thường ở đây, thậm chí còn muốn chèn ép hắn, từ nãy đến giờ hắn cứ tưởng mình là kẻ nắm lấy đầu chuôi ai ngờ đến cán cũng không thấy đâu.

"Đây là kẻ đứng đằng sau vụ việc đêm qua ạ, tuy hắn không đích thân ra lệnh nhưng cũng là thuộc hạ hắn làm, nên hy vọng ngài giơ cao đánh khẽ, nếu có trừng phạt thì cũng chỉ giáng tai họa lên đầu của hắn thôi, chừa lại cho kẻ phía sau một đầu đường."

Nghe xong thì hắn cũng có chút ngỡ ngàng, không phải tới để chèn ép hắn mà là để cho hắn một công đạo? Uầy, vậy tên này thảm đến như vậy là do bị phía học viện đ·ánh đ·ập ép khẩu cung rồi, hắn lúc này cũng cảm thấy có chút hối hận khi vội đánh giá về cách làm việc của học viện.

Nhưng nói gì cũng phải nói rằng công nhận lão View thâm tình hơn hắn tưởng thật, đúng là gặp nhau chưa lâu đã thành tri kỷ, có điều có thể làm đến mức độ này thì cũng cho thấy tầm ảnh hưởng của lão View trong học viện.

Hắn không tin rằng trong một tổ chức lớn, tồn tại lâu đời như học viện lại không có nhiều phe phái khác nhau, kiểu gì cũng có mấy tên muốn thông qua các quận dưới khu ổ chuột để trục lợi cho bản thân nhưng lão View có thể đàn áp tất cả để cho hắn một công đạo.

Đúng là giấu đủ sâu, vậy chuyến đi sắp tới chắc cũng không chỉ dừng lại ngang mức độ mất mặt mũi như hắn vẫn tưởng, có khi lại là họa sát thân, có điều hiện tại hắn cũng chẳng thể nào giúp được gì cho ông bạn trí cốt này được cả.

Nếu có thì cũng chỉ có thể thông qua Thomas để cho một vài lời khuyên, mà chắc hẳn giờ lão View cũng sắp phải lên đường rồi, chuyến này hắn có cảm giác nếu cố tình kéo dài thì chỉ càng lành ít dữ nhiều mà thôi.

"Ehem, được rồi, chuyện trừng phạt gì đó thì cứ để bên các ngươi lo đi, ta không muốn nhúng tay vào, có điều chúng ta đều sinh ra trong một xã hội văn minh cả, không cần nhắc nhở ta về mấy chuyện như vừa rồi đâu."

Chủ yếu là để chứng minh rằng hắn là một công dân thiện lương nhưng câu nói này khi lọt vào tai của Thomas cùng Vua chuột thì mọi chuyện lại khác, nó mang ý nhắc nhở, thậm chí rất đậm, đến mức độ cảnh báo luôn rồi.

Bọn họ nghe thành chuyện hắn muốn như thế nào không phải do bọn họ quyết định, rõ ràng bọn họ đã đi quá xa khi cầu xin giữ mạng cho quân của Johnathan, thật ra mục đích của bọn họ là đúng chứ không phải là sai.

Johnathan c·hết rồi, nếu để ngài ấy g·iết sạch bộ máy phía trên luôn thì quận Yakku coi như xong, lúc đó không chỉ bị 3 quận còn lại trực tiếp nhắm tới mà ngay cả High Table cũng sẽ muốn lao vào để cắn một miếng bánh cho riêng mình.

Sau đó thì không cần nghĩ cũng biết, quận Yakku đại loạn, rất nhiều tên vô não sẽ chọc giận đến sự an tĩnh của ngài ấy rồi có khi bọn họ vô tình vướng phải và đến cuối cùng có khi cả thành Ygist cùng học viện bị xóa sổ luôn ngay lúc đó.

"Đã ... rõ ... ạ."

Thomas nói ra với một chất giọng run run, đây là kết quả sau khi anh ta cố gắng áp chế sự sợ hãi bên trong mình vào lúc này rồi, có điều đây vẫn là chuyện mà anh ta phải làm, không chỉ để ngăn chặn cơ cấu khu ổ chuột sụp đổ mà còn là để đảm bảo nhiều chuyện xa hơn.

"Mà tên này là quận trưởng quận Yakku à?"

"Đúng vậy ạ."

Chậc chậc, thực quyền của học viện đúng hệt như Mary nói, khu ổ chuột đến cuối cùng cũng chỉ là con chó bọn họ nuôi để đi đá với một con chó khác, muốn thay thế thì lúc nào cũng có hàng, mà bị h·ành h·ạ đến mức này thì đúng là quá thảm rồi.

"Hắn có nhắc gì đến chuyện bồi thường hay sửa sang lại ngoài kia không?"

Dù sao bây giờ cũng có kẻ chống lưng rồi nên hắn cũng muốn lộng hành đôi chút, biết đâu lại vừa nhận được tiền bồi thường mà cũng vừa có kẻ đứng ra giúp hắn dọn dẹp đống hỗn loạn ngoài kia không biết chừng.

Thật ra đây cũng là vấn đề nhức nhối mà bộ ba Thomas, Vua chuột cùng Longius bàn lúc nãy, sửa sang lại con hẻm này, thậm chí là mở rộng nó ra thành đường chính nhằm thu hút thêm khách là chuyện hiển nhiên.

Dù sao ngài ấy cũng có nhắc qua chuyện nơi này quá vắng vẻ với Longius một lần rồi, nhân cơ hội này bọn họ làm luôn một thể, hơn cả thời gian cũng phải được rút ngắn nhất có thể, lúc nãy ngài ấy nói là muốn cho quán đóng cửa vài ngày.

Nhưng chỉ có kẻ ngu xuẩn mới làm vừa đúng hạn, ngài ấy mở quán chủ yếu là để tiếp khách, những kẻ có thể mang lại thú vui nào đó cho ngài ấy đổi lại bọn họ sẽ nhận được một số phần thưởng, việc đóng cửa tận vài ngày nghe thôi cũng đủ biết là như thế nào rồi.

Vậy nên bên phía học viện đã chuẩn bị đầy đủ rồi, chỉ cần nhận được lời khẳng định của ngài ấy thì sẽ trực tiếp tiến hành sửa sang lại mọi thứ, còn về khoảng bồi thường thì đây là một chủ đề cực kỳ n·hạy c·ảm.



Đến cỡ như Thomas thôi đã thấy tài tiền đến cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là mấy đồng xu rồi, vị này đương nhiên sẽ không nhận tiền tài, mà tặng quà thì lỡ như không vừa mắt thì lại càng c·hết hơn nên hỏi trực tiếp vẫn là hơn.

"Chuyện xây dựng lại nơi này thì ngài đừng lo, phía học viện sẽ hỗ trợ chuyện này 100% chỉ là ngắn nhất vẫn phải tiêu tốn một ngày để hoàn thành dự án nên hy vọng rằng ngài có thể chờ được ạ."

1 ngày là cực kỳ nhanh rồi đấy, kể cả ở thế giới bên kia với nguồn nhân lực đâu đó cả trăm cùng công nghệ thiết bị tân tiến thì ít nhất cũng phải vài ngày đến một tuần mới có thể làm xong được, ấy vậy mà bên này chỉ mất có 1 ngày?

Mà ngẫm lại thì cũng đúng, dù sao nơi này cũng tồn tại siêu phàm, hơn cả Thomas còn nói rằng học viện sẽ hỗ trợ 100% nên chắc hẳn đội xây dựng của họ sẽ xuất quân rồi, đúng là mạnh tay thật, dù sao đây cũng là một con hẻm nhỏ mà thôi.

Nhưng vậy cũng ổn, nếu học viện đã có lòng thì hắn cũng đành nhận lấy, dù sao sửa sang sớm ngày nào thì hắn sẽ được kinh doanh sớm ngày ấy, nhà bây giờ thêm một miệng cơm rồi, không mở được hàng thì chỉ có nước c·hết đói.

"Còn về khoảng bồi thường thì ngài muốn dưới dạng hình thức nào ạ?"

"Hừm, 15, à không, 12 vàng đi."

"Vâng?"

Câu trả lời này hình như có đôi chút lệch khung so với những thứ mà bọn họ đã dự đoán, chẳng lẽ vị này hiểu rõ chuyện bọn họ chẳng thể nào cho ngài ấy thứ gì vừa mắt cả nên chỉ đòi một khoảng bồi thường bằng tiền tài cho những chuyện tối qua?

Kiểu này quá hiền từ rồi, thậm chí ngay cả với Vua chuột thì đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp một tồn tại vô cầu vô dục như thế này, không bắt chẹt bọn hắn thì đã đành, đây thậm chí còn hiểu cho bọn hắn rồi chọn lấy tiền tài, thứ căn bản là hoàn toàn vô dụng với bọn họ.

Nếu thực sự mà đưa cho ngài ấy đúng 12 vàng thì mặt mũi nào mà tới gặp ngài ấy ở lần sau? Thậm chí nếu việc này mà đồn ra ngoài thì có khi bọn họ cũng mất sạch mặt mũi, ai đời mà đi bồi thường cho một tồn tại như vậy tiền tài bao giờ? Thậm chí còn là 12 vàng nữa.

"Lượng phép cho tôi hỏi là tại sao ngài lại lấy 12 vàng ạ?"

Một câu hỏi hết sức ngớ ngẩn, đúng là học viện giàu, chẳng để tâm chút tiền nhỏ này vào mắt nhưng hắn thì lại khác, kinh doanh bết bát thì đã đành, đây còn tiêu hao không ít tiền tài trong tối hôm qua nữa đấy.

"Vậy các ngươi nghĩ là vì sao?"

Hắn trực tiếp hỏi ngược lại bọn họ, việc này khiến bọn họ tự nghĩ ra vô vàn lý do nhưng đến cuối cùng thì bọn họ vẫn nhất trí chuyện chỉ dừng lại ngang đây, 12 đồng vàng không phải là để sỉ nhục bọn họ.

Nếu ngài ấy muốn thì chỉ cần thở thôi bọn họ cũng lăn đùng ra c·hết thì cần gì nghĩ cớ để đi sỉ nhục bọn họ cơ chứ? Ngài ấy tự có quyết định của riêng mình và nhiệm vụ của bọn họ là phải tuân theo, cùng lắm là lần gặp kế tiếp mang một số món quà theo coi như là để tặng ngài ấy vậy.

"Mà các ngươi tới đây chắc không chỉ vì chừng này đâu nhỉ?"

Đương nhiên là vậy rồi, trên đời này có bữa trưa nào vừa miễn phí mà lại vừa ngon ăn đến vậy sao? Không chỉ chịu mọi chi phí cũng như trách nhiệm sửa sang lại con hẻm này mà còn đồng ý bồi thường cho hắn nữa.

Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết là bọn họ có chuyện nhờ vả, còn lão View thì hắn không nghĩ là lão ta sẽ làm tới mức độ này, dù sao ra mặt để ép tên quận trưởng đến mức độ này đã coi như là bán rất nhiều mặt mũi cho hắn rồi.

Về phần Vua chuột thì khỏi phải bàn, hắn gật đầu khẳng định suy nghĩ trước đó của mình, rằng ngài ấy đã sớm biết mục đích thực sự của hắn khi tới đây, thậm chí có thể nói rằng cuộc gặp mặt này là do ngài ấy tự giăng dây từ trước để bẫy hắn vào đây.

Dù sao mấy ngày qua tai mắt của hắn cũng lượn lờ không ít tại đây, nhìn vẻ mặt của ngài ấy thì chắc là có đôi phần giận nên mới trừng phạt hắn đôi chút nhưng đây thật ra là giống ban thưởng hơn là trừng phạt.

Vì có thể chìm sớm cũng có nghĩa là đi trước đồng trang lứa rất nhiều bước, thậm chí hắn còn chìm sớm cả một giai đoạn, hơn cả nếu cứ giữ được như thế này thì con đường của hắn trong hệ thống vực sâu sau này không cần phải lo nữa.

"Quả đúng là ngài, lý do tôi đến đây là vì muốn hỏi ngài về phao ạ."

Thấy Vua chuột đưa ra một câu trả lời như vậy thì hắn cũng chẳng biết phải trả lời như thế nào, phao? Trông Golden Hours giống như một tiệm bán đồ đi biển lắm à hay sao mà tên này hỏi hắn chuyện phao?

Không, phải nghĩ rộng ra, có thể là hắn muốn xin lời khuyên về một chuyện gì đó liên quan, hắn không thể cứ vội vàng kết luận mọi chuyện như vậy được, cần phải hỏi rộng ra để tiếp tục thu thập thêm thông tin.



"Phao? Ngươi không biết bơi à?"

Nghe đến ngang đây thì Vua chuột cũng sững cả người ra, đúng là tồn tại không thể hiểu, từ trước đến nay dù là kẻ mạnh đến ngang đâu, thiên tài đến mức độ nào đi chăng nữa thì về khoảng hệ thống vực sâu cũng cực kỳ khó đi sâu.

Đi sâu này không phải là chìm xuống bên dưới mà là về chuyện đi sâu vào để nghiên cứu, bọn họ hoàn toàn mù tịt, thậm chí có thì cũng chỉ có rất ít nghiên cứu về thứ này, đến mức độ đến tận bây giờ cũng chẳng khá hơn.

Vua chuột chỉ biết rằng xuống càng sâu thì lại càng nhìn thấy rõ nhiều sự thật hơn, chúng vừa giúp ích nhưng cũng vừa cực kỳ nguy hiểm và khi đạt tới một độ sâu nhất định thì sẽ có tư cách chạm vào cánh cửa của The Abyss of Lucid.

Độ sâu nhất định kia không phải là một mốc cố định, có kẻ chỉ cần chìm đến đâu đó vài trăm ngàn mét thôi đã đủ tư cách nhưng cũng có những kẻ tới tận vài chục triệu rồi vẫn chưa thấy được cánh cửa đó đâu.

Cha của hắn, vua chuột hiện tại đang có độ sâu vào khoảng 20 triệu mét có hơn và tốc độ chìm là mỗi ngày 100m, ông ta là một trong những tồn tại chìm sâu nhất còn sống, cụ thể hơn là thuộc top 50 trong độ sâu cùng top 20 trong tốc độ chìm.

Nếu không tính một vài tồn tại thuộc về kỷ nguyên trước thì chắc chắn ông ta đủ tư cách để lên thẳng top 5 kẻ có độ sâu thấp nhất còn sống rồi và đương nhiên ông ta cũng có đủ tư cách để chạm vào cánh cửa kia.

Nhưng đến cuối cùng đó cũng chỉ là tư cách còn kẻ thực sự có đủ khả năng tiến vào bên trong kia thì tính trong lịch sử cũng không đến một bàn tay và thấp nhất trong số bọn họ đều chìm cả ngàn mét mỗi ngày cũng như sở hữu độ sâu hơn 100 triệu mét.

Hệt như hắn của hiện tại vậy, đêm qua hắn đã chìm cả 1000m, đây là một con số đủ để khiến hắn liệt tên mình vào sử sách và được ghi nhớ muôn đời nhưng hắn vẫn còn quá yếu để có thể tiếp nhận độ sâu như vậy.

Đúng vậy, hiện tại 1000m đã là quá nhiều đối với Vua chuột huống hồ mỗi ngày hắn vẫn chìm cả ngàn mét, vậy nên hắn mới cấp bách muốn tìm kiếm phao để cố gắng hạn chế tốc độ chìm nhất có thể.

Hiện tại nhờ phao tạm thời mà cha hắn đã chuẩn bị từ trước nên hắn đã tạm thời khôi phục lại được lên trên bề mặt nhưng ở lần sau, tức khi phao tạm thời hết tác dụng thì mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy nữa.

Chỉ là đây là lần đầu tiên hắn nghe về khái niệm bơi, mà nghĩ cũng đúng, nếu có thể bơi thì thậm chí hắn có thể nổi lên bất cứ lúc nào mà hắn muốn mà chẳng cần đến phao nữa nhưng đương nhiên nếu có thể dễ dàng như lời nói thì đã sớm có kẻ làm được rồi.

"Không thể ạ."

Sau khi nhận được câu trả lời cùng phản ứng của Vua chuột trước câu hỏi trước đó của hắn thì hắn đã nhận ra một số chuyện, chẳng lẽ tên này sợ nước hay vì một lý do nào đó nên không đủ dũng cảm để tự bơi?

Suy ngẫm được một hồi thì hắn bắt đầu đứng dậy, lúc này thì hắn mới nhận ra rằng tên quận trưởng kia vẫn đang quỳ mặt chạm thẳng xuống nền nhà, không biết là tên này thật lòng hối lỗi hay gì nhưng hắn đã giao phó chuyện này lại cho học viện rồi nên hắn sẽ coi như không thấy.

Hắn tiến tới một dãy sách ở gần góc bên phải của quán, nơi này khá xa so với quầy và lấy ra quyển sách mà hắn cho là phù hợp với vị khách của mình rồi một lần nữa quay trở lại bàn cũng như chuyển giao lại quyển sách đó cho Vua chuột.

"Đây là?"

Thứ mà Vua chuột thấy là một quyển sách tỏa ra một thứ ánh sáng rất huyền ảo cùng một giọng nói gì đó liên tục dội thẳng vào bên trong tâm trí của hắn, hơn cả lời nói không hề mang ác ý, nó như đang giảng giải những nghi hoặc bên trong hắn vậy.

Như nói về chuyện xuất thân của hắn hay về chuyện gia đình, v.v, đây là những câu hỏi mà hắn đã từng hay nói đúng hơn là thắc mắc nhưng lại không biết câu trả lời nên cố tình coi sự biến ẩn đó như một lẻ hiển nhiên.

Ngay khi ánh sáng kia bắt đầu yếu dần đi thì hắn cũng thấy được phần họa tiết bên trên bìa sách, một tồn tại nào đó giống con người khoác trên mình một tấm vải màu cam che đi cả thân thể, cơ thể ngồi trên một tảng đá, hai chân khoanh lại.

Mắt thì nhắm lại, sau lưng là một cái cây khá lớn cùng một khoảng trời vô tận, rồi dần dần mặt ảnh trên đó bắt đầu chuyển động, kẻ đó nhìn lấy hắn với một đôi mắt có tròng hệt như một bông sen đang nở rộ.

Được một lúc thì sẽ đó cười nhẹ rồi một lần nữa đóng chặt đôi mắt của mình lại, lần này khung cảnh phía sau đã thay đổi hoàn toàn, sau lưng kẻ đó hiện lên một vòng hào quang, cái cây cũng tỏa ra sức sống mãnh liệt.

Khoảng trời vô tận kia cũng được thay thế bằng vô số kẻ như hắn ta, tựa sách lúc này cũng hiện lên một chữ ngã, một chữ này trực tiếp đánh sâu vào tâm trí của Vua chuột, vào hẳn vực sâu, soi rọi con đường cho hắn.

Rồi giúp hắn tạo dựng nên phao của chính mình, đó là một cây trượng, từ đó cũng xuất hiện một sợi dây kết nối với hắn thể hiện rằng giờ hắn đã chính thức có phao thuộc về chính mình, là thứ đại diện cho bản thân hắn.

"Quyển sách này nội dung rất thâm ảo, nhưng đến cuối cùng thì nó chỉ phục vụ một mục đích duy nhất là tìm hiểu sâu hơn về chữ ngã, hiểu được nó thì thiên hạ này mặc cho ngươi đi, không còn bất cứ nỗi sợ nào có thể kiềm hãm bước chân của ngươi lại được nữa."