Chương 56: Tư vấn.
"Vậy tình huống của tôi cũng đơn giản thôi, làm thế nào để trở thành kẻ mạnh?"
Một câu hỏi rất hay và nghĩa cũng rất rộng, hắn có thể thấy được thông tin của cô gái này, xuất thân đủ cao, thế giới mà cô ta đang sinh sống cũng không phải là dạng bình thường nhưng hai chữ kẻ mạnh ở đây không phải để đùa.
"Kẻ mạnh? Ngươi muốn trở thành Legend?"
Cô ta cũng không cảm thấy bất ngờ lắm khi hắn biết những chuyện này, dù sao hắn cũng đã gọi cô ta tới đây, nắm rõ những chuyện này là lẽ thường tình, có điều mục tiêu của cô ta chưa bao giờ là một Legend cả.
"Không, tôi muốn trở thành vĩnh sinh như thần linh vậy?"
Tham lam, một cô gái mang đầy lòng tham trong người, nhưng cũng phải thôi, đã là sinh vật sống thì đều sẽ hướng tới những thứ xa vời, nhưng chính lòng tham cùng thực tại lại là thứ hạn chế bọn họ, chỉ có những kẻ thuần lòng tham mới dám ngưỡng vọng thứ mà bản thân không bao giờ có thể chạm tay tới được.
"Thần thực sự vĩnh sinh sao?"
"Không phải thì là gì?"
"Vậy theo ngươi thì thần phải như thế nào? Là như đám Hy Lạp phải uống rượu để có thể duy trì sự trường sinh hay như đám Bắc Âu phải cắn táo để kéo dài tuổi trẻ, hơn cả sau khi thực sự vĩnh sinh thì ngươi định sẽ làm gì?
Tiếp tục truy cầu nguồn sức mạnh to lớn hơn hay là dùng thứ sức mạnh đang có để thống trị lũ kiến hôi ở bên dưới để chúng tế bái ngươi xưng thần? Dù sao nếu như vĩnh sinh mà vẫn là kẻ yếu thì sống làm gì cho mệt người có phải không?"
"Đây không phải chuyện của ngài."
Cô ta vẫn quyết tâm với sự lựa chọn của chính mình, hắn không rõ là cô ta đã gặp qua thứ gì mà lại sở hữu quyết tâm với hai chữ vĩnh sinh này lớn đến như vậy nhưng muốn vĩnh sinh thì hắn có thể cho cô ta trải nghiệm lấy cái thứ được gọi là vĩnh sinh.
Cơ thể của cô ta bắt đầu từ phần đầu, nói đúng hơn là bản chất linh hồn của cô ta bắt đầu được kéo sợi ra, sợi được kéo càng ngày càng trở nên mảnh hơn và đến tận cùng thì nó trực tiếp hút toàn bộ linh hồn của cô ta vào một nơi nào đó.
Sau khi hoàn thành xong phần việc của mình với cô nàng cố chấp vừa rồi thì trong đầu của hắn cũng hiện lên thông báo là đã thành công giải đáp vấn đề của khách hàng đầu tiên +20% thu hoạch từ phí tư vấn.
Nhưng bởi vì độ thỏa mãn bằng 0 nên hắn cũng chẳng hy vọng gì quá nhiều và đúng thật, từ trong hộp quà mở ra 10 đồng cùng một Orc Essence, hấp thụ vào sẽ được ngẫu nhiên một trong ba mục sau.
Thứ nhất là dạ dày của Orc, tính tiêu hóa rất mạnh ngay cả với độc dược nhưng bù lại vật chủ sẽ cần phải hơn nhiều hơn so với trước để lấp đầy dạ dày, một thứ rất tốt, tác dụng phụ cũng không quá lớn.
Thứ hai là dung dịch Orc, cơ thể sẽ tiết ra Pheromone thu hút con khác giới nhiều hơn gấp vài lần so với bình thường khi bật lên nhưng bù lại thì cơn nứng của bản thân cũng sẽ gấp đôi so với bình thường.
Cuối cùng là sức mạnh của Orc, cộng rất nhiều vào chỉ số sức mạnh cùng thể chất, bù lại thì chỉ số thông minh sẽ giảm xuống một ngưỡng nhất định nhưng so với phần được cộng thêm vào thì chẳng là gì cả.
Một món đồ tốt, không biết Essence của các loài khác còn mang tới độ hiệu quả như thế nào nữa? Thật đáng để chờ mong, cũng vì vậy nên hắn cũng đặt niềm tin vào hai vị khách còn lại này đấy, không biết nếu độ thỏa mãn cao hơn sẽ còn cho ra thứ gì nữa.
"Các ngươi có thể nói ra vấn đề của mình."
Hắn nhìn về phía tên bác sĩ rồi thốt ra những lời này, đương nhiên tên bác sĩ vẫn chưa hết hốt hoảng về chuyện lúc nãy, dù sao cả cơ thể của kẻ ngồi đối diện với hắn cũng bị kéo ra như chỉ rồi trực tiếp biến mất thì sao không sợ được?
"Ông đã làm gì với cô ta?"
Kẻ nói chuyện ở đây là cậu bé quân nhân trẻ lúc nãy, thái độ của cậu ta vẫn ẩn chứa sự ác ý trong từng câu chữ nhưng ít ra thì nó đã giảm đi rất nhiều so với trước rồi, bây giờ nói đúng ra thì đó là sự kiên kỵ thì đúng hơn.
"Ta cho cô ta thấy được sự vĩnh sinh bằng cách cho cô ta trải nghiệm hết c·ái c·hết này tới c·ái c·hết khác, không hề lặp lại mà khác biệt nhau theo một số cách nhất định, tuy phải c·hết nhiều nhưng theo một lý nào đó thì cô ta vẫn đạt được sự vĩnh sinh.
Miễn là còn ở bên trong đó thì cô ta sẽ không bao giờ thực sự c·hết, chỉ là bản thân phải trải qua từ c·ái c·hết này tới c·ái c·hết khác mà thôi, một cái giá quá rẻ để đạt tới vĩnh sinh có phải không? Thế nào? Ngươi cũng muốn hướng tới vĩnh sinh hay sao?"
Hắn rồi đưa tách trà lên vừa dùng ngón cái để chỉ về hướng cậu bé quân nhân trẻ kia với ý trêu chọc, dù sao nếu ai muốn thử sự vĩnh sinh thì hắn đều sẽ sẵn sàng ban cho bọn họ nó, chẳng qua vĩnh sinh này có hơi lạ mà thôi.
"Là do cô ta yêu cầu nó có phải không? Cô ta yêu cầu sự vĩnh sinh nên ông đã cho cô ta một chút 'tư vấn'?"
Hắn cũng có chút bất ngờ khi cậu ta nhận ra đấy, có vẻ như gia đình đã đào tạo cậu ta trở thành một đứa trẻ thông minh, chỉ với vài manh mối nhỏ bé mà cậu ta đã phát hiện ra bí mật đằng sau hành động của hắn rồi.
"Thông minh đấy, cô gái lúc nãy bị ám ảnh bởi sự vĩnh sinh, đây là điều mà ai ngồi ở đây cũng có thể thấy được và nó là một căn bệnh tâm lý mà các ngươi gọi là điên, lý do ta triệu tập các ngươi đến đây là để tư vấn tâm lý chứ không phải là thỏa mãn yêu cầu.
Cô ta đã tự cao và hiểu sai ý ngay từ đầu nên mới dẫn đến kết cục như vậy, còn hành động của ta chỉ đơn giản là giúp cô ta cảm thấy cái sinh mệnh ngắn ngủi của bản thân trân quý đến nhường nào mà thôi.
Hệt như bọ ngựa nói riêng và dòng côn trùng nói chung vậy, vòng đời của bọn chúng quá ngắn nhưng chúng vẫn cố gắng vì một lý do duy nhất là để lại càng nhiều đời sau càng tốt, đời tuy ngắn nhưng chúng biết cách để chân trọng chúng từng giây từng phút một.
Nếu các ngươi đã sinh ra với nhiều thời gian hơn chúng thì tại sao lại không chân trọng lấy nó trước cái đã mà lại đi tìm kiếm sự vĩnh sinh? Sợ hãi c·ái c·hết là bản năng nhưng quý trọng sinh mệnh chính là trách nhiệm."
"Vậy còn những vị thần ở trong các loại thần thoại khác nhau mà ông đã nhắc tới trước đó thì sao? Bọn họ thực sự tồn tại ư?"
"Có thể là có hoặc cũng có thể là không, dù sao vô hạn thế giới thì cũng tiềm hành vô hạn các khả năng, miễn là nó nằm bên trong khả năng tưởng tượng của sinh mệnh thì chắc chắn nó sẽ có còn không thì nó nằm ở dưới này."
Cậu ta bắt đầu nhìn xuống bên dưới và bắt đầu nhớ lại mặt nước tĩnh lặng ban đầu, chỉ là màu đỏ kia quá đậm đặc, hệt như màu của máu vậy nên tầm nhìn xuống bên dưới đã bị hạn chế đi rất nhiều nhưng chắc chắn những thứ nằm ở bên dưới kia cũng chẳng tốt lành gì.
"Vậy như thế nào là phản tri thức?"
"Không nằm bên trong tri thức tại bất cứ khoảng thời điểm nào tại quá khứ, hiện tại và tương lai chính là phản tri thức, quay ngược lại khi mọi thứ vẫn còn trống rỗng, trước cả khi sự trống rỗng đó tồn tại thì phản tri thức vẫn luôn luôn ở đó.
Ta ngắm nhìn lấy màn đêm vô tận để rồi nhìn thấy từ chính ta sinh ra tri thức đầu tiên, đó là 'trước khi mọi thứ bắt đầu thì màn đêm thống trị tất cả' ta chính là bản thân tri thức nhưng cũng không phải nó.
Phản tri thức chính là như vậy, tồn tại với mục đích được khẳng định để rồi phần được khẳng định đó sẽ trở thành tri thức, là thông tin, là sự thật, là giả dối trong mắt các ngươi còn ta thì vẫn mãi mãi ở đây, tồn tại nằm ngoài mọi khái niệm của tri thức."
Cảnh quan xung quanh cũng bắt đầu thay đổi theo từng câu chữ của hắn, bọn họ nhìn thấy màn đêm vô tận trước khi mọi thứ được bắt đầu và khi dòng suy nghĩ đó chạy qua thì tri thức đầu tiên cũng đã cùng suy nghĩ của bọn họ chớm nở rộ ra.
Đây chính là phản tri thức, nó tồn tại trước tất cả mọi thứ, là trang giấy trắng chờ đợi được ghi vào trên đó, là con cá voi của những câu chuyện chưa từng được viết, là nguồn cội của thông tin, tồn tại song hành với tất cả.
"Giờ thì nói cho ta nghe, vấn đề của ngươi là gì?"
Trong khi cậu ta vẫn đang bị hàng loạt những thông tin đá từ bên này sang bên khác thì hắn một lần nữa lên tiếng để nhắc nhở cho cậu ta biết rằng thời gian không còn quá nhiều nữa, cậu ta đã đến lúc nên đưa ra vấn đề của mình.
"Là về chuyện về bố tôi, ông ấy muốn tôi lên đảo, giờ tôi phải làm gì bây giờ?"
"Lên đảo sao? Vậy thì cứ lên đi, danh ngạch dù sao cũng ít, 60 mà thôi, nếu ngươi hoặc nói đúng hơn là đội của ngươi thành công sống sót trở ra thì mọi chuyện sẽ càng lý tưởng hơn có phải không? Đến lúc đó ngươi muốn thế nào chẳng lẽ ông ta còn có thể làm gì được hay sao?"
Khi nghe đến chuyện bên này thì tên bác sĩ cũng bắt đầu tụ tập vào lắng nghe theo, dù sao đây cũng là thế giới của hắn, nếu như từ câu chuyện này mà hắn có thể tìm được thông tin nào đó quan trọng thì còn gì bằng nữa.
"Ngài đùa à? Tôi lên đảo hiện tại khác gì c·hết? Ngài ban đầu mô phỏng hệt mọi thông tin, chỉ số của tôi mà còn vừa đùa giỡn vừa đánh mà cũng hạ được tôi thì lên trên đảo tôi có bao nhiêu cơ hội sống sót cơ chứ?"
"Bọn chúng cùng lắm chỉ tính vào nhóm được cải tạo, tiêm huyết thanh với gen cải tạo mà thôi, đương nhiên kinh nghiệm của chúng đều thuộc dạng sống sót qua ít nhất vài ba lần trên đảo nhưng ngươi thì lại khác.
Ăn dĩa đồ ăn của ngươi thì đại khái thể trạng của ngươi sẽ đạt được đỉnh, tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn nhiều, còn về trốn thì coi như thôi đi, cha của ngươi đến chip định vị cũng đã gắn rồi, lúc ngươi b·ất t·ỉnh ông ta cũng đang cấy thêm bom vi hạch vào não của ngươi."
"Khoan đã, lão ta đang cấy bom vi hạch vào đầu tôi? Lão già khốn nạn! Nhưng nếu vậy thì dù tôi có thành công sống sót đi chăng nữa lão ta vẫn có thể dùng đó để uy h·iếp tôi có phải không? Vậy đường nào cũng c·hết?"
"Lên đảo tìm bác sĩ đi, trên 60 kẻ lên đảo có ít nhất 6 bác sĩ lẫn vào bên trong đó, nếu ngươi may mắn thì sẽ thuyết phục được bọn họ gỡ bom vi hạch cùng chip định vị xuống, đến lúc đó thì lựa chọn tiếp tục hay bỏ trốn khỏi đảo là quyền của ngươi cả."
"Tức là kiểu gì tôi cũng phải lên đảo?"
"Ngươi có thể chọn không lên, ta dù sao cũng chỉ tư vấn cho ngươi mà thôi, quyền lựa chọn như thế nào là nằm trong tay ngươi cả, ta cũng đâu có thể bắt ép ngươi chọn được có phải không? Nhưng bên cạnh đó thì ta vẫn có một thứ khá hay ho."
Nói rồi hắn dùng ngón cái gõ nhẹ lên mặt bàn và bên cạnh dĩa đồ ăn của tên nhóc quân nhân kia bắt đầu xuất hiện một cái miệng rồi từ đó bắt đầu nôn ra miếng Orc Essence mà hắn mới lấy được lúc nãy.
Orc Essence có hình dạng bên ngoài hệt như một bãi nôn màu trắng, nó là tinh chất của một con Orc, được miêu tả là khá khó khăn nhưng nếu ăn được hết nó thì sẽ ngẫu nhiên nhận được một trong ba năng lực ở trên.
"Orc Essence, ăn vào thì ngươi sẽ nhận được một trong ba năng lực của loài Orc là dạ dày, dung dịch và cuối cùng là sức mạnh, dạ dày có thể giúp ngươi tiêu hóa những thứ mà ngươi vốn dĩ không thể ăn được.
Như kịch độc, gỗ, v.v, dung dịch khiến ngươi trở nên đặc biệt cuốn hút với khác với, sức mạnh là tốt nhất khi nó tăng cường thể chất cùng sức mạnh thuần của ngươi lên rất nhiều, đương nhiên cái gì cũng có hạn chế của nó.
Lấy được dạ dày thì độ phàm ăn của ngươi cũng sẽ tăng lên, lấy được dung dịch thì những cơn nứng tình sẽ trở thành ác mộng đối với ngươi và cuối cùng lấy được sức mạnh thì phải đánh đổi bằng trí tuệ."
Trong biết về sự tồn tại của một thứ thần kỳ như vậy thì cánh tay của quân nhân trẻ bắt đầu vô thức hướng tới gần hơn với cái bãi nôn kia, nhưng trước khi cậu ta có thể chộp lấy nó được thì nó đã xuất hiện ở ngay bên cạnh hắn.
"Thứ này không thể cho không được, đúng hơn là ngươi bỏ ra chưa đủ để có được thứ này."
"Vậy ngài mong muốn thì gì?"
"Ồ, rất đơn giản, thứ ta mong muốn là một lời hứa."
"Một lời hứa?"
"Đúng vậy, chỉ đơn giản là một lời hứa mà thôi, hãy trở thành nhà vô địch và mang tới cho ta phần thưởng."
"Ý ngài là chiếc mặt nạ đá vỡ kia?"
"Không không, thứ đó chẳng là gì cả, thứ ta muốn là những viên đá đen kia."
Đá đen? Trong danh sách phần thưởng có thứ này hay sao hoặc nói đúng hơn là trên đảo có nó à? Mà tại sao ngài ấy lại có hứng thú với những viên đá đen cơ chứ? Thật kỳ lạ nhưng dù sao hắn cũng là kẻ được lợi trong vụ lần này.
"Vậy làm sao để tôi có thể lấy được nó?"
"Đơn giản thôi, khi ngươi trở thành nhà vô địch thì sẽ được đưa vào phòng lưu trữ thông tin để tiến hành ghi chép lại thông số, tới đó ngươi sẽ tìm được thứ mà ta muốn, lúc đó ngươi chỉ cần dựng lên một trận pháp cơ bản để chuyển chúng tới chỗ ta là được rồi."
Khoan đã, hình như có cái gì đó sai sai, hình như ngài ấy vừa nói mình trộm đồ trong phòng lưu trữ? Đây là nơi được bảo vệ nghiêm ngặt nhất trên đảo, thậm chí đến đám khách VIP gồm các nguyên thủ quốc, chính trị gia, người giàu cùng các đại gia tộc đứng đằng sau thao túm thế giới cũng không được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy.
"Cái này hình như quá sức với tôi rồi."
"Không cần phải qua lo lắng, dù sao đảo cũng sẽ kéo dài trong 5 ngày, đến lúc đó ta tin là ngươi sẽ nghĩ ra cách mà thôi."
Hắn nói ra lời an ủi nhưng thật ra là đổ hết trách nhiệm lên đầu của cậu quân nhân trẻ kia, rõ ràng mọi chuyện có đôi phần quá sức đối với cậu ta nhưng như hắn đã nói đấy, lựa chọn như thế nào vốn dĩ là tùy thuộc vào bản thân cậu ta cả.
"Xin cho tôi hỏi đảo là cái gì vậy ạ?"
Tên bác sĩ kia nhận ra rằng thời gian không còn quá nhiều nữa, nếu lúc này hắn không cố gắng thu thập được nhiều thông tin có ích hơn về thế giới của chính mình thì thực sự quá đáng tiếc, dù sao chỉ mình hắn là chưa đặt ra câu hỏi của mình.
"Ngươi định phí thời gian quý báu còn sót lại cho câu hỏi này sao?"
Ý của hắn rất đơn giản, hắn muốn cả hai tự tìm tới nhau để gia tăng độ tương tác thông qua những câu hỏi như vậy, đến lúc đó nếu may mắn thì hắn hoàn toàn có thể thăng cấp được cho phòng hội nhóm này.