Chương 54: Dự định trong tương lai của Mary
"Thế nào? Em vẫn giận chuyện lúc nãy à?"
Trong khi hắn đang thu dọn những bát dĩa trên quầy sau buổi gặp mặt "nhẹ nhàng" lúc nãy thì Mary vẫn đang liên tục quấy phá hắn bằng cách cố gắng nằm lăn ra trên bàn không cho hắn tiếp tục công việc của mình.
"Không phải chuyện đó, chỉ là em nghĩ ngài Thomas nói cũng có lý mà thôi."
"Đó là vì cậu ta chưa nghe được câu chuyện của anh nhưng như vậy cũng ổn, dù sao được coi như là kẻ bề trên cũng rất có lợi, nếu anh bị phát hiện ra chỉ là một người thường thì thái độ chắc chắn sẽ khác, thậm chí bị biến thành công cụ cũng không biết chừng.
Hơn cả làm giao dịch với một thế lực lớn như học viện cũng phải cân bằng được sự bí ẩn của mình, chỉ cần bên kia vẫn chưa nắm được ngọn nguồn thì mọi chuyện vẫn sẽ ổn, dù sao thì mấy chuyện như vậy cũng rất nguy hiểm."
"Vậy theo anh thì học viện có thật lòng hay không?"
"Ai mà biết được, nhưng nếu vẫn còn kính sợ thì vẫn sẽ luôn nhìn trước nhìn sau trước khi làm việc, vụ tối qua cũng vậy, ai dám chắc được rằng học viện không phải là kẻ giật dây cơ chứ? Dù sao tên quận trưởng kia cùng lắm cũng chỉ là một thế thân được đẩy ra để chịu tội thay.
Có điều bọn họ lại không phát hiện ra sự hiện diện của em nên khả năng cao là vì một vài lý do nào đó bọn họ đã mất đi khả năng kiểm soát của mình tại khu vực này nên chuyện đề nghị chịu mọi tổn thất căn bản chỉ là để một lần nữa thiết lập lại mạng lưới thông tin."
"Biết vậy rồi tại sao anh vẫn đẩy em vào ổ kiến lửa này?"
Mary đang nhắc đến chuyện hắn nói với Thomas chuyện đưa cô ấy một công việc ổn định, nếu xét về tình về lý thì rõ ràng là hắn vẫn luôn cảnh giác với học viện ngay sau khi xác nhận được bản thân đã tiếp xúc với cấp cao bên đó.
Việc đẩy Mary tới gần phía học viện thật ra là một nước cờ hết sức ngu xuẩn, không khác gì cung cấp cho bên đó một con tin để cắn chặt lấy hắn, nhưng đương nhiên chuyện này không thành vì Thomas cùng hắn đều có chung một suy nghĩ.
Đó là kiểm tra, hắn muốn thông qua việc này để kiểm tra giới hạn của học viện, trên thực tế thì đây chỉ là một chủ đề hắn đề ra để giảng hòa, nếu Mary không đồng ý thì không lý gì chuyện này lại xảy ra cả.
Và cũng chính vì Mary không đồng ý nên Thomas mới cảm thấy dễ thở hơn, bởi vì đối diện với anh ta là một tồn tại không thể hiểu, mang ơn là thật nhưng sợ hãi vẫn luôn ở đó, cũng chính vì thế mà anh ta nói riêng cùng những kẻ khác nói chung không dám tin tưởng hoàn toàn vào hắn.
Nhưng nhờ sự từ chối quyết liệt của Mary nên cả hai bên đều vô hình chung đạt được mục đích của riêng mình, với hắn thì dò ra được giới hạn của học viện còn Thomas là tạo lập ra được một khoảng cách vừa đủ mà vẫn giữ được mối quan hệ này.
"Xin lỗi khi không nói với em từ trước nhưng một vở kịch sẽ chẳng bao giờ trở thành thật được trừ khi trừ duy nhất một kẻ trong đó nắm rõ được tiết tấu mạch truyện, tuy có đôi phần hơi ngẫu hứng nhưng anh biết em sẽ chọn như vậy."
Đúng vậy, thật ra hồi trưa cả hai đã bàn bạc với nhau về đối sách khi học viện tới đây thêm một lần nữa rồi, có điều Mary cũng không nắm rõ được bố cục này 100% nên mới cảm thấy bản thân bị lợi dụng.
Nhưng như hắn nói đấy, nước cờ này hạ ở đâu cũng chỉ nên có mình hắn biết, nếu không thì tác dụng sẽ giảm đi rất nhiều vì đối phương có thể thông qua Mary để đoán được những thứ mà hắn đang suy nghĩ.
Nếu Thomas và Vua chuột không thấy được nét mặt hốt hoảng của Mary thì bọn họ cũng sẽ khó lòng nghĩ tới được chuyện dù là thân cận thì cũng sẽ bị vị này xem như quân cờ rồi từ đó cố tình kéo dãn khoảng cách của hai bên ra.
Hắn hiểu rõ đạo lý rằng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, phòng ngoài không bằng phòng trong, nếu mối quan hệ giữa hai bên càng ngày càng tiến tới gần hơn thì sẽ có một ngày hắn sẽ nới lỏng cảnh giác.
Đến lúc đó học viện sẽ biết tiền vốn của hắn là xuất phát từ đâu, với một con quái vật khổng lồ như vậy thì rõ ràng hắn đã không có tư cách để trở thành bạn ngay từ đầu nên mỗi nước cờ đều phải được tính toán kỹ càng trước khi hạ xuống.
"Thật máu lạnh."
Mary đến tận lúc này mới nhảy xuống, rõ ràng tuy cô ấy cảm thấy không vui về chuyện lúc nãy nhưng có vẻ chính cái điểm này của hắn đã thu hút cô ấy cũng không biết chừng, ít ra thì hắn cũng rất quan tâm đến cô ấy.
"Vậy nên anh mới nói là em nên suy nghĩ kỹ hơn khi chọn một người như anh, tuy anh cùng hắn không phải là cùng một người nhưng thật ra cũng chẳng khác nhau là mấy về bản chất trừ việc anh không có quá nhiều ký ức về chuyện trước kia.
Có khi vào một ngày nào đó anh cũng sẽ giống như hắn vậy cũng không biết chừng nên thật ra đẩy em về phía học viện cũng một phần là để chừa cho em một đường lui, nhưng giờ mọi chuyện thành ra như vậy rồi thì biết sao bây giờ?"
Thật ra thì hắn suy nghĩ cũng khá đơn giản, con người của hắn như thế nào bản thân hắn là kẻ rõ nhất, quyết định sống chung với hắn chưa chắc đã là một sự lựa chọn đúng đắn, bởi vì đến hắn cũng không tin tưởng chính mình.
Và đương nhiên Mary hiểu hắn hơn hắn tưởng, với cô ấy thì hắn chung quy vẫn chỉ là một con người bình thường đang làm những chuyện hết sức bình thường mà thôi, khi đối mặt với một thế lực như học viện thì bất cứ ai cũng sẽ phải đề cao cảnh giác của mình lên cao nhất.
Chẳng qua là hắn thông minh hơn, trải nghiệm nhiều chuyện hơn kẻ khác nên cũng tính ra được đường đi cho riêng mình trong một cánh đồng bom mìn phía trước, chỉ là hắn không đủ tự tin để đặt kẻ mà hắn thực sự yêu thương vào chung một hoàn cảnh đó mà thôi.
"Em tin anh mà, anh cũng nên tin vào bản thân hơn đi, đừng coi việc có em là gánh nặng, ừm, tuy em đúng là gánh nặng về tài chính thật nhưng nếu anh tự tin rằng có thể đi qua được bãi mìn trước mắt thì tại sao lại không tin vào chuyện bản thân có thể mang em qua đến đầu bên kia được?
Hơn cả em là siêu phàm đấy, bây giờ còn mạnh hơn trước rồi, tuy từ phản ứng lúc nãy của Thomas cũng cho thấy rằng em vẫn chẳng là gì cả nhưng em vẫn có đủ khả năng để tự bảo vệ bản thân nên anh đừng lo."
Đúng vậy, hiện tại bề ngoài của Mary có thể ngang với cấp 9, bản chất Erk của cô ấy cũng tương tự như bởi vì tích trữ chưa đủ nên về mặt trình độ, kinh nghiệm cùng chiêu trò thì so với đồng cấp, cô ấy chẳng đáng là bao cả.
Trường hợp của Vua chuột thì tên này chiêu trò đầy thân, Setanta lấy Overlord cùng cấp thần của hắc vu sư làm vốn gốc, đúng vậy, nhờ ăn vào thực phẩm có cấp nên lão ta đã thu thập đủ lượng Erk để xông lên cấp thần rồi.
Dù sao thì tri thức của Setanta đã được tích trữ quá nhiều trong hàng chục ngàn năm qua, nếu không phải thế giới này thiếu hụt Erk để lão ta bước ra thêm một bước không thì lão ta đã sớm trở thành cấp thần từ lâu rồi.
Hơn cả cấp thần của Setanta cũng không phải dạng bình thường, ở cấp 9 lão ta đã phát triển đến độ không cần dùng lời nói hay ngôn từ để phát động năng lực siêu phàm là đủ hiểu lão ta đi con đường này đến mức quái thai như thế nào rồi.
Thậm chí có thể nói căn cơ của lão ta đã quá vững so với một Ấu thể, về phần của Thomas thì nhờ vào huyết mạch của Jascta, thứ giờ đã phát triển trở thành một cái gì đó còn cao hơn nữa cùng hạn mức nên căn cơ của anh ta vượt qua cả giới hạn thông thường của Ấu thể rồi.
Tức cả ba kẻ trên đều không chỉ bước vào giai đoạn tích trữ của Ấu thể một cách bình thường mà còn là khi căn cơ của bọn họ đã đạt đến đỉnh cao nhất, nếu không phải cấp thế giới này còn quá thấp không thì cả ba đã sớm bước lên Đào tạo thể rồi.
Về trường hợp của Mary thì cô ấy chỉ có cái mã bên ngoài còn căn cơ thì cùng lắm chỉ tính được vào cấp 4, thậm chí đây còn là cấp 4 của một nghề hỗ trợ, muốn phát triển thêm thì chỉ có nước hấp thụ thêm dược phẩm siêu phàm phía trên hoặc tìm đến nguồn sức mạnh khác.
Có điều cũng chỉ như vậy thôi cũng đã mạnh hơn hắn nhiều lần rồi, bởi vì ăn Dưa chuối phiên bản ngàn tuổi đã giúp cô ấy kích phát được một số ký ức bên trong tiềm thức và tự tổng hợp nó lại được.
Thì ra mẹ của Mary không bất cần đời như cô ấy vẫn tưởng, bà ấy vẫn luôn truyền lại cách thức sử dụng năng lực siêu phàm của chủng tộc cho cô ấy thông qua lời của những bài hát ru, chỉ là nếu không ăn Dưa chuối thì cô ấy sẽ không nhận thức được những khả năng này rồi.
Ngoài ra thì bà ấy cũng thông qua đó truyền tải lại một số thông điệp cho Mary bao gồm cả xuất thân của bà ấy, Siren khác với Mermaid, đây là một kiến thức phổ thông mà cô ấy đã sớm được học từ nhỏ nhưng về chuyện Siren không thuộc trong nhóm hải tộc thì chưa từng nghe.
Theo những thứ mà Mary tổng hợp lại được trong ký ức thì Siren được xếp vào nhóm âm quái, một nhóm có khả năng thiên bẩm về đệ lục ma pháp trong bát đại ma pháp, bao gồm 5 nguyên tố cơ bản, sự sống, sức mạnh và âm thanh trong đó âm thanh xếp vào dạng thứ 6.
Trong bát đại ma pháp thì bất cứ sinh vật nào khi sinh ra cũng có ngũ luân đại diện cho căn cơ của 5 nguyên tố trong người, thiên bẩm về dạng nào thì ngũ luân sẽ nghiêng về bên đó, còn 3 dạng ma pháp còn lại thì hai chữ thiên bẩm thôi cũng không miêu tả hết được.
5 nguyên tố cơ bản bao gồm lửa, nước, ánh sáng, gió cùng bóng tối, dạng cao cấp hơn của chúng là điện, băng, thất sắc, cuồng phong cùng triệu hồi, đương nhiên Mary chỉ biết đến ngang đây do thông tin mà cô ấy học được về tháp ma pháp thực sự rất ít.
Nghe nói 5 nguyên tố cơ bản có thể bước thêm được một bước để trở thành dạng cao cấp hơn nữa nhưng giữa ngũ luân vẫn sẽ có một số liên kết nhất định để tạo ra những nguyên tố ngoài lề như gió sẽ khiến lửa bạo phát dữ dội hơn, bóng tối sẽ giúp lửa lan tỏa hơn, v.v.
Nhưng về 3 loại nguyên tố ngoài lề thì lại có rất ít mô tả chính xác về chúng, âm thanh chính là một trong số đó và tộc Siren lại là chủng thiên bẩm về loại ma pháp này, có điều mọi chuyện không dừng lại ở đó.
Bà ấy tiếp tục kể sâu hơn, đến mức Mary bắt đầu có cảm giác hoài nghi về chuyện bà ấy b·ị b·ắt một cách dễ dàng như vậy hay c·ái c·hết của bà ấy, cứ như thể mọi chuyện đều là do bà ấy sắp xếp sẵn nhằm trải đường chờ ngày cô ấy ăn vào Dưa chuối vậy.
Thông tin cuối cùng là về kỷ khởi nguyên, cũng là nguồn gốc của tộc Siren, ma thuật ban đầu có vô số con đường chứ không chỉ đơn thuần được chia thành 8 loại như hiện tại nhưng trong vô số đó chỉ có duy nhất 6 loại được gọi là ma pháp.
Đúng vậy, đời sau đã hiểu lầm giữa ma pháp và ma thuật, ma thuật đến cuối cùng cũng chỉ là một phiên bản thứ cấp so với ma pháp, bởi vì ma pháp có thể giúp kẻ sử dụng của nó đạt tới căn nguyên của tất cả mọi chuyện, đến cổ long cũng không sử dụng được ma pháp.
Ngoài ra thì bà ấy cũng kể tên và miêu tả đến từng chi tiết về tác dụng, cách phát lệnh của chúng hệt như bà ấy thực sự đã chứng kiến qua tất cả rồi vậy, có điều có một số chỗ đã bị làm mờ đi vì do Mary bị thiếu hụt vài đoạn ký ức.
Không biết là do bà ấy cố tình hay như thế nào nhưng trừ đệ nhất cùng đệ tứ ra về căn bản thì Mary đã nắm được toàn bộ thông tin về các loại ma pháp còn lại, chúng rất khó hiểu nhưng nếu lời bà ấy là thật thì rõ ràng chúng đều mạnh hơn gấp vô số lần những thứ mà cô ấy đã được học về tháp ma pháp.
Trong đó thì tộc Siren nói riêng cùng những chủng thuộc nhóm âm quái khác nói chung đều có xuất thân từ những mảnh vỡ của đệ lục ma pháp, như bà ấy nói, từ đệ nhất đến đệ tứ trời đất có thể dung, đệ ngũ làm trái và đệ lục vượt trên.
Cả 6 con đường này đã sớm vỡ vụn từ lâu, thậm chí cơ sở ma thuật ngày xưa cũng đã hư hại nghiêm trọng chỉ dư lại 8 loại, nhưng nếu có thể tái thiết được một con đường lẫn nữa dẫn tới căn nguyên thì pháp thuật sẽ được nở rộ thêm lần nữa.
Về căn bản thì bà ấy muốn Mary khôi phục lại con đường của đệ lục, đương nhiên chuyện đó là không thể, dù sao đến bà ấy còn không thể nhưng đó chỉ là lý thuyết, đệ lục ma pháp giúp bà ấy thấy được một cơ hội thành công từ cô ấy nên dù không biết hành trình này sẽ như thế nào nhưng bà ấy đặt trọn niềm tin vào cô ấy.
Tuy nghe áp lực thật nhưng ít ra thì hiện tại Mary cũng biết bản thân nên làm gì để mạnh hơn, còn về phần hắn thì có vẻ như thực phẩm có cấp này không mấy ảnh hưởng đến hắn, kiểu như công dã tràng vậy.
"Anh không cảm nhận được bất cứ sự thay đổi nào hay sao?"
"Không, nếu có thì chắc là vị tạm được thôi, có vẻ như anh không sở hữu gen siêu phàm nên ăn không thôi vẫn chưa đủ để tế bào của anh nở rộ, đúng hơn thì sở hữu gen siêu phàm sẽ giúp quá trình tích trữ trở nên nhanh chóng hơn."
"Đây là thông tin anh lấy được từ cửa hàng?"
"Phải, nó được giới thiệu là phải ăn rất nhiều để lấy cắp 'độ ngon' bên trong thực phẩm và đến một lúc nào đó thì tích trữ sẽ bùng nổ rồi quá trình thức tỉnh sẽ tới, có vẻ như anh cùng bọn họ không có gì khác nhau là mấy cả.
Vậy nên nếu muốn thức tỉnh thì anh cần phải ăn nhiều hơn hoặc thông qua ống tiêm để thúc đẩy quá trình thức tỉnh, chỉ là quyền hạn để mua được thứ đó cũng khá cam go, tính cả em vào thì anh cũng chỉ mới tiếp được đâu đó 26 vị khách.
Thiếu 4 vị khách nữa để đủ quyền hạn, còn tiền thì đủ rồi, nhưng anh vẫn muốn tăng cấp Golden Hours hơn nên chắc phải để cho tương lai, dù sao tích trữ của anh hiện tại vẫn quá ít, khả năng t·ử v·ong là cực kỳ cao đấy.
Còn về chuyện của em thì sao? Định tiêu hóa dược lực bằng cách nào đây? Dù sao thì món quà bồi thường này của Thomas cũng khá có ích đấy, không bằng tận dụng nó vào lúc này luôn đi, như trở thành một nghệ sĩ opera của một đoàn nhạc kịch nào đó chẳng hạn."
Khi Mary khước từ việc tới học viện thì Thomas cũng đã đưa ra một số bồi thường chứ không phải là không, đương nhiên đây là nhìn vào mặt của hắn mà cho cả chứ rõ ràng là anh ta chẳng càng làm như vậy ngay từ đầu.
Đầu tiên là một hộp phấn, cụ thể hơn thì nó là đặc tính siêu phàm phấn hoa vạn trạng, một dạng thực vật siêu phàm quý hiếm được trồng ở viện số 3, thứ này có chức năng thay đổi nhận diện của kẻ bôi nó lên mặt.
Đương nhiên là theo ý muốn, bù lại thì nó vẫn có chút rủi ro nhất định đó là việc tẩy trang sẽ trở nên khó khăn hơn nhưng đó là so với dùng nước và những biện pháp tẩy trang của thời này mà thôi, nước tẩy trang mà hắn mua được từ cửa hàng vẫn tẩy được như thường.
Có điều theo mô tả của Thomas thì cấm vật này có vẻ rất nguy hiểm, đó là vì tẩy trang không sạch nên lớp phấn sẽ càng ngày càng được tích tụ thêm sau mỗi lần sử dụng, đến một lúc nào đó thì bản thân thực sự sẽ trở thành nhận dạng đó và quên đi thứ bản thân từng là.
Đúng là cấm vật thật, nghe qua thôi đã thấy nguy hiểm rồi, hơn cả đây còn là cấm vật cấp 6, may mắn nó là hàng dùng thuộc dạng tiêu hao phẩm nên rủi ro cũng không lớn như những cấm vật đồng cấp khác.
Ngoài ra thì Thomas cũng hứa rằng học viện sẽ cung cấp dược phẩm siêu phàm cùng nghi thức cho Mary cho tới cấp 8, đương nhiên mấy khoảng bồi thường này là vì cô ấy mà đưa ra cả, dù sao trong tiềm thức của anh ta thì mấy cái này có hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến vị này.
Nhưng Mary thì chưa hẳn, dù sao con đường siêu phàm dược của cô ấy cũng đang dang dở, không lý nào cô ấy lại không muốn hoàn thành nó cả, có thể ngài ấy sẽ giúp cô ấy đi một con đường khác mạnh mẽ hơn có điều chẳng ai thích bản thân dang dở một chuyện gì đó khi có khả năng đi hết nó cả.
Đương nhiên Thomas không nghi ngờ về quyền hạn của hắn, nếu hắn từ không trung hóa ra một đống siêu phàm dược của nghề Bard thì anh ta cũng tin nhưng ngài ấy chưa làm tức cũng có nghĩa là cho anh ta một cơ hội để bồi thường cho Mary.
"Ngày mai rồi tính sau, dù sao em cũng có giấy thông hành lên khu thượng, thậm chí là quận thứ 15 nên chỉ cần tìm đại một cái nhà hát để ứng tuyển vào là được."
"Em vào được cả quận thứ 15 cơ à?"
Quận thứ 15 trong truyền thuyết của thành Ygist thật ra cũng không bí ẩn như lời đồn, nó là nơi nghỉ chân của các học viên có xuất thân cao quý đến từ hoàng gia hoặc các thân vương, căn bản nó là quận bên trong quận, nếu chỉ nhìn sơ đồ kết cấu của thành Ygist thì sẽ chẳng bao giờ tìm ra quận thứ 15 được.
Đương nhiên tại quận 15 cũng có đủ những dịch vụ để thỏa mãn những thú vui của đám này, từ đấu trường đến nhà hát nên cũng có chỗ cho Mary tiêu hóa dược lực nhưng mục tiêu của cô ấy là khu trung.
Tại đây cư dân đủ tiền tài để đi đến nhà hát mỗi tuần một lần để chứng minh bản thân là kẻ có tiền một cách hết sức ngu xuẩn, căn bản là đám nhà giàu mới nổi thông thường muốn học theo đám quý tộc trên khu thượng để tiến hành giao lưu.
Hơn cả lượng khách của khu trung cũng đông hơn nhiều so với khu thượng nên nhà hát tại đó cũng lớn hơn nhiều, tiết mục cũng được đổi mới liên tục nhờ vào học hỏi từ những thành khác nên thỉnh thoảng đám khu thượng cũng sẽ xuống khu trung.