Chương 44: Những kẻ sống sót.
"Không ngờ ngươi cứu được nhiều vậy đấy Wally."
Sau khi cứu tất cả lên thì cũng vừa kịp lúc đống rễ cây kia khôi phục trở lại, có điều Wally làm tốt hơn Longius nghĩ nhiều, thế mà lại có thể cứu được hơn 20 nghiên cứu viên, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
Chỉ là hiện tại tất cả bọn họ vẫn đang n·ôn m·ửa liên tục không ngừng, Wally vì tiêu hao quá lớn nên cơ thể từ béo tốt đã về thành gần như xương khô mà còn bị choáng như vậy nữa thì quả đúng là có chút không chịu được.
Có khi cứu xong rồi Wally lại c·hết vì suy nhược cơ thể thì đúng là quá khổ, dù sao với tình trạng như thế này thì hắn cũng không muốn nhét cái gì vào mồm chứ đừng nói là ăn nhiều đến mức hồi phục lại sức.
Thấy vậy thì Longius cũng lấy ra vài bình dược phẩm rồi trực tiếp đổ xuống người của Wally, thứ này có thể hấp thụ được qua da nên làm vậy sẽ tiện hơn vì hiện tại ngoại trừ n·ôn m·ửa ra thì miệng hắn không hấp thụ được gì nữa cả.
Dược phẩm mà Longius vừa đổ xuống là tinh dầu Wagnus, thường thì chỉ một giọt của thứ này cũng đủ để cung cấp dưỡng chất cho một sinh mệnh trong liên tục một tuần liền nhưng siêu phàm, nhất là đám Druid này thì chừng đó chẳng thấm vào đâu.
Cũng vì Wally còn bí kỹ nữa nên lão ta mới không tiếc đổ cả bình vào vì lão ta tin rằng hắn có thể hấp thụ được hết, còn về chứng n·ôn m·ửa này thì Longius thực sự không có cách, dù sao lượng dược phẩm mà lão ta thường mang trên người cũng rất ít.
Cầm nhiều đến lúc muốn tìm tìm không ra thì mới khổ, đây là một trong những kinh nghiệm còn đọng lại bên trong Longius sau cuộc hành trình năm đó, cũng vì thế nên lão ta cũng không mang theo loại dược phẩm phù hợp để xử lý tình huống này.
Nhưng đám Druid này vốn dĩ rất khó c·hết rồi, miễn là đủ năng lượng thì chúng sẽ tự xoay sở cứu sống bản thân được, nhất là Wally, năng lực tự cứu của tên này là thuộc vào nhóm hàng đầu của học viện.
Chẳng chờ quá lâu, các triệu chứng trên cơ thể của Wally bắt đầu dừng lại và 5 phút sau thì hắn đã có thể đứng lên đi lại xung quanh để giúp những nghiên cứu viên khác vẫn còn đang lăn lộn với cơn đau khủng kh·iếp này rồi.
"Chậc chậc, nếu sớm biết như thế này thì tôi đã không huy động nhiều nghiên cứu viên như vậy đến đây ngày hôm nay, việc phải cảm nhận từng luồng sinh mệnh vụt tắt ngay trước mặt mình thực sự quá kinh khủng.
Tổng cộng có 387 nghiên cứu viên t·hiệt m·ạng trong đó ban lãnh đạo thì trừ tôi cùng Ikys, Jun và Kabasky ra thì tất cả đều c·hết sạch toàn bộ, phần còn lại thì phần nhiều nhiều là chưa lâu năm nhưng cũng có một lượng không nhỏ cấp cao bị cái cây này g·iết c·hết.
May mắn là ngài cùng Thomas đuổi tới kịp không thì số lượng c·hết còn phải tăng thêm gấp mấy lần, thậm chí nếu các khu còn lại không phát giác kịp thì t·hảm h·ọa còn sẽ tiếp tục kéo dài và g·iết c·hết thêm nhiều sinh mạng nữa.
Ngoài ra thì hầu hết các sinh vật siêu phàm trong khu vực này đều đ·ã c·hết rồi, nếu chúng ta làm nhanh thì có thể di dời những khu còn lại kịp thời, cả viện nghiên cứu nữa, nhưng ít ra thì tôi biết là kết quả kia sẽ không diễn ra."
Ý Wally nói là cái tương lai kia, hắn biết là bởi vì hắn là một trong số ít những kẻ đủ tư cách tiếp xúc với hạt giống sau khi Thomas mang chúng tới đây, nhờ vậy mà "ở lần này" hắn mới có thể phản ứng kịp thời và cứu lấy những thành viên gần đó.
Thậm chí lý do thương số chỉ dừng ở con số 387 cũng là vì hắn đã tạo ra sóng xung kích để đẩy những nghiên cứu viên đứng đủ xa ra khỏi khu vườn này nhằm để giúp bọn họ cách càng xa càng tốt so với khu vực này.
Phải, bọn họ rất may mắn, bởi vì viễn cảnh kia không xảy ra, nếu nó xảy ra thì với một nơi như viện số 3, đoàn diệt là chuyện quá hiển nhiên rồi, việc có thể hạn chế lại thành dưới 400 mạng cũng đã là một thành công ngoài mong đợi.
"Chuyện kia tạm thời chúng ta hãy khoan nhắc tới đã, vậy đây là hạt giống của loại cây gì?"
"Cây Xông khói, vì để làm thử trước rồi mới tiến hành trồng trọt lấy giống nên cũng chỉ cầm một cây giống của cây Xông khói tới vườn ươm mầm này để trồng thử mà thôi, phần còn lại hiện tại đều ở khu vực bảo mật rồi.
Chỉ là rõ ràng loại cây này chẳng có gì giống cây Xông khói cả, không chỉ cấu trúc khác với mô tả mà còn không có lá, 8 cành mọc ra 8 quả khác nhau và từ đó liên tục tỏa ra một lượng không khí khổng lồ đủ để thay đổi cấu trúc của môi trường nơi đây."
"Wally, ngươi có nghĩ vị kia đưa thứ này cho chúng ta là đã sớm biết trước kết quả này rồi không?"
"Một kẻ như tôi sao dám đoán được, nếu không phải bởi vì năm đó đích thân ông tới mời thì tôi cũng đ·ã c·hết dí tại đó đến hết phần đời của mình rồi, nhiều lúc sở hữu năng lực mà kẻ khác không thể sở hữu lại đau thương hơn là hạnh phúc."
Wally cũng là một trong những kẻ sống sót giống Longius vậy, chỉ là tên này gia nhập khá trễ, hơn cả còn rất trẻ so với những thành viên đầu tiên, đến cuối cùng vì nó sở hữu bí kỹ nên may mắn thoát c·hết nhưng đôi khi c·hết đi vẫn hạnh phúc hơn nhiều so với phải ở lại để sống tiếp.
"Vị kia đang muốn nâng cấp thế giới của các ngươi bằng cách hấp thụ mảnh vỡ của thế giới mà ngài ấy từng nhắc tới, đây là phúc bởi vì thế giới này cao cấp hơn gấp nhiều lần so với thế giới các ngươi.
Vậy nên nó sẽ dần dần cải tạo lại tất cả nhưng đi kèm với đó cũng là rất nhiều rủi ro, như viễn cảnh mà các ngươi đã thấy đấy, nếu không có ngài ấy can thiệp vào thì giờ mọi chuyện đã khác, có điều như vậy cũng có nghĩa là các ngươi có bảo hiểm.
Điểm lợi lớn nhất là nếu các ngươi thích ứng kịp thì có thể thông qua đó để lướt trên cơn sóng hướng thẳng về phía thời đại mới, không cần phải cố gắng phụ thuộc vào bên ngoài nữa, chỉ là như các ngươi đã thấy đấy, mới chỉ là giai đoạn đầu tiên thôi mà đã nhiều sinh mạng c·hết đi vậy rồi."
Vua chuột kể chuyện này ra vì hắn muốn đánh cược thử một lần, bởi vì tiềm lực của thế giới hiện tại đã là không rõ rồi nên hắn muốn làm liều một lần, nỗi lo duy nhất của hắn đó chính là không biết vị kia đang nghĩ gì trong đầu mà thôi.
Muốn biến thế giới này trở thành thế giới đứng đầu trên chuỗi thức ăn hay làm cho vui rồi rút cũng là lựa chọn của ngài ấy nhưng hiện tại Vua chuột đã quyết rồi, dù như thế nào đi chăng nữa thì nó vẫn muốn thử làm liều một lần.
Dù sao đời cũng chẳng có nhiêu, gặp gỡ được cơ duyên lớn đến mức này không có lý gì hắn lại không dám liều cả, thành thì có thể đạt tới một kỷ nguyên mới và trở thành một trong những thống trị giả, bại thì cũng chẳng có gì phải thất vọng vì ngay từ đầu đây đã là một canh bạc mà hắn không đủ tư cách để nhúng chàm vào.
Về tới bên Golden Hours, hiện tại đã 7 giờ hơn nhưng hắn vẫn chưa chợp mắt, không hiểu vì sao nhưng vào lúc này hắn có cảm giác khá là háo hức nên không thể ngu được, để g·iết thời gian trong những lúc rảnh rỗi như này thì hắn sẽ tiếp tục đọc sách.
Chỉ là lần này hắn không còn cô đơn như trước nữa mà thôi, hiện tại hắn đã có nhiều lý do hơn để yêu cầu cái mạng sống này rồi chăng? Chắc một phần cũng là do lúc nãy hắn vừa kiếm được một khoảng không nhỏ nữa nên mới vậy.
Giờ hắn đang ngồi ở phòng bếp và tiếp tục đọc phần đang dang dở tối hôm qua, trên bàn ăn lúc này là một tách cafe cùng một phần bánh mỳ sandwich kẹp trứng ốp la cùng xúc xích nướng dành cho bữa sáng.
Một bữa sáng thật sự rất yên tĩnh, mọi thứ thật hoàn hảo, tuy hắn không mấy chú ý đến bên ngoài lắm nhưng lúc nãy hắn đã thấy đội sửa chữa của học viện tới đây rồi, bọn họ không mang theo bất cứ loại máy móc hạng nặng nào.
Có thể là do công nghệ ở thế giới này vẫn còn chưa đến mức độ đó nhưng bọn họ đều là siêu phàm cả nên mọi chuyện cũng rất nhanh, không biết bọn họ được xếp vào dạng nào nhưng cử một đội siêu phàm đến làm thợ xây cho hắn thì đúng là lãng phí tài nguyên thật.
Mà hình như bọn họ cũng lập lên một tường ngăn cách trong suốt nào đó nên tạp âm cùng khói bụi và âm chấn ở bên trong không hề truyền ra ngoài này, nếu mà phải bỏ tiền ra thì không biết hắn có thầu nổi đội này không đã là một vấn đề, giờ còn thêm cái dịch vụ như này nữa chứ.
Được cái là hoàn toàn miễn phí nên hắn cũng chẳng quá quan tâm lắm làm gì, thay vào đó hắn tiếp tục tận hưởng bữa sáng yên bình sau một đêm dài mệt mỏi, đến mức tật xấu của hắn lại một lần nữa lặp lại.
Và khi hắn vẫn đang chú tâm vào cuốn sách trên tay mình thì miếng bánh sandwich vẫn chờ vết cắn thứ hai, tách cafe đang đợi hắn lần nữa cầm lên, ngay đúng lúc đó đã có hai bàn tay từ xoay đầu lao lên che đi mắt của hắn khiến tâm trí của hắn khôi phục lại trạng thái bình thường.
"Tại sao không gọi em dậy?"
"Để làm gì cơ chứ? Dù sao em cũng đã tốn nhiều công sức như vậy chỉ để đạt được câu trả lời mà mình muốn mặc kệ bất cứ giá nào, hành động đó xứng đáng được thưởng, vậy nên nghỉ ngơi là chuyện hiển nhiên có phải không nào?"
Rõ ràng hắn đang trêu chọc Mary, dù sao hành động của cô ấy vào lúc đó cũng quá mức thật, nếu không phải hắn đủ khả năng để giải quyết được tàn cục vào lúc đó thì có khi giờ cả hai đã thực sự chẳng thể nào tỉnh dậy được nữa rồi.
"Là em biết anh đủ khả năng làm được."
Vừa nói Mary vừa nhếch mũi lên trời với một giọng điệu cực kỳ tự hào, cứ như thể cô ấy chẳng qua chỉ là đang thử thách hắn mà thôi chứ thật ra nếu muốn thì cô ấy có thể một mình xử lý tất cả đám Ought vẫn được.
"Phải phải, đương nhiên rồi, dù sao chẳng có ai trên đời lại ngu ngốc đến mức bắt đối phương nói ra suy nghĩ của mình bằng mọi giá trong cái tình cảnh éo le như vậy cả, chỉ có kẻ có thể kiểm soát được tỉnh hình ngay từ đầu mới dám làm vậy mà thôi."
Trong tư thế vẫn bị che mắt, tay phải của hắn cố tình đưa ra bắt lấy ly cafe trên bàn ăn như đã sớm biết được vị trí chính xác của nó mà không cần xác thực lại bằng mắt thường rồi đưa lên miệng làm một húp cafe bạc hà cho một ngày tươi mới.
Còn về phần Mary thì cô ấy không có gì để bào chữa cả, lúc đó đúng là cảm xúc của cô ấy đã mất khống chế hoàn toàn rồi nhưng tất cả là do vẻ mặt thờ ơ của hắn, ít nhất cũng nên bộc lộ một chút cảm xúc với cô ấy chứ.
Đây không, cách phục vụ một cách tận tình chu đáo của hắn không mang lại cho Mary cảm giác giữa kẻ bề trên với kẻ bề dưới hay vì có ấn tượng nên mới làm mà là cảm giác hắn nhặt được một con mèo dầm mưa, thấy tội nghiệp nên mới mang vào nhà để chăm sóc vậy.
"Trong tủ lạnh anh có nấu một chén chè tuyết yến nhựa đào nên lấy mà ăn đi, coi như bồi bổ lại, nếu vẫn cảm thấy đói thì thích gì nói để anh làm luôn, mà cũng chẳng cần phải vội đâu, chúng ta còn cả một buổi sáng để nói chuyện với nhau cơ."
Nói rồi hắn đưa tay lui sau chỉ vào cái tủ lạnh được đặt tại góc bên trái của cửa sổ, chỉ là thứ này vẫn có hơi lạ lẫm với thứ này, bởi vì trong ấn tượng của cô ấy thì hai chữ tủ lạnh này khá xa lạ, nhà kho đông lạnh, tủ đông, hầm chứa băng, v.v thì cô ấy gặp qua rồi chứ món này thì chưa.
Cảm nhận được sự hoang mang của Mary nên hắn cũng chủ động đứng lên rồi nắm tay, dẫn cô ấy tới trước cái tủ lạnh, nó là tủ lạnh hai cánh kiểu mới, là dạng khá là đắt đỏ trong cửa hàng nhưng vì nó nhiều chức năng.
Thậm chí còn có thể thay thế được cả một số thiết bị gia dụng khác như bình nước lọc nóng lạnh nên hắn mua luôn một thể, hơn cả thứ này cũng có nhiều chức năng hơn tủ lạnh bình thường, không gian cũng lớn hơn nên dễ bảo quản thực phẩm hơn.
Đầu tiên hắn giới thiệu với cô ấy phần thiết bị nóng lạnh ở cánh bên phải, hai đầu với xanh là chảy ra nước lạnh còn đỏ là nước nóng, còn tại cánh bên trái thì đá viên sẽ đổ ra, thấy thứ mới lạ thì hai mắt của cô ấy cũng tỏa sáng nhìn chằm chằm vào nó.
Tiếp đến thì hắn mở cửa tủ lạnh ra, từ bên trong thổi ra một luồng không khí mát rượi nên cơ thể của cô ấy cũng có hơi rung vì bất ngờ, trong đó cũng không có gì quá nhiều, một số loại thực phẩm hộp như sữa đặc còn thừa từ mấy lần trước còn mấy món ăn kèm như dưa cải chua, v.v mà hắn làm khi rảnh.
Sau khoảng 15 phút giới thiệu hết mọi thứ có liên quan đến cái tủ lạnh này thì hắn cũng lấy từ trong đó ra một cái chén sứ có nắp đậy theo bộ, nhìn qua thứ này thôi đã thấy sang chảnh rồi, chỉ là giá thành cũng hơi đắt so với chén bát cùng loại.
Hắn cũng tiện tay lấy thêm chiếc muỗng cùng bộ được đặt trên giá chén bát rồi mang nó ra bàn ăn rồi nói cô ấy ngồi xuống và cùng ăn sáng với hắn, còn về ăn được hay không thì cô ấy cảm giác nó khá khó ăn.
Đương nhiên rồi, mấy món này thực sự hắn cũng chẳng ăn nổi nói gì đến cô ấy, như tổ yến chưng táo đỏ chẳng hạn, hắn không phải dạng thích hợp với mấy thứ đó, kể cả gừng hắn cũng chẳng ưa bao giờ nữa là.
Vậy nên trong khi hối thúc Mary để cô ấy ăn cho xong phần ăn của mình thì hắn một lần nữa xắn tay áo lên để làm cho cô ấy một khẩu phần ăn đơn giản gồm bánh kếp cùng một chút siro cây phong và bơ.
Một khẩu phần phương Tây điển hình nên chắc là nó sẽ hợp vị với cô ấy nhưng vì để đủ chất nên vẫn phải ép cô ấy cố mà nuốt cho hết chén chè kia thôi, thứ này làm cũng chẳng khó lắm, chẳng qua là hơi tốn thời gian để nướng bánh.
Trong lúc đó thì Mary cũng hỏi hắn chuyện đã xảy ra đêm qua nên hắn cũng kể từ đoạn cô ấy lăn ra b·ất t·ỉnh rồi chỉ ra bên ngoài kia nói rằng học viện đã cho một đội xây dựng tới để khắc phục hậu quả rồi nên cô ấy không cần phải lo.
Bởi vì không khí bên ngoài khá là mịt mù nên nếu không để ý thì chắc cũng chẳng phát hiện ra nổi thật ra bên ngoài đang được sửa chữa lại, nghe thấy vậy thì cô ấy cũng kinh ngạc rồi nhanh chóng chạy ra cửa sổ để xem thử.
"Cái này không phải là ban khắc phục hậu quả t·hiên t·ai của học viện à? Thậm chí còn có cả logo biểu tượng trên đó, lúc vẫn còn đi học thì ban này khá là xấu tiếng trong giới học viên đấy, bởi vì thái độ của bọn họ thực sự rất xấu.
Lúc mới nhập học em chỉ 'lỡ' khiến một số chuồng của viện số 3 mất khống chế và phá hủy đâu đó 100m² cùng vài món tài sản của học viện thôi mà đã bị bọn họ tố cáo thẳng lên ban kỷ luật của trường rồi."
Hắn nghe đến ngang đây thì cũng nhìn về phía cô ấy với một ánh mắt nhằm khẳng định sự ăn hại này của cô ấy, từ nhỏ đã vậy rồi hèn gì lớn lên cũng không sửa tính được, hơn cả làm lớn chuyện như vậy rồi mà qua tai cô ấy cứ như không.
"Nhưng tại sao học viện lại cử một đội như vậy tới để khắc phục hậu quả cơ chứ? Chuyện này đâu liên quan đến bọn họ đâu? Cùng lắm chỉ gửi tiền bồi thường tới mà thôi, chẳng lẽ anh có quen biết từ trước à?
Cũng phải thôi, dù sao lấy thân phận người thường mà có thể dễ dàng g·iết c·hết cả hai Lap cùng tránh được đòn tất sát của Tip, loài này không mạnh như Lap nhưng bản năng săn mồi của nó cực mạnh.
Thấy hai Lap c·hết chắc chắn nó sẽ đẩy độ cảnh giác lên cao nhất, thậm chí là từ bỏ mục tiêu để chạy trốn nhưng với tư cách là thợ săn thì nó vẫn sẽ cảm nhận được mùi của anh không đủ gây hại đến nó.
Cũng chính vì không lý giải được chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn tin tưởng vào bản năng thợ săn, thứ mà nó đã mài dũa trong hàng chục trận chiến sinh tử mới có thể thành công trở thành một Tip nên nó mới chờ đến thời cơ hoàn hảo mới ra đòn.
Ấy vậy mà anh vẫn phản ứng lại kịp và g·iết ngược lại nó, điều này cũng nói lên rằng trước đây anh g·iết không ít mạng người, thậm chí nhiều đến mức dù Tip đã cố gắng thu hết sát khí của mình lại rồi nhưng anh vẫn phản ứng lại kịp, hơn cả còn phản ứng nhanh hơn cả nó.
Kiểu như anh thì chắc sẽ bằng cách nào đó thu hút được ánh nhìn của một số kẻ từ bên ngoài mà thôi, dù sao mắt của học viện tại khu ổ chuột cũng không ít, sự xuất hiện bất thường của anh đã thu hút được bọn họ mà quan trọng hơn là anh quen được ai mà kéo được quan hệ kinh vậy?"
Thấy Mary phân tích đúng như vậy thì hắn cũng chẳng có gì phải che dấu nữa cả nên đã kể cho cô ấy nghe về cái đêm khi mà hắn cùng Golden Hours đã xuất hiện tại nơi này và bao gồm cả những kẻ mà hắn đã gặp trong đêm định mệnh đó.
"Khoan đã, anh nói ai? View•Oich? Ông ta đã từng tới đây? Cả Hỏa long Igis nữa? View gọi bà ấy là con gái? Tên sốt sắn đi lại bên ngoài quán là Thomas, con trai nuôi của ông ta? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
Với những thứ mà Mary từng biết thì những thông tin này đã có phần hơi quá nặng so với bộ xử lý của cô ấy, cứ như thể từ trước đến nay cô ấy vẫn đang bị lừa dối vậy, đúng là cô ấy chẳng biết cái gì về học viện cả.