Chương 46: Vua của loài ngựa.
Trong khi Longius vẫn đang cố hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì con ngựa non đó một lần nữa chuyển động nhưng nó chợt nhận ra chuyện gì đó nên đã dừng lại rồi quay đầu nhìn về phía khu ổ chuột, tuy từ đây đến đó rất xa nhưng nó vẫn cảm nhận được chuyện gì đó.
Là ký ức kế thừa, là bản năng của chủng tộc, nó nghe được tiếng kêu gào của tổ tiên, nó cảm nhận được sự đau đớn và hơn cả là nó ngửi thấy mùi của tuyệt vọng, tổ tiên đã cho thấy thứ mà đáng lý ra nó không được thấy.
Bọn họ cho nó thấy món nợ cần phải trả và lý do tại sao nó lại tồn tại, nhưng dù sao thì nó cũng chỉ là một con ngựa non mới sinh ra đâu đó tầm gần 5 giờ trước nên nó vẫn chưa hiểu được tất cả nhưng chỉ như vậy thôi cũng đã đủ khiến nó quyết định dừng hành động của mình lại.
Bản năng mách bảo nó vậy nên nó nghe theo, với một đứa trẻ như nó thì có thể bản năng là thứ duy nhất mà nó nghe theo vì bản năng đã giúp nó không bị đói bụng, cũng tìm ra cho nó đối thủ tiềm năng trong tương lai cũng như dẫn nó tới nơi đây.
Đương nhiên là nó sẽ nghe theo bản năng của mình rồi, nhưng Longius thì khác, tầm nhìn của lão ta khác với con ngựa non này, lão ta thậm chí chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, có điều bản năng của lão ta cũng nói rằng thứ này chính là kẻ địch.
Chính nó đã gây ra thảm cảnh này nên bằng mọi giá, Longius phải diệt trừ được nó, thế nên lão ta một lần nữa phóng đi cây thương trên tay nhưng lần này là toàn lực, tuy không đủ khả năng g·iết được cấp vương nhưng dư sức đẩy nó vào trạng thái thương nặng.
Chỉ là cây thương đó chẳng là gì so với con ngựa non này cả, thậm chí tựa như một con gió thổi vào người nó vậy, hoàn toàn không hề có ý định phản ứng lại và đòn t·ấn c·ông mạnh nhất của Longius, thứ có thể chia tách cả lục địa không khác gì lấy trứng chọi đá so với thứ này.
Thậm chí còn khômg để lại bất cứ vết trầy nào chứ đừng nói là b·ị t·hương, đòn t·ấn c·ông này yếu đến mức con ngựa non kia cũng chẳng thèm để ý đến lão ta nữa mà ngáp một cái rồi nằm gục xuống gốc cây.
Dù sao nó cũng mới sinh mà thôi, nhất là trong tình trạng thiếu dinh dưỡng nên nó cần nghỉ ngơi, đương nhiên nó cũng muốn ăn nhưng nếu ăn thì khả năng cao sẽ tổn thương đến cây nên nó chỉ đành có thể cùng cái bụng đói của mình đánh một giấc trước đã.
Longius thì vẫn đang ngơ ngác trước tình cảnh này, lão ta vừa trải qua chuyện gì vậy cơ chứ? Cái quái gì vậy? Nó là thứ gì? Mộng thú? Không phải, cảm giác không giống, dù sao đến Vua chuột cũng mang trên người cảm giác giống đám mộng thú còn lại.
Sinh vật bản địa? Không thể nào, nếu nó tồn tại thì lão ta đã sớm biết rồi mới phải vì trước mặt thứ này thì lão ta chẳng khác gì sâu bọ hay là sinh vật đến từ mảnh ghép kia? Nhưng nếu tính từ khi Thomas đưa mớ hạt giống cùng hai cây gốc ra ngoài thì cũng chỉ chưa đầy 5 giờ đồng hồ thôi.
Lúc này thì Longius nhớ lại viễn cảnh thế giới tận diệt lúc nãy rồi nuốt một ngụm nước bọt, loại hành động mà lão ta rất ít khi làm, đây là phản ứng tự nhiên mà thôi, nhưng điều này cũng nói rõ chuyện thế giới kia đáng sợ đến mức độ nào.
Chẳng lẽ vị kia coi thế giới này như một vật chứa để tái hiện tại nơi đó sao? Hay là vì ngài ấy đặt rất nhiều kỳ vọng lên những kẻ như lão ta? Dù là thế nào đi chăng nữa thì sự thật cũng ở ngay trước mắt lão ta, rằng chiến lực cao nhất của thế giới này không bằng cọng lông so với thứ mới sinh ra này.
Trong khi Longius đang dần chìm trong hố sâu của sự tuyệt vọng, đủ để khiến mầm mống của sự ô nhiễm bên trong ông ta bắt đầu nảy mầm thì lão ta cảm nhận được có cái gì đó đang chuyển động, là Thomas.
Cơ thể của Thomas tự nhận thức được loại nước chảy trên mặt đất này là thứ có thể cứu sống được anh ta nên nó đang dần biến đổi thành những bả thịt khổng lồ để kéo dài cơ thể nhằm chạm tới thứ nước kia.
Lúc này Longius mới hoàn hồn lại, đúng vậy, giờ không phải là lúc để lão ta tuyệt vọng, giống hệt như Solomon nói vậy, nếu không có đường thì chúng ta sẽ tiên phong, đi một hồi nó sẽ tự thành đường mà thôi.
Gặp khó khăn chưa hẳn đã là xấu bởi vì nó khiến chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn để đương đầu với tương lai tàn khốc ở phía trước, nếu gục ngã thì không khác từ bỏ hết thảy những khát vọng được sống của bản thân cũng như những sinh mạng mong chờ sự khải hoàng của bọn họ.
Đây ngay từ đầu đã là một con đường một chiều rồi, không hề có đường lùi cho bọn họ ngay từ đầu, lần đầu tiên mà Longius nghe được câu nói này cũng là lúc mà lão ta nhận ra cuộc hành trình này khác xa so với những gì lão ta đã tưởng.
Nó tàn khốc, nguy hiểm và chẳng có bất cứ đường lùi nào vì bọn họ chính tương lai, nếu bọn họ không tiếp tục tiến về phía trước thì cũng chẳng còn bất cứ tương lai nào cho những sinh mạng ở phía sau nữa.
Và giờ đây Longius lại một lần nữa đối mặt với câu nói này, bất cứ sinh mệnh nào cũng đều khát vọng được sống, lão ta cũng vậy mà Thomas cũng vậy, được vị kia giao phó trách nhiệm chính là đảm nhận lấy tương lai.
Nếu Longius không tiếp tục tiến bước thì cũng có nghĩa là cũng chẳng còn tương lai nào nữa, thế nên lão ta nhanh chóng chạy tới rồi dùng chính bàn tay đầy khắc khổ của mình cố gắng đào lên những giọt nước thấm đẫm trong nước rồi mang chúng đến chỗ của Thomas.
Tuy quá trình hồi phục diễn ra rất chậm nhưng Longius cảm nhận được sinh mệnh của Thomas đã được nối tiếp và bắt đầu nở rộ thêm một lần nữa, nhờ thế mà lão ta cũng phần nào đó bớt lo lắng lại.
Mà cũng may mắn khi Thomas đã để lại một lượng Erk nhất định trước khi tiếp xúc trực tiếp với cái cây này để trường lực do anh ta tạo ra có thể duy trì ở trạng thái bán tự động thêm vài giờ nữa chứ không thì tình trạng có thể còn nguy kịch hơn như thế này nhiều lần.
Còn về phần Vua chuột thì hắn cũng đã thành công giai đoạn chìm đầu tiên, nhờ phao mà tốc độ chìm của hắn cũng đã giảm đi so với lần đầu, cụ thể hơn thì lần này hắn chỉ tới 500m mà thôi, tuy vẫn rất nhiều so với giai đoạn này của hắn nhưng nhờ thấy trước được lộ tuyến an toàn nên cũng đỡ phần nào.
Thế nên Vua chuột cũng nhanh chóng tỉnh lại ngay sau đó, chỉ là giờ trong tầm nhìn của hắn bắt đầu xuất hiện nhiều hơn một số thứ nhưng miễn là hắn cố tình lơ đi bọn chúng thì bọn chúng cũng sẽ không chủ động công kích hắn.
Việc đầu tiên sau khi hắn tỉnh lại là dùng tầm nhìn của mình để nhìn vào cái cây này nhưng thật đáng tiếc, hắn chẳng nhìn thấy bất cứ gì cả, cũng phải thôi, thứ này chắc hẳn phải chìm sâu hơn hắn rồi, muốn nhìn thấy nhiều hơn thì ít nhất hắn phải cùng độ sâu của nó thì mới được.
Nhưng Vua chuột cảm nhận được rõ chuyện đám khác đang cố tình tránh né cái cây này, là do con ngựa kia sao? Không, là do chính cái cây này, hắn cảm nhận được nó vẫn đang hút đi cái gì đó của hắn, là Erk?
Tuy chỉ là một lượng rất nhỏ, sai số gần như bằng 0 so với ban đầu nhưng với những tồn tại như này chắc chắn là mối đe dọa lớn nhất do bọn chúng tồn tại dưới dạng thuần Erk, bị hút đi Erk căn bản là không khác gì đang từ từ g·iết bọn chúng cả.
Tuy vẫn có khả năng tái tạo lại được nhưng điều này sẽ cản trở bọn chúng đạt tới được tầng thứ cao hơn dù ít hay nhiều nên đương nhiên bọn chúng tránh được thì tránh thôi, hơn cả vẫn còn nhiều bí mật mà hắn không biết.
Dù sao khái niệm về vực sâu vẫn còn hơi sớm với hắn, ấy vậy mà đã đụng độ phải khái niệm như thế này rồi, gặp khó khăn cũng là chuyện bình thường nhưng với một sinh vật mới sinh ra chưa lâu thì thứ này quá mạnh.
Vua chuột thấy nó cũng chỉ mới đang ở Ấu thể mà thôi, vậy mà đã mạnh vậy rồi, tốc độ căn bản là nhanh hơn bất cứ kẻ nào trong Ấu thể mà hắn từng biết, kể cả với những chủng tộc đặc thù đặc biệt mạnh ở giai đoạn đầu hoặc được ân sủng bởi tốc độ.
Hơn cả không chỉ nhanh thông thường, từ đầu đến cuối nó hoàn toàn không để bọn họ vào mắt, đây chỉ mới là bề mặt của tảng băng chìm mà thôi, một sinh vật mạnh mẽ như vậy thế mà không hề có bất cứ thông tin nào về sự tồn tại của nó cả.
Rốt cuộc nó đến từ một thế giới như thế nào? Nó có phải là chủng tộc mạnh nhất tại đó hay không? Lý do nó tới đây là vì bọn họ đang giữ trong tay mảnh ghép hay là vì một lý do nào đó khác? Và tại sao nó lại dừng tay?
Có rất nhiều câu hỏi đọng lại trong đầu Vua chuột mà vẫn chưa tìm ra được lời giải đáp, có gì đó rất lạ ở đây, chỉ là hắn không đủ tư cách để biết được câu trả lời, mà dù có đủ tư cách cũng chẳng dám đào sâu vào.
"Ngươi còn thứ nước này không?"
Longius hỏi Vua chuột về loại nước có chức năng khôi phục, tái tạo gần như cả cơ thể này, thực sự nó quá thần kỳ, trên đời này thực sự có một dạng dược phẩm có thể làm đến mức độ này hay sao? Căn bản là trái ngược lại với thường thức thông thường.
"Nước thánh, chảy ra từ suối sinh mệnh, nằm trong khu vực trung lập giữa hai bên vạn mục quốc cùng cửu đại tộc, mỗi năm chỉ lấy đủ để chia cho mỗi bên đâu đó 2 tạ, đổi ra là 100 năm tại đây chỉ lấy được 20 lít nước thánh.
Vạn mục quốc ngoài phải hiến lên cho thần tộc 8 lít ra thì 2 lít còn lại sẽ lấy 1 lít giữ lại trong nội bộ hoàng gia, 1 lít cuối cùng chia xuống cho văn võ quần thần, lễ rất to và chỉ có những kẻ lập công lớn mới được ban thưởng một bình như này.
Mỗi bình khoảng 15ml, tính ra vậy thì 10 lít có thể chia ra được 667 bình rồi chia qua chia lại giữa các đại tộc, phần thừa lại sẽ thông qua thể chế hội để chia xuống cho lớp trẻ, tại đó mỗi nhà sẽ cử ra 10 ứng cử viên để đánh nhau, 10 tài tử để thể hiện tri thức.
Sau đó xếp hạng để phân chia mớ nước thánh còn thừa, đương nhiên ta vẫn chưa đủ tuổi để tham gia hội nhưng chôm vài bình để trong nhà thì vẫn được, sau chừng đó năm mà ta đã dùng hết tổng cộng 4 bình rồi, chỉ còn lại 6 bình thừa lại thôi."
Nước thánh thực sự rất quý ngay cả tại khu trung tâm, nghe nói ẩn đằng sau nó cũng có một sự thật động trời nào đó nhưng không biết phải tới bao sâu thì mới chạm được, chỉ là thứ này dùng rất tốt nên hắn vẫn luôn mang theo bên mình để giữ mạng.
"Quý vậy sao? Thật đáng tiếc nhưng chúng ta phải làm sao bây giờ? Cứ mặc kệ tên ôn thần này ở đây à?"
"Đương nhiên là vậy rồi, ngươi có cách nào để giao tiếp được với nó à? Hơn cả nhìn vẻ mặt của nó cùng động thái ngủ ở đây là đủ hiểu nó coi chúng ta là gì rồi đương nhiên là không thèm để vào trong mắt.
Loại như vậy đụng vào c·hết lúc nào không hay đâu, nhưng trước hết thì chúng ta phải làm những việc nên làm trước đã còn nó thì cứ kệ nó ở đó đã, nghĩ biện pháp hạn chế cái cây này mới quan trọng."
"Đừng! Chúng ta không được đụng vào cây Không khí, Tartarus đến đây là vì nó, nếu chúng ta chạm đến cái cây này thì nó sẽ khôi phục địch ý với chúng ta, đến lúc đó chẳng ai trong trong ta có thể sống sót cả."
Thomas bắt đầu đứng lên nói, nước thánh thực sự đã giúp ích rất nhiều, giờ đây anh ta đã khôi phục lại bình thường, tuy bị rút một lượng Erk kha khá để chữa trị nhưng với anh ta thì chỗ đó vẫn bỏ ra được, hơn cả nhờ lượng Erk dự trữ quá dồi dào nên quá trình hồi phục của anh ta cũng rất nhanh.
"Ý con là sao hả Thomas?"
Longius cảm thấy hình như Thomas biết gì đó, Vua chuột cũng tương tự như vậy, nhất là khi anh ta biết cả tên của cái cây này cũng như con ngựa kia, bọn họ không rõ làm sao anh ta biết nhưng chắc chắn đây không phải là nói điêu.
"Là do cú đá lúc nãy, lúc đó con đang liên kết với cây Không khí nên đã nhìn được một số viễn cảnh rời rạc không đồng nhất về thời điểm nhưng nhờ tiếp xúc trực tiếp với con ngựa kia nên một lượng lớn thông tin về nó đã chảy vào đầu con.
Con ngựa này thuộc chủng Tartarus, là vua trong mọi loại ngựa, không, hiện tại chủng này chỉ còn mỗi mình nó nên giờ nó phải là Hades mới đúng, nó là vua của toàn tộc Tartarus, chủng tộc có chế độ ăn rất đặc biệt.
Nó ăn không khí, cây Không khí là thứ duy nhất có thể tạo ra đủ lượng dưỡng khí cung cấp cho bữa ăn của nó, đặc biệt là cây Không khí khổng lồ, thứ được cho là khi quả của nó chín và rơi xuống đất thì sẽ cung cấp lượng dưỡng khí gấp 200 lần thể tích không khí trên toàn hành tinh.
Đây là một cây Không khí khổng lồ, nó gắn liền với sự tồn vong của tộc Tartarus nên bọn chúng tồn tại ở khái niệm cộng sinh, một bên thì hết mực bảo vệ bên còn lại khỏi mọi mối đe dọa đến từ bên ngoài còn bên còn lại sẽ cung cấp thức ăn cho bên kia.
Đặc biệt là trong quá trình sinh sản, ở bất cứ chủng tộc nào đi chăng nữa thì khi đang mang thai thì con cái đều sẽ cần ăn nhiều hơn để nuôi dưỡng bào thai trong bụng, việc này không loại trừ chủng Tartarus.
Và Hades, thống trị giả của tộc Tartarus trung bình sẽ tiêu hao lượng dưỡng khí gấp 2000 lần so với đồng tộc trong quá trình sinh nở, tức bằng lượng không khí bao phủ trên 1/3 diện tích của hành tinh này.
Ngoài ra thì cấp của Hades hiện tại là vào khoảng 1200 và nó vẫn đang tiếp tục tăng trưởng, nếu thành công đạt tới cấp trưởng thành hoàn toàn thì Tartarus sẽ rơi vào đâu đó từ 200000 đến 500000 trong trường hợp nó không xứng với danh Hades còn nếu xứng thì có thể phá một triệu."
Tạm thời bỏ qua chuyện có chấp nhận sự thật hay không, Vua chuột bắt đầu có cảm giác hơi đau đầu vì vị kia nói rằng cấp từ 1-10000 là ở cấp bậc hành tinh còn bên trên nữa thì đó là một phạm trù hoàn toàn khác.
Không biết hành tình mà vị ấy nhắc tới to đến nhường nào nhưng đám Tartarus trên 200000 này chắc chắn sẽ không sống tại cấp hành tinh rồi, nếu nó hiện tại, tức mới sinh vài giờ đã cấp 1200 thì sẽ sớm thôi, nó sẽ vượt qua mốc 10000.
Đến lúc đó chắc chỉ có vị kia là có thể giải quyết được nó, thật sự quá đau đầu, giờ bọn họ chỉ còn nước di chuyển viện số 3 đi nơi khác hoặc cùng với Hades đạt được một thỏa thuận chung nào đó trước khi quá muộn.